Cô vợ thần y của cậu hạ là học sinh cấp ba - Chương 4
Đọc truyện Cô vợ thần y của cậu hạ là học sinh cấp ba Chương 4 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 4
Cô không chắc cách thức điểm huyệt có hữu nghiệm hay không, nhưng tình hình cũng chẳng thể nào tệ hơn bây giờ được.
Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân quyết tâm vừa đọc theo những dòng chữ ấy vừa hành động.
Bắt đầu từ nhân trung, rồi lại ấn ba huyệt lớn trên đỉnh đầu, hai huyệt ở eo, cuối cùng mới đến lòng bàn chân, chỉ cần điểm được hai huyệt dưới lòng bàn chân Hạ Thiên Tường, bát huyệt xuất sơn thì anh sẽ không chết.
Nhưng bây giờ, đôi giày da bóng loáng dưới chân anh lại vướng víu tay chân cô.
Tô Nhược Hân dứt khoát cởi giày anh ra.
Nhà họ Hạ keo kiệt thật, mang đôi giày da thật làm thủ công thế này mà không đeo thêm được đôi vớ vào à?
Tô Nhược Hân không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều đến những thứ ấy, cô nhanh chóng tìm hai huyệt dưới lòng bàn chân của anh.
Xong.
Cô dựa vào lồng ngực Hạ Thiên Tường.
Người cô nóng quá, cần cơ thể của anh giúp cô giảm nhiệt.
Sau khi hoàn tất, Tô Nhược Hân nhắm mắt lại.
Những gì làm được cô đã làm rồi, còn về việc Hạ Thiên Tường có khỏi hay không thì phải xem ý trời thế nào!
Tô Nhược Hân im lặng chờ đợi.
Rồi sau đó, một luồng hơi thở yếu ớt phả trên đỉnh đầu cô, lồng ngực người đàn ông trước mặt phập phồng.
“Hạ Thiên Tường, anh khỏe chưa?” Tô Nhược Hân không dám tin tưởng, đứng dậy, ngón tay chạm vào môi Hạ Thiên Tường, mềm mại, mang theo hơi thở nhàn nhạt.
Cô lại nâng mí mắt của Hạ Thiên Tường lên, không giống với đồng tử giãn ra mà bác sĩ nói, đồng tử của anh lúc này dường như đã có thần thái hơn một chút.
Tô Nhược Hân mở to mắt, nhìn sợi dây chuyền ngọc thạch trên cổ Hạ Thiên Tường, lại nhìn vết bớt trên cánh tay mình…
Xem ra, lúc nãy thứ chảy vào đầu cô đã có tác dụng.
Theo những thông tin kia, nếu như thuật điểm huyệt của cô có thể dùng thêm nội lực, bây giờ có lẽ Hạ Thiên Tường đã tỉnh lại rồi, nhưng tiếc là, trên người cô không có một chút nội lực nào.
Nhưng, ít nhiều Hạ Thiên Tường vẫn còn sống.
Tô Nhược Hân thở ra một hơi dài, ánh mắt rơi trên chiếc cửa căn nhà gỗ nhỏ, không cần suy nghĩ, chạy đến đập cửa: “Thả tôi ra, Hạ Thiên Tường anh ta có thể tỉnh lại rồi, thả tôi ra, Hạ Thiên Tường có thể tỉnh lại rồi…”
Lực tay của Tô Nhược Hân rất lớn, giọng cũng rất lớn.
Người nhà họ Hạ canh giữ bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ nghe thấy động tĩnh, vội vàng báo cáo với Lục Diễm Chi: “Bà chủ, mợ chủ nói cậu chủ sắp tỉnh lại rồi.”
Lục Diễm Chi đôi mắt u buồn, nước mắt rơi như mưa: “Đồng tử cũng đã giãn ra rồi, không thể nào…”
Tô Cảnh Đình đi lên: “Tô Nhược Hân từ trước đến nay không phải là một đứa bé vô cớ gây rối, có lẽ cậu Hạ thật sự….”