Con gái sáu tuổi của nam phụ - Chương 96
Đọc truyện Con gái sáu tuổi của nam phụ Chương 96 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ – Chương 96 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ – Tác giả: Da Thanh Oa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Editor: Trôi
_______________________________________
Tưởng Giai Lưu rất vui khi thấy 4 người con trai của mình trở về, giờ bà đã lớn tuổi nên cũng không thể đi du lịch quanh năm suốt tháng được.
Bây giờ, thời gian Tưởng Giai Lưu ở nhà nhiều hơn nhưng mấy đứa con lại không thường xuyên trở về.
Lúc này đến lượt bà cảm nhận sự cô đơn mà những đứa con đã từng chịu đựng khi cha mẹ không thường xuyên ở nhà.
Mấy đứa cháu thấy Tưởng Giai Lưu đều vui vẻ tiến lên kêu bà nội.
Kha Long là con trai cả của nhà họ Kha, năm nay cũng đã ngoài 40 tuổi. Tuy vẻ ngoài không có già nhưng sức hút của một người đàn ông trưởng thành lại hiện ra cực kì rõ ràng.
Khi đứng chung với mẹ ruột, cả hai trông chẳng khác gì chị em.
Con dòng chính của Kha Long – Kha Dịch đã 22 tuổi, con riêng Kha Khiêm Vũ cũng đã 19 tuổi. Hiện giờ, hai người đều trưởng thành trong bộ dạng ngọc thụ lâm phong*, chỉ là nhìn qua liền biết quan hệ giữa bọn họ không tốt tí nào.
*Cốt cách thanh tao, có chút phong lưu khoái hoạt nhưng không thiếu phần bản lĩnh của người chính nhân quân tử.
Kha Đằng tiến vào liền lạnh nhạt mà nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy người cha vừa bị mắng của mình đang vội vã đi xuống lầu với vẻ mặt xấu hổ.
Vừa xuống dưới liền thấy 4 đứa con và các cháu trai cháu gái không thường xuyên gặp mặt, Kha Nguyên Thái cũng tỏ ra rất vui vẻ.
“Mấy đứa về hết rồi à? Sao năm nay về sớm thế?”
Kha Long liền nói: “Nghe nói thằng út đã về, bọn con đã lâu không gặp, định về đây ở chung với em nó.”
Kha Nguyên Thái mỉm cười, gật đầu: “Con có thể nghĩ như vậy thì tốt, một đường về đây cũng mệt mỏi rồi, lên tầng để vali đồ đạc trước đi rồi xuống ăn cơm.”
Mấy người Kha Long liền cười cười gật đầu đáp lại, mấy người con dâu cũng dịu ngoan mà kêu cha, lại lôi kéo một đám trẻ con tiến lên xếp hàng chào ông nội.
Một nhà 3 thế hệ còn chưa chào hỏi xong thì thấy Kha Viêm mặc đồ ở nhà đứng ở trên bậc thang nhìn xuống.
Thấy khung cảnh này, cậu buồn cười mà nói: “Làm trò gì vậy? Anh em hồ lô cứu ông nội* hả?”
*Nội dung phim “Bảy anh em hồ lô” đó mọi người =)). Nói chung là có 2 con yêu quái tai hại nhân gian bị phong ấn dưới núi Hồ Lô, n năm sau có con tê tê gì đó đào hang đục thủng núi Hồ Lô làm 2 con yêu quái thoát ra, con tê tê được 1 ông lão cứu, nó thấy tội lỗi quá nên giúp ông lão lấy một hạt giống cây thần chống lại 2 con yêu quái => bùm! Cây mọc thành giàn hồ lô sinh ra 7 anh em hồ lô nhưng ông lão bị 2 yêu quái bắt nên 7 anh em đi cứu sẵn tiện đi diệt yêu quái luôn =)).
Kha Long suýt sặc: “Em trai, nhiều năm không thấy, hiện giờ trưởng thành quả là nhân trung long phượng.” Bây mới là quả hồ lô.
Kha Viêm trợn mắt nhìn chú ta: “Lớn tuổi rồi đúng thật là khác biệt, mấy lời giả trân như vậy mà cũng nói ra được.”
Kha Long: “……”
Mọi người nhìn bộ dạng bây giờ của Kha Viêm cũng không khỏi trầm mặc. Dù không muốn thừa nhận nhưng cái câu “nhân trung long phượng” mà Kha Long dùng để miêu tả cậu hoàn toàn không nói quá chút nào. Khí thế và ánh mắt cười như không cười của Kha Viêm khiến cậu giống như một vị thần đang từ trên cao nhìn xuống vậy.
Làm người ta nhịn không được mà ngước nhìn, trong lòng tán thưởng vài câu.
Kha Nguyên Thái ho hai tiếng, còn chưa kịp cảnh cáo Kha Viêm không được nói lung tung thì thấy Liễu Nhiên từ sau lưng cậu ló đầu ra, cười hỏi: “Bác Kha tròn tròn bị cảm rồi hả anh?”
Nghe xong, Kha Nguyên Thái ho nhiều hơn, suýt nữa sặc luôn.
Kha Long: “…”
Kha Viêm quay đầu lại, không đồng ý mà nói với nàng: “Không phải bị cảm, từ nhỏ cổ họng của ông ấy đã không tốt rồi, không có việc gì cũng thích khụ hai tiếng.”
Liễu Nhiên nhìn Kha Nguyên Thái đầy thương hại: “Thật đáng thương!”
Kha Nguyên Thái: “…… Đừng nói nữa, xuống dưới ăn cơm đi!”
Kha Viêm trở về vì muốn làm mấy người Tưởng Giai Lưu ngột ngạt, cơ mà thi thoảng Kha Nguyên Thái cũng quá gợn đòn, cho nên cậu và Liễu Nhiên luôn nhịn không được mà dỗi ông vài câu.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Kha Nguyên Thái kìa, ông ấy có vẻ đã quen với điều này, thậm chí còn… hưởng thụ?
Với tư cách là chị dâu cả, vợ của Kha Long – Vương Tử Di đương nhiên cũng muốn nói vài câu, cô mỉm cười: “Chú Viêm nhiều năm không về, ba mẹ đều rất nhớ chú đấy, ngay cả chị cũng nhớ chú lắm.”
Thật ra Kha Viêm chẳng có ác cảm gì với Vương Tử Di cả, đây gọi là “kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”.
Sau khi con riêng của Kha Long – Kha Khiêm Vũ bị lộ ra, mối quan hệ giữa hai vợ chồng này có thể nói là như nước với lửa.
Kha Viêm bật cười, đáp: “Vậy thì chị còn giống anh cả của em hơn anh cả đấy, anh ấy còn không nhớ tới em mà.”
Vương Tử Di cười cười, cũng không nói gì nữa.
Kha Long: “……”
Thấy cuộc trò chuyện dần dần toát ra mùi vị tranh đấu, Tưởng Giai Lưu nhanh chóng đẩy Kha Long lên tầng, trong miệng còn nói: “Tiểu Dịch mau lại đây, nhanh dẫn cha cháu lên.”
Kha Khiêm Vũ chính là một người vô hình trong nhà, hắn ta âm u mà liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó đi theo phía sau.
Liễu Nhiên nhíu mày nhìn Kha Khiêm Vũ, bởi vì chướng ngại trong nhiệm vụ của nàng rất có thể là người này.
Thấy Kha Khiêm Vũ đã không còn ngây ngô như hồi 4 tuổi, Liễu Nhiên liền thì thầm vào tai Kha Viêm: “Kha Khiêm Vũ cuối cùng vẫn biến thành bộ dạng như kiếp trước.”
Kha Viêm buồn cười: “Kha gia lại không có thói quen mẹ chồng nàng dâu cùng nhau sống chung, gia đình Kha Long ở nhà riêng, không khí trong gia đình lạnh như hầm băng, gần như là đấu đá suốt ngày. Nếu nhà mẹ đẻ của Vương Tử Di không đủ cứng thì chị ta không thể đối đầu với Kha Long lâu như vậy đâu.”
Liễu Nhiên thở dài: “Cũng hơn 10 năm rồi, sao chị ấy không ly hôn với anh cả của anh?”
Kha Viêm dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào trán nàng: “Đồ vật mà em không thèm để ý chính là thứ họ quan tâm nhất. Kha Long không chia đều tài sản, sao Vương Tử Di có thể đồng ý ly hôn được? Chuyện đó còn liên lụy đến Kha Dịch, kéo theo cả việc phân chia tài sản trong gia đình, thừa kế cổ phần…v..v… Đầm nước này rất sâu!”
Liễu Nhiên “người giàu không biết nỗi khổ của người nghèo”: “Em cũng chẳng thèm tài sản nhà anh, em có rất nhiều vàng. Hôm trước em tra mạng rồi, chỗ vàng đó có thể bán được 10 – 20 tỷ nha!”
Kha Viêm: “……” Mình phải tranh tài sản, không thể trở thành tiểu bạch kiểm bị Nhiên Nhiên bao nuôi được.
Liễu Nhiên lại thở dài: “Nhưng mà em lại không tìm được chỗ để bán hết vàng!”
Kha Viêm: “…… Tất nhiên, số lượng nhiều như vậy em bán kiểu gì? Theo 《 Quy chế quản lý vàng bạc 》của nước ta, em sở hữu số vàng lớn như vậy là phạm tội nặng rồi.”
Liễu Nhiên: “……”
Kha Viêm sờ sờ cằm: “Dựa theo pháp luật quy định, công dân không được phép sở hữu nhiều vàng như thế, càng không thể tiến hành buôn bán tư nhân chúng.”
Liễu Nhiên: “…… Vậy thì nó khác gì sắt vụn chứ?”
Kha Viêm cười ra tiếng: “Có thể nói như vậy, cho nên anh phải kiếm nhiều tiền hơn thôi.”
Liễu Nhiên: “……”
Kha Viêm cười cười, đột nhiên ngây người: “Ấy từ từ! Số vàng trị giá 10 – 20 tỷ cũng phải tận mấy mét khối! Em cất vàng ở chỗ nào?”
Liễu Nhiên cũng ngây người: “Em chưa nói với anh à? Em có dị năng không gian mà!”
Kha Viêm hít sâu một hơi: “……” (⊙-⊙)
Mấy người ở dưới lầu đang cầm hành lý chuẩn bị đi lên thì cậu bước hụt một cái, đột ngột lăn xuống dưới.
Tất cả mọi người đều giật mình, người ở gần cầu thang nhất – Kha Long nhanh chóng nhấc vali sang một bên, vậy nên Kha Viêm đã thành công lăn xuống tấm thảm trải sàn ở tầng 1. ( lăn đoạn ngắn thôi nên không chấn thương gì đâu nhớ)
Liễu Nhiên vẫn đứng ở chỗ cũ, nàng kinh ngạc nhìn cậu và hỏi: “Chuyện này rất kỳ lạ sao?”
Kha Viêm nhớ tới Liễu Nhiên hiên ngang chém vật từ khoảng không, cậu nhớ tới cái hộp chứa làn khói có thể mê choáng người khác, nhớ tới hồi nhỏ nàng có thể đá ngã người lớn… Kha Viêm suy nghĩ rất nhiều, phát hiện trên người Liễu Nhiên nhiều thêm một cái dị năng không gian cũng không lạ lắm, thậm chí còn không làm cậu giật mình bằng việc nàng có hệ thống trong đầu.
Kha Viêm trấn định mà đáp: “Không có, không kỳ lạ chút nào.”
Liễu Nhiên liền tươi cười xán lạn: “Em biết mà!”
Kha Viêm cũng bất đắc dĩ mà cười cười, bầu không khí tự nhiên giữa 2 người khiến Long, Đằng, Hổ, Dược không khỏi nhìn Liễu Nhiên nhiều hơn.
Bây giờ cả bốn người đều kết hôn sinh con rồi, ngay cả người nhỏ tuổi nhất là Kha Dược cũng đã có một đứa con trai 6 tuổi tên là Kha Mân.
Bốn anh em tổng cộng có bốn người con, trong đó không thể không kể đến con gái của Kha Hổ – Kha Nhụy, cũng là đứa cháu gái duy nhất của Kha Gia. Cô bé năm nay 9 tuổi, tính cách vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh.
Kha Nhụy nhìn Kha Viêm té xuống, lại thấy cậu và Liễu Nhiên nói nói cười cười, cô bé cũng vỗ tay cười nhạo: “Thật kỳ lạ, té ngã còn cười, cái chú này có phải bị ngốc không vậy?”
Lâm Mị Nhi lườm con gái một cái: “Con im lặng đi.”
Kha Hổ liền bất mãn mà nói: “Con bé vẫn còn nhỏ, em mắng nó làm gì?”
Lâm Mị Nhi: “Anh cứ nuông chiều con gái như thế thì nó sẽ bị nuôi hỏng luôn đấy.”
Kha Hổ: “Ai chả từng là một đứa trẻ…” Hắn cười lạnh nhìn về phía Kha Viêm: “Em trai sẽ không để ý đâu mà, đúng không?”
Kha Viêm: “… Đương nhiên là em để ý rồi!”
Kha Hổ: “… Nó chỉ là một đứa con nít thôi, em không có tí khoan dung nào của một người chú à?”
Liễu Nhiên nghe xong, thực hưng phấn mà kêu: “Kha Hổ là đồ ngu ngốc.”
Tưởng Giai Lưu, Kha Hổ và Kha Nhụy đồng thời quay đầu nhìn nàng, quát: “Cô nói ai ngốc cơ?”
Liễu Nhiên vô cùng “ủy khuất”, bĩu môi nói: “Tôi còn là khách đấy! Các người không thể có chút khoan dung độ lượng của chủ nhà sao?”
Lúc này bọn họ mới ngộ ra là mình vừa bị nàng “gậy ông đập lưng ông”.
Lâm Mị Nhi phụt cười, chỉ vào Kha Hổ: “Ha, anh cũng chỉ là một tên ngốc thôi.”
Kha Hổ hung hăng trừng mắt nhìn chị một cái: “Cô thử nói lại lần nữa xem.”
Liễu Nhiên: “Nói thì sao?! Anh còn định đánh người à?” Nàng giơ điện thoại lên: “Anh đánh một cái thử xem, tôi sẽ lập tức đưa anh lên hot search.”
Kha Nguyên Thái: “……” Cái động tác này đúng là mười năm như một.
Cuối cùng cũng chẳng có ai được lợi trong chuyện này, bọn họ chỉ có thể hùng hùng hổ hổ mà lên lầu.
Cơm tối đã chuẩn bị xong, Kha gia bây giờ là một đại gia đình hơn 20 người, đương nhiên 1 cái bàn sẽ không đủ chỗ ngồi.
Bởi vậy, trong phòng ăn đặt 2 cái bàn lớn, Lý đầu bếp đã gọi người đến phụ giúp, nhóm người nấu từ giữa trưa đến tận tối. Đến 7 giờ tối thì tất cả món ăn đều sẵn sàng lên bàn.
Kha Nguyên Thái không có sở thích để nam nữ ngồi riêng, trừ mấy đứa bé ra thì 12 người lớn đều ngồi chung bàn với ông.
Vì Kha Viêm nhiều năm mới về nên Kha Nguyên Thái kêu cậu ngồi ghế cạnh mình, điều này khiến cho bốn người con khác không vui. Đọc truyện hay tại { t r ù m t r u у ệ Л . V N }
Nhưng vị cha già nào đó chỉ tập trung vào Kha Viêm, cũng không để ý đến tâm trạng của bọn họ lắm.
Trong bữa ăn, Kha Nguyên Thái đã gắp cho Kha Viêm không ít đồ ăn ngon, thẳng thắn khen ngợi: “Tay nghề của lão Lý càng ngày càng tiến bộ, con đã nhiều năm không ăn, hẳn là thấy rõ được sự khác biệt nhỉ?”
Kha Viêm ăn một miếng liền gật gật đầu: ” Đúng là càng ngày càng ngon.”
Lý đầu bếp đứng ở một bên mỉm cười, nói: “Cám ơn lời khen của tiểu thiếu gia.”
Kha Dược có chút tò mò, mở miệng hỏi: “Anh nghe nói cậu đang ở cùng với con gái của cha mẹ nuôi, đúng không?”
Kha Viêm liếc nhìn Kha Dược, một chuyện bình thường mà sao qua lời anh ta nói nghe nó đáng khinh thế nhỉ?
Kha Dược bĩu môi: “Có gan làm thì phải có gan nhận. Đây là sự thật, có là có, không là không, tức giận cái gì chứ?”
Liễu Nhiên liền cười, nói: “Bởi vì người bình thường đều sẽ nói chúng tôi là thanh mai trúc mã làm người ta ngưỡng mộ.”
Kha Dược cười ha hả: “Thanh mai trúc mã có gì vui chứ, ở bên nhau lâu rồi, không mới mẻ.”
Vợ của Kha Dược – Lưu Tư Lâm lập tức đen mặt, thời gian cô ấy ở bên anh ta chẳng ngắn chút nào.
Liễu Nhiên cũng không tức giận, cười cười nói với Kha Dược: “Vậy tôi chúc anh cả đời đều thật mới mẻ nha.”
Lưu Tư Lâm: “……”
eyJpdiI6IjcxXC9PV3hrVzdEc0ZvYUlWbHNHZmZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkIxUXp3MmhJTVlvK2Z1djhpb1I2andJcmtvQjhoK2xWdmxxVVRDblo2THNSMlJrcWZoMzBLY3NoYW1sMllabGsiLCJtYWMiOiIwMjYxYmYxMWEzNjUzYmFiZDI4NGI0MWE2NzU3N2Q3Y2FhYjNkNDUyZmY0M2MxNTMwNDkxOGQwYzNjNWEyYzE1In0=eyJpdiI6IjVFdFBSTzJcL05yaWJpQ2RXRTMzVUNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNuRGZpMnh2U1AwZlpYV1hjYzZsdDF3YUxzNkJuNHpLVUJGTDB2RkR2K3lOdTdXdDJOb1R3b1d3TnhWRlBPdGpsRWhQV2FNYWR3S3pHYTVOSHhZcGFkRWFPWFo0UWNYWGNUYmlaWWNaZHY1dk16c2VTVWcwMXBydjJ2Y3RnNUJUR0k4VXBncjhKWFRTdDFmNUdCaTROd25hZGNjUWdxS0t5cmVwcFRcLzBcL09FQW5nYUtMVTBadlE1dU5QMXdyZ3Z4Q0RPMFRWd1pMbk1XRGgrdVNZenlDbXQ0S2NsMmhNb2dWU3RVd1lHMXZrVURkNXZWNVBuZ3BPTFJ6STJVK0lUS2N5aXl4bmJUTHFaanFYUWxzS2pZbDhzUGJRR0s3TFMyRzhFejJWXC9pTlBCS3hCUHJab3JFMm4xSE96XC9lSFZucmtyeVRxYzVhYXNXRzFjUEFIdGY0cnFBQW91bDBsWmJIWElQVEpHWG5FaU09IiwibWFjIjoiMjJkMjZlYzg2ZGIyOTRhNGUyZTVlMTliMDI3ZDkyM2RiMTc0ZjM4MmMwOTJjYzU3ZjFkYjY2ZTVlZWQ4MDIwZCJ9eyJpdiI6IkVrWXFkVTJKMnhZVnJGOW9MTnF3d2c9PSIsInZhbHVlIjoibzBXelBtMGhValBnR0hYT3dPN1Y2dSt1WWNDdG91eXdUZSticmkyaUpURm9reDdlaThwS25oUERCOWdSK1ZKeCIsIm1hYyI6ImJmODEzYWFjYzNkZDJjODZmNjk2YWM3ZDYyODdmMWEyZDVhYzRlNWQ4NTUwOTI0YWQzYjg1ZDJhMDMwN2M3MGYifQ==eyJpdiI6IlJZa1JPRTlnb2U0QUJiN0VDSkZQRHc9PSIsInZhbHVlIjoiR3M4Nld2alFTVDYrM0gyVDF1Rkx1c1cydFltNlFvekljajR0K2E3bmpocE1QeGQ3SVdoWmJWOWdaUTdYaXZmRGdRWnNLQVwvQ0lvNVVBWks5R1ZVaUpNZDdwUnJENzFiNFAyNm1oeDZNcE53WFwvbmhHOTNZSjNlcHk3SkswTHUxOWdkaHBaQTlvNTQwb0l5UnhySURFSmc4N1ZyOXYzZUUrQUt3ZHM1dkorWHkxNStEbDFJVk9rdFA3SkFhMjJaR0FUcVZKWTlJeGxVemRSZWlhYkdsNjZ3PT0iLCJtYWMiOiIxZjQwMTI3ODczZDYyMjM5YjM5MWQ5NjliMzBkZDMyOTI2NzZmZWNkN2M3NjEwOWM4YmYyZTE2MzA1YTUxZDI0In0=eyJpdiI6IlUxQ2ZSVWZKaGFEMzdrWVlCMXV1b0E9PSIsInZhbHVlIjoiZEVkU2FERHA5ck1QZEEzZU9uNFVFK0djdHpaMmE0eU1wenZIOEpXc1Znd21SY2VNYm9BTTJoQVVGN2ZrNEM4TSIsIm1hYyI6Ijg2ZDQ5Mjg0MmZlN2Y5OTA0YjM5N2U5YTMyYWZhNDQ1NjRlOWI1Nzk2NzY5Y2MxZjkzYzUyN2JlYmU1ODc2Y2UifQ==eyJpdiI6IjNqaUhnOUZDT0d5VWFRS1BxbXJcL0tBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFXcjFmSkQrU1RPd1RwYXYzQngzU3RoeWloaXJOOTZBT3NFajBkajQxR3pGcnRTZ3liZUpna1VqOGhEc3ZUREtQNUJZWGJcLzk3SVRZUXRjdWZwZHpXT3pYV1h4NkJzXC9jbmhhYlNEZWRIdzh1UzMyWFBVUmNaV2Jid2p6UmUxcEozTnlYSkRZSjV3SDJnYXpPbVo2S1NRPT0iLCJtYWMiOiI1N2M1ZjNiMTk1MzhmZTM4YTNjN2QwYjYwOGQyOTIwMTcwNTdmYzdiZGQ1MDA4MTBhNzViYjA0NWFmMDU4OTY2In0=eyJpdiI6IklGTE91eXB4a3J2bWdZOXBPZUNcLytRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InN5NExLWllLcTJUT1Z3R29PcmszVlJoUUJEVDlaenp3cWVFME0xaXZcL2VGR2hTUHBqXC9Kb1krWFwvSk8yeUhVbjQiLCJtYWMiOiIwYjRmMjgyMWY3NjM3OTIxZWQ1ZmM4YWZmOGQ3NzRiZjkwYjc5YmI2ZGU4M2E4ODU4NWQ0M2M1M2FlM2RmNjJjIn0=eyJpdiI6Imd3ZUV5V3NhRHJVK3R3NERZMTMzenc9PSIsInZhbHVlIjoiSG9XM1ZvczJyOGVtOHFPclRjaVBySjF3M1BBK2NScXU4dHVyVVpkS0Vhc2tQR3JSa1JaVVBIZitwVVdYZnhzbksxNnNvdUFNZzY2TmFpNHlnbXBpQitFNWRtaGVzZnJ1NDdJWXJjaGg3TU5NSGdQK0JtSFhaVXJTUzdnZTE4STkiLCJtYWMiOiI4NzRlY2Y0MDVkYWQzZmFiZDRmNTFjODlhZDUyYjZhZTIyMmVlZWEzYjE0MWZkMDkzMDRjMmQzYzBjMDNlMGRkIn0=eyJpdiI6InNmVFFCMkFvNk8yMU4xaEV5QWZKTHc9PSIsInZhbHVlIjoiMzlhdTRoelZJVnE4XC9Hd3BKOGM5K1hrZ0M0UmR5U1hxS2M0M0RreGNOVEpIcmJ4NDFoYkVJRmNHYlY5ZDVxdm4iLCJtYWMiOiJkYTE3N2M4ZTMyNjhjMzdkOTg2ZDM5YzVjNzU0ODAzYTJkMTVhNTE1YzZiYzZlZjc4MTBhYWE5MGM3Njk4NDlkIn0=eyJpdiI6Ik1Za21VbU5rWFh3dGljTG4wSGZ1Wmc9PSIsInZhbHVlIjoiQlhaXC9vQTlzanBKU1hHN3B1dGFUclhIdzJVdnBhcmZXbStqTjM2XC9KTmlDQ0N6U2F4dldDY3ZETGYwb2V0bnI5Y3F6a2Jpc1Z2U3g3dm1CRDFhc29nclY0YkdcL1hWYmpnZzN1cDFZZVp2SW89IiwibWFjIjoiZTUyY2Q5NzcxNGMwZjkwNTRhYjBkYTE0NmU1ZWUyODBlNjQ5OGZjYWEzZTQyNTA2Mjg2ODAxZDRmMjMxMzJkYSJ9eyJpdiI6Im5OeWhNdnRpc3dVNW55R24zYjhoQWc9PSIsInZhbHVlIjoiWW1xek1qUFN2STRGWEdveXYwSjlRZGJTeXJzZ1Q5MDhFeTRRRnllYU1DZ3p6VElcLzRFNlE0XC9uajF5SmtjZzl6IiwibWFjIjoiMTU1NmZkOWE5ZmI2MmQxMjU0NmVjMTg4YTQzM2YxODczNWYyZmQ3OTRhZjJiY2M3N2VhYTM1N2IyMTg1M2I2YyJ9eyJpdiI6Im9lZnpUemkzT1I5djVHK2VYajhUN0E9PSIsInZhbHVlIjoieEU5NGNMcU1HV0R2SVJvbEVMRkNja3NzSnE4Z3BpeHd2MG9XSThHb2piWUc0TzBqa0pcLzNvNnpnSkRiYTZaVm9oR0JpaUQ3VCt4d1wvYXFNY29YM2ZObTFCanFMc1lsaTNaeVdwbktEMWtxNmdYOWkxZHh2QlBJR0VqeFplSkNJSjBnTDJpeEs4ZEdUMFp4R0ZGZEdkVEQ1V0ZreExnUmQ0eVhTNm1Hb0p2UEE9IiwibWFjIjoiM2MxY2E2Nzg3OTY4ZTFkMjMyMGM5MWZkNmRkZTIwYWY4ZWM1ZWZiNzBmYWQ3MDg5NWI4NDllNWNiZmQ2ODQzMCJ9