Con đường bá chủ - Chương 1430
Đọc truyện Con đường bá chủ Chương 1430 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ – Chương 1430 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Con Đường Bá Chủ – Akay Hau – Truyện full dài cực hay mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Hắc hắc…đây là nơi nào nàng còn nhớ không?”
Bên trong một vùng không gian hoang vắng, Lạc Nam ngồi trên lưng Tinh Không Long Mã, ôm eo Tử Yên mỉm cười xấu xa.
“Hừ, là chỗ gặp được tên tai tinh như chàng!” Tử Yên bật cười khúc khích, bàn tay vô thức siết chặt lấy tay hắn.
Lần đầu tiên hai người gặp gỡ, không phải ở thành trì phồn hoa, không phải ở đại thế lực, cũng chẳng phải trong một sự kiện to lớn nào.
Khi đó Lạc Nam chỉ là một tiểu tử Ngọc Tiên nho nhỏ, chẳng biết vì sao lạc vào tinh không, bị Tinh Không Thú truy đuổi vô cùng chật vật.
Mà Tử Yên nàng vừa mới nhận lệnh của sư phụ rời khỏi Phiêu Miểu Tiên Cung để nghênh đón tình kiếp, vô tình đi ngang qua cứu tính mạng của hắn.
Nghĩ đến đây, Tử Yên nở nụ cười ngọt ngào, có lẽ đó là một trong những khoảnh khắc quan trọng nhất cuộc đời nàng.
Ngày đó, Tử Yên chỉ cho rằng là sự trùng hợp, chưa thể ngờ được một Ngọc Tiên lại là tình kiếp của mình, càng không thể nghĩ đến mọi thứ lại chuyển biến một cách nhanh chóng đến như vậy.
Chỉ vài năm thời gian, tiểu tử Ngọc Tiên năm xưa đã là Đại Đế với chiến lực hùng mạnh, mà nàng cũng đuổi sát sau lưng hắn, trở thành hồng nhan tri kỷ của hắn.
“Có lẽ đây là vận mệnh…” Lạc Nam nhẹ giọng cảm thán bâng quơ một tiếng.
Hắn cũng không nghĩ đến khi lần đầu mình phục dụng Đào Hoa Dược Thủy, nữ nhân tìm đến sẽ là một vị Thánh Nữ xinh đẹp cao quý như Tử Yên…
Càng không nghĩ đến ở lần thứ hai sử dụng Đào Hoa Dược Thủy, nữ nhân tìm đến lại có mối quan hệ mật thiết với nàng.
NGAO!
Tinh Không Long Mã bỗng nhiên rú lên quái dị, bởi vì không gian phía trước đã bị ngăn cách, nó cảm giác như mình vừa chạm vào vách tường kiên cố, không thể thoát ra được.
Phóng tầm mắt nhìn tới, rõ ràng là một tòa Trận Pháp khổng lồ ngăn cách vùng không gian phía trước.
Mà bên trong Trận Pháp đó, loáng thoáng có thể nhìn thấy một thế giới muôn màu muôn vẻ, có chim cầm tẩu thú, có sông suối lượn quanh, có vườn hoa thơm ngát, cảnh tượng yên bình như vẽ.
Tọa lạc giữa thiên nhiên là một Cung Điện trôi nổi giữa vô số đám mây màu tím vờn quanh, sương khói lượn lờ, đình đài lầu các, hư vô phiêu miểu.
Mặc dù nhìn qua không cao quý bằng Tuế Nguyệt Cung, không oai hùng bằng Bá Vũ Điện, không thanh tịnh như Quảng Hàn Cung nhưng Cung Điện này lại có nét thanh cao ưu nhã, mang theo một nét sương khói không nhiễm bụi trần.
Tọa lạc ở một góc hoang vu trong vũ trụ, gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, rõ ràng đã lánh đời từ lâu.
“Đến rồi sao…” Lạc Nam đưa mắt nhìn xa xăm, nghĩ đến sắp gặp lại nàng…hắn không nhịn được tâm thần run rẩy.
“Ừm!” Tử Yên ngoan ngoãn gật đầu, rời khỏi lòng hắn, chỉnh đốn lại y phục có phần lộn xộn.
“Người nào tiếp cận Phiêu Miểu Tiên Cung?”
Đúng lúc này, có hai thanh âm trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy vài luồng Trận Pháp rung động sau đó chậm rãi mở ra, từ bên trong bước ra hai thân ảnh thiếu nữ.
Hai thiếu nữ này mặc váy dài màu tím ôm lấy cơ thể, dung nhan xinh đẹp trong veo, tu vi Tiên Tôn, tuổi tác còn rất trẻ.
Mà khi chứng kiến hai nàng, Tử Yên đã vui vẻ chào hỏi:
“Tiểu Lục, Tiểu Đào…là ta!”
“Người là…” Tiểu Lục với Tiểu Đào đánh giá Tử Yên từ trên xuống dưới, sau cùng ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt trắng nõn không chút tỳ vết của nàng, không dám tin hét ầm lên:
“Đế Nữ sư tỷ?”
“Hai vị sư muội không nhận ra ta?” Tử Yên phất nhẹ óng tay áo đầy ưu nhã.
“Đế Nữ…Đế Nữ à…người đi tiếp nhận tình kiếp, không phải nên vong tình rồi mới trở về sao?” Tiểu Lục với Tiểu Đào trợn mắt há hốc mồm.
Việc Tử Yên Đế Nữ rời Cung đón nhận tình kiếp khảo nghiệm, tại toàn bộ Phiêu Miểu Tiên Cung cũng không phải chuyện bí mật gì.
Các đời Đế Nữ muốn tiếp nối ngôi vị Cung Chủ đều phải trải qua giai đoạn này, đó là thử thách của Phiêu Miểu Tử Tình Công trước khi luyện đến đại thành.
Biết bao thế hệ trôi qua, các đời Đế Nữ sau khi trở về đều trở nên vong tình, không còn cảm xúc hiện diện trên khuôn mặt.
Nhưng nhìn Tử Yên trước mắt, chỗ nào giống với Vong Tình?
Chỉ thấy nàng dung nhan tỏa sáng, mắt đẹp cong lên tràn đầy ý cười, long mi chớp chớp rung động lòng người, mũi quỳnh cao thẳng, bờ môi căng mộng cười khẽ, đặc biệt là gò má ửng hồng vì bị Lạc Nam trêu chọc suốt đường đi khiến dung nhan của nàng càng thêm chói mắt.
Nhìn qua rõ ràng đang cực kỳ hạnh phúc và vui vẻ, làm gì có chút nào gọi là vong tình?
Tiểu Lục với Tiểu Đào liếc mắt nhìn nhau, hoài nghi người này có phải là Đế Nữ của mình hay không…
“Hừ!” Thấy biểu hiện của hai vị sư muội, Tử Yên yêu kiều đáp:
“Ta thành công vượt qua tình kiếp, nhưng là kháng nghịch vong tình, thuận theo chữ tình, các muội không cần kỳ quái!”
“Kháng nghịch vong tình?” Tiểu Lục cùng Tiểu Đào hít một ngụm khí lạnh, các nàng càng cảm thấy kỳ quái hơn thì có.
Kháng nghịch vong tình sẽ bị Phiêu Miểu Tử Tình Công phản phệ, vì sao nhìn Tử Yên không có dáng vẻ trọng thương?
“Nàng ta chắc chắn là giả!” Tiểu Lục đề phòng nói.
“Không sai, các ngươi có mục đích gì? Vì sao giả mạo Tử Yên sư tỷ?” Tiểu Đào quát lớn:
“Còn nữa, Thu Thi và Đông Mai đâu? không có hai tỷ ấy đi cùng, ngươi chắc chắn không phải Tử Yên sư tỷ của chúng ta!”
Tử Yên vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ lấy ra một khối Ngọc Bội màu tím, bên trên có khảm hai chữ: “Phiêu Miểu!”
“Tín vật tùy thân của sư tỷ?” Tiểu Lục giật mình hỏi: “Chẳng lẽ thật là sư tỷ?”
“Ngươi ở đây canh chừng, ta đi vào bẩm báo!” Tiểu Đào đề nghị nói.
“Không cần!”
Có giọng điệu già nua vang lên, đám người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một lão thái bà từ bên trong xuất hiện.
“Tham kiến Đại Trưởng Lão!” Tiểu Đào cùng Tiểu Lục lễ phép hành lễ.
“Đại nãi nãi!” Tử Yên nhìn thấy bà lão liền chạy đến nắm chặt tay, nở nụ cười thân mật:
“Tử Yên rất nhớ các ngươi a…”
Nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ của nàng, Đại Trưởng Lão hơi thất thần, ánh mắt phức tạp pha lẫn ôn nhu, cảm khái một tiếng:
“Không ngờ thật sự thành công, truyền nhân Phiêu Miểu Tiên Cung chúng ta có ngày chẳng cần vong tình cũng có thể thành Đế…”
“Tất cả là nhờ có chàng ở bên cạnh ta!” Tử Yên tự hào giới thiệu Lạc Nam.
Đại Trưởng Lão liếc mắt nhìn hắn, âm thầm giật mình.
Nam nhân này mang đến cho bà một loại cảm giác sâu không lường được, hắn chỉ ung dung đứng ở nơi đó lại giống như một vực sâu vô tận, ẩn chứa bao điều huyền bí…
Lắc đầu, Đại Trưởng lão đem suy nghĩ hoang đường này xóa bỏ, tuổi của hắn nhìn qua còn rất trẻ, làm sao có thể cao thâm khó dò như bà tưởng tượng?
“Gặp qua Đại Trưởng Lão!” Lạc Nam lịch sự chắp tay.
“Ừm…” Đại Trưởng Lão nhẹ gật đầu, ung dung đáp:
“Người đến là khách, mặc dù từ khi thành lập đến nay…Phiêu Miểu Tiên Cung chưa từng tiếp đón nam nhân, nhưng ngươi là ngoại lệ!”
“Cái gì? Đại Trưởng Lão định để nam nhân này vào trong?” Tiểu Lục cùng Tiểu Đào kinh hô thành tiếng.
Trong quá khứ, Phiêu Miểu Tiên Cung chưa từng cho phép nam nhân đặt chân vào.
Dù năm đó Tiêu Dao Tiên Đế nhiều lần chân thành cầu khẩn cũng bị Cung Chủ từ chối a.
“Hai nha đầu mau đi tu luyện, ở đây hết chuyện của các ngươi!” Đại Trưởng Lão phân phó.
“Vâng!” Tiểu Lục với Tiểu Đào lè lưỡi chạy vào.
“Đại nãi nãi, không hỏi ý sư phụ trước sao?” Tử Yên hỏi thăm.
Nàng cũng biết từ trước đến giờ Phiêu Miểu Tiên Cung không chào đón nam nhân, lần này mang Lạc Nam trở về quá đột ngột, liệu có cần báo trước cho sư phụ một tiếng hay không…
“Không cần…” Đại Trưởng Lão lắc đầu:
“Tổ huấn có dặn, trong điều kiện không phế bỏ Phiêu Miểu Tử Tình Công, nam nhân nào giúp Đế Nữ chẳng vong tình vẫn có thể đột phá thành Đế sẽ được Phiêu Miểu Tiên Cung xem là thượng khách!”
Tử Yên giật mình, không ngờ tổ tiên để lại di huấn như vậy…
Lạc Nam vuốt cằm, thầm nghĩ tổ tiên của Phiêu Miểu Tiên Cung bị làm sao thế? vừa sáng tạo công pháp đề cao vong tình đạo, vừa xem kẻ có thể áp chế vong tình là thượng khách?
Bất quá hai người cũng không suy nghĩ nhiều, theo sau Đại Trưởng Lão tiến vào Trận Pháp.
Lạc Nam âm thầm quan sát, phát hiện lãnh thổ của Phiêu Miểu Tiên Cung cũng không quá lớn, chỉ bằng một phương tiểu thế giới mà thôi.
Hơn nữa vì nhiều năm lánh đời, không có thu nhận đệ tử mới, cho nên nhân số của Phiêu Miểu Tiên Cung cũng không nhiều, chỉ tầm trên dưới ngàn người, tất cả đều là nữ nhân xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, tu vi thấp nhất cũng là Thiên Vương.
Ở giữa thế giới chính là Phiêu Miểu Tiên Cung đang tọa lạc…
Khiến hắn có phần thắc mắc, Tử Yên trở về nhưng chỉ có một mình Đại Trưởng Lão ra tiếp đón, những người khác đâu? vì sao không khí nơi này có phần ngưng trọng?
“Đại nãi nãi, vì sao ngươi biết Tử Yên trở về mà ra đón tiếp thế?” Tử Yên kéo tay Đại Trưởng Lão.
“Cung Chủ tính được hôm nay Đế Nữ sẽ về…” Đại Trưởng Lão nhu hòa mỉm cười:
“Cho nên lão thân đã tiếp đón từ sáng sớm, chỉ là không ngờ được ngươi còn mang theo một nam nhân!”
Lạc Nam nhìn thấy nụ cười của Đại Trưởng Lão, vội vàng nghi hoặc truyền âm:
“Tử Yên, chẳng phải cường giả của Phiêu Miểu Tiên Cung sẽ vô tình vô cảm sao? ta thấy Đại Trưởng Lão không giống a!”
Tử Yên vuốt nhẹ mái tóc tím, đưa mắt nhìn hắn: “Phiêu Miểu Tử Tình Công chỉ có Cung Chủ và truyền nhân được phép tu luyện, Đại Trưởng Lão mấy người tu công pháp khác, cũng là Tử Vong Lực nhưng không cần vong tình!”
“Như vậy tốt lắm…” Lạc Nam hài lòng gật đầu, nghĩ đến hai tiểu thị nữ là Thu Thi và Đông Mai cũng không hề vong tình, xem ra quả thật như lời Tử Yên nói.
“Đường xa mệt mỏi, lão thân sẽ bố trí nơi nghỉ ngơi cho công tử!” Đại Trưởng Lão hướng Lạc Nam nói:
“Phiêu Miểu Tiên Cung gần đây có chút chuyện, Cung Chủ và các vị Trưởng Lão đang thương nghị đối sách, không tiện tiếp đón ngươi!”
“Không sao!” Lạc Nam vội vàng chắp tay: “Nếu có gì phiền toái cần giải quyết xin báo tiểu tử một tiếng, ta và Tử Yên là người nhà!”
“Được!” Đại Trưởng Lão tùy ý gật đầu, cũng không quá để bụng lời nói của Lạc Nam.
“Đại nãi nãi, Phiêu Miểu Tiên Cung chúng ta xảy ra chuyện?” Tử Yên lo lắng hỏi.
Đại Trưởng Lão gật đầu đáp: “Chúng ta đi nghị sự đường, chuyện này Đế Nữ cũng có quyền biết…”
Nghe thấy vậy, Tử Yên có chút áy náy nhìn Lạc Nam nói: “Tiểu Nam, làm phiền chàng chờ thiếp…”
“Ngốc, ta đã theo nàng đến tận đây, đương nhiên sẽ không bỏ trốn!” Lạc Nam cười trêu.
Tử Yên đỏ mặt, cùng Đại Trưởng Lão rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, ánh mắt Lạc Nam lấp lóe, trong lòng rối như tơ vò.
Cung Chủ của Phiêu Miểu Tiên Cung chính là Phiêu Miểu Nữ Đế, cũng là nữ nhân mà hắn nửa muốn gặp, nửa không muốn gặp nhất vào lúc này.
“Công tử…mời!”
Mà rất nhanh, một vị nữ đệ tử có dung mạo thanh tú đã uyển chuyển mà đến, dẫn Lạc Nam về phòng khách.
…
Trong nghị sự đường…
Một vị mỹ phụ nghiêng nước nghiêng thành, làn da tuyết trắng như thiếu nữ tuổi đôi mươi, bờ môi đỏ thẳm như liệt diễm, tư dung tuyệt mỹ ung dung ngồi ở chủ vị.
Nàng một thân cung trang đen tuyền ôm lấy thân thể mạn diệu, chỉ lẳng lặng ngồi, toàn thân lại vô thức tỏa ra một luồng uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng…
Nhưng nếu có người dám nhìn vào mắt nàng, sẽ phát hiện bên trong đó là tang thương tiêu điều, lại thêm mái tóc bạc trắng nhẹ chảy qua vai, càng thêm thê mỹ…
Nàng chính là Phiêu Miểu Nữ Đế.
Xung quanh nàng có bảy vị Nữ Đế, tất cả đều là Trưởng Lão của Phiêu Miểu Tiên Cung, tu vi dao động từ Đại Đế đến Địa Đế.
Phiêu Miểu Tiên Cung nội tình không quá mạnh, hiện tại chỉ có Phiêu Miểu Nữ Đế và Đại Trưởng Lão là hai nhân vật đạt đến Thiên Đế cấp cường giả thời kỳ toàn thịnh.
Một người khác là sư phụ của Phiêu Miểu Nữ Đế – Lão Cung Chủ cũng là Thiên Đế, nhưng từ lâu trọng thương trong người, thường ở trạng thái hôn mê, chiến lực chẳng còn lại bao nhiêu…
Trong bầu không khí có phần đè nén, Phiêu Miểu Nữ Đế mở miệng, thanh âm như suối nguồn trong vắt, lại không nghe ra chút cảm tình:
“Như các vị đã biết, từ sau khi tổ tiên xảy ra chuyện, Phiêu Miểu Tiên Cung chúng ta tuân theo di huấn lánh đời từ lâu, không còn xen vào chuyện thế sự…”
“Nhưng khi đã lánh đời, chúng ta lại không thể truy tìm hay khai thác tài nguyên để tu luyện như các thế lực khác!”
“Trong hoàn cảnh đó, Phiêu Miểu Tiên Cung buộc phải tìm đối tượng hợp tác nhằm trao đổi tài nguyên, không cần xuất thế vẫn đảm bảo các đệ tử có được điều kiện tu luyện tốt nhất!”
“Nhưng hôm nay, mối quan hệ hợp tác này lại khiến chúng ta đau đầu…”
Các vị Trưởng Lão đồng tâm gật đầu, chân mày của từng người cau lại.
Đúng như lời Phiêu Miểu Nữ Đế nói, mặc dù lánh đời, nhưng tu sĩ cần tài nguyên cũng giống như con người cần thực phẩm, đó là lẽ thường không thể chối bỏ.
Vì thế vô số năm qua, Phiêu Miểu Tiên Cung đã âm thầm hợp tác với một trong ba vị Thiên Đan Đế của Đan Thần Tháp, trao đổi tài nguyên qua lại với nhau.
Phiêu Miểu Tiên Cung có được phương thức dùng Tử Vong Lực tinh khiết uân nhưỡng và ngưng tụ một loại vật phẩm có tên là Tử Vong Châu.
Tử Vong Châu lại là nguyên liệu quan trọng để luyện chế và nghiên cứu nhiều loại Đan Dược thích hợp cho Đan Đế.
Cứ mỗi năm, Phiêu Miểu Tiên Cung sẽ gửi một số lượng Tử Vong Châu nhất định đến Đan Thần Tháp, vị Thiên Đan Đế kia cũng sẽ trả lại cái giá tương ứng là những tài nguyên mà Phiêu Miểu Tiên Cung yêu cầu.
Giao dịch này đã kéo dài nhiều năm, nhưng gần đây lại phát sinh biến cố.
Chẳng biết vì sao, vị Đan Tử đồng thời cũng là đệ tử của Thiên Đan Đế kia đột nhiên say mê Tử Yên khi nàng ra ngoài hành tẩu, nhất quyết đòi kết hôn với nàng cho bằng được…
Thiên Đan Đế kia muốn chiều đồ đệ nên đã đồng ý với việc này, đưa ra đề nghị với Phiêu Miểu Tiên Cung, nếu không sẽ chấm dứt quan hệ hợp tác.
Ngược lại chỉ cần Phiêu Miểu Tiên Cung đồng ý, Thiên Đan Đế sẽ cố gắng điều trị thương thế cho vị Lão Cung Chủ đang hôn mê bất tỉnh của Phiêu Miểu Tiên Cung…
Việc này khiến Phiêu Miểu Tiên Cung lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu như Lão Cung Chủ được cứu tỉnh, đồng nghĩa với Phiêu Miểu Tiên Cung sẽ có ba vị Thiên Đế, nội tình mạnh hơn, mà giao dịch với Thiên Đan Đế vẫn còn tiếp tục.
Ngược lại nếu Phiêu Miểu Tiên Cung từ chối, vừa lo đắc tội Đan Thần Tháp, vừa lo trong thời gian tới không còn tài nguyên để tu luyện.