Con đường bá chủ - Chương 1120
Đọc truyện Con đường bá chủ Chương 1120 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ – Chương 1120 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Con Đường Bá Chủ – Akay Hau – Truyện full dài cực hay mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Đường Hàn không ngờ là kẻ phản bội, rõ ràng là vừa đánh trống vừa la làng, thậm chí không tiếc nói ra việc truyền nhân của Tiên Ma Cung có người phản bội, tỏ vẻ lo lắng cho các huynh đệ tỷ muội khác…
Bất quá nhìn dáng vẻ Âu Dương Thương Lan đang tức giận và lo lắng, hắn không trực tiếp vạch trần Đường Hàn, trái lại nhìn nàng cười nói:
“Đường Hàn huynh đệ là truyền nhân của Tiên Ma Cung, ta giao cho nàng quyết định!”
Âu Dương Thương Lan gật đầu, nhìn Đường Hàn mở miệng:
“Thương thế của ngươi không nhẹ, nên tập trung trị thương trước rồi tính đến chuyện khác!”
“Được rồi!” Đường Hàn trong lòng cười nhạt, ra vẻ đau khổ nói:
“Trên đường đào tẩu ta đã sử dụng hết Tiên Đan trị thương, ngươi có không?”
“Phu quân của ta có!” Âu Dương Thương Lan ánh mắt trở nên sắt bén:
“Bất quá trước hết ngươi cứ giao Linh Hồn Bổn Nguyên cho ta!”
“Hả?” Đường Hàn ngơ ngác, sắc mặt khó coi nhìn xem nàng: “Ngươi không tin tưởng ta? Chúng ta đều là truyền nhân của Tiên Ma Cung!”
“Ta tin tưởng Ma Ấn trên cơ thể ngươi, nhưng không có nghĩa là tin tưởng con người của ngươi!” Âu Dương Thương Lan nghiêm túc nói:
“Tạm thời ngươi cứ giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên, nếu như ngày sau ngươi đạt được sự tín nhiệm, ta đương nhiên sẽ trả lại cho ngươi!”
Thái độ của nàng cực kỳ cương quyết, thậm chí Thương Vực đã âm thầm triển khai, đem Đường Hàn bao phủ vào bên trong.
Hiển nhiên với tư cách là một hậu nhân của Tiên Ma Cung, nàng đang lo lắng và phẫn nộ khi nhận được tin tức mà Đường Hàn mang đến, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến lý trí của nàng.
Phải biết rằng năm xưa, nàng và Tiểu Tuyết cùng Manh Manh cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể buông bỏ đề phòng với nhau, triệt để hòa hợp xem nhau như tỷ muội.
Vừa gặp mặt lần đầu, Âu Dương Thương Lan chưa hoàn toàn tin tưởng Đường Hàn, tất cả chỉ là lời nói một phía của hắn.
Nhưng hiện tại chưa có biện pháp thăm dò tính chân thật trong lời nói của Đường Hàn, phải thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên của hắn mới an tâm.
Lạc Nam tán thưởng nhìn lấy Âu Dương Thương Lan.
Đổi lại là hắn nếu không có Thiên Cơ Bảng dò xét sự thật cũng sẽ giải quyết giống như nàng.
“Hừ, ngươi không tin tưởng ta, ta dựa vào đâu tin tưởng ngươi mà phải giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên?” Đường Hàn không hài lòng nói.
“Ngươi tin ta hay không cũng được!” Âu Dương Thương Lan giọng điệu trở nên uy nghiêm:
“Người trọng thương hiện tại là ngươi mà không phải chúng ta, ngươi không có quyền quyết định!”
Nói xong, hai tầng Thương Vực đã ầm ầm tiến ra, trực diện phong tỏa Đường Hàn.
“PHỐC!”
Đường Hàn phun máu, toàn thân rét run, một cảm giác bị cưỡng chế bao phủ toàn thân.
“Yên tâm, chỉ cần lấy được Linh Hồn Bổn Nguyên, ta lập tức nhờ phu quân trị thương cho ngươi!”
Âu Dương Thương Lan cánh tay vươn ra, Hồn Lực cuồn cuộn phun trào.
Nàng đặt tay lên đỉnh đầu Đường Hàn, muốn rút ra Linh Hồn Bổn Nguyên của hắn.
“Khốn nạn, cùng là người của Tiên Ma Cung, ngươi vì sao không tin tưởng ta?” Đường Hàn bất lực gào thét.
“Bởi vì ngươi không xứng để nàng tin tưởng!” Lạc Nam đột nhiên mỉm cười, khoác tay ra hiệu Âu Dương Thương Lan dừng lại nói:
“Nàng đừng cố sức, Linh Hồn Bổn Nguyên của hắn đã ở chỗ Săn Ma Điện rồi…không còn nữa đâu mà lấy!”
Lời vừa nói ra, cả Âu Dương Thương Lan và Đường Hàn sắc mặt cùng lúc đại biến.
Âu Dương Thương Lan trong lòng lạnh lẽo, Hồn Lực cuồn cuộn tiến vào nơi sâu thẳm trong linh hồn Đường Hàn, quả nhiên không thể tìm thấy Linh Hồn Bổn Nguyên của hắn.
Sát khí trào dâng, Âu Dương Thương Lan ánh mắt lăng lệ, Oanh Hồn Chưởng triển khai.
Muốn trực tiếp giết chết Đường Hàn.
“Các ngươi không thể giết ta, bằng không cường giả của Săn Ma Điện sẽ lập tức tiến đến!” Đường Hàn sắc mặt trở nên hoảng sợ, mở miệng uy hiếp quát:
“Ta bị thu giữ Linh Hồn Bổn Nguyên, trên người còn có Chú Ấn định vị, chỉ cần ta gặp nguy hiểm, Địa Đế…thậm chí là Thiên Đế của Săn Ma Điện sẽ trực tiếp giáng lâm!”
“Vì sao ngươi phản bội?” Âu Dương Thương Lan gằn từng chữ:
“Ngươi quên các tiền bối Tiên Ma Cung phải đánh đổi như thế nào để cứu mạng ngươi sao? ngươi quên là ai diệt trưởng bối của mình sao?”
“Chính vì ta không quên nên ta mới phản bội!” Đường Hàn sắc mặt hãi hùng:
“Săn Ma Điện và Tru Tiên Điện mạnh đến mức có thể diệt đi cả Tiên Ma Cung, diệt đi rất nhiều tiền bối có thực lực đỉnh cấp, chúng ta chỉ là một đám hậu bối, thực lực không bằng một gốc Tiên Ma Cung thời kỳ toàn thịnh, làm sao có thể chống lại bọn chúng?”
“Chỉ có thuần phục, chứng minh được giá trị của bản thân mới có thể sống sót!”
PHỐC!
Thương Vực nghiền ép, xương cốt Đường Hàn vỡ nát, máu tươi cuồng phún.
“Nói! Ngươi đã hại bao nhiêu truyền nhân?” Âu Dương Thương Lan chất vấn, giọng điệu trở nên run run.
Nàng sợ hãi con số sẽ vượt quá dự kiến của mình.
“Không cần hỏi hắn!” Lạc Nam nắm lấy tay nàng lắc đầu: “Những thông tin này ta biết…”
Âu Dương Thương Lan quay sang nhìn hắn: “Có cách nào giết chết hắn không?”
Nàng không muốn để Đường Hàn tiếp tục sống sót, nhưng lại lo ngại cường giả Săn Ma Điện cảm ứng được và tiến đến.
Một khi để Săn Ma Điện biết nàng là truyền nhân Tiên Ma Cung, chỉ sợ ngay cả Côn Lôn Nữ Hoàng cũng không thể cứu được mình.
Đế Thiên Côn Lôn vẫn còn quá nhược khi đứng trước Săn Ma Điện trong tình huống không chiếm được lẽ phải.
Lạc Nam hơi trầm ngâm, vốn dĩ hắn còn có ý lợi dụng Đường Hàn để tìm kiếm những truyền nhân khác của Tiên Ma Cung, nhưng tính mạo hiểm quá lớn, bởi vì Đường Hàn đã bị thu giữ Linh Hồn Bổn Nguyên và dính Chú Ấn có khả năng định vị.
Sơ sẩy một chút là có cường giả Săn Ma Điện cảm ứng được tập kích…
Mà cũng bởi vì Linh Hồn Bổn Nguyên và Chú Ấn định vị, lại càng không thể thông qua Mặt Nạ Thiên Diện hóa thành Đường Hàn để đâm ngược lại Săn Ma Điện.
Biện pháp tốt nhất lúc này chính là tiêu diệt Đường Hàn, để chấm dứt việc hắn tiếp tục làm tay sai của địch, hãm hại các truyền nhân Tiên Ma Cung khác.
Bởi vì theo như Thiên Cơ Bảng dò xét, trong hàng ngàn năm qua, Đường Hàn đã hại chết hai vị truyền nhân của Tiên Ma Cung…
Sau khi tìm được mục tiêu, hắn sẽ giả vờ bị thương đi cùng, sau đó âm thầm phát ra tính hiệu kêu gọi cường giả Săn Ma Điện giết đến, đã có hai vị truyền nhân Tiên Ma Cung bị hại chết theo cách này.
Săn Ma Điện các cường giả hành động vô cùng quả quyết, cảm thấy thu phục không được sẽ lập tức tàn sát, không hề có ý giam giữ truyền nhân Tiên Ma Cung.
Đường Hàn lần này cũng định chơi bài như vậy, đáng tiếc từ mới bắt đầu Âu Dương Thương Lan đã dùng Thương Vực bao trùm lấy hắn, mọi hành động mờ ám của hắn như kêu gọi cường giả Săn Ma Điện đều không dám thi triển trong Thương Vực của nàng.
Cũng may số lượng truyền nhân Tiên Ma Cung phân tán rộng rãi khó tìm, đã hơn ngàn năm nhưng Đường Hàn chỉ mới tìm được và hại chết hai người mà thôi.
Về phần ngoài Đường Hàn có thêm truyền nhân nào khác phản bội Tiên Ma Cung hay không thì Lạc Nam chưa biết được, Săn Ma Điện vô cùng cẩn thận, ngay cả chính Đường Hàn cũng không được bọn hắn cho biết tin tức này.
“Giết hắn thì có thể, nhưng để phòng ngừa cường giả Săn Ma Điện lập tức giết đến, chỉ có thể kéo dài thời gian chết của hắn, trong lúc này chúng ta có thể trốn đi trước khi cường giả Săn Ma Điện đuổi đến!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe nói.
“Cứ làm như thế!” Âu Dương Thương Lan hai mắt sáng lên.
Lạc Nam gật đầu, Đế Độc Lực nhanh chóng bao trùm lấy lòng bàn tay, một cổ khí tức cực độc đen kịch xuất hiện.
“Không…các ngươi không thể làm như vậy!” Đường Hàn sắc mặt đại biến.
Lạc Nam không thèm đáp lời, một tay hung hăng chụp vào đỉnh đầu hắn…
“HỰ…”
Đường Hàn rên lên một tiếng, Đế Độc Lực len lỏi tiến vào, lập tức đem hắn tê liệt đến mức ngất đi, cả linh hồn và thể xác đều mất khả năng hoạt động nhưng lại không lập tức chết ngay tại chỗ.
Thay vào đó, cơ thể Đường Hàn không ngừng co giật, co giật…Đế Độc Lực dưới ý đồ của Lạc Nam sẽ liên tục ma diệt sinh cơ của Đường Hàn.
Trước khi cường giả Săn Ma Điện cảm ứng được thuộc hạ của mình đã chết, sẽ là một khoảng thời gian tra tấn không ngắn đối với Đường Hàn.
“Chúng ta đi!” Lạc Nam nắm lấy Âu Dương Thương Lan biến mất tại chỗ.
Mãi đến tận ba phút sau, Đường Hàn mới triệt để mất đi sự sống, hóa thành một đám chất lỏng…
RĂNG RẮC…
Mà ngay tại thời điểm này, một thân ảnh bất chợt cưỡng ép xé rách hư không của vũ trụ bước ra.
Đôi mắt hờ hững vô tình nhìn lấy vị trí Đường Hàn đã chết, trong miệng lẩm bẩm:
“Độc?!”
Đây là một nam tử trung niên toàn thân mặc lấy hắc bạch trường bào, mái tóc trắng đen lẫn lộn, ánh mắt tang thương thâm thúy, bên trong có nhật nguyệt càn khôn đang luân chuyển, vô cùng mênh mông.
Tu vi của hắn thu liễm đến cực hạn, nhưng có thể cưỡng ép xé rách không gian vũ trụ hiện thân, e rằng Địa Đế không thể nào làm được…
“Để bổn tọa xem thử là con chuột nhắt nào giết chó của ta!” Nam tử trung niên khóe môi cười nhạt, tập trung tinh thần.
Trong khoảnh khắc, hai luồng sáng từ bên trong đôi mắt của hắn mãnh liệt chiếu rọi không gian ngại tại chỗ Đường Hàn vừa chết.
Bỗng chốc, như nhìn thấu quá khứ vị lai, không gian phía trước như một thước phim quay chậm, đem tình cảnh diễn ra lúc vừa rồi hiện ra trong tầm mắt của nam tử.
Ở bên trong đó, hắn nhìn thấy một đôi nam nữ có diện mạo hết sức bình thường và tất cả những gì bọn hắn làm để phát hiện và hại chết Đường Hàn.
“Thật là vô dụng…” Nam tử trung niên thu hồi ánh mắt, nhìn Đường Hàn hừ mắng một tiếng.
Có lẽ vì hàng ngàn năm chỉ mới gặp được mục tiêu đếm được trên đầu ngón tay, khả năng diễn kịch của Đường Hàn quá tệ, chẳng trách bị đôi nam nữ kia nghi ngờ.
“Thương Vực và Độc Lực…”
Lẩm bẩm một tiếng, nam tử trung niên hóa thành hư vô…
Thời gian đã qua, đôi nam nữ kia đã hoàn toàn chạy trốn, vũ trụ bao la vô tận, dù là hắn cũng không thể dùng đôi mắt của mình chiếu rọi mọi hướng đi hay vị trí để truy tìm…
Quá mức tiêu hao…
…
Ngũ Long Đế Cung đạp bằng tinh không, Lạc Nam cùng Âu Dương Thương Lan khôi phục diện mạo đứng bên trên nó.
“Nàng đừng quá lo lắng, ta nghĩ truyền nhân Tiên Ma Cung có suy nghĩ như Đường Hàn rất ít!” Lạc Nam từ phía sau ôm lấy eo thon của Âu Dương Thương Lan, ở bên tai nàng ôn nhu an ủi.
“Ừm…” Âu Dương Thương Lan thở ra một hơi nhẹ gật đầu.
Đối với một người xem trọng hận thù của Tiên Ma Cung, hy vọng tập hợp các truyền nhân để nỗ lực báo thù như nàng, sau khi chứng kiến có kẻ phản bội, quả thật bị ảnh hưởng không nhỏ.
Điều khiến nàng tiếc hận chính là công sức mà các tiền bối Tiên Ma Cung nỗ lực làm ra để bảo toàn tính mạng cho hậu nhân giống như bị giẫm đạp…
Bất quá với bản tính tự tin phóng khoáng, rất nhanh Âu Dương Thương Lan đã khôi phục bình tĩnh.
Nàng nhìn Lạc Nam cười nói: “Thiếp đã suy nghĩ kỹ, không thể đặt niềm tin quá lớn vào những truyền nhân khác, thù của Tiên Ma Cung phải do ba tỷ muội bọn thiếp tự mình chấm dứt, những truyền nhân khác có thì càng tốt, không có cũng chẳng sao!”
“Bởi vì không phải bất cứ truyền nhân nào của Tiên Ma Cung đều có cùng chí hướng và mục tiêu báo thù!”
Lạc Nam gật đầu, tán thành nói: “Nàng nói không sai! Lần này xuất hiện một tên Đường Hàn phản bội, nói không chừng lần sau lại xuất hiện thêm truyền nhân nào khác với tính cách lạnh nhạt không màn thế sự, chỉ muốn an nhàn vượt qua cuộc sống, như vậy chúng ta đâu thể ép hắn bị cuốn vào tranh đấu đúng không?”
Mỗi người đều có chí hướng riêng biệt, ba tỷ muội các nàng muốn trả thù cho Tiên Ma Cung, không có nghĩa là những truyền nhân khác sẽ có cùng suy nghĩ như vậy.
Thay vì tìm kiếm những người đó, vì sao không tự mình nỗ lực, tự mình hoàn thành mục tiêu của mình?
“Có chàng và các tỷ muội Làng Nhất Thế, dù không tập hợp đầy đủ truyền nhân Tiên Ma Cung, thiếp tin tưởng chúng ta vẫn có thể thành công!” Âu Dương Thương Lan quay người lại, nhìn hắn nhoẻn miệng cười xinh đẹp.
“Biết là tốt!” Lạc Nam cười cười, ngón trỏ nâng lên gảy gảy mân mê cánh môi đỏ như lửa của nàng.
Âu Dương Thương Lan bất chợt hé môi, đem ngón tay của hắn ngậm vào trong miệng.
Đầu lưỡi như tiểu xà quấn lấy nó, mang theo sự ẩm ướt ngọt ngào, ánh mắt nhìn Lạc Nam đầy khiêu khích.
Lạc Nam cho thêm ngón giữa vào miệng nàng, dùng hai ngón tay trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương của Âu Dương Thương Lan.
Hồi sau hắn rút tay ra, lại ngậm vào miệng mình mút sạch chất mật còn lưu lại trên đó của nàng.
Cảnh tượng dâm mị lập tức kích thích Âu Dương Thương Lan, hai tay nàng ôm chặt lấy vòng eo nam nhân, thủ thỉ nói:
“Thiếp lại muốn…”
“Muốn gì?” Lạc Nam hôn lấy đôi môi đầy hương thơm của nàng, tay trái siết chặt vòng eo, tay phải đã luồn vào yếm đào bắt lấy bầu sữa mềm mại, trêu chọc nhũ hoa đã dần cứng lên.
Hô hấp của hai người trở nên dồn dập…
“Muốn chàng muốn thiếp…” Âu Dương Thương Lan mơ hồ đáp lại, đầu lưỡi đinh hương đã bị lưỡi Lạc Nam quấn chặt…
Lạc Nam đem nàng đẩy sát vào lan can, vén váy dài sang một bên, bàn tay từ vòng eo trượt dài xuống dưới giữa hai bắp đùi ngọc ngà, chạm nhẹ lên khe hồng sau lớp lụa mỏng…
Nàng đã ướt đẫm…
“Mẫn cảm quá đó lão bà!” Lạc Nam niết ngón tay vào cái khe, truyền âm trêu chọc…
“Chàng không phải cũng đã sớm cứng?” Âu Dương Thương Lan không chịu thua kém bắt lấy tiểu huynh đệ của hắn.
“Haha!” Lạc Nam cười xấu xa, lột xuống quần hai người.
Chân Âu Dương Thương Lan vô thức nới rộng ra, một chân dài miên mang kẹp vào hông hắn…
Lạc Nam đem côn thịt đặt đúng đôi môi dọc đầy quyến rũ ấy, gồng người đâm mạnh…
“Hừ…”
Hai người cùng lúc rùng mình, một luồng điện chạy dọc thân thể cả hai, vòng tay ôm nhau càng chặt, môi lưỡi triền miên quấn quít.
“Nàng khít quá, muốn ép chết ta sao?” Lạc Nam thở hổn hển, côn thịt co giật bên trong u cốc chật chội của nàng.
“Ừm, nhấp đi chàng, thiếp thèm!” Âu Dương Thương Lan lắc lư eo thon.