Con đường bá chủ - Chương 868
Đọc truyện Con đường bá chủ Chương 868 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ – Chương 868 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Con Đường Bá Chủ – Akay Hau – Truyện full dài cực hay mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Huyễn Quang Vô Cực của Lạc Nam vốn là tầng thứ nhất của Đế Cấp Thân Pháp Thiên Hạ Vô Cực…dù chỉ là Vương Cấp Cực Phẩm, nhưng động tác nhẹ nhàng, tốc độ nhanh chóng, thân hóa ánh sáng không gây nên bất kỳ tiếng động nào, dung dung tiêu sái.
Mà Kiếp Lôi Truy Phong của Hoài Niệm được Lạc Nam nhận định không thua kém Huyễn Quang Vô Cực, khi thi triển dưới chân có Kiếp Lôi chớp động, hư không như bị giẫm đạp, có được khí thế oai dũng phi phàm.
Hai loại Thân Pháp này cho dù so với Tôn Cấp Thân Pháp cũng có thể cạnh tranh một phen.
Mà bất kể là tại Tu Chân Giới hay Tu Tiên Giới, thì Thân Pháp cũng là hàng hiếm có so với Công Pháp cũng như Vũ Kỹ, một thế lực Tôn Cấp có được Tôn Cấp Công Pháp…nhưng chưa chắc có được Vương Cấp Công Pháp lợi hại.
Điển hình như Điền gia của Điền Quang, điểm yếu từ trước đến nay của bọn hắn là thiếu khuyết thân pháp lợi hại trong chiến đấu, dẫn đến tốc độ có phần kém hơn đối thủ, khi phi hành cũng chỉ dùng Pháp Bảo hoặc Kỵ Thú để gia tăng tốc độ.
Con Độc Giác Thú dưới thân Điền Quang chính là minh chứng cho điều đó.
Cũng bởi vì thế, mà vừa rồi khi Điền Quang vô tình nhìn thấy Lạc Nam với Hoài Niệm thi triển thân pháp, hắn lập tức sinh lòng tham lam.
Chỉ cần đạt được hai loại Thân Pháp này, nội tình của Điền gia sẽ tăng cao một bậc, mà chiến lực và tốc độ của Điền Quang hắn sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Điền Quang có thể tu đến Đại Vương đương nhiên không phải thằng ngốc, nếu là tình huống bình thường khi chưa dò hỏi lai lịch của người khác đã tỏa ý thèm muốn đồ của người ta, rất có thể sẽ gặp phải nhân vật có bối cảnh lớn…chết thế nào cũng không biết, chỉ sợ Điền gia cũng không gánh được hắn.
Nhưng lúc này đây, Điền Quang không hề cố kỵ cái gì…
Bởi vì nhìn thấy Hoài Niệm và Lạc Nam tiến vào Kiêu Hoành Đế Đô trong thời điểm này, chứng tỏ bọn hắn đến tham dự Nhập Đế Hội, mong muốn trở thành đệ tử của ba cái Đế Cấp Thế Lực.
Nói như vậy, bối cảnh sau lưng hai người sẽ không đạt đến Đế Cấp…
Điền Quang hắn sắp trở thành đệ tử của Hoành Quốc, lại có Gia Tộc sau lưng làm chỗ dựa, thân phận và địa vị cao cấp hơn hai kẻ trước mắt không biết bao nhiêu lần, còn cố kỵ cái gì nữa chứ?
Trực tiếp nói ra mục đích, hai quyển Thân Pháp này hắn muốn, giao ra thì tốt, không muốn giao cũng phải giao.
“Ngươi muốn thân pháp của ta?” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, cười nhạt hỏi lại một tiếng.
“Không sai!” Điền Quang dứt khoát gật đầu thừa nhận, như sợ Lạc Nam và Hoài Niệm không biết thân phận của mình, hắn đem ra nói luôn:
“Bổn công tử là đệ nhất thiên tài Điền gia, phụ thân hiện đảm nhiệm chức vụ trưởng lão bên trong Hoành Quốc, chỉ cần hai ngươi đồng ý giao ra Thân Pháp, sau này nếu có vào Hoành Quốc ta sẽ bảo kê!”
Lạc Nam gương mặt bình tĩnh diện vô biểu tình, nhưng Hoài Niệm đứng bên cạnh sắc mặt đã biến ảo thất thường, lâm vào do dự.
Hoài Niệm vốn xuất thân từ Hoài gia, một Thiên Vương Gia Tộc lánh đời ở Kiêu Hoành Giới này…tọa lạc bên trong rừng sâu, nơi mà lần đầu hắn nhìn thấy Lạc Nam.
Hoài Gia tự biết thực lực của mình yếu kém, nếu tranh đấu ở Kiêu Hoành Giới sẽ chẳng có ăn, vì thế mới lựa chọn ẩn thế.
Bất quá, Hoài gia cũng có được niềm kiêu ngạo của bọn hắn…đó chính là Thân Pháp Kiếp Lôi Truy Phong.
Kiếp Lôi Truy Phong có thể nói là bảo vật trấn tộc của Hoài gia, ở trong cùng cấp khó có Thân Pháp nào sánh bằng, cực kỳ quý giá.
Bất quá…nếu có thể giao ra Thân Pháp này để đạt được mối quan hệ với Điền gia, gia tăng cơ hội gia nhập Đế Cấp Thế Lực, Hoài Niệm bắt đầu cảm thấy do dự.
Mục đích của hắn vốn là gia nhập Hoành Quốc hoặc Kiều Tông, lúc này có Điền Quang ngỏ ý, nhất thời trong lòng đã lung lay.
Ở Tu Tiên Giới này, quan hệ nhân mạch hết sức quan trọng.
Chỉ cần hắn kết giao được với Điền Quang, như vậy khả năng gia nhập Hoành Quốc đã gia tăng đến mấy phần.
Bối cảnh Hoài gia của hắn không thể sánh với Điền gia, nếu lúc này không giao ra Thân Pháp…như vậy đã đắc tội với Điền Quang, chỉ sợ không có quả ngon để ăn, ngay cả cơ hội gia nhập Đế Cấp chỉ sợ cũng mất.
Lạc Nam đem một màn này nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng là hiểu ra.
Đây là nỗi bi ai của người có bối cảnh nhỏ, đứng trước một kẻ có thực lực và quyền thế hơn ngươi về mọi mặt, mọi thứ trở nên thật sự bất đắc dĩ.
Hoài Niệm không sai, Điền Quang cũng không sai…cái sai duy nhất chính là quy tắc mạnh được yếu thua của thế giới này.
Lạc Nam cũng không lên tiếng xen vào quyết định của Hoài Niệm, hai người vừa mới gặp nhau…thân thích còn chưa đến mức, huống hồ một Vương giả như hắn góp ý chưa chắc được Hoài Niệm tiếp nhận.
Thấy Hoài Niệm đã có dấu hiệu động tâm, Điền Quang hài lòng nhếch miệng, tiếp tục tung ra mồi câu:
“Như vậy đi, nhìn ngươi có tu vi Đại Vương không tồi chút nào, chỉ cần dâng lên Thân Pháp, Điền Quang ta sẽ thu ngươi làm tiểu đệ, cho ngươi theo ta tham dự Khảo Hạch, gia nhập Hoành Quốc là chuyện chắc chắn!”
“Ta đồng ý!” Hoài Niệm gật mạnh đầu.
Nói xong đã hạ người rơi xuống bên cạnh Điền Quang, trong tay xuất hiện một bản Sách đưa cho Điền Quang.
Chỉ cần thành công gia nhập Hoành Quốc trở thành một đệ tử, Hoài Niệm tin chắc những tổn thất ngày hôm nay sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi, vô số Công Pháp…Vũ Kỹ lợi hại trong Hoành Quốc đang chờ đợi hắn, thậm chí là cả truyền thừa của Kiêu Hoành Đại Đế.
Càng nghĩ, Hoành Niệm càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn, sắc mặt cũng nhẹ nhõm hơn không ít.
“HAHAHA, tốt…tốt!” Điền Phong cất tiếng cười sảng khoái, nhìn thấy trên Bìa Sách ghi dòng chữ Vương Cấp Cực Phẩm Thân Pháp – Kiếp Lôi Truy Phong mà hưng phấn vô cùng, cả người đắc ý.
Lúc này mới quay sang Hoài Niệm tán dương nói : “Không tệ…không tệ chút nào, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngày sau ngươi chính là tiểu đệ của Điền Quang ta!”
“Đa tạ công tử!” Hoài Niệm sắc mặt vui vẻ, lúc này cũng chẳng cần tìm thêm đồng minh làm gì.
Có Điền Quang bảo kê, bên trong Khảo Hạch ai dám làm gì hắn?
Lạc Nam nhìn một màn này trong lòng thở dài, Điền Quang ngay cả tiên của Hoài Niệm cũng không thèm hỏi, rõ ràng chẳng thật long xem hắn như tiểu đệ, cùng lắm chỉ là một con chó săn mà thôi.
Mà chó săn…cần gì có tên?
Chỉ sợ Hoài Niệm chủ động báo ra danh tính, Điền Quang cũng không thèm để ý ấy chứ.
Mà lúc này, ánh mắt của Điền Quang cũng hướng lên Lạc Nam cười tủm tỉm nói:
“Đến lượt ngươi, đãi ngộ cũng giống như hắn!”
“Ngươi đã có Kiếp Lôi Truy Phong, cần gì thêm Thân Pháp của ta?” Lạc Nam có chút nhíu mày.
“Hừ, thiên tài xứng đáng tu nhiều Thân Pháp!” Điền Quang cười gằn: “Ta nhìn ngươi cực kỳ lạ mặt, chắc hẳn không có tiếng tăm gì, có ta nâng đỡ…tương lai của ngươi sẽ như diều gặp gió!”
“Không có hứng thú!” Lạc Nam nhàn nhạt đáp một tiếng, quay người muốn đi.
“Công tử, kẻ này tên Lạc Nam…ta vô tình gặp hắn trên đường đi, nghe nói vào nơi này hỏi thăm tin tức, cũng không phải tham gia Nhập Đế Hội!” Hoài Niệm lập tức xu nịnh nói.
“Thì ra là thế!” Điền Quang cười nhạt, thân thể kỵ lấy Độc Giác Thú xuất hiện trước mặt Lạc Nam, ánh mắt của kẻ bề trên nhìn xuống:
“Không vào Nhập Đế Hội cũng được, để lại Thân Pháp rồi rời đi, bao nhiêu Tiên Thạch cứ báo!”
Lạc Nam dừng lại, lạnh lùng nhìn lấy Điền Quang.
“Có kịch hay để nhìn!” Vô số người nhất thời háo hức.
Điền Quang lúc vào Đế Đô tạo nên động tĩnh khá lớn, người ở đây ai cũng là cường giả…làm sao không chú ý được chứ?
Vô số luồng Thần Thức đang quét về nơi này, chờ đợi phản ứng của Lạc Nam.
“Hừ, tên ngu xuẩn này lại gây rối!” Bên trên một tòa Tửu Lâu phồn hoa trong Đế Đô, một tên nam tử áo đen không hài lòng hừ một tiếng.
Chỉ thấy hắn thân mặc Hắc Bào có thêu lấy Giao Long, đầu mang vương miệng, diện mục lẫm liệt, một thân khí thế Hoàng Tộc cực kỳ tôn quý.
Hắn chính là Thái Tử của Hoành Quốc – Hoành Kiệt.
Hoành Kiệt là Thái Tử của Hoành Quốc, hắn đương nhiên nhận ra Điền Quang là ai.
Đây chính là nhi tử của Điền Lực, một vị trưởng lão tu vi Địa Tôn của Hoành Quốc.
Hoành Kiệt hiện tại làm Thái Tử, tương lai muốn đăng cơ Đế vị cần có các tôn Trưởng Lão tán thành, vì lẽ đó thường ngày cũng khá nể mặt Điền Lực.
Điền Quang là con trai của Điền Lực, nể mặt phụ thân của hắn…để hắn gây sự một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì…
Nghĩ đến đây, Hoành Kiệt tiếp tục nhâm nhi Tiên Tửu…
…
“Là thằng Điền Quang kia, một khi tiến vào Khảo Hạch, các ngươi tìm cách chơi chết hắn cho ta!”
Tại một gian phòng khác, một tên nam tử thân mặc lam y, diện mạo trầm ổn, thân thể cao thẳng, khí tức có phần lạnh lẽo âm u căn dặn ba tên thanh niên đang ngồi đối diện.
“Tuân lệnh Sư Huynh!”
Ba tên thanh niên cười gằn gật đầu, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn vào nam tử.
Bởi vì đây chính là nhân vật hàng đầu trong hàng ngũ đệ tử của Kiêu Tông, Đại Sư Huynh Kiêu Hách.
Thân phận và địa vị của Kiêu Hách không kém chút nào so với Hoành Kiệt, hai người là kỳ phùng địch thủ, cạnh tranh nhau không biết bao nhiêu lần.
Dưới trướng Hoành Quốc có các gia tộc phụ thuộc, dưới trướng Kiêu Tông cũng giống như vậy.
Ba tên thanh niên ngồi trước mặt chính là đệ tử thiên tài của thế lực phụ thuộc Kiêu Tông, lần này Kiêu Hách gọi bọn hắn đến chính là để căn dặn tập trung diệt sát các thiên tài sẽ gia nhập Hoành Quốc cũng như Chiến Yêu Cung trong quá trình Khảo Hạch.
Điền Quang mặc dù phách lối, nhưng không ai phủ nhận hắn cũng là một Thiên Tài.
Sáu vạn tuổi có tu vi Đại Vương, ngày sau thành tựu Tôn giả không phải việc khó…
Nếu để những kẻ như Điền Quang sống sót gia nhập Hoành Quốc, chẳng phải bất lợi cho Kiêu Tông?
Vì lẽ đó, Kiêu Hách mới ra ý định loại bỏ bọn chúng.
Về phần xung đột giữa Lạc Nam với Điền Quang, Kiêu Hách không hề để trong lòng, trò trẻ con mà thôi.
…
“Đúng là chó săn của Hoàng Quốc, từ chủ đến tớ không có một cái tốt!”
Trên một vách tường thành đổ nát, một tên nam nhân thân thể tráng kiện, người khoác áo da, thân thể to gấp vài lần nhân loại bình thường, ánh mắt long lên sòng sọc nhìn cảnh tượng Điền Quang giễu võ giương oai hừ lạnh nói.
Nam tử này trên thân có một cổ khí tức cuồng dã tự nhiên, giống như hồng hoang mãnh thú đang ngủ sai chờ ngày thức tỉnh.
Hắn chính là Chiến Cuồng của Chiến Yêu Cung, người cũng như tên…cực kỳ ngông cuồng, nhưng chỉ ngông cuồng với người ngang hàng hoặc trội hơn hắn, chưa bao giờ khi dễ kẻ yếu.
Hay nói đúng hơn, hắn lười đối thoại hay bắt nạt kẻ yếu, vẫn luôn độc lai độc vãn.
…
Ba vị chủ trì Nhập Đế Hội đều đã có mặt từ trước tại Kiêu Hoành Đế Đô, bất quá không thèm xuất hiện, chờ đợi thời gian bắt đầu.
Đương nhiên…khách mời cũng không ngoại lệ.
Trong một gian trà lâu thanh tĩnh và trang nhã, cửa rèm nhẹ nhàng kéo lên, bốn thân ảnh phong hoa tuyệt mỹ nhìn ra quang cảnh bên ngoài, ánh mắt chăm chú nhìn lấy Điền Quang đang tác oai tác oái.
Mộng Chi Tiên hôm nay mặc một chiếc váy đen tuyền đơn giản mềm mại, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mỹ miều với từng tấc da thịt gần như hoàn mỹ…
Mái tóc hoàng kim cao quý búi lên sau đầu để lộ phần gáy ngọc trắng nõn, chân mày lá liễu hơi nhíu, đôi mắt đẹp trong suốt nhìn cảnh tượng bên ngoài lắc đầu nói ra:
“Hậu nhân của Kiêu Hoành Đại Đế một đời lại không bằng một đời, chẳng trách không thể nào có được vinh quang năm xưa của tổ tiên!”
Đối diện với Mộng Chi Tiên, ba thân ảnh khác trang nhã uyển chuyển, mỗi cái nhấc tay đều mang theo tiên vận, lấy một vị thiếu nữ váy tím mang khăn che mặt ngồi ở trung tâm, hai mỹ nhân bạch y mỗi người mỗi vẻ ngồi giữa hai bên, thiếu nữ ở giữa như được chúng tinh ủng nguyệt.
Nghe Mộng Chi Tiên cảm thán, một mỹ nhân áo trắng ngồi bên phải khó hiểu hỏi:
“Mộng Chi Tiên Tử lời ấy là sao? liên quan gì đến hậu nhân của Kiều Hoành Đại Đế?”
Mộng Chi Tiên nhấp một ngụm trà thơm, vệt son đỏ mỹ lệ lưu lại trên miệng chén trà thật là mỹ diễm, hơi thở như u lan nói ra:
“Có kẻ gây sự trước khi Nhập Đế Hội bắt đầu ở tại Kiêu Hoành Đế Đô, hành vi như vậy rõ ràng là vô pháp vô thiên, không tôn trọng tiền bối…bất kể người gây sự là ai, thân là hậu nhân của Kiều Hoành Đại Đế, ba phương thế lực phải ra mặt mới phải!”
“Vậy mà Điền Quang mặc sức lọng hành, chẳng thấy một ai ra mặt giải quyết…nếu Kiêu Hoành Đại Đế còn sống…cảnh tượng như vậy chắc chắn không diễn ra!”
Nghe lời phân tích của Mộng Chiên Tiên, hai vị bạch y mỹ nữ ánh mắt sáng lên gật đầu tán thành.
Vị bạch y mỹ nữ ngồi bên trái nhẹ than: “Chẳng trách Cung Chủ ngày thường cấm đoán chúng ta rời cung, bên ngoài quả nhiên ngư long hỗn tạp a!”
Vị thiếu nữ váy tím mang khăn che mặt ngồi giữa trung tâm đem lời nói của ba nàng toàn bộ nghe thấy, bất quá lại không quá để tâm…
Toàn bộ tinh thần của nàng lúc này đã bị thân ảnh Lạc Nam ngoài kia hấp dẫn, bên trong đôi mắt màu tím đặc trưng của nàng xuất hiện một tia nghi hoặc.
“Người này…sao lại ở đây…?”
“Đế Nữ, kẻ đó có gì đặc biệt sao?” Hai vị bạch y mỹ nhân vốn dĩ không quá để ý cảnh tượng bên ngoài, lúc này theo hướng ánh mắt của thiếu nữ áo tím nhìn kỹ.
Nhất thời, cả hai người các nàng tròn xoe mắt, có chút khó tin thốt lên: “Là hắn?”
“Hắn?” Mộng Chi Tiên bị biểu hiện của ba nữ làm cho nghi hoặc, nhất là vị thiếu nữ áo tím kia thân phận còn siêu việt nàng, tâm cảnh vốn tĩnh lặng như mặt hồ, ngay cả khi vấn an lão tổ của nàng cũng mặt không đổi sắc, làm sao sẽ bị một nam tử chú ý?
Trong khoảnh khắc, ngay cả Mộng Chi Tiên cũng bắt đầu hiếu kỳ về Lạc Nam.
“Đế Nữ, có Dịch Đế Tử cầu kiến!”
Bên tai Mộng Chi Tiên xuất hiện thanh âm mờ ảo, đây là của một vị trưởng lão Mộng gia truyền âm.
Mộng Chi Tiên hơi nhíu mày, không chút do dự đáp: “Không tiếp!”
…
Lạc Nam diện mục bình tĩnh, Xích Nha Hắc Ám truyền về thông tin khiến hắn biết có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi mình.
“Đây có được xem là cơ hội để vang danh không nhỉ?” Trong lòng hắn xuất hiện suy nghĩ.