Cô vợ ngọt ngào lão công, ôm một cái! - Chương 720-726
Đọc truyện Cô vợ ngọt ngào lão công, ôm một cái! Chương 720-726 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! – Chương 720-726 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 720: Tham gia buổi tụ hội của tòa soạn tạp chí
Nhìn theo ánh mắt của Trình Tử Thanh, Liễu Nguyệt liền thấy túi xách trên sô pha, bà không khỏi thở dài một hơi.
Con gái ngốc, lúc vào phòng sao lại không mang túi xách vào theo chứ?
“Tử Thanh, cháu hiểu lầm rồi, Tâm Nhan và Nhiễm Nhiễm đã đi dạo phố, nếu cháu có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho nó cũng được.”
Thái độ của Liễu Nguyệt cực kỳ kiên quyết, Trình Tử Thanh cũng không tiện nói gì.
“Vậy cháu không quấy rầy nữa, bác gái, cháu đi trước đây.”
Trình Tử Thanh rời khỏi khiến Liễu Nguyệt thở phào một hơi, bà nhanh chóng đóng cửa lại.
Tuy đã nghe thấy tiếng đóng cửa nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không dám lơi lỏng bước ra khỏi phòng như cũ, cho đến khi nghe thấy tiếng mẹ gõ cửa phòng cô mới cẩn thận từng li từng tý mở cửa ra.
“Anh ta đi rồi sao mẹ?”
Liễu Nguyệt gật đầu, đem túi xách trong tay mình nhét vào tay Đường Tâm Nhan.
“Cậu ta nhìn thấy túi xách có lẽ là sẽ nghi ngờ, nhưng mà Tâm Nhan, tuy cậu ta có giúp đỡ chúng ta nhưng chúng ta cũng không nhất thiết phải trốn tránh cậu ta mà sống, chỉ cần con giữ vững khoảng cách với cậu ta thì Mặc Trì Uý cũng sẽ không làm gì đâu.”
Liễu Nguyệt ăn nói thấm thía mà khuyên nhủ con gái cưng đang cực kỳ căng thẳng.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Con sẽ điều chỉnh tốt tâm lý của mình, mẹ yên tâm đi.” Lời của con gái khiến Liễu Nguyệt thở phào một hơi.
…
Vì để có thể nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc Đường Tâm Nhan liền dồn hết tất cả tâm tư của mình vào công việc, tuy lúc làm việc rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là vì tạo ra một cuộc sống càng tốt hơn cho mẹ và con trai thì cô liền cảm thấy đây chính là một loại hạnh phúc.
Cô cũng từng nghĩ đến sau khi nhận được lương thì sẽ dọn ra khỏi chỗ này, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc cho dù mình dọn tới nơi nào, chỉ cần Mặc Trì Uý muốn thì anh nhất định vẫn có thể tìm được mình.
Cô lại cảm thấy dọn tới dọn lui, cần gì phải vậy chứ?
Mấy ngày tiếp theo Đường Tâm Nhan cũng có lúc ra ngoài, cũng có tiếp xúc với Trình Tử Thanh, nhưng tâm trạng của cô đã trở nên ổn định nên cũng không hề thể hiện ra cảm giác cực kỳ xa lạ.
Buổi tối, sau khi cô vừa đem tài liệu đã phiên dịch xong gửi vào hòm thư của tổng biên tập thì liền nhận được điện thoại từ cô ấy.
Lẽ nào bản dịch có vấn đề?
Thấy tổng biên tập gọi đến, Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi bất ngờ vì dù sao ngày thường bọn họ cũng rất ít khi nói chuyện điện thoại với nhau.
Hơi do dự một lát, cuối cùng Đường Tâm Nhan vẫn nhận điện thoại.
“Tâm Nhan, tối mai có thời gian không? Tòa soạn tạp chí muốn tổ chức tiệc cuối năm, tất cả nhân viên đều bắt buộc phải tham gia. Cô chuẩn bị đi, sáu giờ tối đến tòa soạn tạp chí báo cáo.”
Giọng nói dứt khoát của tổng biên tập vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Tiệc cuối năm? Sau khi Đường Tâm Nhan nghe được yêu cầu của cô ấy thì không khỏi có hơi do dự, cô không hề muốn tham gia bữa tiệc như thế này nhưng lại không biết phải làm sao để từ chối.
“Tâm Nhan, tất cả nhân viên đều bắt buộc phải tham gia, cứ quyết định vậy đi, sáu giờ tối gặp nhé.”
Không cho Đường Tâm Nhan bất cứ cơ hội nào để từ chối, tổng biên tập trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại đã bị cúp, cô bất lực thở dài một hơi.
Tuy không muốn nhưng nếu tổng biên tập đã yêu cầu thì sao cô có thể từ chối được? Dù sao cô cũng cần phần công việc này… để nuôi sống gia đình mà.
Nghe nói con gái muốn tham gia tiệc tụ tập của tòa soạn tạp chí, Liễu Nguyệt cực kỳ vui vẻ, dù sao từ sau khi chia tay với Mặc Trì Uý thì con gái chưa từng tham gia bất cứ buổi tụ tập nào, mỗi ngày ngoại trừ làm việc thì vẫn là làm việc, cuộc sống nhàm chán thế này đối với một người phụ nữ chỉ mới hơn hai mươi tuổi tuyệt đối là vô cùng khô khan.
“Tốt, mẹ tán thành chuyện con đi tham gia bữa tiệc, vừa hay có thể quen biết thêm vài người bạn.”
Vì để con gái có một dáng vẻ càng đẹp hơn xuất hiện trước mặt mọi người mà hai giờ chiều ngày hôm sau Liễu Nguyệt đã bắt đầu bận rồi.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Lúc Đường Tâm Nhan bước ra từ phòng tắm thì đã thấy trên giường mình trải đầy quần áo, cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh, mẹ đang định đem hết quần áo của mình ra lựa luôn sao?
“Lần tham gia tiệc này con nhất định phải xuất hiện thật hoàn mỹ trước mặt mọi người, tuy về mặt thời thượng mẹ không hiểu lắm nhưng mấy bộ này nhìn rất đẹp, ưu nhã lại không mất vẻ đoan trang, vừa hay có thể làm nổi lên khí chất mê người của con, con chọn đi.”
Liễu Nguyệt đem mấy bộ đồ mình đã phối xong phô ra trước mặt Đường Tâm Nhan.
Thấy đối với chuyện này mẹ còn tích cực hơn cả mình, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.
“Con gái của mẹ trời sinh đã xinh đẹp, cho dù không có quần áo hàng hiệu tô điểm vì vẫn có thể đẹp lấn át hết tất cả, chỉ là tiệc tùng thế này không thích hợp để mặc quần áo quá mức quý giá, vậy nên…”
Đường Tâm Nhan đi đến trước tủ quần áo, lấy từ trong ra một bộ váy liền thân màu trắng kết hợp với xanh dương.
“Bộ này là đủ rồi.”
Thấy bộ váy dáng vẻ cực kỳ bình thường trong tay con gái, Liễu Nguyệt không hài lòng cho lắm, nhưng con gái đã vào phòng thay đồ rồi bà cũng không cách nào ngăn cản được.
Đường Tâm Nhan nhanh chóng thay đồ, vì để mình trông có vẻ có tinh thần mà hiếm khi buộc tóc đuôi ngựa lên, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra hơi thở thanh xuân.
“Không hổ là con gái của Liễu Nguyệt mẹ, xinh đẹp, quý phái.”
Thấy con gái xinh đẹp diễm lệ đứng trước mặt mình Liễu Nguyệt liền tán thưởng nói.
Cho dù là một bộ váy liền thân cực kỳ đơn giản thế này, mặc lên người con gái thì lại có thể làm toát lên khí chất độc nhất vô nhị của cô, cô gái thế này cho dù đứng ở đâu cũng đều có thể tản ra một loại mị lựa đoạt đi hồn phách người khác.
“Mẹ, thằng bé giao cho mẹ đó, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng về sớm.”
Nghĩ đến một mình mẹ phải chăm sóc cục cưng, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy có hơi tự trách.
“Yên tâm đi, mẹ sẽ trông coi Duệ Nhân thật tốt, ngược lại là con đó, không cần về sớm quá đâu, quen thêm vài người bạn đi biết chưa?”
Liễu Nguyệt cười nói.
Đường Tâm Nhan hôn lên má mẹ mình một cái sau đó mới cầm túi xách trên giường lên đi ra khỏi phòng.
Điều khiến Đường Tâm Nhan không ngờ tới là sau khi mình vừa rời khỏi nhà trọ thì thấy Trình Tử Thanh vừa lái xe trở về. Đoạn thời gian này tuy cũng có tiếp xúc với anh ta, nhưng mỗi lần chỉ mới nói được vài câu thì cô đã tìm cớ về nhà, hôm nay mặt đối mặt thế này, Đường Tâm Nhan nhất thời không biết nên nói gì.
“Cô ra ngoài sao? Muốn đi đâu vậy? Có cần tôi đưa cô đi một đoạn không?”
Trình Tử Thanh đứng trước mặt Đường Tâm Nhan, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, nhã nhặn.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tôi đi tham gia tiệc tụ tập của tòa soạn tạp chí, một lát nữa là về ngay thôi, tôi đi trước đây.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền đi về phía chiếc taxi ở đằng trước.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Đường Tâm Nhan, đáy mắt Trình Tử Thanh xẹt qua một tia ánh sáng lạnh.
Xem ra kế hoạch của mình phải thay đổi một chút rồi.
Đường Tâm Nhan rất nhanh liền đi đến tòa soạn tạp chí, thấy trước cửa có rất nhiều xe sang đang đậu thì cô có hơi bất ngờ.
Chẳng phải chỉ là một bữa tiệc tụ hội bình thường của nhân viên thôi sao? Sao lại có nhiều xe thể thao nổi tiếng như vậy? Lẽ nào còn có những người khác?
Đường Tâm Nhan có hơi do dự, không chắc chắn mình có nên vào đó hay không.
“Tâm Nhan mau vào đi.” Ngay lúc Đường Tâm Nhan đang do dự thì tổng biên tập Dương Hiểu Na đang đứng tiếp khách trước cửa đã nhìn thấy cô, lập tức hét lên với cô.
Chương 721: Bị người gài bẫy
Nghe được giọng của tổng biên tập, Đường Tâm Nhan vốn định rời đi cũng không tiện xoay người, chỉ có thể cùng với Dương Hiểu Na bước vào hội trường.
“Tổng biên tập, chẳng phải nói chỉ là một bữa tiệc tụ tập nho nhỏ của nhân viên thôi sao? Sao lại có nhiều người quá vậy?” Dù sao cũng từng là người phụ nữ của Mặc Trì Uý nên đối với những người làm trong thương trường thì Đường Tâm Nhan vẫn có quen biết, lúc cô thấy trong hội trường có rất nhiều người trong lĩnh vực làm ăn thì không khỏi có hơi bất ngờ.
“Đây không chỉ là một buổi tiệc tụ họp của nhân viên, mà còn là đại hội kêu gọi đầu tư của tòa soạn chúng ta, cô cũng biết đó, chúng ta cần sự trợ giúp từ những ông chủ này vậy nên lúc tiếp xúc với bọn họ nhất định không được chống đối với họ, hiểu chưa?
Dương Hiểu Na dặn dò nói.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói bậy gì đâu.”
Đường Tâm Nhan hứa hẹn sẽ không có bất cứ tiếp xúc gì với đám người trên thương trường này, vậy nên sau khi Dương Hiểu Na rời đi Đường Tâm Nhan liền cầm một ly rượu đi đến một góc.
Cô định sau khi ngồi đây một lát thì rời đi vì dù sao trường hợp thế này cũng không thích hợp với mình.
“Đường Tâm Nhan…” Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cô đang chìm trong suy nghĩ bị dọa cho hết hồn.
Cô theo bản năng quay lại.
Đường Vũ Nhu? Sao cô ta lại ở đây? Thấy Đường Vũ Nhu đang đi về phía mình, hàng mày của Đường Tâm nhan cau chặt vào nhau, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, nếu sớm biết người phụ nữ này cũng xuất hiện thì cho dù tổng biên tập có uy hiếp cô cũng sẽ không đến.
“Ông chủ Chu, đây là em gái tôi, là Đường Tâm Nhan đã bị Mặc Trì Uý một chân đá ra khỏi nhà.” Đường Vũ Nhu mềm mại đáng yêu mà ôm lất cánh tay người đàn ông đứng bên cạnh, trên mặt tràn đầy nịnh bợ nhìn ông ta.
Thấy người đàn ông đã có tuổi đang đứng bên cạnh Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan có hơi bất ngờ, lẽ nào cô ta chia tay với Phó Tư Thần rồi? Năm xưa cô ta vì có được thân phận vợ của Phó Tư Thần mà thật sự đã hao hết tâm tư đối phó mình.
Xem ra Đường Vũ Nhu vẫn giống như trước kia, sau khi Phó Như Thần sa sút thì liền đi tìm kim chủ khác cho mình.
“Cô chính là người phụ nữ đã bị Mặc Trì Uý đá?”
Người đàn ông có tuổi được Đường Vũ Như gọi là ông chủ Chu kia đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, trên mặt hiện lên nụ cười dâm dê.
“Đường Vũ Nhu, ánh mắt của cô vẫn kém như ngày nào, tôi không nhớ rằng giữa mình và cô có quan hệ chị em gì, vậy nên sau này xin cô đừng gọi tôi là em gái nữa, tôi sẽ thấy ghê tởm lắm.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền mang vẻ châm chọc đi ngang qua người Đường Vũ Nhu.
“Đợi đã.” Thấy Đường Tâm Nhan cứ thế rời đi, Đường Vũ Nhu tức tới mức dậm chân bình bịch mà hét lên, chỉ tiếc cô chẳng thèm để ý mà cứ dứt thế khoát đi ngang qua người cô ta.
“Ông chủ Chu, anh không muốn nếm thử mùi vị người phụ nữ Mặc Trì Uý từng chơi qua sao?” Thấy Đường Tâm Nhan cứ thế đi qua, Đường Vũ Nhu ôm lấy cánh tay ông chủ Chu, trong đôi mắt đẹp của cô ta xẹt qua ánh sáng tà ác.
“Sao? Em có cách? Tuy cô ta đã bị Mặc Trì Uý đuổi ra khỏi nhà rồi, nhưng muốn chơi chơi thôi thì vẫn được.”
Nghĩ tới thân thể uyển chuyển mềm mại của Đường Tâm Nhan, nghĩ tới mùi hương nhàn nhạt ưu nhã tản ra từ trên người cô, sự tham lam trong mắt ông chủ Chu ngày càng mãnh liệt hơn.
“Em đương nhiên có cách, nhưng anh cũng biết đấy, trước khi làm chuyện gì đó thì phải trả giá một chút…” Bàn tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại của Đường Vũ Nhu đặt ngay trước mặt ông chủ Chu, trên mặt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm.
“Được, anh cho.”
Trong lĩnh vực làm ăn ông chủ Chu đã có danh xưng háo sắc, bây giờ càng là vì muốn có được người phụ nữ Mặc Trì Uý từng chơi qua mà trực tiếp cầm từ trong túi xách ra một xấp tiền mặt thật dày, toàn bộ đều bỏ hết lên tay Đường Vũ Nhu.
Thấy được tiền mặt trong tay, lòng Đường Vũ Nhu vui như nở hoa, cô ta vui vẻ hôn lên má ông chủ Chu một cái.
“Yên tâm, em nhất định sẽ khiến anh thành công, anh cứ đợi con đàn bà đê tiện kia trở thành vật trên giường của anh đi.” Đường Vũ Nhu nói xong câu này liền trực tiếp đi về hướng Đường Tâm Nhan.
Bởi vì không tiện cứ thế rời đi nên Đường Tâm Nhan chỉ có thể liên tục trốn tránh ánh mắt của những người xung quanh.
Đường Vũ Nhu ngăn một người phục vụ lại, nhỏ giọng nói vào tai cô ta vài câu.
“Việc này… việc này không được đâu, tôi sợ.” Sau khi nhân viên phục vụ nghe được lời của Đường Vũ Nhu thì sắc mặt liền thay đổi, tráp bưng trong tay cũng suýt nữa rơi xuống đất.
“Yên tâm đi, cô có thể mà.”
Đường Vũ Nhu lấy một vật từ trong túi ra sau đó kèm theo vài tờ tiền đặt vào tay nhân viên phục vụ, bởi vì hai người đang ở trong góc nên không ai chú ý tới ‘giao dịch’ giữa họ.
Thấy người phục vụ đi về hướng Đường Tâm Nhan, trên mặt Đường Vũ Nhu liền lộ ra nụ cười đắc ý.
Đường Tâm Nhan, tao muốn khiến mày phải hối hận, để tất cả mọi người đều biết được sự đê hèn của mày.
“Quý cô này, có muốn đổi rượu không?” Lúc nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan thì dừng bước chân lại, nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan vốn định từ chối nhưng khi thấy rượu trong ly mình đúng là chẳng còn bao nhiêu thì liền nói: “Được, cảm ơn.”
Đường Tâm Nhan đem ly rượu trong tay mình đặt vào tráp bê của nhân viên phục vụ, rồi tự mình nhận lấy ly cocktail do nhân viên phục vụ đưa qua.
“Mời dùng.”
Nhân viên phục vụ nói xong câu này liền lập tức xoay người rời đi.
Bữa tiệc thế này đến khi nào mới kết thúc đây?
Trên mặt Đường Tâm Nhan hiện lên vẻ bất lực, thôi vậy, uống xong ly rượu này rồi tự về, dù sao nhiều người như vậy chưa chắc tổng biên tập sẽ nhìn thấy mình rời khỏi.
Đường Tâm Nhan nghĩ tới đây liền ngửa đầu uống sạch ly cocktail trong tay. Ngay lúc cô muốn xoay người rời đi thì đột nhiên cảm thấy đầu có hơi choáng, hơn nữa loại cảm giác này còn ngày càng mãnh liệt hơn, trong lúc mơ mơ hồ hồ dường như Đường Tâm Nhan có thấy Đường Vũ Nhu đang tươi cười đi về phía mình.
“Chuyện gì thế này? Tại sao đột nhiên lại thấy chóng mặt? Lẽ nào… lẽ nào rượu có vấn đề?
Đường Tâm Nhan vô thức liếc nhìn ly rượu đặt bên tay mình một cái, chết tiệt, nếu rượu thật sự có vấn đề thì lần này mình chết chắc rồi vì dù sao lúc nãy cũng đã uống hết cả một ly.
Làm sao bây giờ?
Đường Tâm Nhan đã sắp đứng không vững, cô phải dùng hết sức lực của mình mới không khiến cho bản thân té ngã.
“Tâm Nhan, để chị đỡ em.” Đường Vũ Nhu đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, trên mặt tràn đầy đắc ý mà nhìn cô.
“Cô… là cô làm, đúng không?”
Đường Tâm Nhan tàn nhẫn véo đùi mình một cái, đau đớn bất chợt khiến cô khôi phục lại được chút tỉnh táo.
“Là tôi làm thì sao chứ? Đường Tâm Nhan, hôm nay cô chết chắc rồi.” Đường Vũ Nhu tràn đầy đắc ý nói.
Đường Tâm Nhan muốn đẩy cô ta ra nhưng trên người lại không có chút sức lực nào, làm sao bây giờ?
Ai sẽ tới cứu mình đây?
Đường Vũ Nhu không tốn chút sức nào cũng đã có thể đưa Đường Tâm Nhan rời khỏi góc phòng, trên lầu có phòng nghỉ cung cấp cho khách quý vậy nên cô ta trực tiếp đỡ cô đi lên phòng trên lầu.
Ông chủ Chu đã sớm đợi trong phòng thấy Đường Tâm Nhan bị Đường Vũ Nhu đỡ vào thì liền lập tức vui vẻ cởi thắt lưng của mình ra…
Chương 722: Anh xuất hiện rồi, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm
Thấy dáng vẻ sốt ruột kia của ông chủ Chu, trên đôi môi đỏ của Đường Vũ Nhu hiện lên một nụ cười châm chọc, quả nhiên đàn ông trên thế giới này đều như nhau, không có một ai tốt cả.
“Ông chủ Chu, từ từ hưởng thụ đi nhé.” Đường Vũ Nhu trực tiếp đẩy Đường Tâm Nhan ngã lên giường sau đó liền đi ra cửa.
Ông chủ Chu không có hứng với việc Đường Vũ Nhu có rời đi hay không, một lòng ông ta giờ đều hướng về người đang nằm trên giường.
Thấy ông ta đang cởi quần áo của mình, Đường Tâm Nhan bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, trên người cô không có chút sức lực nào, đây là lần đầu tiên Đường Tâm Nhan hiểu được cái gì gọi là đau khổ, cái gì gọi là tuyệt vọng.
Đường Tâm Nhan, đây là mày tự chuốc lấy, Đường Vũ Nhu tôi sống không bằng chết thì tôi cũng sẽ không cho cô được sống tốt.
Đường Vũ Nhu đi ra khỏi phòng, trên mặt cô ta tràn đầy ác độc, nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô ta đã lập tức cứng đờ.
“Mấy… mấy người…” Lúc nhìn thấy Mặc Trì Uý đang ngồi trên xe lăn và Trì Chi Hành đang đứng bên cạnh anh thì nụ cười trên mặt Đường Vũ Nhu lập tức tan biết.
Sao bọn họ lại ở đây? Trời ạ.
“Xử lý cô ta.”
Mặc Trì Uý lạnh giọng ra lệnh, giọng nói lạnh lẽo như phát ra từ địa ngục, khiến người ta không rét mà run, lông mao dựng đứng lên.
Trì Chi Hành không hề do dự, trực tiếp đi về phía Đường Vũ Nhu.
“Anh… anh muốn làm gì?” Thấy Trì Chi Hành đi về phía mình, Đường Vũ Nhu liền bị dọa cho hít một ngụm khí lạnh, chỉ là không có bất cứ ai trả lời câu hỏi của cô ta.
Trì Chi Hành đi đến bên cạnh Đường Vũ Nhu liền trực tiếp nâng tay lên, đập mạnh lên cổ cô ta một cái, thành công khiến cô ta ngất đi.
Mặc Trì Uý thuần thục lái xe lăn đẩy cửa phòng ra, khi anh nhìn thấy ông chủ Chu đã nằm lên người Đường Tâm Nhan mà cô lại không hề có bất cứ cử động gì thì đôi mắt đen của anh liền nguy hiểm híp lại.
“Anh tư, giao cho em là được.”
Sợ anh tư kích động quá mức sẽ mất đi lý trí, nên sau khi Trì Chi Hành lôi Đường Vũ Nhu vào phòng thì lập tức đi đến trước mặt ông chủ Chu, không hề nói gì mà lôi ông ta từ trên giường xuống đất.
Đấm một đấm thật mạnh vào ngực ông ta.
Ông chủ Chu không kịp phát ra một tiếng liền trực tiếp ngất luôn trên đất.
“Người phụ nữ của anh hình như… ngất rồi.”
Trì Chi Hành nhìn lướt qua Đường Tâm Nhan một cái, sau khi xác nhận quần áo trên người cô vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì thì mới thở ra một hơi.
Mặc Trì Uý lập tức đẩy xe lăn đi đến trước giường, sau khi xác định người phụ nữ của mình không chịu bất cứ tổn hại gì thì anh mới thở phào một hơi, phất tay với hai vệ sĩ đằng sau.
“Tổng giám đốc, có phân phó gì ạ?”
Mặc Trì Uý lạnh lẽo liếc ông chủ Chu và Đường Vũ Nhu trên đất một cái.
“Lột sạch quần áo hai người họ, ném lên giường sau đó chụp ảnh lõa thể của cả hai trực tiếp gửi cho truyền thông. Đường Vũ Nhu trên danh nghĩa còn là vợ của Phó Tư Thần, tôi muốn khiến Phó Tư Thần một chân đá cô ta ra khỏi nhà, khiến cô ta mất đi chỗ dừng chân cuối cùng.”
Mặc Trì Uý lạnh giọng phân phó, sau đó mới bảo Trì Chi Hành đỡ Đường Tâm Nhan còn đang hôn mê lên.
“Rời đi bằng cửa sau.”
Nửa tiếng sau, Trì Chi Hành ôm Đường Tâm Nhan vẫn còn đang hôn mê đến biệt thự nơi Mặc Trì Uý đang ở.
Bởi vì phải luôn ngồi xe lăn nên phòng của Mặc Trì Uý đã từ tầng hai chuyển xuống tầng một.
Trì Chi Hành không hề do dự, trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan vào phòng Mặc Trì Uý, nhẹ nhàng đặt lên giường.
“Anh tư, em ra ngoài tìm bác sĩ trước đây.”
Mặc Trì Uý gật đầu, sau khi Trì Chi Hành rời đi, anh liền lăn xe đến bên cạnh giường, dịu dàng sờ lên khuôn mặt đã có chút gầy đi của Đường Tâm Nhan.
Người phụ nữ ngây thơ này, sao em có thể sơ ý như vậy? Rõ ràng đã gặp phải người phụ nữ âm hiểm Đường Vũ Nhu kia rồi, tại sao vẫn không hề phòng bị như vậy chứ?
Trên mặt Mặc Trì Uý tràn đầy bất lực, nghĩ đến nếu lỡ như mình không kịp thời xuất hiện thì có lẽ cô gái nhỏ này đã bị…
Trì Chi Hành rất nhanh đã dẫn bác sĩ vào phòng.
Sau khi tỉ mỉ xét nghiệm máu xong, bác sĩ xác định trong cơ thể Đường Tâm Nhan có thành phần dược vật cực kỳ nồng đậm, nhưng may là không có gì đáng ngại, điều này khiến Mặc Trì Uý thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Khi nào cô ấy mới tỉnh lại?” Mặc Trì Uý hỏi vị bác sĩ trước mặt này.
“Chắc khoảng sau một tiếng rưỡi nữa.”
Mặc Trì Uý gật đầu tỏ ý bảo Trì Chi Hành đưa bác sĩ rời đi.
Cô gái ngốc, anh còn thời gian một tiếng rưỡi nữa để có thể yên lặng nhìn em thế này.
Thời gian một tiếng rưỡi trôi qua rất nhanh, lúc sắp đến giờ, Mặc Trì Uý đã gọi Trì Chi Hành đến phòng mình.
“Phái người đưa cô ấy về, nhớ, đừng để Trình Tử Thanh biết là chúng ta bảo vệ cô ấy.” Mặc Trì Uý cẩn thận dặn dò Trì Chi Hành.
Trì Chi Hành ra dấu tay OK sau đó liền gọi hai người phụ nữ tới.
“Đưa bà Mặc về nhà, nếu có người hỏi thân phận của hai người thì cứ nói hai người là đồng nghiệp của cô ấy, vì cô ấy ở bữa tiệc uống quá nhiều nên mới đưa cô ấy về.”
Trì Chi Hành dặn dò.
Hai người phụ nữ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó liền cẩn thận đỡ Đường Tâm Nhan từ trên giường dậy, bởi vì tác dụng của thuốc nên lúc này cô vẫn không hay biết gì.
Mặc Trì Uý hôn lên má cô một cái sau đó mới để hai người phụ nữ đưa cô rời khỏi.
Hai người phụ nữ hết sức cẩn thận đưa Đường Tâm Nhan về nhà trọ cô đang ở. Giống với những gì Mặc Trì Uý suy đoán, lúc hai người họ đỡ Đường Tâm Nhan xuống xe thì nhìn thấy Trình Tử Thanh đang đi qua đi lại trước cửa nhà trọ.
Hai người phụ nữ nhìn nhau cười một cái sau đó mới đỡ Đường Tâm Nhan còn đang hôn mê đi về phía nhà trọ.
“Cô ấy bị sao thế? Hai người là ai?” Lúc Trình Tử Thanh nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì liền lập tức đi đến trước mặt cô, sốt sắng hỏi.
“Chúng tôi là đồng nghiệp của Tâm Nhan, hôm nay cô ấy uống say rồi nên chúng tôi mới đưa cô ấy về, xin hỏi anh là…” Một người phụ nữ trong đó cố ý hỏi.
“Tôi là hàng xóm của cô ấy, hay là thế này đi, cứ để tôi đưa cô ấy về là được, hai người… quay về nghỉ ngơi sớm đi.”
Trình Tử Thanh đưa tay qua muốn đỡ lấy Đường Tâm Nhan nhưng lại bị hai người phụ nữ cự tuyệt.
“Xin lỗi, chúng tôi là đồng nghiệp của cô ấy, nhất định phải tự mình đưa cô ấy về tận nhà.”
Nực cười, người phụ nữ của cậu chủ, sao có thể để anh ta chạm vào chứ?
Hai người phụ nữ không nói gì thêm mà đỡ Đường Tâm Nhan đi vào thang máy, Trình Tử Thanh không yên tâm nên cũng theo bọn họ cùng nhau vào trong.
Lúc Liễu Nguyệt nhìn thấy con gái cưng đã ‘say ngất’ đi thì không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên.
“Bác gái, bác yên tâm, Tâm Nhan chỉ là uống hơi nhiều nên say thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thấy đôi mắt tràn đầy lo lắng của Liễu Nguyệt, một người phụ nữ trong số đó lập tức mở miệng nói.
Liễu Nguyệt gật đầu.
“Cảm ơn hai cháu đã đưa Tâm Nhan về.”
Hai người phụ nữ lắc đầu, lại nói thêm vài câu với Liễu Nguyệt rồi mới cùng nhau rời đi.
Sau khi hai người rời đi Trình Tử Thanh cũng không rời đi theo mà là cùng Liễu Nguyệt đi vào phòng Đường Tâm Nhan.
“Bác gái, bác chăm sóc đứa nhỏ, để cháu chăm sóc Tâm Nhan cho.”
Trình Tử Thanh thử thăm dò hỏi.
“Không được, sao cháu có thể ở lại trong phòng chăm sóc Tâm Nhan chứ? Tử Thanh, bác hiểu tấm lòng của cháu, nhưng phòng của phụ nữ không thể tùy tiện vào được, vậy nên… cháu vẫn là về trước đi.”
Liễu Nguyệt ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ liền trực tiếp từ chối lời đề nghị của Trình Tử Thanh.
Chương 723: Là anh đúng không?
Đối mặt với sự từ chối của Liễu Nguyệt, Trình Tử Thanh cũng không thấy bất ngờ lắm, vả lại anh ta cũng phát hiện mình đưa ra yêu cầu này đúng là có hơi không ổn, vì dù sao mình cũng chỉ là hàng xóm của cô mà thôi.
“Bác gái, vậy cháu về trước, nếu bác có gì cần cháu giúp thì cứ gọi điện thoại cho cháu, tối nay cháu sẽ luôn ở nhà.” Trình Tử Thanh cười nói.
“Được, bác tiễn cháu.”
Sau khi Trình Tử Thanh đi rồi Liễu Nguyệt lại quay về phòng con gái một lần nữa.
“Tâm Nhan, con tỉnh rồi?” Vừa bước vào phòng liền phát hiện Đường Tâm Nhan đã tỉnh, Liễu Nguyệt vui mừng vội vàng đi đến trước mặt cô.
“Sao lại uống nhiều rượu vậy hả? Nếu không phải đồng nghiệp của con đưa về thì mẹ sẽ lo chết mất.”
Liễu Nguyệt kéo tay Đường Tâm Nhan, trên mặt bà tràn đầy lo lắng nói.
Uống rượu? Nghe được chữ này sắc mặt Đường Tâm Nhan liền trắng bệch, mình bị Đường Vũ Nhu đỡ vào phòng, nhìn thấy… cảnh tượng về tên đàn ông lớn tuổi kia hiện lên rõ ràng trước mắt cô.
Nghĩ đến tên đàn ông kia nhào lên trên người mình, Đường Tâm nhan liền cảm thấy có chút ghê tởm.
“Tâm Nhan, sau này không được uống nhiều rượu như vậy nữa biết không?” Liễu Nguyệt dặn dò nói.
Đường Tâm Nhan gật đầu, chẳng qua cô vô thức nhìn quần áo trên người mình, thấy đúng là hoàn hảo như lúc ban đầu thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chuyện gì đã xảy ra? Là có người cứu mình sao? Tên đàn ông lớn tuổi kia tràn đầy tham lam như vậy tuyệt đối sẽ không nửa đường rời đi, vậy thì chỉ có một khả năng đó chính là có người cứu mình, sẽ là ai? Tổng biên tập sao?
Đường Tâm Nhan rất nhanh liền phủ nhận suy đoán này, cô ấy vẫn luôn ở bên ngoài giao tiếp với các khách quý trong giới làm ăn sao có thời gian lo cho mình được?
Nếu không phải tổng biên tập thì là ai? Là ai lại vừa khéo xuất hiện ở đó như vậy?
Đường Tâm Nhan nghĩ mãi không ra, cô càng nghĩ càng không đoán ra được liền trực tiếp từ bỏ việc suy đoán.
“Mẹ, con hơi đói, có thể làm cho con chút đồ ăn không?” Đường Tâm Nhan cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ làm nũng.
“Được, bây giờ mẹ sẽ đi làm ngay, con nằm nghỉ ngơi một lát đi.”
Liễu Nguyệt xoay người rời khỏi phòng.
Đường Tâm Nhan căn bản không buồn ngủ chút nào vì vậy cô không nằm trên giường mà là trực tiếp đi đến phòng con trai, thấy dáng vẻ ngu ngon đáng yêu của con trai, trên mặt Đường Tâm Nhan liền lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Nhẹ nhàng hôn lên má cậu bé một cái, Đường Tâm Nhan mới xoay người rời khỏi.
Liễu Nguyệt rất nhanh liền chuẩn bị xong bữa ăn, bà bày đồ ăn lên bàn, vừa định đi gọi Đường Tâm Nhan thì liền thấy cô đi vào phòng bếp.
“Uống nhiều rượu như vậy trước hết ăn một bát canh đi, đã hầm suốt một buổi chiều đó.” Liễu Nguyệt bưng một bát canh gà tỏa hương thơm ngát đặt xuống trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Mùi vị ngon quá đi.”
Đường Tâm Nhan ăn một ngụm xong, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười vui vẻ.
“Ăn thêm chút đi.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, vui vẻ bưng bát lên bắt đầu điên cuồng càn quét.
Sáng sớm hôm sau, Đường Tâm Nhan dậy từ rất sớm, cô rất may vì tổng biên tập không hề gọi điện thoại cho mình, xem ra cô ấy rất bận nên không rảnh chú ý đến sự rời đi của cô.
“Tâm Nhan, mau đến xem này, người phụ nữ này có phải Đường Vũ Nhu không?”
Vừa vệ sinh cá nhân xong còn đang thu dọn phòng thì Đường Tâm Nhan đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của mẹ.
Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng.
“Chẳng phải cô ta đã gả cho Phó Tư Thần rồi sao? Tại sao lại còn ngủ trên giường cùng một người đàn ông lớn tuổi khác?” Liễu Nguyệt không thể tin nổi mà nhìn tivi.
Đường Tâm Nhan chỉ cần liếc mắt liền nhận ra được gã đàn ông đang ‘ôm’ Đường Vũ Nhu kia chính là kẻ đã nhào lên người mình, trời ạ, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lẽ nào cuối cùng tên đàn ông lớn tuổi này lương tâm bộc phát nên đổi mục tiêu rồi?
Trên mặt Đường Tâm Nhan đầy vẻ nghi hoặc nhưng lại không thể nào tìm được đáp án, chẳng qua cô vậy mà lại có hơi đồng tình với Đường Vũ Nhu, nghĩ thôi cũng có thể đoán được những cảnh tượng này sẽ đem lại ảnh hưởng thế nào cho cô ta.
“Thật không ngờ được Đường Vũ Nhu lại làm ra loại chuyện như vậy.”
Liễu Nguyệt tắt tivi, trên mặt tràn đầy vẻ bất lực.
“Đó là chuyện của cô ta, không liên quan tới chúng ta.”
Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, cô vốn định đi tìm Đường Vũ Nhu tính sổ vì dù sao chuyện xảy ra tối qua có khả năng là do một tay cô ta gây nên.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này Đường Tâm Nhan cũng có thể đoán được thời gian tiếp theo Đường Vũ Nhu chắc chắn sẽ không có được kết cục tốt đẹp gì.
Quả nhiên, ba ngày sau Đường Tâm Nhan liền thấy được tin tức Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu ly hôn trên đài truyền thông.
Không có nhà họ Phó thì Đường Vũ Nhu có lẽ thật sự đã không còn gì nữa rồi.
Điều khiến Đường Tâm Nhan không ngờ tới là một tuần sau cô lại thấy được tin tức tên đàn ông lớn tuổi từng nằm cùng cô trên một chiếc giường kia tuyên bố phá sản, rút khỏi thương trường.
Đường Tâm Nhan từng điều tra ông chủ Chu này vậy nên cô biết ở trong giới làm ăn ông ta cũng có một địa vị nhất định, sao có thể trong thời gian một tuần ngắn ngủi liền phá sản chứ?
Trong lòng Đường Tâm Nhan tràn đầy nghi hoặc nên cô liền gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm.
“Cậu có biết là người nào đã gây nên chuyện ông chủ Chu phá sản không?” Đường Tâm Nhan trực tiếp vào chủ để chính mà hỏi.
Dường như Cố Nhiễm Nhiễm đã biết từ sớm rằng Đường Tâm Nhan sẽ hỏi vấn đề này nên cũng không do dự gì mà trực tiếp mở miệng nói ra cái tên Mặc Trì Uý.
“Là anh ấy?” Nghe được người chỉ thị đằng sau là Mặc Trì Uý thì trên mặt Đường Tâm liền tràn đầy vẻ khiếp sợ, nếu là anh thì tại sao anh lại muốn làm như vậy? Dù gì Chu thị và công ty anh dường như cũng không có quá nhiều liên quan nhỉ? Anh không cần thiết phải đối đầu với Chu thị mà?
“Nhiễm Nhiễm, cậu biết nguyên nhân không?”
Đường Tâm Nhan lại hỏi lần nữa.
“Tớ…” Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi: “Không biết, có lẽ chỉ là việc thu mua bình thường trên thương trường thôi, cậu cũng biết mà, sức ảnh hưởng của Mặc Trì Uý trên thương trường là điều mà chúng ta không thể nào tưởng tượng nổi.”
Tuy vẫn luôn oán hận việc Mặc Trì Uý ly hôn với chị em tốt của mình, nhưng đối với năng lực của anh thì trước giờ cô ấy lại chưa từng xem nhẹ qua.
Đường Tâm Nhan thở dài một hơi, lại nói chuyện với Cố Nhiễm Nhiễm thêm một lúc nữa mới cúp điện thoại.
“Tử Thanh, cháu tới rồi à.”
Đường Tâm Nhan ngồi trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng của mẹ.
Trình Tử Thanh lại tới nữa? Anh ta tới làm gì? Hàng mày Đường Tâm Nhan cau chặt vào nhau nhưng vẫn đi ra khỏi phòng.
Lúc Trình Tử Thanh nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì liền nở một nụ cười thật tươi, nụ cười của anh ta ấm áp như mặt trời treo trên cao vậy.
“Tôi không quấy rầy cô làm việc chứ.” Trình Tử Thanh cười nói, cử chỉ nhã nhặn thể hiện rõ mị lực và sự dịu dàng của riêng anh ta.
“Không có, công việc đang tạm thời được nghỉ nên bây giờ tôi rất rảnh.” Trên mặt Đường Tâm Nhan hiện lên nụ cười nhạt xinh đẹp, dịu dàng nói.
Trình Tử Thanh cố ý đi đến trước mặt cô.
“Tâm Nhan, công việc hiện tại của cô đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, tôi lại vừa lúc có thời gian, hay là chúng ta dẫn theo bác gái và đứa nhỏ đến ngoại ô du lịch đi?”
Trình Tử Thanh mở miệng đề nghị.
Chương 724: Né tránh sự đeo bám của Trình Tử Thanh
Đi ngoại ô du lịch? Nghe được đề nghị của Trình Tử Thanh, Đường Tâm Nhan cũng có hơi động lòng. Từ sau khi mẹ và đứa nhỏ chuyển tới đây thì hình như cũng chưa từng rời đi khỏi khu phố này, nếu có thời gian cũng thật rất muốn dẫn họ đi ra bên ngoài hít thở không khí trong lành.
Nhưng… đi cùng với Trình Tử Thanh? Thôi vậy, so với việc ở chung với anh ta như thế này thì mình thà cùng mẹ và con trai ở nhà hưởng thụ hành phúc gia đình còn hơn.
“Tâm Nhan, cô cũng cảm thấy đề nghị của tôi rất hay đúng không?”
Thấy Đường Tâm Nhan chìm vào suy nghĩ của mình thì Trình Tử Thanh liền thầm vui trong lòng, anh ta đã có thể cảm nhận được trái tim cô đang nghiêng về hướng mình rồi.
Mặc Trì Uý, mày sẽ phải hối hận về chuyện mình từng làm.
Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên, vừa định trả lời vấn đề của Trình Tử Thanh thì lại vô ý bắt gặp tia sáng lạnh dưới đáy mắt anh ta.
Trời ạ, ánh mắt này thật đáng sợ quá đi, giống như quỷ satan bò ra từ địa ngục, tuy chỉ là lướt qua nhưng Đường Tâm Nhan dám khẳng định bản thân mình không nhìn lầm.
Đây chính là lý do mà Mặc Trì Uý không cho mình thân cận với anh ta?
“Tâm Nhan…” Vẫn luôn không nghe được câu trả lời của Đường Tâm Nhan ngược lại thấy cô cứ luôn nhìn mình, điều này khiến Trình Tử Thanh cảm thấy có hơi kỳ quái, không khỏi nhẹ giọng gọi cô.
Nghe được giọng nói của Trình Tử Thanh, cô mới bước ra khỏi suy nghĩ của mình.
Tuy lúc này trên mặt Trình Tử Thanh đều là nụ cười dịu dàng ấm áp, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn vô thức lùi về sau một bước.
“Tâm Nhan, cô đây là…” Trên mặt Đường Tâm Nhan hiện rõ sự phòng bị khiến Trình Tử Thanh hơi chau mày, anh ta không cho rằng vừa nãy mình đã làm gì khiến cô đột nhiên lại chọn lựa giữ vững khoảng cách với mình.
“Tôi… tôi định nghỉ ngơi một thời gian, vả lại thời gian trước con trai tôi mới bị ốm nên nhân thời gian không bận này, tôi định ở bên nó thật tốt, nếu sau này có cơ hội chúng ta lại cùng nhau đi ngoại ô du lịch.”
Không muốn cho Trình Tử Thanh có bất cứ nghi ngờ gì nên Đường Tâm Nhan liền cười nói.
Vốn cho rằng Đường Tâm Nhan chắc chắn sẽ đồng ý với mình nên Trình Tử Thanh vừa nghĩ lát nữa về nhà nên chuẩn bị thứ gì, nhưng không ngờ cô lại từ chối mình, điều này khiến tất cả hy vọng của anh ta trong phút chốc liền hóa thành bọt biển.
“Vậy được rồi, sau này chúng ta lại đi ngoại ô du lịch.” Hết cách, trên mặt Trình Tử Thanh tràn đầy thất vọng nói.
Đường Tâm Nhan thật sự không biết nên nói gì với anh ta nên không khí giữa hai người có hơi lúng túng.
“Tôi… tôi vào giúp mẹ chuẩn bị bữa tối.” Cô không biết phải đối mặt với anh ta thế nào nên sau khi nói xong câu này liền trực tiếp đi vào phòng bếp.
Trình Tử Thanh không có ý định rời khỏi, Đường Tâm Nhan cũng không tiện đuổi anh ta đi nên chỉ có thể giữ anh ta ở lại ăn cơm tối.
Sau bữa tối, Trình Tử Thanh vẫn giống như lần trước đi vào phòng bếp chuẩn bị giúp Liễu Nguyệt rửa chén đĩa.
“Tử Thanh, mấy chuyện này không cần anh phải làm đâu, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh vẫn là về nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Đường Tâm Nhan đi đến trước mặt Trình Tử Thanh nhẹ giọng nói.
Từ sau khi bắt gặp sự tàn nhẫn độc ác trong mắt Trình Tử Thanh thì trong lòng Đường Tâm Nhan luôn phòng bị anh ta, thấy anh ta đi về hướng mẹ thì cô lập tức căng thẳng đi đến trước mặt anh ta.
“Tâm Nhan, cô sao thế? Cô sợ tôi sẽ làm hại bác gái sao?” Trình Tử Thanh có hơi không vui với phản ứng mẫn cảm của Đường Tâm Nhan, lẽ nào người phụ nữ này nhận ra gì rồi?
Thấy được phản ứng của mình có phần quá khích, Đường Tâm Nhan âm thầm làm vài cái hít sâu.
“Không có, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là biết thời gian này anh cũng tương đối bận nên không muốn anh mệt thêm thôi.”
Đường Tâm Nhan cười nói, điều chỉnh lại trạng thái của mình thật tốt, nụ cười trên mặt khiến Trình Tử Thanh không thể nhìn ra được bất cứ chỗ khả nghi nào.
“Được, vậy tôi về trước đây, có chuyện thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Đường Tâm Nhan gật đầu sau đó tiễn anh ta ra tới cửa.
Cho đến khi đóng cửa lại rồi cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Tâm Nhan, rốt cuộc con làm sao vậy?” Liễu Nguyệt đi đến trước mặt con gái, có hơi lo lắng hỏi.
Đường Tâm Nhan kéo tay mẹ ngồi trên sô pha trong phòng khách.
“Mẹ, sau này mẹ cố gắng ít tiếp xúc với Trình Tử Thanh đi, anh ta không an toàn.”
Đường Tâm Nhan tràn đầy nghiêm túc dặn dò mẹ mình.
“Việc này…” Nghe được lời của con gái trên mặt Liễu Nguyệt liền tràn đầy nghi hoặc, vừa nãy chẳng phải rất tốt sao? Sao đột nhiên lại bảo bà bớt tiếp xúc với Trình Tử Thanh rồi?
“Mẹ, mẹ nghe con, đây là trực giác của con, con cứ luôn cảm thấy Trình Tử Thanh tiếp cận mẹ con mình là có mục đích, nếu không Mặc Trì Uý cũng sẽ không yêu cầu con cách xa anh ta ra. Dù sao con trai cũng ở bên cạnh con, anh ấy vẫn rất quan tâm đến thằng bé.”
Ngữ khí khi nói chuyện của Đường Tâm Nhan tỏ rõ vẻ nghiêm trọng.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc nhìn thấy vẻ trầm trọng trên mặt con gái, Liễu Nguyệt vẫn là lập tức đồng ý với cô.
“Mẹ, cho dù xảy ra chuyện gì mẹ cũng không được để Tiểu Duệ ở một mình với Trình Tử Thanh.”
Liễu Nguyệt gật đầu.
“Yên tâm đi, mẹ đều nghe con hết.”
Cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.
…
Liên tiếp mấy ngày Trình Tử Thanh đều không gặp được Đường Tâm nhan, điều này khiến anh ta cảm thấy hơi kỳ quái.
Cả một tuần đều không gặp được Đường Tâm Nhan, Trình Tử Thanh đến chợ mua ít đồ rồi liền đến gõ cửa nhà cô.
Gõ cửa hết cả nửa ngày nhưng bên trong lại không có bất cứ phản ứng gì, lẽ nào không ở nhà?
Trình Tử Thanh cau chặt mày, sau khi gõ một lát nữa vẫn không thấy có ai đáp lại thì anh ta liền gọi điện thoại cho cô.
Đường Tâm Nhan đang dẫn theo mẹ và con trai ăn bữa tối ở nhà Cố Nhiễm Nhiễm đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Thấy là số của Trình Tử Thanh, Đường Tâm Nhan ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền đem điện thoại ném qua một bên.
“Sao lại không nghe máy? Chắc không phải là người theo đuổi cậu đấy chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm thấy được hành động của Đường Tâm Nhan liền không khỏi trêu ghẹo nói.
“Người theo đuổi?” Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Tớ không hề mong sẽ có người theo đuổi như anh ta, vả lại bây giờ tớ sống với mẹ và cục cưng rất hạnh phúc, bên cạnh tớ không cần thiết phải có một người đàn ông đến làm trang sức.”
Đường Tâm Nhan cực kỳ bá đạo nói, nụ cười tràn đầy hạnh phúc trên mặt cô càng tô vẻ thêm cho khí chất nữ vương bá đạo.
“Xem ra gần đây cậu kiếm được không ít tiền nhỉ, nói chuyện tự tin chưa kìa.”
Cố Nhiễm Nhiêm trêu đùa nói.
Đường Tâm Nhan nhún nhún vai.
“Phụ nữ chỉ có làm phong phú bản thân mới là sống cuộc sống hoàn mỹ, mà tớ thì đang bước gần tới cuộc sống của chính mình.” Đường Tâm Nhan tự tin nói, trên mặt cô tràn đầy nụ cười rực rỡ.
Sau khi ăn xong bữa tối ở nhà Cố Nhiễm Nhiễm, cô liền dẫn theo mẹ và con trai rời khỏi nhà cô ấy.
Đường Tâm Nhan cho rằng mình về trễ thế này nhất định sẽ không gặp phải Trình Tử Thanh, nhưng cô không ngờ anh ta lại đứng ở cửa nhà mình, điều này khiến hàng mày của cô nhăn tít lại.
Chương 725: Gọi điện thoại cho chồng cũ.
Sao anh ta lại ở đây? Sao trước kia không phát hiện ra anh ta là một tên đàn ông đeo bám dai dẳng như vậy nhỉ? Sớm biết như vậy thì lúc đầu không nên tiếp xúc quá nhiều với anh ta.
Có lẽ lời cảnh cáo của Mặc Trì Uý đối với mình không phải hoàn toàn vô lý, anh ta có lẽ thật sự là một nhân vật nguy hiểm.
“Tâm Nhan, sao giờ này mọi người mới về? Tại sao tôi gọi điện thoại cho cô, cô lại không nhận? Có phải cô muốn cho tôi lo lắng điên lên không hả?”
Lúc Trình Tử Thanh nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì liền lập tức xông tới trước mặt cô, sốt ruột hỏi.
Ngữ khí tràn đầy tính chất vấn kia của anh ta khiến Đường Tâm Nhan cực kỳ bất mãn.
“Tử Thanh, tôi và mẹ đến nhà bạn chơi thì có liên quan gì tới anh?” Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, không hề có bất cứ cảm xúc nào.
“Vậy tại sao không nghe điện thoại? Cô có biết là tôi đã gọi cho cô rất nhiều cuộc không.”
Trình Tử Thanh sốt ruột gào lên.
Hàng mày Đường Tâm Nhan cau chặt vào nhau, dùng chìa khóa mở cửa nhà ra.
“Tâm Nhan…” Thấy Đường Tâm Nhan ôm đứa nhỏ muốn vào nhà mà không thèm để ý đến mình, Trình Tử Thanh liền sốt sắng chặn ngay trước người cô, thái độ hôm nay Đường Tâm Nhan đối với anh ta khiến Trình Tử Thanh cực kỳ không vừa lòng.
“Trình Tử Thanh, rốt cuộc anh muốn làm gì? Giữa chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, tôi đi đâu thì liên quan gì tới anh? Sao tôi phải báo cáo với anh? Mời anh tránh ra cho.”
Trình Tử Thanh cứ luôn dây dưa khiến Đường Tâm Nhan có hơi tức giận.
“Cô…” Đột nhiên nghe thấy giọng nói tràn đầy lạnh lẽo của Đường Tâm Nhan, cả người Trình Tử Thanh đều sững sờ, lúc anh ta phản ứng lại thì Đường Tâm Nhan đã dẫn theo đứa nhỏ và mẹ vào nhà, vả lại còn ngay trước mặt anh ta đóng cửa lại.
Nhìn cửa nhà đóng chặt, đáy mắt Trình Tử Thanh xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Đường Tâm Nhan, cô đừng trách tôi, muốn trách thì hãy trách cô là người phụ nữ của Mặc Trì Uý, cho dù chỉ là đã từng thì tôi cũng muốn đuổi tận giết tuyệt.
Tia sáng lạnh nơi đáy mắt Trình Tử Thanh khiến người ta không rét mà run, dựng hết tóc gáy.
Tuy lần này nhốt Trình Tử Thanh ở bên ngoài, nhưng trong lòng Đường Tâm Nhan lại có một loại lo âu khó hiểu.
Anh ta rốt cuộc là ai? Nếu anh ta tiếp cận mình với mục đích nào đó thì rốt cuộc đó là mục đích gì?
Đường Tâm Nhan nằm trên giường, trong đầu có quá nhiều nghi vấn nhưng lại không tìm được chút manh mối nào.
Làm sao bây giờ? Sau này mình phải tiếp xúc với anh ta như thế nào? Nếu anh ta làm hại đến mẹ và con trai thì mình phải làm sao?
Đường Tâm Nhan lật qua lật lại trên giường không ngủ được, cuối cùng sau một hồi do dự rất lâu thì liền gọi điện thoại cho Mặc Trì Uý.
Mặc Trì Uý vừa làm xong bài tập phục hồi thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trì Chi Hành đứng bên cạnh tùy ý liếc số điện thoại gọi đến một cái.
“Là người phụ nữ của anh.” Khi Trì Chi Hành thấy là số của Đường Tâm Nhan thì không khỏi khiếp sợ hét lên.
“Tâm Nhan?”
Mặc Trì Uý cũng không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ gọi điện thoại cho mình, anh nhanh chóng lăn xe lăn đến trước điện thoại, sau khi xác nhận lại lần nữa thật sự là cô gọi đến thì liền kích động cầm điện thoại lên.
“Được rồi, em đi trước đây.”
Nhận được ánh mắt tỏ ý của Mặc Trì Uý, Trì Chi Hành liền thức thời lập tức xoay người rời đi.
Sau khi hít sâu mấy hơi để ổn định lại cảm xúc thì Mặc Trì Uý mới nhấn phím nghe máy.
“Mặc Trì Uý, là anh sao?” Điện thoại vẫn luôn không có người nghe máy, ngay lúc Đường Tâm Nhan định cúp điện thoại thì bên tai liền vang lên âm thanh đã kết nối, điều này khiến người đã đợi mất một lúc như cô tràn đầy vội vàng hỏi.
“Là anh, có chuyện gì sao?”
Giọng điệu lạnh băng mà Mặc Trì Uý cố ý thể hiện ra khiến đôi mày đẹp của Đường Tâm Nhan cau chặt lại.
“Trình Tử Thanh rốt cuộc là người nào? Có phải giữa anh và anh ta có ân oán gì không? Mặc Trì Uý, tôi mong anh có thể nói thật cho tôi biết.”
Đường Tâm Nhan trực tiếp mở miệng hỏi, không muốn có bất cứ dây dưa dài dòng gì.
Mặc Trì Uý không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ hỏi mình về chuyện của Trình Tử Thanh, lẽ nào… cô gái này đã nhận ra được sự nguy hiểm của Trình Tử Thanh?
“Mặc Trì Uý, anh nói gì đi chứ? Anh ta có phải kẻ địch của anh không?” Đường Tâm Nhan vẫn luôn không nghe thấy anh trả lời nên liền vội vàng hỏi lại lần nữa.
Mặc Trì Uý do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mở đôi môi mỏng.
“Đúng vậy, Trình Tử Thanh là kẻ địch của anh, anh ta tiếp cận em là có mục đích, anh ta sẽ làm hại em và con, thậm chí còn cả mẹ. Vậy nên… sau này cách anh ta xa một chút, anh ta chính là một phần tử nguy hiểm.”
Tuy không nói với Đường Tâm Nhan về ân oán giữa mình và Trình Tử Thanh, nhưng Mặc Trì Uý tin rằng với sự thông minh của người phụ nữ của mình thì cô nhất định có thể giữ được khoảng cách với Trình Tử Thanh.
“Được, tôi biết rồi, tạm biệt.”
Không đợi Mặc Trì Uý có bất cứ phản ứng gì, Đường Tâm Nhan đã cúp điện thoại.
Quả nhiên tiếp cận mình là vì có mục đích, thật đáng sợ.
Đường Tâm Nhan cúp điện thoại xong liền nhớ đến những lần tiếp xúc giữa mình và Trình Tử Thanh, nghĩ đến việc anh ta không chút kiêng kỵ mà đi lại trong nhà mình, thậm chí còn có cảnh tượng anh ta chơi đùa với con trai, cô không khỏi có hơi hối hận.
Xem ra sau này thật sự không thể tiếp xúc với anh ta nữa, nếu không không biết khi nào thì quả bom hẹn giờ anh ta sẽ phát nổ.
Đường Tâm Nhan nghĩ tới đây liền thở phào một hơi.
…
Mặc Trì Uý bị Đường Tâm Nhan cúp điện thoại thì trên mặt liền hiện lên vẻ bất lực, nhìn chân phải vẫn luôn không có chút sức lực nào của mình, hàng mày của anh liền nhăn tít.
Trì Chi Hành vẫn luôn đứng ngoài cửa, thấy bên trong qua một lúc lâu không có bất cứ âm thanh nào truyền ra, cậu ta cảm thấy có hơi kỳ quái liền vội vàng đẩy cửa bước vào.
Thấy Mặc Trì Uý cầm điện thoại nhưng trên mặt lại không có bộ dáng vui vẻ, Trì Chi Hành cảm thấy có hơi không ổn.
“Anh tư, sao thế?” Trì Chi Hành đi đến trước mặt Mặc Trì Uý, tràn đầy lo lắng hỏi.
Mặc Trì Uý thở dài một tiếng.
“Cô ấy gọi điện thoại cho tôi là vì muốn biết thân phận của Trình Tử Thanh, có lẽ nếu không có Trình Tử Thanh thì cô ấy sẽ không chủ động gọi cho tôi đâu.”
Mặc Trì Uý nhàn nhạt nói, nghĩ đến việc cô vô tình cúp điện thoại, trong lòng anh có một loại đau đớn nói không nên lời.
“Anh nói với cô ấy rồi?”
Mặc Trì Uý gật đầu.
“Tôi nói với cô ấy, Trình Tử Thanh là kẻ địch của tôi, anh ta tiếp cận bọn họ là vì có mục đích, cô ấy là một người phụ nữ thông minh, trong thời gian sau này cô ấy chắc chắn sẽ giữ vững khoảng cách với Trình Tử Thanh.”
Mặc Trì Uý tràn đầy khổ sở nói.
“Nếu muốn mau chóng gặp được người phụ nữ của mình thì anh nhất định phải tiếp tục kiên trì, sau khi chân của anh hồi phục lại thì anh liền có thể lập tức chạy tới trước mặt cô ấy rồi.”
Trì Chi Hành cổ vũ nói.
Trên môi Mặc Trì Uý xẹt qua một tia trào phúng nhàn nhạt.
“Tôi sẽ không từ bỏ, nhưng tôi thật sự rất sợ tên chó cùng đường Trình Tử Thanh sẽ làm ra chuyện gây hại đến mẹ góa con côi bọn họ.”
Mặc Trì Uý cau chặt mày, trong đôi mắt đen sâu thẳm chứa đầy lo lắng.
Chương 726: Mẹ mất tích rồi?
Do Mặc Trì Uý phân phó, Trì Chi Hành lại tăng thêm người âm thầm bảo vệ Đường Tâm Nhan và đứa nhỏ
Sắp xếp như vậy khiến Mặc Trì Uý tương đối hài lòng.
Đường Tâm Nhan chưa bao giờ biết được thì ra trong bóng tối còn có nhiều người bảo vệ mình như vậy.
“Tâm Nhan, Trình Tử Thanh lại đến rồi, phải làm sao bây giờ? Cậu ta vẫn luôn đứng ngoài cửa.” Liễu Nguyệt nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan
“Lại tới nữa?” Đôi mày đẹp của cô cau chặt lại: “Mấy ngày nay chẳng phải ngày nào anh ta cũng tới sao?”
Liễu Nguyệt cũng hoàn toàn bất lực không biết làm sao.
“Lần này phải làm sao đây? Hay là không mở cửa? Nhưng nếu cậu ta cứ gõ mãi thế này thì sẽ ảnh hưởng tới những hàng xóm khác mất, đến lúc đó bọn họ sẽ khiếu nại đấy.”
Liễu Nguyệt trưng cầu ý kiến của con gái, đối với việc Trình Tử Thanh cứ luôn chủ động tới gõ cửa làm phiền bà cũng thấy có hơi chán ghét. Trước kia bà cũng có hảo cảm với Trình Tử Thanh, nhưng những hành động gần đây của Trình Tử Thanh thật sự khiến Liễu Nguyệt sinh ra cái nhìn không tốt về anh ta.
Đường Tâm Nhan cũng không ngờ Trình Tử Thanh lại không hề có ý từ bỏ mà vẫn luôn liên tục gõ cửa.
Hít sâu một hơi, cô đi đến trước cửa, trực tiếp mở cửa ra.
“Tâm Nhan, tặng cho cô.”
Còn chưa nhìn thấy Trình Tử Thanh, ngược lại thấy được một bó hoa hồng lớn đang phô ra trước mặt mình.
“Anh… anh có chuyện gì sao?” Đường Tâm Nhan hỏi, cô đứng ngay trước cửa không hề có ý định cho Trình Tử Thanh vào nhà, hơn nữa cô cũng trực tiếp từ chối luôn bó hoa anh ta tặng.
“Nồi nhà tôi hỏng rồi vậy nên muốn đến nhà cô ăn ké cơm, Tâm Nhan, cô sẽ không đuổi tôi đi chứ, tôi đã một ngày chưa ăn gì rồi.”
Sợ Đường Tâm Nhan sẽ cự tuyệt, Trình Tử Thanh liền vội vàng nói.
Nghe được yêu cầu của anh ta, Đường Tâm Nhan không thèm nghĩ liền dứt khoát từ chối lời đề nghị của anh ta.
“Nhà tôi nấu không nhiều lắm vậy nên dường như không có cách nào giữ anh lại ăn cơm được, vẫn là để ngày khác đi.”
Lời từ chối của cô hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trình Tử Thanh.
“Tâm Nhan, cô đây là…”
Đường Tâm Nhan nhún nhún vai.
“Tôi suy nghĩ kỹ rồi, có lẽ tính cách của chúng ta không thể nào trở thành bạn bè được, vậy nên… hãy để tôi giữ vững khoảng cách đi, thời gian đã không còn sớm nữa, tôi còn phải chơi với con trai nên vào trước đây.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền trực tiếp đóng cửa lại.
Sắc mặt Trình Tử Thanh đứng ngay cửa lập tức trở nên khó coi.
Xem ra cách thức từ từ tiếp cận của mình là không ổn rồi, vậy thì đừng trách ông đây bắt đầu động thủ nhé.
Vì tránh cho Trình Tử Thanh lại gần con trai quá mức, trong những ngày tiếp theo Đường Tâm Nhan vẫn luôn ở nhà cùng với mẹ, chưa từng rời đi.
Cuối cùng cô vẫn là gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm bảo cô ấy đưa chút đồ ăn đến.
Cố Nhiễm Nhiễm xách bao lớn bao nhỏ đến nhà Đường Tâm Nhan.
“Trời ạ, cậu mua nhiều quá vậy?” Thấy mấy túi xách trong tay cô ấy, trên mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy kinh ngạc.
Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp đem mấy cái túi bỏ lên bàn.
“Biết cậu không thích ra khỏi nhà nên tớ liền mua nhiều thêm một chút, có thể đủ cho mọi người ăn mấy ngày liên tiếp đó, nếu ăn hết rồi thì gọi điện thoại cho tớ, tớ lại đưa thêm qua.”
Cố Nhiễm Nhiễm cười nói.
Đường Tâm Nhan vui vẻ ôm cô ấy vào lòng.
“Có cậu làm chị em của tớ thật đúng là tốt quá mà.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng vỗ về bờ vai cô.
“Tâm Nhan, Duệ Nhân vẫn luôn không thoải mái, có phải là bị bệnh rồi không?” Liễu Nguyệt tràn đầy hoảng loạn ra khỏi phòng đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Bị bệnh?” Nghe được hai chữ này Tâm Nhan vô cùng hoảng sợ, mau chóng xông vào phòng.
Nhìn khuôn mặt đỏ rực khác thường của con trai, trong lòng Đường Tâm Nhan liền hốt hoảng.
Cô vội vàng đặt tay lên trán con trai, trời ạ, cục cưng bị sốt rồi, người làm mẹ như mình thật đúng là không đủ tư cách, cô vậy mà lại không hề phát hiện ra con trai đang bị bệnh.
“Ngồi xe của tớ đi, tớ đưa mọi người đến bệnh viện.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói.
Đường Tâm Nhan gật đầu, lập tức ôm con trai vào lòng, cẩn thận mặc quần áo cho cục cưng sau đó mới ôm cậu bé cùng Cố Nhiễm Nhiễm rời khỏi nhà.
“Tâm Nhan, xảy ra chuyện gì rồi?” Bọn họ vừa ra khỏi nhà liền nhìn thấy Trình Tử Thanh.
“Không có gì.”
Không có tâm trạng nói chuyện với anh ta, Đường Tâm Nhan nói xong hai chữ này liền lập tức ôm con trai theo Cố Nhiễm Nhiễm vào thang máy.
Trình Tử Thanh cau chặt mày, liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt đang đứng trước cửa tràn đầy lo lắng trông chờ, đáy mắt Trình Tử Thanh xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Anh ta từng bước một đi về phía Liễu Nguyệt.
…
Cố Nhiễm Nhiễm cả đường tăng tốc kịp thời đưa đứa nhỏ tới bệnh viện.
Lòng Đường Tâm Nhan nóng như lửa đốt, gần đây sức khỏe của con trai đúng thật rất kém, không ngờ bây giờ lại sốt lần nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ bị sốt tới đỏ rực của con trai, trong lòng cô liền tràn đầy tự trách, nếu mình sớm phát hiện được sự khác thường của cục cưng thì con cũng sẽ không cần phải chịu đựng đau đớn tới mức này.
Đường Tâm Nhan, người làm mẹ như mày thật đúng là rất không tốt.
Đường Tâm Nhan thật hận không thể tát mình hai cái.
“Tâm Nhan, cậu đừng lo lắng, thằng bé sẽ không bị gì đâu.” Cố Nhiễm Nhiễm an ủi nói.
Đường Tâm Nhan vẫn luôn ôm con trai, nhìn khuôn mặt đỏ rực của con, ngay cả lúc y tá tiêm thuốc mà cậu bé cũng không hề rên một tiếng, điều này khiến cô càng thêm đau lòng.
Thuốc có tác dụng, ngay lập tức liền khiến nhiệt độ của đứa bé từ từ giảm xuống. Sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai, cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng thở phào được một hơi.
Tốt quá rồi, con đã giảm sốt rồi.
Sợ mẹ lo lắng nên sau khi tình hình của con trai đã ổn định thì cô liền lập tức gọi điện thoại về cho mẹ, nhưng điện thoại vang mãi vẫn không có người bắt máy.
Chẳng lẽ mẹ ra ngoài rồi?
Đôi mày đẹp của Đường Tâm Nhan cau chặt lại, trong lòng có một loại cảm giác lo lắng không rõ xẹt qua.
“Bác gái sẽ không sao đâu, đợi sau khi truyền nước cho thằng bé xong thì chúng ta sẽ lập tức quay về luôn.”
Cố Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh an ủi nói.
Nửa tiếng sau, hai người ôm theo đứa nhỏ về lại nhà trọ, khi Đường Tâm Nhan bước ra khỏi thang máy thấy cửa nhà mình đang mở rộng thì không khỏi hoảng hốt.
Cô lập tức ôm đứa nhỏ chạy vào nhà.
“Mẹ…” Ở phòng khách không có bóng dáng mẹ, Đường Tâm Nhan sốt ruột gọi lớn, nhưng gọi hai tiếng vẫn không có bất cứ lời đáp lại nào, điều này khiến dự cảm không lành trong lòng cô ngày càng mãnh liệt hơn.
Cô vội vàng giao con trai cho Cố Nhiễm Nhiễm còn mình thì xông về phía phòng của Liễu Nguyệt, bà đi đâu rồi? Tại sao lại không ở nhà chứ?
Đường Tâm Nhan lo lắng không ngớt, lại lần nữa gọi vào điện thoại của Liễu Nguyệt, nhưng không ngờ tiếng chuông điện thoại lại vang lên từ trên sô pha.
“Có lẽ lúc bác gái ra ngoài đã quên mang theo điện thoại.”
Cố Nhiễm Nhiễm an ủi nói.
“Không thể nào, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì thì mẹ sẽ không quên khóa cửa đâu. Nhiễm Nhiễm, mình nên làm gì? Bây giờ mình phải làm gì đây?”
Đường Tâm Nhan nóng ruột nóng gan, trực tiếp ngồi bệch trên sàn nhà, sắc mặt trắng bệch.