Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương - Chương 462
Đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương Chương 462 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) – Chương 462 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Convertor: Vovo
Editor: Như Ý
Betaer: Hyna+Windy
————————-
Chỉ thấy, Lạc Thần nói câu nói này xong, sau đó, rốt cuộc cũng chậm rãi đứng lên.
Hắn từng bước từng bước, đi tới trước mặt của Từ Minh, xoay người như đứng bên cạnh người bạn tốt ngày xưa, cùng hắn đứng sóng vai, giương mắt nhìn về phía ngôi sao trên bầu trời mênh mông.
——“Để ta nói cho ngươi biết, lịch sử, từ trước đến giờ đều do người thắng viết!”
“Từ nay về sau, giang hồ này, ta nói chính, đó chính là chính, ta nói tà, đó chính là tà!”
Thời điểm Lạc Thần nói câu nói này, không giống như lúc Từ Minh diễn, ngông cuồng bá đạo, mà ngữ khí của Lạc Thần thậm chí là phong đạm vân khinh, giống như chỉ đang nói đến một sự tình vô cùng tầm thường, giọng nói bình tĩnh hệt như một đầm nước lạnh giá tĩnh mịch.
Nói xong câu này, hắn liền chậm rãi cất bước, bước qua Từ Minh đang đứng sát vai mình.
Điều đó có nghĩa là huynh đệ ngày xưa cùng luận đạo múa kiếm, từ đây hoàn toàn chia ly, đường ai nấy đi…
Qua một lúc lâu sau, hiện trường vẫn im lặng như cũ đến cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
Ngay lập tức những lời bình luận trên sóng trực tiếp đều ngừng lại.
“Tôi xin kết thúc.”
Mãi đến lúc Lạc Thần xoay người, cúi chào đạo diễn, tất cả mọi người mới từ bên trong nội dung cốt truyện bừng tỉnh. Tống Kim Lân ngồi tại chỗ, bất động như núi, trên mặt lại lộ rõ thần sắc kích động, chăm chú nhìn Lạc Thần, tựa hồ là không dám tin vào mắt mình nữa.
Đến cả bản thân Từ Minh đều hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.
Từ Minh vừa rồi tựa hồ như trực tiếp tham gia diễn cùng Lạc Thần, cho nên cảm thụ so với bất kì người nào khác đều càng thêm trực quan hơn.
Mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa bị Lạc Thần dẫn vào vai diễn, cho rằng chính mình là Vân Hải.
Màn diễn lúc nãy mới vừa kết thúc, vào lúc này âm thanh bình luận lại điên cuồng bắt đầu nổ lên——
[Ta quỳ a… Mịa nó! Thật trâu bò mà! Đây quả thực là cha của Lâm Lạc Trần nha!]
[Cái gì mà là cha của Lâm Lạc Trần! Cái này rõ ràng chính là bản thân Lâm Lạc Trần! Tôi cho là mới vừa rồi Từ Minh diễn đã tính là hoàn mỹ! Nhìn Lạc Thần mới biết, cái gì mới là bản tôn đích thân tới!]
[Cách diễn của Từ Minh quả thật rất hoàn mỹ, tôi biết kỹ thuật diễn xuất của anh ta rất tốt, nhưng mà Lạc Thần, anh ấy hoàn toàn không phải là diễn, mà là hoàn toàn đắm chìm trong câu truyện, đắm chìm trong nhân vật….anh ấy chính là Lâm Lạc Trần đó!]
[Cái này chính là sự khác biệt giữa việc sống với nhân vật và diễn a! Rõ ràng mới vừa rồi Từ Minh vẫn là Lâm Lạc Trần, nhưng một giây sau lại bị Lạc Thần dẫn vào vai diễn, trở thành Vân Hải!]
[Thật ra thì mới vừa rồi thời điểm mọi người đều đang chú ý Từ Minh, tôi vẫn một mực chú ý nhìn Lạc Thần, phát hiện hắn ta căn bản cũng không phải là nhập vai diễn chậm, mà là vừa mới bắt đầu cũng đã ở trong trạng thái của Lâm Lạc Trần rồi, cho nên căn bản cũng không cần nhập vai diễn!]
[Quá kích động, quả nhiên nguyên bản chính là nguyên bản! Căn bản không phải những người khác có thể tùy tiện thay thế được!]…
Tại chỗ ngồi, Tống Kim Lân đã hoàn toàn rơi vào trầm tư. Ông hôm nay chọn đoạn này không phải tùy tiện chọn, mà là có thâm ý của ông. Đoạn truyện này nhìn như rất đơn giản nhưng thật ra là phần chuyển biến tình cảm vô cùng quan trọng trong toàn bộ phim, đây là lúc mà Lâm Lạc Trần cùng Vân Hải vạch ra khoảng cách.
Phải biết rằng bên trong phần thứ hai này, nam hai cùng nhân vật nam chính trong lúc diễn vai đối thủ thì việc xử lý tình cảm khá là quan trọng, bọn họ vừa là kẻ thù vừa là bạn, tuy quan niệm không hợp nhau nhưng lại đều thông minh như nhau.
Loại cảm giác mâu thuẫn này rất khó biểu hiện.
Ví như mới vừa rồi Từ Minh diễn thử, mặc dù rất không tồi, nhưng lại đơn bạc, chẳng qua chỉ diễn đoạn nội dung đó mà quên liên hệ với nhân vật chính cùng toàn bộ nội dung cốt truyện lại với nhau.
Mà kỹ thuật diễn xuất của Lạc Thần quá sức co dãn, chỉ ngắn ngủi trong mấy câu lời thoại, một đoạn nội dung cốt truyện đơn giản, thế nhưng lại dung hợp được toàn bộ sự việc cũ lại với nhau đồng thời cũng biểu hiện hoàn mỹ sự mâu thuẫn cùng giãy giụa trong nhân vật ra bên ngoài.
Nếu không phải là khổ công luyện tập, hoàn toàn hiểu rõ nhân vật thì tuyệt đối không có khả năng làm được loại trình độ này.