Cô vợ thần y của cậu hạ là học sinh cấp ba - Chương 138
Đọc truyện Cô vợ thần y của cậu hạ là học sinh cấp ba Chương 138 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 138
Mục đích lúc đó của cô là có người dẫn cô và Hạ Thiên Tường rời khỏi khu nghỉ dưỡng nhà gỗ là được.
Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường một trước một sau đi ra khỏi thang máy. Hạ Thiên Hương nhìn thấy Hạ Thiên Tường thì nhiệt tình chào hỏi: “Chào buổi sáng, anh trai.”
Hôm nay, Hạ Thiên Hương mặc một bộ quần áo mới, vừa nhìn đã biết là mới mua tối qua, xem ra tâm trạng không tệ.
“Chào buổi sáng.” So với Hạ Thiên Hương còn gọi một tiếng anh trai, Hạ Thiên Tường lại chỉ chào một tiếng buổi sáng, nhìn Lục Diễm Chi rồi lại nhìn sang Hạ Thiên Hương, coi như chào hỏi cả hai người.
“Chào buổi sáng.” Lục Diễm Chi cũng không bắt bẻ, bà ta hiểu rõ con trai mình như thế nào, nhưng ánh mắt lại thản nhiên rơi lên người Tô Nhược Hân.
Hạ Thiên Tường đã tỉnh lại, nhưng Tô Nhược Hân vẫn ở trong nhà họ Hạ, ánh mắt bà ta nhìn Tô Nhược Hân dường như không thân thiện lắm.
Cô gái không biết giữ mình trong sạch, không xứng với con trai Hạ Thiên Tường của bà ta.
Tô Nhược Hân lập tức cảm nhận được ánh mắt không thân thiện lắm của Lục Diễm Chi.
Thế nhưng, cô cũng không để ý, là Hạ Thiên Tường mời cô đến, chứ không phải bản thân cô nhất định muốn đến. Nhưng cô cảm thấy mình vẫn nên lịch sự chào hỏi: “Chào buổi sáng, Chủ tịch Lục, cô Hạ.”.
Hạ Thiên Hương lớn hơn cô, cho nên cô chào hỏi cô ta cũng là việc nên làm.
Nghe thấy câu chào của cô, Hạ Thiên Tường thở phào nhẹ nhõm, đích thân kéo ghế bên cạnh mình cho cô: “Ngồi đây đi.”
Tô Nhược Hân ngoan ngoãn ngồi xuống, ngồi cạnh Hạ Thiên Tường, cô cũng có cảm thấy yên tâm hơn.
Hạ Thiên Hương ngồi đối diện lập tức nổi giận: “Anh, đường đường là Tổng Giám đốc của tập đoàn Hạ thị, trước nay đều là người khác kéo ghế cho anh, sao anh có thể kéo ghế cho người khác chứ…”
“Câm miệng.” Không đợi Hạ Thiên Hương nói xong, Hạ Thiên Tường đã lạnh lùng quát một tiếng. Sau đó, khi Hạ Thiên Hương tủi thân sắp khóc, anh lại lạnh lùng nói: “Thẻ.”
Anh vừa nói ra chữ “thẻ”, Hạ Thiên Hương càng tủi thân hơn: “Anh, cho em mượn thêm hai ngày nữa được không?”
“Không được.” Hạ Thiên Tường sa sầm mặt mày, dựa vào thái độ khó chịu vừa nãy của Hạ Thiên Hương dành cho Tô Nhược Hân, anh đã quyết định không cho cô ta mượn thẻ nữa. Đừng nói là thẻ, một đồng anh cũng không cho cô ta.
“Anh, đừng nhỏ mọn như vậy mà. Thế thì một ngày thôi, như vậy đã được chưa?”
“Không được, trả lại cho anh.” Sắc mặt của Hạ Thiên Tường ngày càng lạnh lùng. Tô Nhược Hân là người của anh, anh có thể bắt nạt cô, nhưng không cho phép bất kỳ ai gây khó dễ cho cô, bao gồm cả mẹ và em gái anh cũng không được.
“Nhưng hôm qua rõ ràng anh đã nói cho em mượn thêm hai ngày.” Hạ Thiên Hương nhỏ tiếng, lẩm bẩm.
“Hôm qua là hôm qua, bây giờ là bây giờ.” Hạ Thiên Tường nhấn mạnh hai chữ “bây giờ”.
Hạ Thiên Hương sững sờ, sau khi nghe được hai chữ “bây giờ”, cuối cùng cô ta cũng biết vì sao Hạ Thiên Tường lại nuốt lời: “Anh lại vì một người ngoài mà đối xử với em như vậy, anh cũng thật quá đáng.”
Hạ Thiên Tường thản nhiên liếc nhìn cô ta: “Tô Nhược Hân không phải là người ngoài, mau trả lại thẻ cho anh.”
Đến lúc này, Hạ Thiên Hương cũng coi như hoàn toàn hiểu, anh trai đã rung động trước Tô Nhược Hân.
Nếu không sao có thể thốt ra câu: “Tô Nhược Hân không phải là người ngoài cơ chứ?” Đây là chuyện không thể nào xảy ra trước đây.