Con gái sáu tuổi của nam phụ - Chương 106
Đọc truyện Con gái sáu tuổi của nam phụ Chương 106 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ – Chương 106 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ – Tác giả: Da Thanh Oa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Editor: Trôi
_______________________________________
Lời biện hộ của Tưởng Giai Lưu cũng không làm Kha Viêm chấp nhận, cậu cười lớn chảy xuống một giọt nước mắt.
Giọt nước mắt này cũng chứng tỏ rằng Kha Viêm không còn tình nghĩa gì với bà nữa.
Cậu cười lạnh nhìn Tưởng Giai Lưu, nói: “Hiện giờ, bà vẫn cứ che chở anh ta.”
Tưởng Giai Lưu trầm mặc, lại không vội vàng thanh minh.
Mà Kha Nguyên Thái ở đằng sau vịn tay vào tường đứng lên. Thậm chí ông muốn đứng thẳng cũng không được, phải dựa vào vách tường mới miễn cưỡng ổn định tư thế. Kha Nguyên Thái chưa từng tức giận như thế, cái nhà này có thể ly tán, nhưng tuyệt đối không được giết hại lẫn nhau.
“Nói!” Ông đứng ở nơi đó, chỉ một chữ thôi cũng đủ làm người ta giật mình.
Tưởng Giai Lưu bị một tiếng này làm hoảng hồn, bà nhìn về phía Kha Nguyên Thái, nước mắt trên mặt chưa khô. Hôm qua còn là đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết, hôm nay đứng cách xa nhau. Khoảng cách giữa bọn họ chỉ có 2m thôi, nhưng tựa như cách cả núi cao biển rộng.
Tưởng Giai Lưu lẩm bẩm ra tiếng: “Tôi nói rồi mà… Nó sẽ huỷ hoại Kha gia.”
Kha Nguyên Thái giận dữ thét lên: “Người huỷ hoại Kha gia là bà!!!”
Cả người Tưởng Giai Lưu co rụt lại, ngơ ngác nhìn chồng mình, đôi môi run rẩy nói không ra lời.
Đám người Kha Long muốn tiến lên nói vài câu bênh vực mẹ mình, nhưng đôi chân lại giống như bị dính trên mặt đất vậy, không thể nhúc nhích.
Ngay cả Vương Tử Di – người vẫn luôn coi mình là người ngoài cuộc cũng kinh hãi mà bịt kín miệng. Những việc như vầy, bình thường đám con dâu, cháu chắt nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài, sao có thể được nghe mấy chuyện cơ mật thế chứ?
Nhưng Kha Viêm chẳng lo lắng gì cả, cũng không sợ hãi. Cậu trực tiếp đào lên cái bí mật bị ẩn giấu hơn 10 năm của nhà họ Kha, đào một cách thoải mái.
Nhưng đây cũng không phải là một câu chuyện vui vẻ. 15 năm trước, Vương Tử Di đã gả vào Kha gia nhiều năm. Cô ấy cũng nhìn Kha Viêm lớn lên, và đương nhiên cũng biết cậu yêu mẹ nhiều cỡ nào.
Khi đó Vương Tử Di quả thật hâm mộ Tưởng Giai Lưu gần chết, mẹ chồng quá may mắn, không chỉ có chồng yêu thương mà còn được con cái kính yêu.
Vậy mà, bên dưới khung cảnh đó lại có chuyện như thế này. Kha Viêm… Cậu ta phải đau lòng đến mức nào chứ? Chân tướng này, Vương Tử Di nghe cũng không cảm thấy thoải mái.
Kha Nguyên Thái đương nhiên cũng đau lòng, nhưng lúc này ông cần nghe sự thật.
Kha Hổ đương nhiên cũng không có tâm trạng để ý đến gia đình riêng của mình. Gã nuốt nước bọt, tiến lên một bước, nhìn Kha Nguyên Thái rồi lấy hết can đảm nói: “Cha, chuyện đó…”
“Câm miệng, để mẹ anh nói!” Ông nói rất bình thản, nhưng sự uy hiếp lộ rõ ra ngoài.
Kha Hổ lập tức câm miệng, Tưởng Giai Lưu đứng chắn trước mặt gã, nhìn Kha Nguyên Thái rồi đáp: “Việc này không liên quan đến Tiểu Hổ, để tôi nói là được rồi.”
Kha Nguyên Thái vẻ mặt vô cảm, chỉ phun ra một chữ: “Nói!”
Tưởng Giai Lưu: “Tôi có bệnh trầm cảm, rất nghiêm trọng. Ngày đó bệnh của tôi đã tái phát. Ông có biết người bị trầm cảm thế nào không? Tự sát còn nhịn không được, huống chi là giết người.”
Kha Nguyên Thái nhíu mày, nhìn chằm chằm người đối diện: “Lời này tôi không tin.”
Không có logic, không đủ thuyết phục. Cho dù là người bệnh trầm cảm, đi giết người cũng có mục đích. Có người là vì sợ hãi gây ra đau khổ cho người thân, có người định thông qua giết người để được tử hình… Còn mục đích của Tưởng Giai Lưu là gì?
Tưởng Giai Lưu run rẩy tay định nói gì đó, Liễu Nhiên đột nhiên xen vào: “Tại sao bác phải ôm hết tội danh về mình cơ chứ? Viêm Viêm có thể nói ra mấy lời kia, chứng tỏ anh ấy có vẻ đã nhớ nhiều chuyện hơn.”
Tưởng Giai Lưu sửng sốt, quay đầu nhìn nàng với vẻ mặt ngơ ngác, gần như mất khả năng tự hỏi.
Liễu Nhiên lại nói với Kha Hổ: “Mẹ anh thương anh nhiều năm như vậy, anh định để bác ấy gánh hết tội danh sao?”
Kha Hổ chấn động, nàng nói rất đúng, nhiều năm qua, gã và Tưởng Giai Lưu bị cái gông xiềng này vây khốn lâu lắm rồi.
Tình hình hiện tại đã nát bét, chẳng giấu được nữa, giải thoát là tốt nhất.
Vương Tử Di đứng dậy kêu Triệu Tư Tinh mang theo mấy đứa bé lên lầu, câu chuyện này để trẻ con nghe thì không hợp.
2 đứa nhà Kha Long đều đã trưởng thành, cũng không muốn rời đi. Triệu Tư Tinh không thể túm lấy bọn họ kéo đi nên chỉ có thể dẫn đám trẻ còn lại rời khỏi tầng 1.
Lúc này, Kha Hổ cười thê lương nhìn Kha Nguyên Thái, lớn mật mà nói: “Cha luôn đổ lỗi cho mẹ, người có nghĩ tới vấn đề nằm ở bản thân mình hay không?”
Liễu Nhiên vốn biết hung thủ chân chính là ai, bởi vì 437 đã sớm nói với nàng.
Khi Liễu Nhiên tiếp nhận nhiệm vụ “cứu vớt Kha Viêm”, 437 liền kể toàn bộ về cuộc đời Kha Viêm, trong đó bao gồm cả việc cậu mất tích. Tuy nhiên, vấn đề đó không có lời giải thích chi tiết, cho nên nàng cũng không biết toàn bộ quá trình xảy ra sự việc.
Nhưng Liễu Nhiên hiểu rõ, nguyên nhân lớn nhất khiến Kha Viêm mất tích là Kha Hổ.
Kha Nguyên Thái nghe thấy lời chất vấn liền hiểu ra, vụ việc có nguyên nhân.
Trong lòng ông rất khó chịu, cuối cùng thì ở Kha gia đã xảy ra chuyện quái gì vậy?
Sau đó, Kha Nguyên Thái nghe được lời Kha Hổ nói: “Mẹ đúng thật là không muốn giết Kha Viêm, người ban đầu muốn giết nó là con.”
“Không phải!” Tưởng Giai Lưu khóc lóc nói: “Con không có giết có, nếu con muốn giết nó thì nó đã không sống đến bây giờ rồi.”
Kha Nguyên Thái vẻ mặt lạnh băng: “Tiếp tục nói.”
“15 năm trước, sau Tết không lâu, cha đã hẹn ngày gặp luật sư Vương đúng không?” Kha Hổ hỏi.
Kha Nguyên Thái nhíu mày, nhiều năm rồi, ông nhớ không rõ lắm.
Kha Hổ cười thê lương: “Có lẽ cha không nhớ rõ, nhưng mà cha có biết mình bất công với bọn con nhường nào không? 15 năm trước người đã viết một bản di chúc. Tất cả tài sản của 4 anh em bọn con cộng vào còn không bằng một nửa phần tài sản mà cha để lại cho Kha Viêm. Là do người bất công nên mới tạo thành anh em bất hoà.”
Kha Nguyên Thái ngạc nhiên, lập tức hiểu gã đang nói đến chuyện gì. Ông thường xuyên lo lắng mình chết sớm, vậy nên đã lập di chúc từ rất lâu về trước.
Kha Nguyên Thái: “Bản di chúc đó sao? Ta chỉ dựa theo tình hình lúc ấy mà viết thôi, con nhìn rồi à?”
Kha Hổ năm đó 23 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học, đang ở giai đoạn xốc nổi vội vàng. Nhìn thấy nội dung bản di chúc, trong lòng gã đảo lộn.
“Con bất mãn, con không vui, dựa vào cái gì mà cha lại phân chia như thế?!” Kha Hổ chất vấn.
Kha Nguyên Thái chỉ có thể nói ra ý tưởng lúc đó: “… Bởi vì Viêm Viêm còn nhỏ, hơn nữa các con cũng không thích thằng bé. Cho nên, ta chỉ có thể cho Viêm Viêm nhiều đảm bảo một chút, dù sao lúc ta không còn nữa thì các con vẫn phải chăm sóc thằng bé thôi. Với cả, bản di chúc đó 10 năm sẽ sửa chữa một lần, phần nội dung con đọc được là nhằm vào tình huống năm ấy.”
Kha Hổ cười to: “Cha đừng có lừa gạt con nít nữa! Khi đó con đã 23 tuổi rồi, 23 tuổi còn không hiểu mọi chuyện sao? Muốn chăm sóc một đứa bé thì phải cho nó phần lớn cổ phần sao? Người có suy xét đến, sau khi nó lớn lên, đống cổ phần trong tay nó sẽ hạn chế bọn con thế nào không?”
Kha Nguyên Thái: “……”
Kha Hổ: “Cha cho nó nhiều cổ phần như thế chính là đang giết nó rồi.”
Nếu những lời này được nói ra sớm hơn, Kha Nguyên Thái quả thật sẽ rất sốc. Nhưng là lúc này ông rất tức giận, chỉ muốn biết chân tướng, mấy câu này đã không thể làm ông dao động.
Kha Nguyên Thái: “Cho nên?”
Kha Hổ nhớ tới quá khứ, cuối cùng thành thật nói ra: “Con nhìn bản di chúc kia, trong lòng tức giận, không cam lòng và phẫn nộ. Đối với cha mà nói, Kha Viêm mới là con của người, chúng ta giống như chỉ là mấy đứa được nhặt về vậy. Nếu, không có nó thì tốt rồi… Không có nó, chúng ta chính là người một nhà, một gia đình tương thân tương ái.”
Ý nghĩ của Kha Hổ cũng giống ý nghĩ của 3 anh em kia, Kha Viêm xuất hiện làm trong nhà mất đi cân bằng.
Tưởng Giai Lưu luôn yêu thương 4 người bọn họ, tuy cưng Kha Hổ hơn nhưng không quá mức. Nếu không có Kha Viêm, Kha Nguyên Thái cũng đối xử bình đẳng với 4 đứa con.
Nhưng tất cả đều thay đổi sau khi Kha Viêm được sinh ra…
Cha mẹ chia tình yêu thương dành cho con cái thành 2 phe, tất nhiên 5 anh em trong nhà cũng chia thành 2 phe.
Bản di chúc đã dựng thêm một bức tường cao ngăn cách giữa hai phe.
Kha Hổ không hài lòng về sự thiên vị của cha, cũng không cam lòng với phần di sản được chia.
Năm đó, Kha Long 28 tuổi, Kha Hổ 23 tuổi, cả hai đều đang tuổi xuân phơi phới, đều có ý định tìm kiếm lý tưởng và xây dựng bầu trời cho riêng mình.
Cơ mà, bản di chúc của Kha Nguyên Thái lại giống như bàn tay đang bóp chặt lấy cổ Kha Hổ.
Vì thế, thời điểm cắm trại dã ngoại, Kha Hổ đột nhiên nảy ra ý định vứt bỏ Kha Viêm.
Kha Nguyên Thái: “Vứt bỏ?”
Nói đến tận đây rồi, Kha Hổ đã không sợ hãi, gã đáp: “Con quả thật đã mang theo thuốc mê, cũng muốn giết nó thật. Khi đó, lòng con toàn là lửa giận, cái gì cũng làm được.”
Kha Nguyên Thái và tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, lời này của Kha Hổ tàn độc cỡ nào a!
Gã cười lạnh: “Nhưng cuối cùng con vẫn mềm lòng, sau khi mê choáng Kha Viêm, con mang nó đến chỗ nguy hiểm nhất, nhưng mà con lại không dám xuống tay.”
Kha Nguyên Thái: “Cho nên, anh ném nó ở đó?”
Kha Hổ: “Đúng thế, nếu cha thương Kha Viêm như vậy, cứ để nó nằm ở đấy một lúc đi. Khi ấy con vốn dĩ muốn làm như vậy……”
Kha Nguyên Thái: “Sau đó thì sao?”
Tưởng Giai Lưu xen vào: “Sau đó để tôi nói đi! Tiểu Hổ đang đi trở về thì bị tôi bắt gặp, cho nên, tôi hỏi nó vội vội vàng vàng muốn làm cái gì. Nó liền nói cho tôi biết.”
Tưởng Giai Lưu cúi đầu nhìn mũi chân, thấp giọng nói: “Kha Hổ làm loại chuyện này, tôi biết nếu nói ra ông sẽ giận tím mặt. Với tính cách của ông thì còn lâu Tiểu Hổ mới được chia gia sản. Nhưng mà, thừa dịp Kha Viêm còn hôn mê mà mang nó về, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cũng không phải là không thể.”
Kha Viêm lạnh lùng cười: “Thật không may, tôi tỉnh lại sớm. Lúc hai người quay lại, tôi đã mơ mơ hồ hồ thanh tỉnh, vừa lúc nghe thấy Kha Hổ nói muốn giết tôi. Tưởng Giai Lưu, điều khiến tôi hoảng sợ, đau đớn và thất vọng nhất không phải là bà muốn giết tôi, mà là giữa hai người con trai, bà lựa chọn Kha Hổ và từ bỏ tôi.”
Đây là lời của Tưởng Giai Lưu nói tại hiện trường, lúc hai người chạy tới chỗ Kha Viêm nằm, nơi đó đã không còn hình bóng của cậu.
Tưởng Giai Lưu lập tức nóng nảy, bà hỏi Kha Hổ tại sao phải làm việc này. Gã liền kể tất cả mọi chuyện cho Tưởng Giai Lưu nghe, bà nói thẳng rằng Kha Nguyên Thái hồ đồ, nhưng cũng mắng Kha Hổ hồ đồ.
Tưởng Giai Lưu: “Con vừa muốn giết nó, lại còn làm nó mất tích, đây là phạm tội!”
Kha Hổ: “Con đã điều tra qua, chỗ này mới khai phá, chưa lắp camera an ninh.”
Tưởng Giai Lưu: “Nếu bị bắt thì sao? Làm sao bây giờ?”
Kha Hổ: “Vậy thì con sẽ nhận tội, cuối cùng con cũng không giết nó, tội danh chắc là không nặng lắm.”
Tưởng Giai Lưu lập tức lắc đầu: “Không được, con còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp Đại học thôi. Con đang ở độ tuổi đẹp nhất, ngày tháng sau này còn dài, sao có thể ngồi tù được?” Tưởng Giai Lưu không muốn đứa con quan trọng nhất đối với mình phải chịu cảnh ngục tù.
Kha Hổ nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ? Nó chạy mất rồi, có khi đã chạy về nhà.”
Tưởng Giai Lưu: “Con mê choáng nó mà, nó không thấy con, chưa chắc biết là con làm.”
Kha Hổ cười: “Kha Viêm không ngốc.”
Tưởng Giai Lưu nghĩ nghĩ: “Dù sao nó vẫn chỉ là đứa trẻ thôi, chưa chắc cảnh sát đã tin lời nó, chúng ta trở về xem tình huống đi!”
Kha Hổ tâm như tro tàn: “Kệ thôi mẹ, ngồi tù thì ngồi tù.”
Tưởng Giai Lưu sửng sốt, bà nhìn Kha Hổ, cuối cùng hạ quyết tâm: “Nếu, nó thật sự nhất định phải tố cáo con thì để mẹ giết nó. Như vậy, con sẽ không cần ngồi tù. Tiểu Hổ, con vẫn còn nhỏ, loại chuyện này để mẹ gánh vác là được.”
Kha Viêm đứng ở trước mặt bọn họ, nói ra tất cả những gì lúc ấy mình nghe được, không thiếu một chữ.
Từng câu từng chữ, giết người tru tâm*.
*Ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.
Kha Viêm cười: “Lúc các người nói những lời này, tôi đứng ở ngay đằng sau thân cây. Nghe xong tôi không dám đi ra, cho nên quay đầu chạy vào trong rừng cây.”
Cậu dường như nhớ tới ngày tháng chạy trốn của mình: “Tôi quên mất tại sao bản thân lại chạy, nhưng tôi biết rằng mình phải chạy, phải rời khỏi Kha gia.”
Tưởng Giai Lưu run rẩy đứng ở nơi đó: “Mẹ không có thật sự muốn làm vậy… Mẹ chỉ thuận miệng nói… Mẹ đang, đang an ủi Tiểu Hổ.” Bà gần như không thể nói ra tâm trạng lúc ấy của bản thân, hoặc là không thể biểu đạt ý nghĩ của mình trong tình huống đấy.
Kha Viêm lại không nghe, chỉ nói một câu: “Từ sau khi bà nói mấy lời đó, tình cảm mẹ con của chúng ta đã đứt mất rồi.”
Tưởng Giai Lưu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu, thì ra, những năm gần đây Kha Viêm không thân thiết với mình là vì lúc trước nghe được những lời ấy.
Tưởng Giai Lưu cười cười khóc khóc, mấy năm nay bà không dám tiếp cận cậu cũng là vì năm đó. Chỉ cần nhìn Kha Viêm, Tưởng Giai Lưu sẽ nhớ tới con người ghê tởm lúc ấy của mình. Chỉ cần cậu ở trong nhà này, bà liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, tại vì, sự xuất hiện của Kha Viêm liên tục nhắc nhở Tưởng Giai Lưu rằng, bà đã từng muốn giơ dao.
Có một khoảnh khắc trong quá khứ, Tưởng Giai Lưu đã chuẩn bị giết con của mình.
Có lẽ, bà thật sự đáng ghê tởm, bà không có cầm dao là bởi vì nó mất trí nhớ.
Tưởng Giai Lưu có chút hỗn loạn, bà lại nhớ tới, bản thân không thể lại gần Kha Viêm cũng là vì chuyện mà Kha Hổ đã từng làm với cậu. Nếu Kha Viêm ở nhà, Tiểu Hổ chắc chắn sẽ khó chịu, với lại, môi trường ở nhà và Tiểu Hổ đều có thể vô tình làm Kha Viêm khôi phục ký ức.
Đến lúc đó Tiểu Hổ làm sao bây giờ? Nếu nói về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, chẳng phải sẽ khiến Kha gia chấn động, hỗn loạn sao? Tiểu Hổ sẽ phải ngồi tù sao?
Thế nên, bà không dám thân thiết với cậu, cũng không thích cậu về nhà. Kha Viêm nói rất đúng, Tưởng Giai Lưu đã làm ra lựa chọn, chính bà cũng hiểu rõ điều đó.
“Không không không, năm đó, tôi chỉ nói ngoài miệng thế thôi, tôi không dám. Tôi không dám giết người.”
“Viêm Viêm, tại sao con không tin mẹ? Mẹ để con rời đi, không phải là bảo vệ con sao?”
Tưởng Giai Lưu đã không rõ mình muốn làm gì, muốn biểu đạt cái gì nữa rồi.
eyJpdiI6IkJmSU4xVk9QZVljUTdDSVhCQVRwUGc9PSIsInZhbHVlIjoiSTZOYlBKaHFRb2VRdFFDOWJFaGU1enRIczVyK0RIeGlsTU82NHIra1h6cUlVNkcyZGVETUEwMTFIMGk5ZVIxeCIsIm1hYyI6IjIxOTdmMWY5OGZmY2FjZGI0MzVmZjg2OGJiNzU4NjFkYTliZTU5Y2FiMmVkMzI2NDk3ODQ3ODUwYjNlZjM4MTIifQ==eyJpdiI6InFmRldueitQRmsxV25yK0MyXC9Lb3hBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFtY3MxbWFJWTR2ZytDaWd0WGJUTERjTElcL1EyUXhxVGVhYXRsRnJpd0V4TDdMSzF5YlpUOFd3dThmZWgxczhiSzc3V2wwVjkyaXkwVURJcjQ5elJkcmVoK0xrcnJWWDFPbGNVcmp2MzAxOGxTcWFvT01HVE0zQVBPcG1kdGx0NnhKR3FLdUF1MFBMVTMyVDdySng2emJ4MkJOTG50TSs5cE94SnNNSXpTd2pwXC81Mk9ZN21WZnZHaFRkUHJFeVdyTWd3clwvQ1BZckZYREF1NVczcklMajNaN0F1OXlnaXQ2RUljd3NUeW0yb2dqMnluaENKbEdIbUYxSW1vQmxmdDQwUm9FQ1NBMXNpOTlqbmVtbFkyNkVNaDJwZGxBY1hNXC9yUDBQV3lCWW1zRUI3eDB2N2lTWExRbk5qMHRPTFpZcEFIck9kN3J3cWpKWGxwWlY4T1QyTUNTSVR5SVwvM3NtN2xUWHpxWXV4YXlmd2t5K0s0SVJcL29OTTRwUVlDUW12Nml1czlNdmprR3M4UFpPZnNUaEU3dU9cL08zMFk0UGliVWNLbGRrMUkxUEdLN0dWNWJWckE1amN0R3RiY2dYNnFKVjQ2djFXK0N2SkR5MFJST21KQlVGRytiMjE1NDB4dmlLcUVVbjZsR000dnRkMmR6ZVlhQm5rTmFGTnAxdXNkUDZaVWFNcFFVbEdYSzZMZHRsY096K3pOOTBuWmY4N1AxZ1VoT29CaDFwRDA9IiwibWFjIjoiYTc5ZTIxZDAxZGYxNjk0NDMwZDZiMzA2MzUzOTE4NDY1OWM4NGI0NmI5N2ZjYzgzYTBkODMzNTg1Mjk0MDhiNSJ9eyJpdiI6IkQ0QU9WRklmMkxXUTVpU3ZuZXRTeXc9PSIsInZhbHVlIjoiQTRocnMrOWVaR09La0pFTk9rWlJVYXAwT2w4azZSbDluNXNPWlNoajBJSzJQRWQyMkR5SGtxRVgzekloaHZnYSIsIm1hYyI6IjhkZWU3NzM2Yjk1OTczNjhhNTdlM2M1MjcwZTRhNzBkYTU2OWQ2OTMxODg5NzVjMjBkOTgxNTUyMDdhODk4OTgifQ==eyJpdiI6ImFsSk1RQ0dCRGUwdWo5V0hrWjFISnc9PSIsInZhbHVlIjoiRmFuTmtsbVVPcXg5STl4K00xNDY4YjBcL05zb3ViYkhcL1p4M3R0K0RTUUxNaE9aWlFIakVleDlCODdablBZazNEanNjb2V4djBuSWlWalU5VjBjc2ZjSEw1VGY1d0ZzeGxJK3JQOTBaSEo0bG15S1o2dDRnb0dcL3hcL05UWkVBaGR6ZmMzWG9NSjFjdXpiejk1N3JmSDd4QUljbHlvcVVnelNOd1M0NktMdVhiQk1CMlo3bm5qUzBwN2dpd2djcDdoaythc05UWEVcL1VWMmxacmFmSzBRZUJmejJWckh6QzhiMHI1NFhoSVNJNDFBdzdDRGI2Mk10UkxYRDF3SmtPekpJXC9OVUtQYXdPS3o2TkxvQVwvSzJvWUlCU2lTdXhtKzR4S1wvMGw4TWQ5c1lIST0iLCJtYWMiOiI0OGIwNDU1NDI4YTEzZDU0NDEwZjBhODdiZGRmNDQ5MjgzNmI3ZWRiNjEwZDkwNjExY2ZlMjA3MDViNDI5ZWMyIn0=eyJpdiI6ImpHWU1Jdk8zR2pWZ1IrZG9CN2lja0E9PSIsInZhbHVlIjoiTjJJbzZ1eWdva0JMc1lnS2FVKzVqMjFwMXo1VTlNS2xRZHB6MFZ0bWxyRER4bDJCcU9IOWIzNGVXMG5jZlplQSIsIm1hYyI6ImUxYjdkYjUyNzZiMjBjNzMwMDljYmIxZTRjMDM1ZjQzYTQwOGQ5ZmY1MmE1N2ZmNWUzZWY2ODFhNDVhYTcwMTYifQ==eyJpdiI6Im1mQnBSUmNpb3BocG4ycHF3ZUFOT0E9PSIsInZhbHVlIjoieGhNeWVWQjkwTEs3cUNsSlZvaERqZ0dzV0xKb1ZaRzRHeVA2Q1VcL0dqVTFsYTFSUWRpRkY4Y3hNVFI1VkkwelA3aFwvYWtxajZiYklPNlZmbEg4MUE2cjYzdnpDemtGQ05zdFcwV2JDV2M1Q2tCWE5tQXpWc0tBc2dUaTVpQ1BHUE9idEpZaHk0VTBvUllYZ1VaRzJpRGJyYlQ4XC9aVUpXdGx0aVwvelg4WHYzaHZ4ak9BUGpVVUNGa1RrU3VhS3B5SE9JRWl1cmlyWmFKNzhIQVNZamdxMzhIcXh3SFpjQ1RoazBLZm9SXC9zR2psVm9qMVJTd3NMUnRJNThDRFgwTUlOaEE4aVB2OFp6dVZuWlVRdmJzR0J5ZTZKVFg4MHJablZ3ZU5TOFNCcytyZ1wvWkVnZWNGOTd3WWNxT2ZmVXlFUERqVElKWGVxNVFcL1JOQTdDR3lzN2dBUW5ZM0N3bkhtV2kzVU9raVZtUkRUbHRmcGg0TE9JV3pLcTdcL0k2cHJHSXc0MUpvaXowU3IrN0lWOURrNGZuZ0VzNERjVnM1VXZrUFlRalFCdU1mRmU2RXpzeTBBRUdGMnZkS3RSNlwvTEwzaWQ2cHIyOEo1YUYrc0ZcL1Qwb1N1NHBiWXI4OGFKaTRPemxGRG0xY2RKSDQ0OXFpS2RJWm5wN3RpTUpWdWtWSklMR0haXC9kXC9PbGxJaTZjNitOMTlzdzNxaU5QQTZua01BU1Ezdmw5eWtkdGNjPSIsIm1hYyI6IjM5NzBkOWM5NGM2MzQ5MzE5NGEwNjAxYjUwOTI4ZDUwZGVlNzUxOTgxYWVjZWJhNzIzYjQ2ZmI1Njc1OGU0OTgifQ==eyJpdiI6Ijd0TkU3RUxOcklabCtLYllYR0VEbnc9PSIsInZhbHVlIjoiMDkwa3pkYVk2SlRnaEJLVHpOcitpRVd4MXIyRmxWVzZndDBKSUFIQythK3E5SWZiZ1ZcL3NcL1Z6cHRZOVQ0ckVIIiwibWFjIjoiZTYxYWI3YzMxZGQ3NWIzY2NkZDhiYmUzODgzMTM1MTUyOGQ5NmM0MDgwNmQzNmNiZTgzNGExMjA0MWU1NmVlMiJ9eyJpdiI6IldcL2p4aXdKMHhIMmVCXC9SQjFQR3dCdz09IiwidmFsdWUiOiJMQlkwRmF0XC9kdVJUMnBaR2pTdVZuNEpvdVg1QVpNVVBpeEVldWUzdjh6K0RMMzlQTFhHYVNhM1U3ZGpQMld0VmJwU3l4UVwvRERQeExKeEdUb2dGZFpCVE10ZWNPdUF5d3JmdE1leE1GdUJQK2lvZzk1MEhlaFwvYTMzSVBUVWF0YVU4bEROZTlxNE00RDZGUVwvaEhNZEsxUlZXQXNCdkZDbG9ydmlweWp5QTR6aFBRdnNBbm8zYkpGeFwvMVpzYnlCcHZ3ZzZRdUU5WkFteWROZEw1V09UdlRJQ1lWXC9hTTd4cGk5Y2JIaVltYjdkNUVqdWliMXRIZXFVaW9iTXRqVlFaRUNSMTB0WHQ1Ykg3OGtRMmhTWXZ3RWtTcjF3RGxiZUp4b0poMFRGSTR5bXlNQ1AyaFJQQjQrbkxiTzhmd01sb1RNSG5TdlZIaGNiVXBHRXhYYWxsSGdWTXFFb0NhMlhvNUk0NHJaTmk5b1Z1dEp2TEUrSlMxcGVNNTN3anRTRnRFY2MwOE9LRzJ2R3VLMDJuUVdQenRNWWhWVnlPREhRREllOHFQRlg2eUd2UVwvc2krREdzTlprMm9LWURMRHpjTnNZeTMxaEF5ZnllYW96UVFvM0Ztemc9PSIsIm1hYyI6IjFjN2JiYWEwZDVmZjcwODE0YjkyMzRjNDY1MDVlMWY4OTU3M2MyOTgwNGY1MzU3MzBiYjgyMzBjODQwM2Q3YzYifQ==eyJpdiI6IlJzOHcwTlRySFVuZlNmV0Y5VFFCVFE9PSIsInZhbHVlIjoiNG01MlwvREtvYlhMck5BeTlTYmVEVW1JTVQ5S2pTNmwwOWFFcDZNMFQ1VmFWVHdyODFNbFl4Qnlic2JqUFFSb0giLCJtYWMiOiJlMGVjZjcxM2ZiOTlhZjMxNjhhNWFhMTQxMWJiNWQyYjAxNWZjMzRkNjNkYmJkMWNjZWUxYTFiMmMzZWY1YmQxIn0=eyJpdiI6ImpzVkd6emtENno5UFhHV2tCS3Y0QWc9PSIsInZhbHVlIjoiN0ZDd0tZTkEzeXd0Vm9mUWRtNno4N1pcL3ZHZmp3WUpzYkQ1TzdsV2hmSXdybnIwNlhTWVJyRXlvVnR3NEErU1BlMDFnMXMxWkZtdUJFRVwvR2J3aUZqTVBOaURjM2hydUwyaTNuZ281ckszOFprUno3cTVMKzkyNDVDSFE1WnhlbyIsIm1hYyI6Ijg0OGMyMDYyN2E5YTNlZDY5N2JkOTVhN2NhYjdmOGRlMzNmMTBkNDBjMzM1YjdiYmY0MzAxNzA1ZmQzZDc1YWUifQ==eyJpdiI6ImVUTHpMYlRldDBXZndyRjI5QkhSR1E9PSIsInZhbHVlIjoic1wvampjTnRVeiswZnJzVHMzWjF0NGVNK243OXk2dERxblRzdkQyYkVcL0NXOXNxT29Ic3J1Y1A2MEVLZXVNMng1IiwibWFjIjoiOGRhYWU1MGNkMWJhZWFmMDg1NGRmM2YwMGE4MWUyOGE5YWU4MmZmMjkwYTk5ZDA0OGM3ZjIwZGVmN2U2NTVkOSJ9eyJpdiI6IlJBUVBQcU9vQmNGbzNxa3lPVUZCWkE9PSIsInZhbHVlIjoiQW1rM2loYk5hR1FiaFRLZlRrUndlQklZc3Z0RmZ5ZzJxZTB0UFhsYXhxMWRQN3V1WHJObkNwWnBuSklKS2hmcGJlU2s4MTJpXC9LaWNDRGxxU0N1MlFCQk5icVFIRjg1dFowY0tSOHhCZmk4PSIsIm1hYyI6ImIzMTRlNTUyZjIxNWMzNjM5YmM2NWJlZjExNDlkOGUxMjExNzI4MTEzNTBiYjA5M2ViNTZmYmU1Zjc1YjEyZjEifQ==eyJpdiI6ImN2NkJiVUREQjFmM1F0T0J5Ukp4a3c9PSIsInZhbHVlIjoiVGxGOUtTMTh6eVljcVhhS21Fb1wvblZGSkphWkY1Vmc4enRBYkJvM01yTzhGYUZyWDVqMUVCa0laeHRDMHI3eUwiLCJtYWMiOiI5YmI4YjdhZjU1Y2JjNzA3Y2M3NjFlMzY3NzAzNzg1ZjU5YWY3YjIwMGRlOTU0ZmUzNTQyODAzMzk0YjcyOGFkIn0=eyJpdiI6IjB0TmwrakpkVHhsV2FFNWhGSjVpUWc9PSIsInZhbHVlIjoiRVN6dk5nbTNBUSs4b2pzNU9DbFBsbjlmK2x1MVRWNmMyelZFQ1U4cHBzYmt1R1BKQ1Y2alhMbXBTS3NwR2ZcL3Q1VmRjdDFleU9CXC9HUVNZUWNpYkJDMGl2K3VSQ1paMUxoV0xuYXVkd0FabDNGYjdjTUxNMGl4QWhoWDNrMjh0ZU5Fd3ZEemFxVXJHbVVUXC85NmxuVnAzcjlYeWVMY0ZaTUtiR25XcGlzajdFVDQ3ZndKUFhRejZrZFkxYXVsZ291MXNDVnllTkMrcFFLVGM3ZVpxWmd2d3hpS3hMSVVLbzc4N3drSWFYOEhUeXFjOEcxZlFXWWZBeUlDbm9Vakg3ZSIsIm1hYyI6IjI4M2JkZDUwMDVjOTZhZjc4ZWJlNTMyMjg5MThmY2JmN2VjN2MyYzdlOWI4YjQ4YjdkYWRmNjY0M2IxMjdkODIifQ==eyJpdiI6Inc4TWRBaEQ1UzY4ckp4Ykh3akJ2cFE9PSIsInZhbHVlIjoiOWNpb1JuVEZcL3Q0dm5Vb1NsM1ZZNEhXTko0dGJIZ1NmMUVVck9cLzA3SGptSGRXcTVMaDlSOFpLRTVWQTdDK2p0IiwibWFjIjoiNDUzZDMyYTBmZDhjMjRjOGQzZjI4NTZkNTJhZjRlN2MxZjM1MDhjYzI2OTVjOTk0NjIxM2IyNmMwNTY5MTc5NSJ9eyJpdiI6ImFsVFprNEFyYkZNdlJEd1NiMnQrWnc9PSIsInZhbHVlIjoiY3NDaVZkRjk2ZjhcL2RHbWtxc0dRYnVGWUlvYm9qaVQ1ajJieUkxWEpVY2o2NlhNMyt2WVNcLzRleVhDdzA5TTl6UndyNXJ6dUM2U3VVdko5d2xOR24yWkZ3emNVTDlBaXJtNHVMWmE3WmZyWFViaXRuMEhpVnZDdVBIQ3plOHVEM2syWE9rRldrc2g5KzFWV2h4UFRnMnQ1QnJvcFlhYWhqaDkwNm5XUUQ4dHpqTWF6N0VnYWhcL2hDejRmaDg1Rkd3aTVRY0VDY21sMlVtUmxPT1JrSW9GZz09IiwibWFjIjoiODYyYjY2NjM5MGQ0NTlkYzU3ZDAzOWZlZmI3NzQzMzg3NjNlMWVjMzRiYzY0NjQ2YzBhM2Q0Nzc5NjQ0MWVmYSJ9