Con đường bá chủ - Chương 898
Đọc truyện Con đường bá chủ Chương 898 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ – Chương 898 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Con Đường Bá Chủ – Akay Hau – Truyện full dài cực hay mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tiên Ma Vực…
“Đế Tử, đây là đề nghị gần nhất Liệt gia đưa đến!”
Phía trên một đỉnh tuyết sơn cao vút trong mây, Chấp Pháp Săn Ma cung kính cúi đầu hướng một nam tử mặc giáp đen mở miệng nói chuyện, hai tay nâng lên một khối Lưu Ảnh Ngọc…
Nam tử này giữa trán có một con mắt tà dị đang nhấp nháy, dưới chân cuộn tròn một con Hắc Cẩu với diện mục oanh phong dữ tợn.
Hắn chính là một trong các Đế Tử của Săn Ma Điện, danh xưng Nhị Lang Thần – Nhị Lang Đế Tử.
Tiếp nhận Lưu Ảnh Ngọc trong tay, Nhị Lang Đế Tử truyền lực lượng vào trong quan sát.
Rất nhanh, trước mắt xuất hiện hình ảnh của hai tên trung niên mặc áo bào đỏ thẳm, chính là Liệt gia chủ Liệt Ứng Vân cùng Liệt phó gia chủ Liệt Tung Hoành.
“Đại nhân, sau lần trước bọn thuộc hạ làm lỡ mất Tỏa Thiên Hắc Ám, lúc này đã có cơ hội đạt đến vài Dị Thuộc Tính khác cho người!” Liệt Ứng Vân mở miệng nói chuyện, thái độ thành khẩn:
“Bồng Lai Tiên Đảo sắp cùng hai cái Địa Tôn Giới đại chiến, thuộc hạ dự định trưng cầu ý kiến của đại nhân, chúng ta có thể nhúng tay vào thọc gậy bánh xe để bọn chúng lưỡng bại câu thương, sau đó chiếm đoạt Dị Thuộc Tính của bọn hắn!”
“Chỉ là việc này hành động phải cực kỳ cẩn thận, nguy cơ rủi ro cao, vì thế mới xin chỉ thị của đại nhân!”
“Bọn thuộc hạ sẳn sàng vì đại nhân bán mạng!”
Liệt Ứng Thiên cực kỳ thành khẩn nói một tiếng, sau đó hình ảnh trong Lưu Ảnh Ngọc biến mất.
Nhị Lang Đế Tử nghe xong trầm mặc…
Chấp Pháp Săn Ma cung kính quỳ ở một bên, không dám hé răng nửa từ…hắn biết rằng từ khi đột phá Tôn giả, vị Đế Tử trước mắt này chỉ cần một chiêu là có thể lấy mạng mình.
Tuyệt thế yêu nghiệt, không thể bất kính.
Nhị Lang Đế Tử vẫn không nói gì, bàn tay nhẹ nhàng cử động…
KENG…
Một kiện vật phẩm đã xuất hiện…
Đó là một tòa Bảo Tháp thu nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay Nhị Lang Đế Tử, tinh xảo tuyệt luân, mỗi một góc đều ẩn chứa sát cơ dày đặc, bên trong thỉnh thoảng truyền ra thanh âm thê lương như lệ quỷ rào rống, và khí tức của Dị thuộc tính nồng đậm.
Chấp Pháp Săn Ma hơi ngẩng đầu nhìn tòa Bảo Tháp này, lại vội vàng quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Toàn bộ người ở Săn Ma Điện đều biết Nhị Lang Đế Tử có sở thích sưu tầm Thiên Địa Dị Vật.
Nhưng mà, ở trường hợp bình thường…cơ thể của một người không thể dung nạp trên hai loại Dị Thuộc Tính, trừ khi tu luyện công pháp đặc biệt mới có thể chứa được vài loại mà thôi.
Mà công pháp của Nhị Lang Đế Tử vốn là loại hình Tiên Thể Song Tu – Bát Cửu Huyền Công, môn công pháp này mặc dù là hàng Đế Cấp nổi danh khủng bố, lại chẳng thể giúp người tu luyện chứa đựng trên ba loại Thiên Địa Dị Vật trong cơ thể.
Nếu vậy Nhị Lang Đế Tử khắp nơi sưu tầm Thiên Địa Dị Vật làm gì? Hắn đâu thể nào toàn bộ Luyện Hóa?
Câu trả lời nằm ở tòa Bảo Tháp đang thu nhỏ kia.
Dị Linh Tháp, chính là tên của nó.
Chấp Pháp Săn Ma nghe nói rằng, Dị Linh Tháp chính là một kiện Pháp Bảo không rõ đẳng cấp, do hai vị Đế Cấp Luyện Khí Sư của Săn Ma Điện phối hợp Luyện Chế nên, độ quý giá không cần nói cũng biết.
Nhị Lang Đế Tử sau nhiều lần đạt được thành tích cao trong các nhiệm vụ tại Săn Ma Điện, cộng thêm có người chống lưng nên đã vinh hạnh được ban thưởng Dị Linh Tháp này.
Dị Linh Tháp kinh khủng ở chỗ, nó có thể hút vào Thiên Địa Dị Vật, bất kỳ loại nào, bất kỳ thuộc tính nào…
Sau khi hấp thu Dị Thuộc Tính, Dị Linh Tháp sẽ sở hữu tất cả uy năng của các Dị Thuộc Tính đó, hấp thu càng nhiều…càng trở nên mạnh mẽ, đẳng cấp càng tăng cao.
Từ khi có được Dị Linh Tháp, Nhị Lang Đế Tử mới bắt đầu điên cuồng vơ vét Dị Thuộc Tính bằng đủ loại biện pháp, gia tăng sức mạnh cho Dị Linh Tháp, cũng như gia tăng chiến lực cho bản thân mình.
Hơn hết, hắn có một đam mê kỳ quái…
Đó chính là giam cầm Linh Hồn của Ma Tu vào trong Dị Linh Tháp, để hàng loạt Dị Thuộc Tính tra tấn bọn chúng một cách tàn khốc, cho đến khi nào hồn phi phách tán thì thôi.
Nghe nói ngày Nhị Lang Đế Tử đột phá Tôn giả, đã có ba vị Địa Ma Tôn xấu số trở thành nạn nhân bên trong Dị Linh Tháp.
Thanh âm gào thét như lệ quỷ vang vảng bên tai lúc này, chính là đến từ ba vị Địa Ma Tôn vẫn còn chưa chết kia…
Chấp Pháp Săn Ma nghĩ đến viễn cảnh linh hồn của mình bị giam vào Dị Linh Tháp mà toàn thân rét lạnh.
Nhị Lang Đế Tử yêu thích vuốt ve Dị Linh Tháp thật lâu không rời, lúc này thản nhiên cất giọng:
“Tiểu tử Dịch Thập Cửu vừa đến báo tin không lâu, một con chuột nào đó tên Lạc Nam sở hữu vài loại Dị Thuộc Tính, lúc này lại thêm Bồng Lai Tiên Đảo và hai cái Địa Tiên Giới cũng có không hề ít…”
“Nếu như có thể toàn bộ bắt gọn, Dị Linh Tháp của bổn Đế Tử sẽ gần sánh vai Đế Binh rồi!”
Ánh mắt hắn lóe lên tia hưng phấn cao độ, liếm láp khóe miệng.
Tôn giả sở hữu Pháp Bảo khủng bố như vậy, có thể thấy mức độ kinh khủng của nhân vật nằm trên top Thiếu Đế Bảng.
Quan trọng nhất là, vì có Săn Ma Điện chống lưng mà hắn thoải mái sử dụng Pháp Bảo không kiêng nể điều gì, chẳng có kẻ ngu ngốc nào dám tham lam cướp đoạt để gây sự với Săn Ma Điện.
ONG ONG ONG…
Dị Linh Tháp như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, hưng phấn rung lên trong bàn tay hắn.
“Lạc Nam kia tạm thời thuộc hạ vẫn chưa điều tra ra được là người phương nào, bất quá Bồng Lai Tiên Đảo và hai cái Địa Tôn Giới kia quả thật có không ít Dị Thuộc Tính!” Chấp Pháp Săn Ma cung kính nói.
“Phải rồi, tin tức về Vĩnh Hằng Thuộc Tính đã có chưa?” Như nghĩ đến điều gì, Nhị Lang Đế Tử trầm giọng hỏi tiếp.
“Bẩm Đế Tử, sau lần trước xuất hiện ở Đấu Giá Hội của Thiên Địa Hội, bị một thần bí nhân dùng Huyết Mạch Thượng Cổ Hung Thú – Ngũ Đầu Sư Tử lấy được, đến nay vẫn chưa rõ tung tích!” Chấp Pháp Săn Ma đổ cả mồ hôi.
“Hừ, đám phế vật các ngươi thành sự thì ít mà bại sự có thừa, chỉ một cái Bồng Lai Đảo nhỏ nhoi mà mãi cũng không xong! Lúc này ngay cả tung tích Vĩnh Hằng Thuộc Tính cũng vụt mất!” Nhị Lang Đế Tử phẫn nộ hừ một tiếng.
GÂU GÂU GÂU GÂU…
Hao Thiên Khuyển nằm dưới chân hắn sủa lên inh ỏi, ánh mắt đỏ ngầu trừng Chấp Pháp Săn Ma.
Chấp Pháp Săn Ma sợ vãi ra quần, ngay cả con Hắc Giao đang quỳ ở phía xa cũng cúi thấp đầu xuống.
“Đế Tử bớt giận, bởi vì gần đây danh tiếng của Săn Ma Điện chúng ta không được tốt, thuộc hạ hành động cũng bó tay bó chân không được tự nhiên!” Chấp Pháp Săn Ma hãi hùng nói:
“Nhưng mà thuộc hạ có thể lấy tính mạng để đảm bảo, không ai biết Đế Tử là người đứng sau những việc này, nếu chẳng may chuyện có bại lộ…thuộc hạ cũng sẽ nhận tội chết thay cho Đế Tử!”
Ngay cả Liệt gia nhận lệnh làm việc cũng chỉ biết rằng một vị cao tầng nào đó của Săn Ma Điện mong muốn Tỏa Thiên Hắc Ám mà thôi, đối với Nhị Lang Đế Tử ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhị Lang Đế Tử thỏa mãn gật đầu, cuộc sống đôi khi không theo ý muốn…những năm này Chấp Pháp Săn Ma làm chó săn cho hắn không ít công lao, mới thất bại vài lần gần đây, tổn thất không hề lớn nên tội chưa đáng chết.
Nhị Lang Đế Tử gõ gõ đầu ngón tay, ánh mắt lấp lóe, cuối cùng trầm giọng quyết định:
“Ngươi với Liệt gia phối hợp hành động cẩn thận và khôn khéo một chút, nếu có cần nhân lực hỗ trợ thì đến Tử Ngục Tinh lấy người!”
Chấp Pháp Săn Ma sắc mặt hơi tái nói: “Bẩm Đế Tử, đám tù nhân ở Tử Ngục Tinh hiện tại toàn là lũ Ma Tu cứng đầu, nếu để chúng rời khỏi Tử Ngục Tinh ngay cả thuộc hạ và Cai Ngục cũng không đủ khả năng khống chế bọn chúng a!”
“Thật vô dụng!” Nhị Lang Đế Tử bực mình nói một tiếng, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra ba viên Đan Dược màu đen kịch ném cho Chấp Pháp Săn Ma căn dặn:
“Đây là Ma Khôi Đan, cưỡng chế đám Ma Tu uống vào, dù bọn chúng có là Ma Tôn cũng sẽ trở thành khôi lỗi mặc ngươi điều động!”
“Tạ ơn Đế Tử, tạ ơn Đế Tử…” Chấp Pháp Săn Ma vui mừng quá đỗi, điên cuồng dập đầu, sắc mặt tràn đầy kinh hỉ.
Sở hữu nhiều trợ giúp như vậy, nếu hắn còn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ chỉ có chết mới có thể tạ tội a.
“Cút đi!” Nhị Lang Đế Tử lười biếng phất tay.
“Dạ, thuộc hạ lập tức cút!” Chấp Pháp Săn Ma nịnh nọt cười một tiếng, chạy trối chết nhảy lên lưng Hắc Giao biến mất dạng.
“Loại vô dụng này nuôi nhiều chỉ tốn cơm!” Hao Thiên Khuyển khinh thường nhìn bóng lưng Chấp Pháp Săn Ma nói.
“Haha, cũng không phải con chó nào cũng lợi hại như Hao Thiên ngươi!” Nhị Lang Đế Tử nhếch miệng cười, bàn tay vuốt ve đầu chó.
Hồi lâu sau, Nhị Lang Đế Tử bỗng nhiên nhếch miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Bẩm Đế Tử, thuộc hạ gần nhất có chút thu hoạch muốn hiến cho người!” Một thanh âm mờ ảo vang lên trong hư không, vẫn chẳng có kẻ nào xuất hiện.
Hao Thiên Khuyển lười biếng nhắm mắt, Nhị Lang Đế Tử có rất nhiều chó săn, lại một con chó vừa tìm đến lập công đây mà.
“Vật gì?” Nhị Lang Đế Tử hứng thú hỏi.
“Hắc Ám Cương Phong, một loại Dị Hắc Ám có ẩn chứa cương phong âm u mạnh mẽ, sắt bén vô cùng!” Thanh âm kia đáp lại.
Nói xong, trước mặt Nhị Lang Đế Tử đã xuất hiện một quầng thể Hắc Ám đen kịch, bên trong là vô số tiếng gió thét gào như lưỡi đao sắt lẹm va đập vào nhau vậy.
Trong lúc này, Dị Linh Tháp trong tay hắn đã gào thét dữ dội, một cổ hấp lực khủng bố lan tràn mà ra, bao trùm lấy Hắc Ám Cương Phong.
Hắc Ám Cương Phong chỉ phản kháng lại được một chút, sau đó toàn diện bị trấn áp, tiến vào trong Dị Linh Tháp.
“Không tồi, nguồn góc?” Nhị Lang Đế Tử cảm nhận được Pháp Bảo của mình lại mạnh thêm một chút, liếm môi hỏi.
“Bẩm, Hắc Ám Cương Phong này vốn thuộc một cái gia tộc họ Chu ở Hắc Cực Tiên Tinh, chỉ là một Tiểu Tiên Giới mà thôi!” Thanh âm bình ổn đáp lại.
“Đã giải quyết sạch sẽ chữ?” Nhị Lang Đế Tử lười biếng hỏi.
“Không hề có sơ suất nào, thuộc hạ ngụy tạo một cái di tích Cổ xuất thế ở Hắc Cực Tiên Tinh, Chu gia và một đám tu sĩ tham lam tiến vào tầm bảo, bị thuộc hạ toàn diện tiêu diệt, người khác dù tiến hành điều tra cũng cho rằng bọn hắn chết trong di tích nguy hiểm mà thôi!” Thanh âm tự tin trình bày.
“Làm rất tốt! bổn Đế Tử có lời khen, ngươi lui được rồi!” Nhị Lang Đế Tử hài lòng.
“Tạ ơn Đế Tử khích lệ!” Thanh âm người thần bí có chút vui mừng, sau đó tan biến mất dạng.
“Tên này so với Chấp Pháp Săn Ma hữu dụng hơn nhiều!” Hao Thiên Khuyển cười nói.
Nhị Lang Đế Tử gật đầu, tiếp tục chơi đùa Dị Linh Tháp trong tay.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, hắn nhất định sẽ im lặng không biết nói gì.
Chu gia ở Hắc Cực Tiên Tinh vốn là kẻ thù cũ của Lạc Nam hắn hồi còn ở Tiểu Tiên Giới, nào ngờ bận rộn lắm chuyện chưa kịp tìm xuống trả thù, chó săn của Nhị Lang Thần đã làm thay hắn rồi, hơn nữa còn tiện tay cưỡng luôn cả chiến lợi phẩm…
…
Đương nhiên, Lạc Nam là sẽ không biết Hắc Ám Cương Phong đã rơi vào tay kẻ khó nhằn, lúc này hắn đang dương dương đắc ý nhìn Độc Cô Ngạo Tuyết, chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời của nàng.
“Đó thật sự là Trúc Kiếm?” Âu Dương Thương Lan chưa tin tưởng hỏi, ánh mắt nhìn chòng chọc vào thanh Kiếm trong tay Độc Cô Ngạo Tuyết lúc này, thứ mang đến cho nàng cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“Thật không thể thật hơn, sư phụ Kim Nhi ra tay mà!” Lạc Nam tự tin đáp.
Hiển nhiên, Trúc Kiếm đã nâng cấp và sữa chữa hoàn tất…
Chỉ thấy so với trước đây, kích thước của Trúc Kiếm vẫn không có gì thay đổi, thanh thoát mềm mại, nhìn qua tràn đầy một loại đơn sơ mộc mạc.
Nhưng mà, bất kể là vỏ Kiếm hay thân Kiếm, lúc này đều có những đường vân uốn lượn xung quanh trông rất sống động, giống như kinh mạch của Kiếm vậy.
Sự xuất hiện của những đường vân này không làm Trúc Kiếm xấu đi, ngược lại khiến nó mang đến một loại mỹ cảm gần gũi với thiên nhiên, hòa hợp cùng trời đất, hòa nhập Kiếm Đạo.
Lạc Nam biết, những đường vân đó chính là tinh túy từ nhánh cây của Bất Tử Thụ kết thành, giúp Trúc Kiếm trở nên vô cùng bền bĩ và chắc chắn, ẩn chứa khí tức sinh mệnh nồng đậm đến cực điểm, vô kiên bất toái.
Lạc Nam dám cam đoan, khả năng phòng ngự hiện tại của Trúc Kiếm đã không kém gì khả năng công kích, phải biết hắn đã dùng thử Bá Lực Chưởng đánh vào thân Kiếm vẫn không hề hấn gì.
“Thật sự là Trúc Kiếm…” Độc Cô Ngạo Tuyết cảm nhận khí tức quen thuộc đến từ vũ khí của mình, ánh mắt đầy tình cảm.
Nàng không tưởng tượng được Trúc Kiếm của mình chẳng những khôi phục, còn lột xác trở nên càng mạnh mẽ, hơn nữa cầm vào trong tay chẳng có chút khác biệt gì so với lúc đầu, tự nhiên đến cực điểm.
“Chủ nhân, từ nay về sau Tiểu Trúc sẽ cùng ngươi chinh chiến thiên hạ, khiêu chiến ngàn vạn Kiếm Tu!”
Bên trong Trúc Kiếm, bất ngờ có một thanh âm non nớt đáng yêu vang lên, giọng điệu giống như của một bé gái.
Nó chính là Kiếm Linh, hay có thể gọi là Linh Hồn của Trúc Kiếm, được đặt tên là Tiểu Trúc.
Trúc Kiếm gắn bó với Độc Cô Ngạo Tuyết từ rất lâu, dù đến bất kỳ nơi đâu cũng mang theo bên mình, gần như một người một kiếm bầu bạn qua nhiều năm tháng, một đường trưởng thành cùng nhau.
Tình cảm giữa người và kiếm vô cùng thâm hậu, vì thế sau khi Lạc Nam sử dụng Đế Khí Phục Sinh Phù để nâng cấp Trúc Kiếm, nó đã bằng vào ý chí của mình sản sinh ra Kiếm Linh, có thể cùng chủ nhân trao đổi trò chuyện, tâm ý tương thông.
Trúc Kiếm và Tiểu Trúc hiện tại không khác gì một sinh mệnh.
Đẳng cấp của Trúc Kiếm lúc này chính là Đế Cấp Thượng Phẩm, lại hòa hợp với Độc Cô Ngạo Tuyết đến cực điểm, vượt qua cả Ngân Dạ Đế Thương của Đại Đảo Chủ.
“Đa tạ ngươi, giúp ta cảm ơn Kim Nhi tiền bối!” Độc Cô Ngạo Tuyết vuốt ve thân Trúc Kiếm, ánh mắt gợn sóng nhìn lấy Lạc Nam.
“Chúng ta là người một nhà mà!” Lạc Nam ôn hòa nói.
Độc Cô Ngạo Tuyết im lặng không nói gì, nhưng khóe môi đỏ lại hơi cong lên cho thấy tâm trạng của nàng lúc này đang rất vui vẻ.
Nàng vẫn luôn điềm tĩnh như vậy, cảm xúc rất ít biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp.
“Tiểu Tuyết có Trúc Kiếm này, Manh Manh làm sao đánh lại đây?” Đình Manh Manh lấy tay quệt miệng ủy khuất nhìn lấy Lạc Nam.
Nàng cảm thấy hiện tại mình đã yếu nhất trong ba tỷ muội, điều này khiến tiểu nha đầu đam mê bạo lực cảm thấy không công bằng chút nào.
“Ngốc nữu, có người bảo vệ còn không thích?” Lạc Nam trừng mắt nhìn.
“Không muốn…không muốn!” Đình Manh Manh nhảy vào lòng hắn, ôm lấy cổ Lạc Nam làm nũng:
“Manh Manh cũng muốn Pháp Bảo, càng lợi hại càng tốt!”
“Pháp bảo gì? Nhị Đảo Chủ ngươi đâu có sài Vũ Khí?” Lạc Nam dở khóc dở cười.
Đình Manh Manh nghiêng đầu, hiển nhiên nàng cũng chưa biết mình thích loại Pháp Bảo nào cả.