Con đường bá chủ - Chương 189
Đọc truyện Con đường bá chủ Chương 189 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ – Chương 189 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Con Đường Bá Chủ – Akay Hau – Truyện full dài cực hay mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Bát Môn Độn Giáp? Thể tu Bí Thuật sao?”
Lạc Nam mừng rở nhảy dựng lên, hắn đã có Bí Thuật Linh Tu là Thiên Đế Tam Biến Thuật, hiện tại có thêm Bí Thuật của Thể Tu, đây không thể nghi ngờ buồn ngủ gặp chiếu manh a…
Một nguyên nhân khác khiến hắn vui mừng là Bí Thuật này được điêu khắc trên bia đá, có nghĩa là tất cả nữ nhân Tu Thể bên cạnh hắn đều học được, không phải dạng ngọc bội chỉ truyền cho một người như đồ của Hệ Thống…
Trong lúc nhất thời, hứng thú tăng mạnh, lập tức quan sát toàn bộ từ trên xuống dưới…
“Bát Môn Độn Giáp: Không có đẳng cấp…là loại Bí Thuật kích phát lực lượng của toàn bộ Thân Thể, gia tăng khả năng chiến đấu, người học Thuật Này có thể vượt cấp tác chiến, cùng cấp vô địch thủ…Không phải Thể Tu, cấm học!”
“Thân thể được ví như một vũ trụ thu nhỏ, là thứ thần bí mà sinh linh không thể chạm đến cực hạn…Bát Môn tượng trưng cho tám cánh cửa đi đến cực hạn đó, kích phát chúng nó đến giới hạn cao nhất…”
“Cửa đầu tiên – Khai Môn: Kích Phát Trí Não trở nên nhạy bén, gia tăng khả năng xử lý tình huống trong chiến đấu…”
“Cửa thứ hai – Cơ Môn: Kích Phát Cơ Bắp phát triển, gia tăng sức mạnh…”
“Cửa thứ ba – Thể Môn: Kích phát độ cứng cáp của Da Thịt, tăng lực phòng ngự…”
“Cửa Thứ tư – Tốc Môn: Kích phát độ linh hoạt của đôi chân, tăng tốc độ…”
“Cửa thứ năm – Huyết Môn: Kích phát mạch máu mở rộng, đẩy nhanh tốc độ lưu thông máu, gia tăng chiến lực tổng thể…”
“Cửa thứ sáu – Cốt Môn: Kích phát độ cứng cáp và linh hoạt của Xương Cốt, có thể dùng chính Xương Cốt của mình để làm vũ khí…”
“Cửa thứ bảy – Không Môn: Kích phát khả năng tác động của toàn thân lên Hư Không, bất kể là phá hủy Hư Không hay di chuyển trong Hư Không…”
“Cửa cuối cùng – Tử Môn: Kích phát toàn bộ Thất Môn cùng lúc mạnh hơn gấp vô số lần, cái giá thi triển Tử Môn là bạo thể mà chết…”
“Độ mạnh yếu của từng Môn phụ thuộc vào tu vi Thể Tu của người sử dụng…”
“Cảnh cáo: Tử Môn chỉ được sử dụng khi quyết tử…”
Lạc Nam xem xong hít mạnh một hơi, trái tim đập thình thịch, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân dựng đứng, hô hấp trở nên dồn dập hơn bao giờ hết…
“Nghịch thiên, môn Bí Thuật của Cự Nhân Tộc này thật nghịch thiên…” Hắn lẩm nhẩm, con mắt sáng ngời nóng rực nhìn vào Bia Đá, như nhìn một mỹ nữ trần truồng đang uốn éo mời gọi vậy…
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lấy nó đầy thích thú…
Bất kể là Môn nào trong Bát Môn, đều mang lại lợi ít quá mức to lớn, trách không được dám tự xưng người học được Thuật này trong cùng cấp vô địch thủ…
“Nếu kết hợp Khai Môn với Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, trong cùng cấp ai nhạy bén bằng ta?”
“Nếu kết hợp Tốc Môn với Tiêu Dao Mị Ảnh Bộ cùng Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, trong cùng cấp ai nhanh bằng ta?”
Lạc Nam hưng phấn lẩm bẩm trong miệng, chỉ với hai Môn vừa đề cập đã gia tăng chiến lực của hắn trong phạm vi lớn, các môn còn lại cũng rất khủng bố, nếu toàn bộ vận dụng…
Lạc Nam không dám tưởng tượng có thể đánh bại Luyện Hư hay không đây…bởi vì nếu mở được Không Môn, hắn có thể di chuyển trong Hư Không đấy…Luyện Hư Kỳ cũng không thể chạy trốn khỏi truy đuổi của hắn…
Những gì Lạc Nam vừa xem qua cũng chỉ là công dụng của Bát Môn Độn Giáp mà thôi, cách thức tu luyện được khắc ở mặt sau Bia Đá…
“Cự Nhân Tộc sở hữu Bí Thuật mạnh mẽ như vậy quả thật làm người ta kinh ngạc, bất quá muốn tu luyện không đơn giản nha, dù là Cự Phách Thiên này cũng chỉ tu đến Cửa Thứ Năm mà thôi…công tử muốn đạt đủ Bát Môn, sẽ là chặn đường gian nan đấy…”
Kim Nhi âm thầm quan sát Xương Cốt của Cự Phách Thiên, ngồi trên vai hắn đung đưa hai chân, mở miệng cảm khái nói…
“Cự Phách Thiên không được không có nghĩa là Lạc Nam không được…nàng cứ chờ mà xem!” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực, không chần chờ đem Bia Đá thu luôn vào Linh Giới Châu cho an toàn…
“Tuyền Nhi, nàng đúng là bảo bối phúc tinh của ta haha!” Hắn mừng hớn hở ôm lấy nàng xoay vòng vòng…
Tiêu Thanh Tuyền đỏ mặt xấu hổ, bộ dạng đáng yêu vô cùng, bất quá nghe những công dụng hắn vừa nêu của Bát Môn Độn Giáp, nàng cũng cảm thấy mừng rỡ thay hắn…
Đạt được Bí Thuật nghịch thiên như vậy, quả thật là chuyện vô số người ao ước mà không được…
“Chúng ta chôn cất Phách Thiên tiền bối, rồi tiếp tục săn Chương Ngư!” Lạc Nam thoải mái trong lòng, đem thân hình Tiêu Thanh Tuyền đặt xuống nói…
“Được, ta đào giúp ngươi!” Nàng móc ra Cự Đao, từng trảm bổ xuống tiến hành đào bới…
Lúc này Lạc Nam mới có dịp quan sát rõ Cự Đao trên tay Tiêu Thanh Tuyền, thân đao đen Tuyền như đêm tối, kích thước to như cánh cửa lớn, lại uốn cong sắt bén, lực lượng như có thể chém nát thương khung…
“Đây là Thiên Trọng Đao, vũ khí do nhị sư phụ truyền lại cho ta…là Thiên Cấp Trung Phẩm pháp bảo…” Tiêu Thanh Tuyền thấy tên này tò mò, mở miệng cười nói…
Lạc Nam gật đầu, nhị sư phụ trong miệng nàng chính là vị Hiệu Trưởng Thánh Linh Học Phủ đời thứ tư, để lại vũ khí cấp cao cho truyền nhân cũng không phải chuyện lạ…
Sau sự hợp tác của hai người, một thung lũng sâu không thấy đáy hiện ra…
Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền nhìn nhau gật đầu, dùng toàn lực bình sinh đem Xương Cốt đẩy xuống…
Nặng…quá nặng…
Như hàng ngàn tòa núi lớn chất chồng vậy…
Lực cản của nước khiến hành động càng thêm khó khăn…
Bất quá với thực lực của hai người, nhanh chóng đem Xương Cốt của Cự Phách Thiên đẩy xuống thung lũng…
Ngay cả Chiến Thuyền vỡ nát cũng chôn cất theo cùng, đương nhiên cùng hai vò rượu ngon nhất của Trọng Vô Danh…
Mặc dù không biết vị Cự Phách Thiên thích uống rượu không, nhưng đây là một phần tâm ý của hắn…
Lạc Nam vận dụng Linh Thổ Đỉnh đến mức cực hạn nhất, vô số đất cát cấp tốc tiến về dưới đáy biển sâu, nhanh chóng lắp đầy miệng thung lũng…
“Lăng Mộ Cát!”
Vũ Kỹ Địa Cấp được sử dụng, nhanh chóng hình thành một tòa Lăng Mộ cự đại dưới đáy biển, trở thành nơi an nghĩ của vị cường giả khủng bố này…
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam lấy ra Bia Đá ghi chép Lịch Sử huy hoàng của Cự Nhân Tộc cắm xuống, ở phía sau mặt Bia ghi chép dòng chữ:
“Phó tộc trưởng Cự Nhân Tộc – Cự Phách Thiên Chi Mộ”
Làm xong tất cả, hai người hướng về bia mộ cung kính cúi đầu…
…
Một ngày sau…
“Vận khí lần này làm sao vậy? Chương Ngư trốn đâu mất dạng rồi?” Lạc Nam phàn nàn hỏi…
Chỉ còn ba ngày nữa là đến Lễ hội đổi vật của Đa Bảo Các, hắn nhất quyết phải tham dự…
Từ khi rời khỏi Chiến thuyền của Cự Nhân Tộc, chưa một con Chương Ngư nào xuất hiện trong tầm mắt…
“Động tĩnh xây mộ của chúng ta quá lớn, sinh vật ngàn dặm xung quanh trốn mất dạng hết rồi…” Tiêu Thanh Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu nói, tên này vừa đi vừa nắm tay nàng, một bộ nhàn nhã dạo chơi dưới đáy biển, hoàn toàn không có chút dáng vẻ làm nhiệm vụ…
Bởi vì tâm tình của hắn đang rất tốt khi đạt được Bát Môn Độn Giáp đấy…
Lạc Nam nghe lời của của Tiêu Thanh Tuyền, đồng ý với nàng, lập tức thi triển Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ gia tăng tốc độ…
Vô số sinh vật trợn mắt nhìn hai người đi trong biển, thậm chí có gia hỏa bạo dạn còn lọt vào trong bong bóng của Tỵ Thủy Châu, trở thành cá mắc cạn giữa lòng biển khiến Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền buồn cười…
Tỵ Thủy Châu chỉ ngăn cách nước biển, không hề ngăn cách thứ gì khác…
Bất chợt, một cái đuôi nhỏ xuyên qua màn chắn, đâm phập vào cơ thể Lạc Nam…
Chất động cực mạnh màu lục cấp tốc truyền qua, muốn đem hắn độc chết…
“Bỏ ra bạn ơi! ta chỉ thích chơi với Tố Mai nhà ta, đối với rắn biển không có hứng thú đâu…”
Lạc Nam lắc đầu nói một tiếng, Dị Hỏa nhẹ nhàng bùng phát, con Rắn Độc Biển vừa tập kích hắn đã hóa thành hư vô…
Dị Hỏa chính là vật khắc chế hầu hết Độc tính trong thiên hạ, huống hồ hắn có tận ba loại? Lạc Nam không sợ nhất chính là Độc đấy…
“Khúc khích, ngươi cũng thật là…như vậy cũng đùa được?” Tiêu Thanh Tuyền bị lời nói của Lạc Nam chọc cười, lườm hắn một cái…
“Còn không phải để ngắm nàng cười sao? ta đã nói khi nàng cười rất đẹp a…” Lạc Nam ra vẻ mê đắm…
“Hừ, hiện tại không phải lúc nói lời đường mật!” Tiêu Thanh Tuyền quay đầu sang nơi khác, tên này làm sao vậy? giữa đáy biển sâu không sợ Thủy Quái khủng bố tập kích sao?
Như chứng minh cho suy nghĩ của nàng là đúng, bên dưới chân hai người, mười cái xúc tua đột ngột tua tủa mà lên, phá tan lớp đất bùn, hướng thân thể cả hai quấn tới…
“Đánh lén ta là hành vi ngu xuẩn nhất của ngươi a!” Lạc Nam thong thả nắm lấy vòng eo Tiêu Thanh Tuyền, tốc biến né tránh…
Con Chương Ngư vừa đánh lén thấy không hiệu quả, lập tức rút trở về lớp bùn như chưa có gì xảy ra…
“Đánh lén xong trốn?” Lạc Nam cười lạnh, Xuyên Tinh Chỉnh ngưng tụ trên đầu ngón tay, xuyên phá mà qua…
Xoẹt…
Nước biển như bị xẻ đôi, lực lượng khủng bố của Thiên Cấp Vũ Kỹ dễ dàng xuyên thủng đầu Chương Ngư, thi thể nó trồi lên khỏi mặt bùn, từng cái xúc tua vẫn ngọ ngọe trong ghê tởm vô cùng…
Đáng thương cho Chương Ngư, gặp phải con mồi đáng sợ nhất trong đời nó
“Đôi khi có bánh tự rơi trên trời xuống…” Lạc Nam nhẹ giọng cảm khái một tiếng, thu lấy Yêu Đan…
“Tưng…tưng…tưng…”
Hết sức đột ngột, giữa đại dương mênh mông, âm thanh tiếng đàn nơi xa xăm truyền vào tai…
“Cái quỷ gì?” Lạc Nam giật nảy cả mình, giữa biển khơi có tiếng đàn, nhát ma sao?
Tiêu Thanh Tuyền cũng ngơ ngác nhìn quanh, hiển nhiên nàng cũng nghe được…
“Tưng…tưng…Biển đã cho ta một mùa xuân đầy ước vọng…tưng tưng tưng…”
“Tưng…tưng…tưng…Một mùa xuân tươi tràn ánh sáng khắp nơi nơi…tưng tưng…”
…
“Tưng tưng…Khi lý tưởng của biển rực sáng trong tim chúng ta…tưng tưng…”
Âm thanh từ nơi xa xôi vẫn liên tục truyền đến, không rõ phương hướng cụ thể…
“Là ai đàn hát? Thật êm tai nha!” Tiêu Thanh Tuyền hai mắt mê ly, cảm thấy linh hồn được thanh lọc, linh khí tiến về cơ thể gia tăng đến cực điểm, nàng cảm thấy thất thần, đôi môi đỏ mọng lẩm bẩm…
Lạc Nam cũng vô thức thả mình theo giọng hát và tiếng đàn, cảm giác tốc độ thu nạp Linh Lực của mình vậy mà tăng lên kịch liệt…trong đan điền, bốn tôn Cự Đỉnh nhẹ nhàng chuyển động thích thú…
“Khả năng phụ trợ tu luyện này thật khủng bố…” Kim Nhi cũng hiếm thấy ca ngợi một tiếng…
Lạc Nam như nghĩ đến điều gì, sắc mặt đột nhiên mừng rỡ như điên, quay sang Tiêu Thanh Tuyền hét lớn:
“Tuyền nhi, nhất định là Mỹ Nhân Ngư…chỉ có Mỹ Nhân Ngư mới hát hay như vậy, lại ở giữa biển khơi…”
Tiêu Thanh Tuyền giật mình, nhớ lại lời miêu tả mấy ngày trước của hắn, biết Mỹ Nhân Ngư trong miệng Lạc Nam chính là Nhân Ngư Tộc…
“Không thể nào…Nhân Ngư Tộc đã tuyệt chủng từ lâu, từng có Độ Kiếp Kỳ cường giả muốn săn bắt đem về phụ trợ tu luyện nhưng không được…” Sư phụ nữ nhân thốt lên đầy vẻ bất ngờ…
“Tuyền Nhi, chúng ta đẩy nhanh tốc độ…ta muốn tận mắt thấy Mỹ Nhân Ngư trong truyền thuyết…” Lạc Nam hưng phấn nói…
“Chúng ta đi nhanh theo tiếng hát…” Tiêu Thanh Tuyền gật mạnh đầu…
Lạc Nam không chần chờ nữa, ôm lấy eo thon của nàng, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai đến cực hạn trong lòng biển…
Vô số khung cảnh xẹt qua với tốc độ chóng mặt, tiếng ca hát ngày một xa xăm…
“Khốn khiếp…làm sao càng chạy càng xa?” Lạc Nam cắn răng thầm mắng một tiếng, Thấu Thị Vạn Lý mở rộng đến cực điểm, dù là một hạt bụi cũng không thoát khỏi mắt hắn…
“Keng, phát động chi nhánh nhiệm vụ [Nhân Ngư Phụ Trợ], thành công nhận được một công pháp tương ứng và một pháp bảo tương ứng…vô thời hạn nên không có thất bại…”
Âm thanh của Hệ Thống khiến Lạc Nam giật mình…
Nhiệm vụ chú thích: Tìm kiếm Nhân Ngư, thuyết phục đối phương gia nhập Hậu Cung để phụ trợ các thành viên tu luyện…
Lạc Nam vừa nghe con mắt tỏa sáng, lẩm bẩm nói: “quả nhiên ta đoán không sai, Mỹ Nhân Ngư thật sự tồn tại…nhất định phải tìm được nàng…”
“Thật sự là Nhân Ngư sao?” Tiêu Thanh Tuyền và nữ nhân sư phụ nghe hắn nói vậy, trong đầu cùng lóe lên suy nghĩ…
Lạc Nam mặc kệ tất cả, di chuyển như điên, vô số sinh vật bị hắn xoẹt qua, vô số cảnh đẹp đáy biển hắn chẳng thèm ngắm…
Ngay cả đám Chương Ngư cũng tiện tay nhất kích săn giết, hành động dứt khoát đến cực điểm…
Một ngày sau…
Tiếng hát pha lẫn tiếng đàn hoàn toàn kết thúc, Lạc Nam sắc mặt khó coi đến cực hạn…
“Chẳng lẽ ta và Mỹ Nhân Ngư vô duyên sao?”
Hắn cắn chặt răng, tiếp tục lao nhanh vun vút, tìm một tia hy vọng mỏng manh…
Mỹ Nhân Ngư chính là truyền thuyết ở đời trước, các nàng chỉ tồn tại trong phim ảnh, trong cổ tích và tác phẩm nghệ thuật hư cấu…
Thử hỏi ai không muốn gặp Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp tuyệt trần, như tinh linh của biển một lần trong đời?
Dù không có khả năng phụ trợ tu luyện kia, Lạc Nam cũng nhất quyết phải tìm được, chỉ vì hoàn thành ước nguyện đời trước…
…
Hai ngày sau…
Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền xuất hiện trên mặt biển…
Gương mặt hắn buồn bả như mất hồn, bởi vì sau những ngày cuối cùng đẩy nhanh tốc độ, Mỹ Nhân Ngư vẫn biệt vô âm tính…
“Duyên phận mà thôi, nếu có duyên nhất định sẽ gặp được…” Tiêu Thanh Tuyền nắm lấy tay Lạc Nam an ủi, nàng ít khi gặp hắn chán chường như vậy…
Biển cả bao la vô hạn, lần này nghe tiếng hát còn không tìm được, liệu bao giờ có duyên gặp được Mỹ Nhân Ngư đây?
Trách không được đây là nhiệm vụ không có thời hạn…
Vèo vèo vèo…
Bỗng nhiên, vô số thân ảnh mắt xanh tóc vàng lướt ngang đầu hai người, vội vàng đến cực điềm…
Mục tiêu của toàn thể những tu sĩ này rõ ràng là quần đảo Nga Mỹ…
Hay nói đúng hơn là Lễ Hội Hoán Vật được tổ chức tại Đa Bảo Các…
Lạc Nam hít sâu một hơi, gạt bỏ thất vọng sang một bên, kéo tay Tiêu Thanh Tuyền cười nói:
“Đi thôi! ta mang nàng đi săn đồ tốt…”