Cô vợ ngọt ngào lão công, ôm một cái! - Chương 741-747
Đọc truyện Cô vợ ngọt ngào lão công, ôm một cái! Chương 741-747 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! – Chương 741-747 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 741: Chân tướng lộ diện
Đường Tâm Nhan đến thẳng phòng con trai cô.
Cô cũng từng nghĩ đến chuyện ôm con rời đi, nhưng cô cũng biết với năng lực của Mặc Trì Úy, việc tìm được cô chỉ là chuyện trong phút chốc.
Tại sao anh phải giữ cô lại chứ? Anh không sợ Mạnh Bạch Chỉ ghen sao?
Chân mày thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.
Nửa tiếng sau, Mặc Trì Úy bước vào phòng.
“Anh mau biến đi…” Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy tức giận trong lòng ngùn ngụt kéo đến, trực tiếp lạnh giọng đuổi thẳng.
Mặc Trì Úy không ngạc nhiên với phản ứng của cô, anh mặc kệ cô, trực tiếp bước đến giường của con trai.
“Em có chắc là em phải lớn tiếng như vậy không? Em sẽ làm con tỉnh, thậm chí khiến con sợ hãi.”
Giọng của Mặc Trì Úy trầm thấp, rất nhẹ nhàng.
“Tại sao anh cứ nhất quyết giữ tôi lại? Mạnh Bạch Chỉ thì sao? Anh không sợ cô ta sẽ ghen sao?” Đường Tâm Nhan chế nhạo nói.
“Mạnh Bạch Chỉ không phải là người phụ nữ của anh, cô ta sẽ không có cơ hội sống trong biệt thự này, và thậm chí… ngay cả khi anh giữ em ở lại đây, cũng không liên quan gì đến cô ta.”
Mặc Trì Úy ngồi ở trước mặt Đường Tâm Nhan, con ngươi đen sâu thẳm khóa chặt trên người cô, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều vô hạn, chỉ là Đường Tâm Nhan vẫn đang chìm trong cơn tức, không hề phát hiện ra.
“Giữa anh và Mạnh Bạch Chỉ có quan hệ gì, tôi không có hứng thú muốn biết, tôi chỉ muốn biết, tại sao anh lại muốn giữ tôi ở lại đây? Mặc Trì Úy, chúng ta đã ly hôn rồi, lẽ nào anh còn muốn tôi nhắc đi nhắc lại cho anh nhớ bao nhiêu lần nữa đây.”
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tâm Nhan như muốn phun ra lửa, hung tợn nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy, nếu biểu tình trong mắt cô thể giết người, vậy thì hiện tại anh đã chết cả trăm lần, cả nghìn lần rồi.
“Mặc dù chúng ta đã ly hôn, nhưng ly hôn cũng có thể tái hôn, không phải ư? Cô gái, trong lòng của em đã không còn chỗ cho anh nữa rồi sao?”
Nhìn cảm xúc của Đường Tâm Nhan sắp sụp đổ, Mặc Trì Úy đột nhiên có quyết định không muốn che giấu bất cứ điều gì.
“Vị trí?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng: “Khi anh phản bội tình cảm của chúng ta thì chúng ta đã không còn cơ hội có thể hàn gắn lại nữa rồi, vì vậy… giữa tôi và anh là điều không thể, tôi không thể tha thứ cho một người đàn ông đã phản bội tình cảm của chúng ta.”
Đường Tâm Nhan kiên định nói, làn sóng giận dữ cuộn trào trong đôi mắt phượng sáng ngời khiến trái tim của Mặc Trì Úy nhói đau.
“Anh chưa từng làm gì có lỗi với em. Sau khi đưa Mạnh Bạch Chỉ sang Mỹ, anh không hề ở lại bên cạnh cô ta.” Mặc Trì Úy trong lòng đã có quyết định, anh trực tiếp nói.
“Không ở bên cạnh cô ta sao?” Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan hiện lên một tia giễu cợt dày đặc: “Nếu không phải anh ở bên cạnh cô ta, vậy tại sao lúc tôi sang Mỹ, cô ta lại có thể nói ra được những lời đó? Mặc Trì Úy, tôi không có thời gian, cũng không có sức lực để chơi cái trò chơi tình cảm này với anh đâu.”
Mặc Trì Úy hít một hơi thật sâu, sau đó đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan chỉ muốn đẩy anh ra, nhưng không ngờ rằng Mặc Trì Úy… lại ôm chặt cô vào lòng.
“Anh… anh buông tôi ra, đồ khốn nạn, thả tôi ra.”
Đường Tâm Nhan dùng sức cố đẩy mạnh, nhưng có đẩy thế nào cũng không đẩy được Mặc Trì Úy.
“Lúc đó, anh bị tai nạn giao thông. Trong bệnh viện, những lời Mạnh Bạch Chỉ nói là cố ý muốn chọc tức em.”
Cảm thấy Đường Tâm Nhan ở trong lòng anh không ngừng muốn đẩy anh ra, Mặc Trì Úy vội vàng nói ra mọi chuyện lúc đó.
“Anh… bị tai nạn giao thông?” Khi nghe được những lời này, Đường Tâm Nhan ngừng giãy dụa, vùng vẫy. Đôi mắt to đẫm nước đó nhìn Mặc Trì Úy với vẻ không hiểu.
Người phụ nữ anh yêu rốt cuộc cũng không còn nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ đó nữa, điều này cũng khiến lòng Mặc Trì Úy nhẹ nhõm không ít.
Anh đột ngột cởi áo của mình ra.
“Mặc Trì Úy, anh định làm gì vậy?” Sắc mặt Đường Tâm Nhan tái mét khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đang cởi áo của anh ra.
Ánh mắt kháng cự rõ ràng của Đường Tâm Nhan khiến Mặc Trì Úy đau xót, anh đáng sợ như vậy sao?
Anh nhanh chóng cởi áo của mình xuống.
Khi nhìn thấy vết sẹo rõ ràng trên lưng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan kinh hãi đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Anh…”
Đường Tâm Nhan nhìn anh mà không dám tin, cô không dám tin vào những gì trước mắt mình.
“Lúc đó anh nghĩ mình sẽ chết, vì vậy mới cố ý để Chi Hành đưa em đi gặp Mạnh Bạch Chỉ. Bởi vì Mạnh Bạch Chỉ luôn muốn ở bên cạnh anh, vậy nên anh đã liệu trước được, cô ta chắc chắn sẽ nói ra những lời kích thích em.”
Nghe thấy những lời này của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lập tức nhớ tới những lời Mạnh Bạch Chỉ nói lúc đó, mặc dù đã qua một khoảng thời gian dài nhưng lời nói của cô ta vẫn vang lên trong tai rõ ràng.
“Anh không muốn khiến em lo lắng, vì vậy anh đã quyết định trở về Trung Quốc sau khi vết thương lành lại, nhưng điều anh không ngờ tới là bác sĩ lại thông báo rằng cả đời này, chân phải của anh sẽ không bao giờ hồi phục lại nữa, anh đã trở thành một người tàn tật rồi. Lúc nghe được tin này, anh thực sự đã ngã quỵ vậy nên mới ký vào đơn ly hôn, nhưng ông trời vẫn rất công bằng với anh, sau khi trải qua nhiều ngày phục hồi chức năng, anh đã phá vỡ lời tuyên án của bác sĩ, anh đã hồi phục lại được. Tâm Nhan, anh nói nhiều như vậy không phải là để khiến em tha thứ cho anh, anh chỉ muốn nói với em rằng…”
Nói đến đây, Mặc Trì Úy nắm lấy tay của Đường Tâm Nhan, đặt ở trên ngực của mình.
“Anh chỉ muốn nói với em rằng, ở đây, sẽ luôn chỉ có một mình em, và sẽ không bao giờ có người khác thế chỗ em, trái tim anh… chỉ đập vì em.”
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan đầy thâm tình.
Ông trời ơi, tình huống này là thế nào vậy? Cô nên hận anh mới phải nhưng tại sao lại xảy ra nhiều chuyện mà cô không hay biết gì như thế?
“Tôi muốn ở một mình, anh… anh đi ra ngoài đi.”
Đường Tâm Nhan rút tay về, trực tiếp ngã ngồi xuống ghế sô pha phía sau, tuy vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi sóng cuồn cuộn.
“Được, anh đưa con ra ngoài.”
Mặc Trì Úy ôm con trai vừa ngủ dậy bước ra khỏi phòng.
Ôi trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đường Tâm Nhan bước đến bên cửa sổ, những lời Mặc Trì Úy nói khiến cô không biết phải làm sao mới tốt.
Cô luôn cho rằng Mặc Trì Úy đã phản bội tình cảm của hai người, nhưng bây giờ xem ra, anh không những không phản bội, mà ngược lại trong lòng lại là tình cảm sâu đậm.
Nghĩ đến những gì cô đã làm với anh, Đường Tâm Nhan không khỏi đầy tự trách.
Đối với những lời Mặc Trì Úy nói với cô, Đường Tâm Nhan đã từng nghi ngờ, nhưng khi nhớ đến vết thương của anh, nghĩ đến lúc anh tìm cô, bước chân của anh hình như có hơi loạng choạng thì Đường Tâm Nhan nhanh chóng xua tan nghi ngờ trong lòng.
Mãi đến tận buổi tối, Đường Tâm Nhan mới bước ra khỏi phòng, bước xuống lầu.
“Cô chủ, cô có muốn ăn gì không ạ?” Người giúp việc đến bên cô nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, đôi môi đỏ mọng từ từ hé mở.
“Anh ấy đâu? Đang ở đâu?”
Chương 742: Chúng ta chỉ là người xa lạ
Mặc dù trong lòng còn chưa biết những ngày sau này sẽ xảy ra chuyện gì với Mặc Trì Úy, nhưng lúc này không nhìn thấy anh, Đường Tâm Nhan liền cảm thấy bất an, hoảng loạn.
“Cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ đi dạo ở trong sân ạ.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Tâm Nhan, người giúp việc vội vàng nói.
Trong sân? Nghe được những lời này, cô lập tức chạy ra khỏi đại sảnh, lúc nhìn thấy cảnh Mặc Trì Úy nắm tay con trai đi dạo trong sân, Đường Tâm Nhan lập tức cảm thấy trong lòng mình ấm áp, một luồng ấm áp dày đặc chạy tới lướt qua trái tim cô.
“Mẹ… Mẹ mẹ” Bé trai nhìn thấy Đường Tâm Nhan lập tức gọi cô, tuy rằng âm thanh còn chưa rõ ràng nhưng cô lập tức hiểu ý cậu bé muốn mẹ ôm.
Đường Tâm Nhan ngay lập tức bước đến bên con trai, ôm con vào lòng và hôn lên má cậu bé.
“Em tỉnh rồi à?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, một tia sáng ban đêm chiếu xuống thân hình hai mẹ con, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ và gợi cảm cho Đường Tâm Nhan.
“Tôi… tôi ngủ nhiều rồi, cảm ơn anh đã trông con.”
Sau khi do dự, Đường Tâm Nhan mở đôi môi đỏ mọng, nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt có phần xấu hổ. Nhìn người đàn ông đã che giấu rất nhiều chuyện của bản thân, nhưng anh lại một mình gánh chịu mọi đau đớn.
“Nó cũng là con trai anh, không phải sao?”
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan khẽ nở nụ cười.
“Tôi… tôi đưa con đi ăn tối.” Không biết phải đối mặt với ánh mắt tràn ngập thâm tình của Mặc Trì Úy như thế nào, Đường Tâm Nhan ôm lấy con trai, lập tức xoay người bước vào đại sảnh.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Mặc Trì Úy bất lực thở dài.
Cô gái này, đến khi nào em mới có thể thực sự chấp nhận anh? Yêu anh giống như khi trước đây?
Đường Tâm Nhan ôm con trai bước vào phòng ăn, trên bàn bày đủ món ngon thịnh soạn, đầy đủ dinh dưỡng khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi đói bụng.
Cô cẩn thận đặt con trai mình lên ghế con bên cạnh, sau đó mới cầm đồ ăn chuẩn bị cho cậu bé lên.
Ngay khi cô chuẩn bị cho con trai ăn tối, Mặc Trì Úy bước vào phòng ăn, đến bên cạnh cô.
“Để anh đút cho con, em ăn trước đi.” Biết Đường Tâm Nhan sau khi ngủ một giấc dài như vậy sẽ đói bụng, Mặc Trì Úy cầm lấy bát trong tay Đường Tâm Nhan, ngồi vào bên cạnh con trai.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy rất cẩn thận, chu đáo đút cho con trai ăn, trên mặt Đường Tâm Nhan khẽ nở nụ cười.
Có thể là do cô đói bụng, hoặc có thể là do đầu bếp chuẩn bị bữa ăn rất ngon mà cô đã ăn rất nhiều, cuối cùng còn uống một bát súp gà với các nguyên liệu phong phú.
No quá đi.
Sau khi càn quét xong, khuôn mặt Đường Tâm Nhan nở một nụ cười dễ chịu, cô hài lòng dựa người vào ghế.
“Anh cũng ăn một chút đi?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đút con trai xong cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào mình, Đường Tâm Nhan không biết phải làm sao để đối diện với ánh mắt ấy của anh.
“Được, anh ăn.”
Mặc Trì Úy cầm đũa lên, ăn không nhiều lắm, chỉ cắn vài miếng liền đặt đũa xuống.
“Thím Vương, cắt chút hoa quả cho cô chủ.”
Mặc Trì Úy dặn dò nói.
Cô chủ? Lúc người giúp việc gọi mình như vậy, lúc đầu Đường Tâm Nhan cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ cô nghe rõ ràng Mặc Trì Úy cũng đang gọi mình như vậy, trong lòng cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
“Chúng ta… chúng ta đã ly hôn rồi.”
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói, những lời này lập tức khiến bầu không khí trong phòng ăn trở nên rất kỳ quái.
Mặc Trì Úy cố ý không để ý đến nỗi đau trong lòng.
“Tâm Nhan, ly hôn cũng có thể tái hôn, sau khi biết tại sao anh ly hôn với em, em vẫn quyết định để chúng ta chia tách nhau ra à? Em định chọn cái cuộc sống gia đình không nguyên vẹn như vậy cho con trai sao?”
Mặc Trì Úy ngồi ở bên cạnh Đường Tâm Nhan, hai tay nhẹ đặt lên vai cô, đôi con ngươi đen sâu như biển cả khóa chặt trên người cô.
“Tôi …” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi: “Xin lỗi, hiện tại tôi không thể cho anh câu trả lời, đã muộn rồi, tôi đưa con về phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong, cô bế con trai rời khỏi phòng ăn ngay lập tức.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan lại lảng tránh vấn đề, Mặc Trì Úy bất lực thở dài.
Anh vốn định đợi sau khi con trai ngủ say sẽ nói chuyện tử tế với cô, nhưng khi anh gõ cửa, Đường Tâm Nhan lại nói rằng cô muốn đi ngủ, có chuyện gì để ngày mai hẵng nói.
Mặc Trì Úy định đẩy cửa, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.
Cô gái ngốc này, em sợ anh như vậy sao?
Cánh cửa khóa chặt khiến lông mày của Mặc Trì Úy đan vào nhau.
Đường Tâm Nhan ở trong phòng cũng vô cùng căng thẳng, vẻ mặt căng thẳng nhìn cánh cửa đang đóng chặt, vì cô sợ, giây tiếp theo Mặc Trì Úy sẽ phá cửa đi vào.
Mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân càng ngày càng xa của anh, Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, anh cuối cùng cũng đi rồi.
Nhìn đôi bàn tay đang vào nhau vì căng thẳng, một nét chua xót thoáng qua trên khuôn mặt Đường Tâm Nhan.
Ông trời ơi, con phải làm gì đây? Lẽ nào vì muốn cho con trai một gia đình hoàn chỉnh mà con phải sống chung với anh ấy sao? Chúng con thực sự có thể thân mật như trước đây sao?
Trong lòng Đường Tâm Nhan đầy phức tạp.
Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, nên một đêm này cô ngủ không yên ổn lắm, mãi đến khi trời sắp sáng cô mới từ từ nhắm mắt lại.
Vừa ngủ được không lâu lắm, Đường Tâm Nhan lại mở mắt ra, nhìn thấy con trai mình vẫn còn ngủ say, cô bước mới bước vào phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, cô bước ra khỏi phòng.
“Cô chủ, cô tỉnh rồi ạ.”
Khi những người giúp việc bên ngoài nhìn thấy Đường Tâm Nhan, họ lập tức bước tới chào đón cô.
“Đừng gọi tôi là cô chủ, tôi và cậu chủ nhà mấy người đã ly hôn rồi, hiện tại hai người chúng tôi chỉ là… người xa lạ thôi.”
Đường Tâm Nhan không biết phải diễn tả mối quan hệ giữa cô với Mặc Trì Úy như thế nào, ba chữ cuối cùng kia, dường như sau khi do dự hồi lâu, cô mới bật ra được.
“Chuyện này…” Nghe được lời nói của Đường Tâm Nhan, người giúp việc có chút ngẩn ra, không biết nên gọi cô như thế nào.
“Gọi tôi là Tâm Nhan.”
Đường Tâm Nhan mỉm cười nói.
“Cô gái này, ở trong lòng em, anh chỉ là một người xa lạ thôi sao?” Mặc Trì Úy vừa bước ra khỏi phòng, tình cờ nghe thấy ba chữ này, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức phủ một tầng băng giá.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan không ngờ Mặc Trì Úy lại nghe được những lời này, nhất thời cô không biết nên giải thích như thế nào.
Những người giúp việc xung quanh nhìn thấy Mặc Trì Úy đi vào, lập tức xoay người rời đi.
Mặc Trì Úy trực tiếp đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay lớn khiêu khích cằm nhỏ của cô.
“Nói cho anh biết, trong lòng em, anh chỉ là một người xa lạ thôi sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan khẽ cau mày, cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay to lớn của anh ra.
“Lẽ nào… không phải như vậy sao?”
Chương 743: Phải làm thế nào đây? Cùng anh bắt đầu lại từ đầu sao?
Một câu nói ngắn gọn nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Mặc Trì Úy, anh không bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại bị một người phụ nữ đâm đau đớn đến như vậy.
“Đường Tâm Nhan, em tàn nhẫn hơn những gì anh tưởng tượng.” Nói xong lời này, Mặc Trì Úy xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan dường như có thể cảm nhận được nỗi đau trên người anh truyền đến.
Biết rằng những gì cô nói vừa rồi có chút tàn nhẫn, nhưng… nhưng Đường Tâm Nhan không biết làm thế nào để xin lỗi anh.
Thôi vậy, để sau này hãng nói.
Trở về phòng ngồi xuống bên cạnh con trai, nhìn đôi má mũm mĩm của bé con đang say ngủ, Đường Tâm Nhan cảm thấy được mùi của hạnh phúc.
Nửa tiếng sau, con trai từ từ mở mắt, nhìn thấy Mặc Trì Úy phiên bản thu nhỏ này, Đường Tâm Nhan khẽ hôn lên má cậu bé.
“Cục cưng à, chúng ta thức dậy, sau đó đi ăn sáng thôi nào.” Sau khi mặc quần áo cho con trai và rửa mặt sạch cho con xong, cô ôm con bước ra khỏi phòng.
Khi đến phòng ăn, cô không thấy anh đâu.
“Cậu chủ, cậu ấy đã tới công ty rồi.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, người giúp việc vội vàng đi tới nói với cô.
“Đến công ty? Sớm như vậy sao?”
Cô có chút kinh ngạc.
“Thường ngày cậu chủ không đến công ty sớm như vậy. Gần đây dạ dày cậu ấy không tốt lắm, ăn sáng xong sẽ đến công ty luôn. Nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Lúc cậu ấy rời đi, sắc mặt thực sự rất khó coi.”
Người giúp việc lẩm bẩm nói.
Nghe thấy lời của người giúp việc, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài một hơi, có lẽ là những lời cô nói khi nãy khiến anh tức giận, vậy nên mới không ăn sáng đã rời đi luôn sao?
“Mẹ… Mẹ, ăn…” Đường Tâm Nhan bước ra khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy giọng nói của con trai mình, cô vội vàng cầm đồ ăn cho con trai lên, đút cho cậu bé cẩn thận.
Không biết có phải vì Mặc Trì Úy không ở đây hay không mà Đường Tâm Nhan cũng không ăn được nhiều, sau khi con trai ăn no, cô dẫn cậu bé ra sân phơi nắng.
Nhìn thấy con trai vui vẻ ngồi trong xe đẩy, lòng Đường Tâm Nhan không thể bình tĩnh được nữa.
Cô trực tiếp gọi đến số của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tâm Nhan, có chuyện gì vậy?” Ngay sau khi điện thoại được kết nối nhưng hồi lâu mà vẫn không nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm thấy có chút kỳ lạ.
“Có phải là đã xảy ra chuyện gì không? Cậu ở nhà đợi tớ, bây giờ tớ đến tìm cậu ngay đây.”
Đường Tâm Nhan vẫn giữ im lặng, không nói, điều này khiến Cố Nhiễm Nhiễm có chút lo lắng.
“Tớ không ở nhà, tớ đang ở…” Đường Tâm Nhan khẽ thở dài: “Tớ đang ở biệt thự của Mặc Trì Úy, cậu đến đây tìm tớ đi.”
Đường Tâm Nhan vốn dĩ không muốn nói cho Cố Nhiễm Nhiễm biết chuyện này, nhưng sau khi nghĩ lại, cuối cùng cũng vẫn nói ra, dẫu sao thì chuyện như vậy không thể che giấu được mãi.
“Cậu đang ở biệt thự của Mặc Trì Úy?” Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm sửng sốt, nhưng cảm thấy tâm trạng của Đường Tâm Nhan có chút không ổn lắm, cho nên sau khi Cố Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại, cô ấy liền lái xe, nhanh chóng đến biệt thự của Mặc Trì Úy.
“Có chuyện gì vậy? Quay lại đây sống rồi chẳng phải cậu nên vui vẻ sao? Mặt mày sao lại cau có thế này chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm không khỏi lo lắng hỏi khi thấy Đường Tâm Nhan cau mày. Cô ấy phát hiện tâm trạng của cô có chút không đúng, nhất là đôi mày cau lại của cô dường như có rất nhiều suy nghĩ trong đầu.
“Tớ…” Đường Tâm Nhan nói với Cố Nhiễm Nhiễm tại sao cô lại đến đây, đồng thời cũng nói cho cô ấy biết lý do chính dẫn đến cuộc ly hôn giữa Mặc Trì Úy và cô.
“Cái gì cơ…” Cố Nhiễm Nhiễm bị sốc khi nghe điều này: “Xem ra lúc về tớ phải đi tìm Trì Chi Hành tính số mới được. Trong thời gian người đàn ông của cậu bị thương, thỉnh thoảng anh ấy lại đi công tác nước ngoài. Chắc chắn là ở cùng với người đàn ông của cậu, tên đàn ông chết tiệt, vậy mà lại không nói với tớ câu nào.” Cố Nhiễm Nhiễm hung hăng nói.
“Tớ không biết phải làm sao nữa?” Đường Tâm Nhan nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, lòng tràn đầy đau đớn.
Cố Nhiễm Nhiễm thở dài, ngồi bên cạnh cô.
“Tớ là chị em của cậu, sao tớ lại không biết trong lòng cậu vẫn luôn có Mặc Trì Úy chứ? Nếu như cậu vẫn yêu anh ta, tại sao lại không cho anh ta một cơ hội? Đừng để bản thân phải hối hận, cậu biết chưa?”
Cố Nhiễm Nhiễm nghiêm túc khuyên nhủ cô.
“Nhưng mà tớ… tớ không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào. Dẫu sao thì lúc đầu anh ấy cũng không ngó ngàng gì đến hai mẹ con tớ mà vẫn luôn chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ, sự tồn tại của Mạnh Bạch chỉ chính là một quả bom hẹn giờ, tớ sợ… tớ sợ sau khi tình cảm của bọn tớ ổn định rồi, cô ta lại xuất hiện lần nữa, đến lúc đó có thể sẽ lại xảy ra chuyện tương tự. Nhiễm Nhiễm, cậu cũng biết mà, nếu như lại có lần thứ hai nữa, tớ sẽ ngã quỵ mất.”
Đường Tâm Nhan đau khổ nói.
Cố Nhiễm Nhiễm có thể hiểu được sự cân nhắc, do dự trong lòng Đường Tâm Nhan, nhưng một khi đã bỏ lỡ thì thực sự không có cơ hội để bắt đầu lại.
“Tâm Nhan, chỉ cần cậu tin tưởng Mặc Trì Úy, tin tưởng người đàn ông này, thì tớ tin rằng các cậu sẽ hạnh phúc, nhưng trước hết là, cậu phải cho hai người một cơ hội để gần nhau.”
Hai người trò chuyện rất lâu, dưới sự chỉ đường, soi sáng của Cố Nhiễm Nhiễm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng nở một nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười của Đường Tâm Nhan cũng khiến Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ còn có việc phải đến công ty. Cậu có chuyện gì có thể gọi tớ bất cứ lúc nào.”
Đường Tâm Nhan gật đầu rồi tiễn Cố Nhiễm Nhiễm ra khỏi cổng, cho đến khi xe của cô ấy biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thu lại ánh mắt.
Người trước mặt cô là Trình Tử Thanh sao?
Vô tình lướt qua một người đàn ông với bộ quần áo hơi nhăn nhúm đứng cách biệt thự không xa, Đường Tâm Nhan lúc đầu giật cả mình, nhưng cô rất nhanh đã nhận ra danh tính của người đàn ông đó.
Chỉ là… anh ta đang làm gì vậy? Tại sao quần áo lại nhăn nhúm như vậy, hoàn toàn khác với hình ảnh trước đây của anh ta.
Đường Tâm Nhan theo bản năng đi về phía Trình Tử Thanh, nhưng sau khi cô chưa đi được vài bước, Trình Tử Thanh đã quay đầu bỏ chạy.
Cái quái gì vậy? Tại sao anh ta lại bỏ chạy? Nhìn Trình Tử Thanh đang nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mình, Đường Tâm Nhan vô cùng khó hiểu.
“Cô chủ, cậu chủ nhỏ cứ khóc đòi cô mãi.”
Giọng của người giúp việc vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Điều này làm cho cô gạt bỏ ý định gọi cho Trình Tử Thanh, cô xoay người bước vào sân.
…
Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Trình Tử Thanh đang trốn trong góc khuất, chậm rãi bước ra, không giống như vẻ dịu dàng trước đây của anh ta, bây giờ trên người anh ta toát ra một hơi thở đầy hận thù, đôi mắt híp lại nguy hiểm ngày lướt qua một tia tàn nhẫn.
Dưới đòn bí mật của Mặc Trì Úy, Trình Tử Thanh giờ đã mất tất cả.
“Mặc Trì Úy, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận, tôi đã mất tất cả, tôi sẽ không để anh được sống tốt đâu, tôi cũng sẽ cho anh nếm thử, mùi vị của việc mất đi người mình thật lòng yêu là như thế nào.”
Trình Tử Thanh hung ác nói.
Chương 744: Anh uống say rồi
Đường Tâm Nhan không có để tâm đến chuyện từng nhìn thấy Trình Tử Thanh, vì vậy cô cũng không nói chuyện này với bất cứ ai.
Đường Tâm Nhan vốn tưởng rằng cho dù Mặc Trì Úy có tức giận hơn nữa thì anh cũng nhất định sẽ về nhà ăn tối, nhưng đến 8 giờ tối, con trai chuẩn bị ngủ, Đường Tâm Nhan vẫn không thấy bóng dáng Mặc Trì Úy đâu. Trên mặt cô lộ ra tia thất vọng.
“Thưa cô, cô muốn dùng bữa tối không ạ? Cậu chủ có thể đang ăn bên ngoài rồi.” Người giúp việc đứng cạnh Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.
“Tôi…” Tuy rằng trên bàn có rất nhiều món cô thích ăn, dù đã đói bụng rồi, nhưng mà hiện tại cũng không có cảm giác thèm ăn.
“Tôi không ăn nữa đâu, thím Vương, thím dọn đi.” Đường Tâm Nhan nói xong, ôm con trai rời khỏi phòng ăn.
Hai mẹ con chơi trên ghế sô pha lớn trong phòng khách một lúc, Đường Tâm Nhan đã rất mong đợi, lát nữa Mặc Trì Úy sẽ lái xe trở lại, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy anh đâu, cô có vẻ thất vọng đưa con trai trở lại phòng.
Con trai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đợi sau khi con đã ngủ say, cô mới cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không thấy xe của Mặc Trì Úy vào sân khiến Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.
Có lẽ tối nay anh sẽ không về, Đường Tâm Nhan, mày đang mong chờ điều gì chứ?
Khẽ lắc đầu, Đường Tâm Nhan nằm ở trên giường, tuy rằng không buồn ngủ, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Trong lúc mơ hồ, cô dường như nghe thấy tiếng xe, chẳng lẽ là anh?
Đường Tâm Nhan lập tức ngồi dậy, sau khi xác định là tiếng xe, cô mới xuống giường đi đến bên cửa sổ. Nhìn thoáng qua đã thấy Mặc Trì Úy bước xuống xe.
Anh bị sao vậy? Bước đi loạng choạng như thể sắp ngã đến nơi.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy là lạ, ngay sau đó thấy Trì Chi Hành, cậu ta xuống xe bên kia, nhanh chóng đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy, đỡ anh.
Anh ấy uống say rồi sao? Nhìn thấy cả người Mặc Trì Úy đè lên người Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan đoán thầm.
Sau khi do dự một hồi, cô vẫn bước ra khỏi phòng và đi xuống lầu.
“Anh ấy… anh ấy bị sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Trì Chi Hành khẽ thở dài, khi nhìn Mặc Trì Úy đã vô thức ngồi trên sô pha một mình, cậu ta mở đôi môi mỏng.
“Tâm tình không tốt nên uống nhiều quá. Cô có thể giúp tôi chăm sóc anh ấy không? Tôi phải về chăm sóc Nhiễm Nhiễm, hôm nay trong người cô ấy không được khỏe.”
Trì Chi Hành nói.
“Tôi chăm sóc anh ấy?”
Đột nhiên nghe thấy lời nói của Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan vô cùng kinh ngạc, cô có thể chăm sóc anh sao?
“Anh ấy vì cô nên mới uống say, về tình về lý cô đều nên chăm sóc cho anh ấy, không phải sao? Hơn nữa, hôm nay tôi thực sự có việc phải làm.” Giọng điệu gần như cầu xin của Trì Chi Hành khiến Đường Tâm Nhan không thể từ chối.
“Được rồi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.”
Nghe được lời này của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng cô sẽ đổi ý, cậu ta vội vàng xoay người chạy ra khỏi đại sảnh, lái xe nhanh chóng rời đi.
Có cần phải nhanh như vậy không? Tốt xấu gì thì cũng nên đưa anh ấy về phòng hộ cô chứ.
Nhìn Mặc Trì Úy đã nằm trên ghế sô pha, trên mặt Đường Tâm Nhan lộ vẻ bất lực.
Cô vội vàng đi lấy nước ấm và khăn bông, nhẹ nhàng lau trán cho anh, đôi lông mày cau có của Mặc Trì Úy cho Đường Tâm Nhan biết, anh bây giờ đang rất khó chịu.
Nếu như đã khó chịu, lại còn uống nhiều rượu như vậy làm gì chứ? Đây chẳng phải là tự mình chịu tội sao?
Một mình cô không thể đỡ anh trở lại phòng được, người giúp việc đều đã nghỉ ngơi hết rồi, Đường Tâm Nhan giúp anh cởi bỏ áo vest, sau đó nâng anh đến ghế sô pha.
Cũng may ghế sô pha đủ lớn, cho dù anh ngủ trên đó cũng không chật chội.
Sau khi chắc chắn Mặc Trì Úy sẽ không ngã khỏi sô pha, Đường Tâm Nhan lấy một cái chăn mỏng đắp lên người anh rồi mới xoay người đi về phía phòng trên lầu.
“Tâm Nhan, anh… anh phải làm thế nào, em mới cam tâm tình nguyện trở về bên anh?”
Vừa quay người lại liền nghe thấy tiếng Mặc Trì Úy, anh tỉnh rồi sao?
Đường Tâm Nhan giật cả mình, cô vội vàng quay người lại, nhưng nhìn thấy anh hai mắt nhắm nghiền, đang lầm bầm một mình.
Đường Tâm Nhan có thể nghe thấy được Mặc Trì Úy liên tục gọi tên cô.
Quay lại bên cạnh Mặc Trì Úy, trên mặt cô lộ ra vẻ bất lực.
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô khiến cô kinh ngạc, nhận ra anh chỉ làm điều này trong vô thức, Đường Tâm Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô muốn rút tay về, nhưng Mặc Trì Úy lại giữ chặt không chịu buông, sợ làm anh tỉnh giấc, cô đành tùy ý anh, nắm chặt lấy tay cô.
Để bản thân thoải mái hơn, Đường Tâm Nhan chỉ ngồi dưới đất, đôi mắt sáng như sao đêm nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
…
Đau, đây là cảm giác duy nhất khi Mặc Trì Úy mở mắt ra, đầu đau như búa bổ.
Chết tiệt, sớm biết sẽ đau như vậy, anh không nên uống nhiều rượu như thế.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua tâm tình không tốt tìm Trì Chi Hành uống rượu, Mặc Trì Úy liền cảm thấy hối hận.
“Anh tỉnh rồi sao?” Giọng nói dịu dàng của Đường Tâm Nhan vang lên bên tai Mặc Trì Úy, lúc đó anh mới nhìn thấy cô đang ngồi trên mặt đất.
“Sao lại ngồi dưới đất vậy? Nền đất lạnh lắm, em mau đứng dậy đi.”
Mặc Trì Úy vội vàng nói, mặc dù hai người đang trong cục diện chiến tranh lạnh nhưng anh vẫn lo lắng cho Đường Tâm Nhan.
Bởi vì ngồi dưới đất cả đêm nên khi Đường Tâm Nhan muốn đứng lên, cô cảm thấy hai chân dường như không còn là của mình nữa, tê cứng không có chút sức lực.
Nhìn thấy cô sắp ngã xuống, bàn tay lớn của Mặc Trì Úy theo bản năng nắm lấy eo mảnh mai của cô.
Lại một lần nữa bị Mặc Trì Úy ôm vào lòng, Đường Tâm Nhan có chút không biết phải làm sao.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh rõ ràng của cô, anh bất lực buông tay ra.
“Trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Mặc Trì Úy nhẹ giọng nói.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Anh có chắc là không sao chứ? Hình như anh đã uống rất nhiều rượu rồi? Có muốn tôi nấu trà giải rượu cho anh không?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.
Mặc Trì Úy lắc đầu.
“Anh không sao, em trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lo sợ rằng Đường Tâm Nhan không thể đứng vững, bàn tay của Mặc Trì Úy đã bảo vệ hai bên của cô. Một hành động chu đáo như vậy khiến trái tim của cô tràn ngập ấm áp.
Đường Tâm Nhan trở về phòng, vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, chẳng lẽ vì cái ôm của anh mà cô kích động như vậy sao?
Đường Tâm Nhan, trong lòng mày rõ ràng có anh ấy, tại sao lại không dám cho nhau cơ hội được ở bên nhau lần nữa?
Mày rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?
Đường Tâm Nhan liên tục tự hỏi bản thân, nhưng hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời nào cả.
Nằm trên giường, cô không muốn để mình suy nghĩ linh tinh thêm nữa, buộc mình phải nhắm mắt lại…
Chương 745: Đừng gọi tôi là cô chủ, tôi đã ly hôn với anh ấy rồi
Bởi vì buổi tối hôm trước ngủ không ngon, vậy nên sáng hôm sau Đường Tâm Nhan tỉnh lại, sắc mặt có chút phờ phạc, tiều tụy.
Mặc dù cơ thể đang trong trạng thái mệt mỏi nhưng Đường Tâm Nhan sau khi vệ sinh cá nhân xong, vẫn bước ra khỏi phòng.
Đứng ở góc cầu thang lầu hai, Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy đang ôm con trai, vẻ dịu dàng trong anh khi nhìn con khiến Đường Tâm Nhan có chút không thể tưởng tượng nổi, đây vẫn là đại bá chủ trên thương trường Mặc Trì Úy sao?
Đường Tâm Nhan không muốn phá hỏng cảnh tượng ấm áp của hai cha con bên nhau, vì vậy khi bước xuồng lầu cô đi rất nhẹ nhàng.
“Mẹ ơi..” Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, con trai đang được Mặc Trì Úy ôm trên tay, dang tay ra, nhìn cô cười thật tươi.
Đường Tâm Nhan ngay lập tức bước tới, ôm con trai vào lòng, ngồi trên ghế sô pha đối diện với Mặc Trì Úy.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Nhìn thấy rõ vết thâm quầng trên mặt cô, Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, bởi vì sợ Đường Tâm Nhan từ chối sự quan tâm của mình, anh không ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cũng không phải là ngủ ngon lắm, nhưng không có chuyện gì cả, tôi không sao.”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, không có từ chối sự quan tâm của Mặc Trì Úy.
“Cậu chủ, cô chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Người giúp việc đi tới trước mặt hai người nói, về cách người giúp việc gọi mình, Đường Tâm Nhan thực sự bất lực vô cùng.
Mấy người giúp việc này kể từ khi cô quay lại đây lúc nào cũng gọi cô là cô chủ, cô cũng đã góp ý mấy lần liền rồi nhưng mà lần tiếp theo, họ vẫn gọi cô là cô chủ như cũ.
“Anh…” Đường Tâm Nhan đang định lên tiếng, Mặc Trì Úy đã ngẩng khuôn mặt đẹp trai lên.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Câu hỏi của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan có chút do dự.
“Anh có thể bảo người giúp việc đổi tên xưng hô với tôi không? Dù sao chúng ta cũng đã ly hôn rồi, vậy nên đừng gọi tôi là cô chủ nữa, nếu không sẽ xảy ra hiểu lầm mất.”
Đường Tâm Nhan do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn nói ra câu này.
“Em ghét cái thân phận bà Mặc đến như vậy sao? Cái thân phận này đối với em xấu hổ lắm à?” Nghe thấy Đường Tâm Nhan từ chối cái thân phận này không dưới một lần, trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lộ ra biểu tình lạnh lùng.
“Tôi…” Cô khẽ thở dài: “Hai chúng ta đã ly hôn rồi, về mặt pháp luật không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Anh cho rằng, cách xưng hô như vậy phù hợp với tôi sao?”
Đường Tâm Nhan ngẩng đầu, đôi mắt phượng sáng ngời khóa chặt trên người Mặc Trì Úy.
“Em…” Nghe được lời nói của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy rõ ràng cảm thấy trong lòng nhói đau.
“Thím Vương…” Nghe thấy tiếng gọi của Mặc Trì Úy, thím Vương liền đi tới.
“Cậu chủ có gì phân phó sao ạ?”
Thím Vương nhẹ giọng hỏi, rõ ràng cũng cảm nhận được trên người Mặc Trì Úy toát ra một luồng khí lạnh lẽo, bà rùng mình một cái, kinh hãi dựng đứng cả tóc gáy.
“Thông báo cho tất cả người làm trong nhà rằng từ nay về sau không được phép gọi cô chủ nữa, cũng phải bảo họ nhớ rằng Mặc Trì Úy tôi, bây giờ là một người độc thân.”
Nói xong lời này, Mặc Trì Úy nhìn chăm chăm vào Đường Tâm Nhan, sau đó xoay người rời đi.
“Anh… anh không ăn sáng sao?” Đường Tâm Nhan không nhịn được hỏi khi thấy Mặc Trì Úy đi về phía cửa.
Ăn sáng? Làm gì còn có tâm trạng để mà ăn sáng nữa.
“Anh không đói.”
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh, cô bất lực thở dài.
Đã mấy ngày liên tiếp Mặc Trì Úy không về biệt thự, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút kỳ quái, cô lại ngại không dám gọi điện cho anh.
“Cậu chủ có gọi điện thoại về không?” Đến ngày thứ tư, Đường Tâm Nhan không nhịn được đành hỏi người giúp việc bên cạnh.
Người giúp việc khẽ lắc đầu.
“Thực xin lỗi cô, cậu chủ không có gọi điện về, cô Đường, cô có chuyện gì sao? Nếu như cô có chuyện gì, tôi có thể giúp cô gọi điện cho cậu chủ.”
Thím Vương nhẹ nhàng nói, bà là người làm việc trong biệt thự đã lâu, rõ ràng biết tình cảm của Mặc Trì Úy dành cho Đường Tâm Nhan.
“Không… không cần đâu, tôi không có chuyện gì quan trọng muốn hỏi anh ấy cả.” Đường Tâm Nhan vội vàng giải thích, cô không hy vọng bất cứ người nào biết được, cô lạnh lùng vô tình với Mặc Trì Úy.
Sau khi cho con trai ăn no, rồi chơi với con một lúc, Đường Tâm Nhan đặt con trai vào xe đẩy, đẩy xe đi ra ngoài đại sảnh.
Đường Tâm Nhan tắm nắng một hồi rõ ràng cảm thấy tâm trạng đã hồi phục rất nhiều, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt con trai, cô lại càng vui vẻ.
“Tâm Nhan…” Cố Nhiễm Nhiễm lái xe vào sân, sau khi xuống xe liền xách vài cái túi đi đến trước mặt cô.
“Bé con, để mẹ nuôi nhìn xem, cục cưng của chúng ta có nghe lời không nào?” Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp ôm Duệ Nhân vào lòng, thân mật hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cậu bé.
Một lúc sau, cô ấy đặt Duệ Nhân vào xe đẩy.
“Tối nay cậu đi dự tiệc với tớ nhé?” Cố Nhiễm Nhiễm đề nghị nói.
“Tiệc sao?” Đường Tâm Nhan không nghĩ nhiều, lắc đầu từ chối lời đề nghị của Cố Nhiễm Nhiễm, dẫu sao thì việc cô ghét nhất chính là bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Tớ không muốn đi, cậu cũng biết mà, tớ không thích tham gia những chương trình như vậy.” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan tràn ngập sự có lỗi.
Cố Nhiễm Nhiễm khẽ thở dài.
“Cậu có chắc là không đi không? Theo như tớ biết thì tối nay Mặc Trì Úy cũng sẽ đến đó.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói với Đường Tâm Nhan những gì cô ấy vừa biết cách đây không lâu.
“Anh ấy… anh ấy trở về với cậu à? Nếu không, sao cậu lại biết được?” Đường Tâm Nhan hỏi với vẻ khó hiểu.
Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.
“Tớ không về cùng anh ta, nhưng tớ thực sự biết rằng tối nay anh ta sẽ mang theo phụ nữ đến dự dạ tiệc từ thiện, hơn nữa tớ còn nghe nói người phụ nữ này là một ngôi sao nữ mới nổi.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan đầy thần bí.
“Mặc kệ anh ấy mang theo ai đi cùng, tớ thật sự không thích tham dự những buổi tiệc như vậy, vậy nên anh ấy thích bao giờ về đây thì về, tớ cũng không là gì của anh ấy nữa. Anh ấy đi đâu, làm gì, với ai không liên quan gì đến tớ hết.”
Đường Tâm Nhan bình thản nói.
“Có thật là không liên quan gì đến cậu không? Tâm Nhan, có một vài lúc, đôi mắt của cậu đã bán đứng cậu đấy.” Cố Nhiễm Nhiễm trêu đùa nói.
Nghe thấy lời trêu chọc rõ ràng của cô ấy, Đường Tâm Nhan có chút chột dạ.
Hai người trò chuyện đến gần trưa, Cố Nhiễm Nhiễm vì nhận được điện thoại của Trì Chi Hành nên phải ra về sớm.
Nhưng trước khi rời đi, cô ấy đã đặt một tờ giấy trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Đây là địa chỉ của bữa tiệc, đi hay không là tùy ở cậu.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói những lời này xong, cô ấy liền quay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng Cố Nhiễm Nhiễm rời đi, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười bất lực.
Rõ ràng cô tự nhủ rõ ràng rằng địa chỉ này không liên quan gì đến mình, nhưng dòng chữ ghi trên tờ giấy, Đường Tâm Nhan lại ghi nhớ rõ ràng.
Đường Tâm Nhan, hà tất mày phải làm như vậy chứ?
Chương 746: Vũ hội
Thời gian cứ thế trôi qua , sự lo lắng trong lòng Đường Tâm Nhan cũng theo đó mà càng ngày càng mạnh mẽ.
Làm thế nào bây giờ? Sắp đến giờ bữa tiệc bắt đầu rồi, cô nên làm thế nào đây? Cứ ngồi đây mãi? Rồi đợi truyền thông, báo chí đưa tin anh và người phụ nữ đi cùng thân mật, tình tứ với nhau?
Đường Tâm Nhan liên tục tự hỏi bản thân mình nên làm gì, nhưng hồi lâu sau vẫn không nhận được bất cứ đáp án nào.
“Cô Đường à, chúng tôi có thể chăm sóc cho cậu chủ nhỏ, cô cứ yên tâm đi dự tiệc với cậu chủ đi ạ.” Nghĩ rằng Đường Tâm Nhan đang lo lắng cho con trai, người giúp việc vội vàng đến bên cạnh cô nói.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan khẽ thở dài, đã lâu rồi cô không xuất hiện ở những nơi công cộng như yến tiệc, liệu cô có thể chịu được sự chỉ trỏ, bàn tán của người khác không?
Suy nghĩ một hồi, Đường Tâm Nhan đưa con trai giao cho người giúp việc sau đó cô bước nhanh về phòng.
Đường Tâm Nhan đang ngồi trước bàn trang điểm, cô mới nhận ra mình lại trở nên mất hồn lạc phách như vậy, cô không dám tưởng tượng, người trước đây vẫn luôn là một người xinh đẹp, diễm lệ, tỏa sáng dường như đã trở thành một người phụ nữ đau khổ.
Đường Tâm Nhan mở hộp trang điểm, từng chút, từng chút trang điểm cho bản thân.
Một lúc lâu sau cô mới trang điểm xong, mở tủ quần áo.
Trong tủ thật sự có rất nhiều quần áo, nhưng lễ phục lại chỉ có hai hàng, cô lựa một lúc, cuối cùng chọn một chiếc váy xẻ tà cao.
Nhìn đôi chân như ẩn như hiện trước mặt đám đông mỗi khi bước đi, khuôn mặt của Đường Tâm Nhan hiện lên vẻ đắc ý.
Cô xách làn váy đi xuống nhà.
“Cô Đường, cô thật xinh đẹp?” Khi người giúp việc nhìn thấy cách ăn mặc, trang điểm của Đường Tâm Nhan thì không khỏi có chút kinh ngạc, đây là việc Đường Tâm Nhan chưa từng làm kể từ khi cô trở về biệt thự.
“Nhất định phải giúp tôi chăm sóc thằng bé. Nếu như có chuyện gì quan trọng thì gọi cho tôi nhé.” Dặn đi dặn lại người giúp việc cho đến khi hai người đó gật đầu đồng ý, cô mới bước ra khỏi đại sảnh.
Tài xế đã đợi bên ngoài từ lâu. Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, anh ta lập tức xuống xe, mở cửa cho cô.
Ngồi trên xe, Đường Tâm Nhan không ngừng tự hỏi bản thân, cô đến tham gia buổi tiệc, rốt cuộc là vì điều gì? Là bởi vì Nhiễm Nhiễm nói với cô rằng đêm nay anh mang theo phụ nữ đi cùng sao?
Thật lâu thật lâu sau không có được câu trả lời, Đường Tâm Nhan cuối cùng quyết định đè nén mọi nghi hoặc vào dưới đáy lòng.
Người lái xe trực tiếp đưa cô đến địa điểm tổ chức buổi tiệc, Đường Tâm Nhan vừa xuống xe liền thấy có chút hối hận.
Thôi vậy, cô vẫn không nên đi vào thì hơn? Cô cũng đã ly hôn với anh rồi, anh và người phụ nữ đó có ở bên nhau hay không thì có liên quan gì đến cô chứ?
Nghĩ đến đây, Đường Tâm Nhan xoay người định rời đi, nhưng khi cô vừa quay người thì có giọng nói kính cẩn của một người đàn ông vang lên sau lưng.
“Cô ơi, cô đến đây dự tiệc phải không?” Đối mặt với sự dò hỏi của nhân viên an ninh ở cửa, Đường Tâm Nhan đành phải quay người lại.
“Đúng vậy, tối đến dự tiệc, nhưng đột nhiên phát hiện tôi không mang theo thiệp mời.”
Đường Tâm Nhan cố ý nói.
“Không sao. Cô có thể trực tiếp đi vào.”
Nghe thấy lời này của nhân viên an ninh, Đường Tâm Nhan đành phải tạm thời xua tan ý nghĩ rời đi, xách váy bước vào đại sảnh.
Đôi mắt phượng sáng ngời của cô không ngừng quét xung quanh, nhưng cô không thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy.
Anh đi đâu rồi? Lẽ nào là đang ở trên lầu anh anh em em với người phụ nữ khác sao.
Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan đi về phía trước, cô có thể cảm thấy rõ ràng rằng có một vài người khi nhận ra cô, lập tức có lời bàn tán, nghị luận rì rầm vang lên.
Bỏ đi, không cần để ý, lúc cô quyết định bước vào đây chẳng phải đã nghĩ đến chuyện này rồi sao?
“Cô Đường, nghe nói cô bây giờ đang ở cùng với Mặc Trì Úy, cô cảm thấy thế nào?” Một người phụ nữ đến trước mặt Đường Tâm Nhan mở miệng hỏi thẳng, không hề lòng vòng.
Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang mỉm cười, đôi môi gợi cảm của cô từ từ cong lên.
“Cô gái này, cô thật sự đã hiểu lầm rồi, giữa tôi và Mặc Trì Úy…” Đường Tâm Nhan vừa muốn nói rằng mình và Mặc Trì Úy chỉ là bạn bè đơn thuần nhưng lại nghe thấy được âm thanh bước chân quen thuộc.
“Sao thế? Người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám chặn đường?”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Mặc Trì Úy, người phụ nữ đứng trước mặt anh không khỏi có chút sợ hãi.
“Tôi chỉ hỏi cô Đường về mối quan hệ của cô ấy với anh thôi, Trì Úy, anh đừng có hiểu lầm nha?” Người phụ nữ lo lắng nói.
Mặc Trì Úy lãnh đạm cười, ánh mắt cũng không dừng trên người phụ nữ kia quá lâu, mà lại trực tiếp hé mở đôi môi mỏng gợi cảm.
“Sao em lại đến đây?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi nhỏ, ánh mắt tràn ngập dịu dàng ấm áp kia khiến những người phụ nữ xung quanh vô cùng ghen tị với Đường Tâm Nhan.
“Tôi…” Đối mặt với câu hỏi của anh, cô không biết phải trả lời như thế nào.
“Tôi ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm vậy nên đến đây xem xem. Sẽ không làm lỡ dở anh với bạn gái dự tiệc cùng nói chuyện chứ?” Đường Tâm Nhan hỏi thẳng.
Mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bạn gái dự tiệc cùng Mặc Trì Úy, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn rất kiên định với ý nghĩ trong thâm tâm của mình.
“Em đến đây là để xem người phụ nữ đi cùng anh?” Nghe được câu trả lời của cô, Mặc Trì Úy cảm thấy dở khóc dở cười, cái cô gái nhỏ này chẳng lẽ không thể nghe theo ý nghĩ trong lòng cô sao?
“Anh mời em khiêu vũ, thế nào?” Mặc Trì Úy đột nhiên đưa ra lời mời, lại còn làm một động tác vô cùng thân sĩ mời cô.
“Tổng giám đốc Mặc, anh với người phụ nữ này đã ly hôn rồi, khiêu vũ với cô ta hình như không thích hợp cho lắm, hay là… anh khiêu vũ với em đi.”
Người phụ nữ đứng bên cạnh Mặc Trì Úy chủ động, tình nguyện đến gần anh.
Mặc Trì Úy lạnh lùng liếc nhìn, ánh mắt tựa như mặt hồ lạnh lẽo làm người phụ nữ kia giật cả mình, nhưng khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội đến gần ông trùm trên thương trường Mặc Trì Úy này, cô ta không muốn dễ dàng bỏ lỡ.
“Tổng giám đốc Mặc, người ta vẫn luôn muốn khiêu vũ với anh, hôm nay anh sẽ không để người ta thất vọng đúng không?” Cô ta cứ nghĩ sức hấp dẫn của mình là thứ mà đàn ông đều không thể cưỡng lại, cho nên người phụ nữ kia lại càng tiến đến Mặc Trì Úy gần hơn một bước, đôi gò bồng đầy đặn như sơ ý mà lại như cố tình quét qua cánh tay của anh.
“Cút…” Ngay khi người phụ nữ kia nghĩ rằng Mặc Trì Úy nhất định sẽ vòng tay qua người cô ta để lướt vào sàn khiêu vũ thì một giọng nói sắc như dao vang lên bên tai.
Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đi vì sợ hãi của người phụ nữ kia.
“Cô gái, có chắc là em muốn suy nghĩ thêm không?” Khi đối mặt với Đường Tâm Nhan, vẻ lạnh lùng trên mặt Mặc Trì Úy không còn nữa mà thay vào đó là một nụ cười dịu dàng.
“Tôi… đồng ý.”
Đường Tâm Nhan mỉm cười, đồng ý lời mời của anh.
Lần này khi bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy rơi xuống vòng eo mảnh mai của cô, Đường Tâm Nhan không hề từ chối, dưới ánh mắt ghen tị của những người phụ nữ xung quanh, cô uyển chuyển, ưu nhã lướt vào sàn nhảy cùng anh.
“Chết tiệt, tức chết tôi mất.” Người phụ nữ bị Mặc Trì Úy từ chối tức giận giậm chân bình bịch.
Chương 747: Ghen rồi à?
Đây không phải là lần đầu tiên Đường Tâm Nhan khiêu vũ với Mặc Trì Úy, nhưng lần này, tâm trạng của cô lại hoàn toàn khác, cô nhớ rất rõ lần cuối cùng cô khiêu vũ với anh là trước khi cô và anh ly hôn.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy không khỏi nhẹ giọng hỏi bên tai cô.
Cô lắc đầu, một nụ cười ngọt ngào thoáng qua trên mặt.
“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một số chuyện trong quá khứ, không có gì cả.” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.
Với một cú xoay người uyển chuyển, Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy ôm vào lòng, đột nhiên cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô giật cả mình.
Theo bản năng muốn né tránh, nhưng lần này, bàn tay to lớn lại dán chặt trên vòng eo mảnh mai của cô.
“Anh…” Đường Tâm Nhan hoàn toàn không hiểu ý của Mặc Trì Úy, đôi mắt phượng rực rỡ của cô bắt gặp đôi mắt hắc ưng của anh.
“Cô gái, đây là bước nhảy, em yên tâm, anh không cố ý muốn sàm sỡ em đâu.”
Mặc Trì Úy bất lực giải thích, anh thực sự sợ cô sẽ đẩy mình ra xa trong giây phút tiếp theo.
Biết rằng Mặc Trì Úy đã hiểu sai ý mình, Đường Tâm Nhan không biết giải thích thế nào.
Sau khi khiêu vũ xong một bàu, cả hai bước ra khỏi sàn nhảy, vì bữa tối là hình thức buffet nên Mặc Trì Úy đã cẩn thận lựa chọn một vài món ăn nhẹ cho Đường Tâm Nhan.
“Đều là những món em thích ăn.” Anh đưa đĩa cho cô, trên mặt nở một nụ cười.
Nhìn những món ăn cô thích trên đĩa, một dòng điện ấm áp tràn vào lòng Đường Tâm Nhan.
“Cảm ơn anh.”
Đối mặt với lời cảm ơn của cô, Mặc Trì Úy khẽ nhướng đôi mày kiếm.
“So với ba chữ ‘cảm ơn anh’ này, anh còn thật sự hy vọng có thể nghe được ba chữ khác cơ.”
Mặc Trì Úy đột nhiên cúi người xuống, đôi môi mỏng gợi cảm bám vào vành tai Đường Tâm Nhan.
Cô giật mình vì hơi thở nóng rực phun ra bên tai, nếu không kịp ổn định tinh thần thì có lẽ chiếc đĩa trong tay cô đã rơi xuống đất mất rồi.
“Tôi… tôi ăn đã.”
Đường Tâm Nhan vội vàng gắp một miếng điểm tâm cho vào miệng.
“Trì Úy, sao anh lại ở đây? Người ta tìm anh một lúc rồi đó.” Một giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ vang lên bên tai Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan vừa mới ăn được một miếng điểm tâm, khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, cô lập tức ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người phụ nữ đang mặc trên người bộ lễ phục dạ hội màu trắng bạc đứng ngay trước mắt.
Quen mắt thế nhỉ? Đây lẽ nào là ngôi sao mới nổi mà Nhiễm Nhiễm đã nói với cô sao? Là bạn gái dự tiệc cùng với anh đêm nay.
Ánh mắt Đường Tâm Nhan rơi vào trên người của Mặc Trì Úy.
“Người phụ nữ đi dự tiệc cùng anh, Lý Phi Phi.” Mặc Trì Úy bình thản giới thiệu, anh không hề có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với Lý Phi Phi.
“Xin chào, tôi là Lý Phi Phi, cô là? Bạn của Trì Úy?”
Lý Phi Phi chủ động đưa tay ra, trên mặt nở nụ cười tao nhã. Cô ta đầy tò mò về thân thế của Đường Tâm Nhan, rốt cuộc thì Đường Tâm Nhan, người đang đứng trước mặt cô ta đây, chắc chắn là một người phụ nữ quyến rũ hơn người. Đặc biệt là khuôn mặt hơi ửng hồng, lại xinh xắn, tỏa sáng diễm lệ kia càng khiến cho Lý Phi Phi một cảm giác bị uy hiếp không thể giải thích được.
Đường Tâm Nhan khẽ cười, chạm nhẹ vào tay cô ta.
“Đường Tâm Nhan.”
Đường Tâm Nhan chỉ mới báo danh, nhưng khi nghe được ba chữ này, sắc mặt Lý Phi Phi biến sắc, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Mặc Trì Úy.
“Trì Úy, cô ấy… cô ấy là vợ cũ của anh à?”
Mặc Trì Úy không có phủ nhận, điều này làm cho khuôn mặt Lý Phi Phi lộ ra vẻ thất vọng.
Khoảng thời gian gần đây vì có làm đại diện phát ngôn cho nhãn hàng cô ta mới được tiếp xúc với Mặc Trì Úy, khi chắc chắn rằng mình có ấn tượng tốt với Mặc Trì Úy, cô ta đã cố gắng hết sức để tìm cơ hội đến gần anh.
Nhưng cô ta lại không ngờ rằng, bản thân lại nhìn thấy cảnh tượng anh và vợ cũ nói chuyện vô cùng vui vẻ với nhau.
“Trì Úy, chúng ta khiêu vũ đi.”
Sau khi biết thân phận của Đường Tâm Nhan, Lý Phi Phi không muốn Mặc Trì Úy có bất kỳ tiếp xúc nào với cô nữa, cho dù chỉ là nói chuyện thôi cũng không được.
“Xin lỗi, tôi vừa mới khiêu vũ xong.” Mặc Trì Úy trả lời không chút do dự, điều này khiến Lý Phi Phi có chút thất vọng.
“Vậy thì… chúng ta đi ăn chút gì đó đi? Ở bên kia có rất nhiều món bình thường anh thích ăn đó.”
Để dồn toàn bộ sự chú ý của Mặc Trì Úy vào mình, Lý Phi Phi không ngừng nói chuyện, cố gắng khơi dậy hứng thú của anh.
“Anh đi đến phía trước xem sao, em ở đây đợi anh nhé.”
Mặc Trì Úy nói xong những lời này, liền đi tới với khách hàng phía trước.
“Cô đã ly hôn với anh ấy, tại sao còn dây dưa với anh ấy làm gì? Làm như vậy là không đúng.”
Mặc Trì Úy vừa rời đi không lâu, Lý Phi Phi liền trực tiếp mở miệng nói thẳng.
Đường Tâm Nhan đang ăn điểm tâm, sau khi nghe thấy những lời nói của cô ta, cô nhướng mày.
“Cô này, cô cũng quản rộng quá đấy? Tôi ở bên người đàn ông nào, liên quan đến cô à?” Đường Tâm Nhan cũng thẳng miệng đáp trả.
“Cô…” Lý Phi Phi không ngờ Đường Tâm Nhan lại trả lời trực tiếp như vậy, khiến sắc mặt cô ta có chút khó coi.
“Cô nên giữ khoảng cách với Trì Úy, nếu không sẽ làm thấp đi giá trị của anh ấy. Dù sao cô cũng là vợ cũ của anh ấy.” Lý Phi Phi cứ bám mãi không buông, cô ta khó khăn lắm mới tìm được cơ hội được tiếp xúc cùng với Mặc Trì Úy. Cô ta làm sao lại để Đường Tâm Nhan phá hỏng cơ hội này chứ?
“Cô muốn ở bên anh ấy, tôi có thể hiểu được. Dù sao thì Mặc Trì Úy là một người đàn ông xuất sắc, nhưng cô Lý này, xin cô hãy nhớ rằng tôi là vợ cũ của anh ấy. Đừng có làm phiền tôi ở đây, nếu không tôi cũng sẽ không khách khí với cô đâu.”
Nói xong, Đường Tâm Nhan lại ăn một miếng điểm tâm khác, về phần ánh mắt ghét bỏ kia của Lý Phi Phi, cô không thèm để ý.
“Cái tướng ăn của cô thật khó coi, Trì Úy đá cô đi, cũng không phải là không có lý do.”
Lý Phi Phi giễu cợt nói, sau đó mới uốn éo, lắc lư cái eo con kiến, đi về phía của Mặc Trì Úy.
Nhìn thấy Lý Phi Phi đi tới bên cạnh Mặc Trì Úy, tự nhiên khoác lấy cánh tay của anh, Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng.
Sao cô lại đến đây chứ? Lẽ nào chỉ để xem người phụ nữ này làm thế nào để gần gũi với Mặc Trì Úy sao?
Đường Tâm Nhan à Đường Tâm Nhan, mày cứ chìm đắm trong mâu thuẫn thế này, thật không có thuốc chữa mà.
“Cô gái, em có muốn khiêu vũ không?” Ngay khi Đường Tâm Nhan đang suy nghĩ về điều đó, một người đàn ông đến bên cô mỉm cười hỏi.
Đối mặt với lời mời của người đàn ông kia, Đường Tâm Nhan không do dự mà trực tiếp lựa chọn từ chối.
“Xin lỗi, bây giờ tôi không muốn khiêu vũ.”
Vẻ mặt của người đàn ông vô cùng thất vọng, nhưng cũng không có chút tức giận nào, chỉ có điều anh ta không rời đi ngay mà ngược lại cứ đứng trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Em xuất sắc hơn tôi tưởng tượng nhiều, nếu như em không phải là người phụ nữ của Mặc Trì Úy thì tốt rồi.”
Người đàn ông nhẹ nhàng nói.