Cô vợ khế ước của tổng tài - Chương 429
Đọc truyện Cô vợ khế ước của tổng tài Chương 429 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài – Cổ Hề Hề – Nghiêm Như Bạch Full – Chương 429 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thành phố F và thành phố N rất gần nhau, hai nơi này có thể xem là láng giềng. Quãng đường giữa hai thành phố cùng lắm chỉ mất hai giờ đi xe, và thôn nhỏ kia thì nằm ở ngoại thành của thành phố F. Cho nên Mộc Nhược Na và Hề Hề quyết định không đón taxi đường dài, mà là tự đi bằng xe của mình.
Vì để lấy được bí quyết làm mỹ phẩm thiên nhiên gia truyền, hai người đã chuẩn bị rất nhiều thứ, cốp xe nhét đầy mọi vật dụng cần thiết, tựa như trận đánh này không thắng là sẽ không về!
Trên đường đi, Hề Hề là người lái xe, Mộc Nhược Na thì ôm một đống tạp chí mỹ phẩm không ngừng nghiên cứu.
“Hề Hề này, Vân gia của cậu là gia tộc am hiểu về dược tề học nhất, sao cậu không nghĩ đến việc ứng dụng dược phẩm vào việc sản xuất mỹ phẩm?” Mộc Nhược Na vừa xem báo, vừa cẩn thận dò hỏi.
“Không phải không nghĩ đến, mà là không thể.” Hề Hề trả lời thẳng thắn: “Cậu cũng biết, dược tề học của Vân gia không truyền cho người ngoài, càng không đem ra kinh doanh, không chỉ trong nội bộ Trung Quốc mà cả toàn thế giới đều luôn luôn soi mói chúng tôi. Nếu Vân gia thật sự vận dụng dược tề học để sản xuất mỹ phẩm, đồng nghĩa với việc mọi bí dược của Vân gia đều sẽ bị công khai. Mà đây là điều cấm kỵ tuyệt đối đã được đề rõ trong tổ huấn của gia tộc vào thời kiến quốc.”
Mộc Nhược Na lấy tay day day cằm, suy tư gật gật đầu: “Cũng đúng, thảo nào Vân gia trở thành mục tiêu soi mói của rất nhiều người, hóa ra là vì Vân gia cất giữ rất nhiều tinh hoa bảo bối mà người khác đều muốn chiếm lấy. Ai da da, có bảo vật trong tay mà không được dùng, thật đúng là tiếc quá! Hề Hề, người mà chúng ta sắp gặp đó, nghe nói phương thức làm mỹ phẩm thiên nhiên gia truyền của họ là được truyền thừa từ bên trong cung đình thời xưa, cậu thấy có đáng tin không?”
“Chuyện phương thức làm đẹp từ thời vua chúa ở cung đình bị lọt ra ngoài hiển nhiên là có, chúng ta cứ đến coi thử xem sao, hiện giờ tôi khó có thể kết luận điều gì.” Hề Hề bình tĩnh trả lời: “Nếu mọi thứ đều là sự thật, thì chúng ta bỏ ra số tiền lớn để mua bí quyết gia truyền đó cũng rất xứng đáng.”
Mộc Nhược Na gật gù tán đồng.
“Còn nữa, lần này chúng ta đường đột ghé thăm họ, nhớ phải giữ được tư thái điềm tĩnh, không thể quá sốt ruột nôn nóng.” Hề Hề tiếp tục nói: “Nghe nói người này tính tình rất quái lạ, trước kia từng có nhiều người muốn đến thu mua bí quyết này nhưng chưa ai thành công. Cho nên chúng ta phải chuẩn bị thật tốt mới được!”
Mộc Nhược Na bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống, vỗ vỗ vai Hề Hề, vẻ mặt không giấu nổi niềm tự hào: “Có cậu ở đây rồi thì mọi chuyện đều không thành vấn đề!”
Hề Hề khẽ cười, lắc đầu: “Tôi không dám cam đoan gì đâu nha!”
“Yên tâm, hai chúng ta hợp tác với nhau nhất định bách chiến bách thắng, không gì cản nổi!” Mộc Nhược Na nói một cách tự tin sảng khoái, rồi cười ha hả.
Ngay lúc hai người đang cười đùa nói chuyện phiếm, đột nhiên Hề Hề nhìn thấy phía trường có người đang đi bỗng loạng choạng ngã trên mặt đất. Cô nhanh chân đạp phanh xe lại: “Có người ngất xỉu trên đường kìa, chúng ta xuống coi đi.”
Nói xong câu này, Hề Hề lập tức mở cửa xe bước ra.
“Này này này, nói đi là đi ngay vậy? Chờ tôi với!” Mộc Nhược Na thấy Hề Hề gấp gáp như vậy thì hơi bực dọc, vội vàng ra khỏi xe: “Cậu xem cậu kìa, thật là, ngộ nhỡ gặp phải lừa đảo hay tên ăn vạ nào thì sao? Chúng ta chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm thì biết làm gì?”
Hề Hề đi đến trước mặt người kia, cô cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa tay mở tròng mắt đối phương ra, rồi nhìn sắc mặt và chẩn đoán: “Không phải đâu, ông ấy bị bệnh thật đó, kiệt sức vì mất nước. Nhược Na, cậu lấy bình nước ấm trong xe lại đây, nhân tiện gọi cứu thương luôn đi.”
Mộc Nhược Na vốn dĩ không muốn quản chuyện bao đồng, nhưng Hề Hề đã vậy rồi thì cô cũng hết cách, đành xoay người trở vào xe lấy bình nước.
Hề Hề dùng hết sức để lật người đối phương lại, nhìn kỹ thì người đàn ông này khá lớn tuổi, có lẽ đã xấp xỉ sáu mươi, tuy gương mặt phảng phất dấu vết của thời gian nhưng vẫn không làm mất đi khí chất của ông ấy. Dù đang hôn mê, nhưng từng đường nét trên khuôn mặt đều tỏa ra nét sang trọng và khí phách đĩnh đạc.
Vấn đề là ở nơi vắng vẻ thế này, sao lại có một người đàn ông sang trọng khí phách ở đây? Nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý!
Nhận bình nước từ Mộc Nhược Na, Hề Hề từ từ đỡ đối phương nghiêng nghiêng đầu uống từng ngụm nước.
Mộc Nhược Na cúi xuống ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt suy ngẫm: “Người này trông quen quen, hình như là gặp ở đâu rồi thì phải?”
Hề Hề giúp người đàn ông uống nước xong, nhìn thấy đối phương còn bất tỉnh, liền nói: “Có khi do cậu thấy trai đẹp nhiều quá nên giờ ai đẹp cũng thấy quen mắt cả, ông ấy tuy lớn tuổi rồi, nhưng từ khuôn mặt hiện tại thì có thể tưởng tượng ra được, lúc còn trẻ chắc ông ấy là một người rất hào hoa.”
“Ừm, đúng là một ông chú rất đẹp trai!” Mộc Nhược gật gù, cô lấy di động ra chuẩn bị gọi cứu thương.
Ngay lúc này người đàn ông bắt đầu nhấp nháy mí mắt, mơ màng tỉnh dậy, mở mắt tức thì nhìn thấy hai cô gái, một người là đóa hoa lan thanh tú, người còn lại xinh đẹp một cách mị hoặc.
“À, đã tỉnh rồi? Thiếu chút nữa là tốn tiền điện thoại!” Mộc Nhược Na ngồi xổm xuống, giọng nói hơi ngỗ ngáo: “Này, chú đẹp trai ơi, là bọn tôi đã cứu chú đó, chú nhớ báo đáp nha!”
Hề Hề trợn tròn mắt nhìn Mộc Nhược Na, cô nàng này thật kỳ cục, tại sao cô trước hay sau khi mất trí nhớ lại có duyên làm bạn với cô nàng ngực bự này nữa không biết?
Ngươi đàn ông từ từ ngồi dậy, lấy tay xoa xoa vào đầu, có vẻ như đầu ông ấy đang đau nhức, sau đó chậm rãi trả lời: “Cảm ơn hai người, ta đây là bị làm sao vậy?”
Hề Hề nhún nhún vai, đưa bình nước ấm cho người đàn ông: “Chú bị mất nước, đuối sức nên ngất xỉu. Nếu con đoán không nhầm thì hôm nay người chú không được khoẻ, bị ói mửa và thổ tả, lại không kịp thời uống thuốc nên khiến cơ thể mất nước nhanh chóng, chú có cần con gọi xe cứu thương không?”
Người đàn ông lập tức trả lời: “Không, không cần! Ta không có tiền!”
Hề Hề định lấy ví ra đưa cho ông ấy một số tiền thì Mộc Nhược Na đã nhanh tay ngăn cản: “Vậy chú này, chú có thể tự đi về nhà không?”
Hề Hề kinh ngạc nhìn, thì thấy Mộc Nhược Na đang nhìn cô, khẽ lắc đầu.
Nơi này là chỗ hẻo lánh, bỗng dưng khi không có một người đàn ông nằm ở đây, làm sao có thể không nghi ngờ? Nguyên tắc đầu tiên khi bước chân ra khỏi nhà là phải luôn luôn cẩn trọng mọi thứ, đừng có dễ dàng đưa tiền cho người ta, xét theo phương diện này thì Mộc Nhược Na là người có nhiều kinh nghiệm hơn so với Hề Hề.
Người đàn ông cúi đầu nghĩ nghĩ: “Ta có thể tự mình trở về, nhà của ta ở trong thôn gần đây, ta tự về được.”
Nghe người đàn ông nói có nhà ở gần đây, Mộc Nhược Na vội vàng hỏi: “Vậy chú này, tôi có thể hỏi thăm chút không, có phải gần đây là Trần gia thôn, trong thôn có một người tên là Trần Mỹ Nga?”
Người đàn ông sửng sốt: “Sao cô lại biết? Ta là người ở Trần gia thôn, Trần Mỹ Nga là vợ của ta.”
Ôi.. sẽ không trùng hợp vậy chứ, đúng là quá trùng hợp mà!
Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng liếc nhìn nhau, Mộc Nhược Na nhún vai lắc lắc đầu, tỏ vẻ như chẳng hiểu vì sao mà vận khí của họ lại may mắn quá mức nghịch thiên thế này!
Hề Hề cũng khẽ lắc đầu, từ tốn nói: “Chú ơi, bọn con đây là đang tìm người tên Trần Mỹ Nga, vậy để bọn con đưa chú về nhà nhé. Nếu để chú tự đi bộ một mình, sợ giữa đường nắng nóng quá lại bị kiệt sức.”
Người đàn ông ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Mộc Nhược Na và Hề Hề cùng đứng lên quay trở lại xe, người đàn ông đi theo sau. Ông ấy ngồi vào băng ghế sau, đưa tay kéo đai an toàn rất thuần thục, còn thuận tay điều chỉnh lại lưng ghế.
“Chú làm nghề tài xế sao?” Hề Hề không khỏi tò mò.
Người đàn ông ngẩn người vì câu hỏi này: “Không..”
“Vậy là nhà chú dùng loại xe này?” Hề Hề tiếp tục hỏi.
“Không.” Người đàn ông vẫn một câu trả lời.
Mộc Nhược Na lúc này đã nhận ra điểm khác thường. Một người không phải tài xế lái xe, trong nhà lại không đi xe này, vậy làm sao có thể sử dụng dây an toàn và biết điều chỉnh lưng ghế một cách thành thạo như vậy? Hơn nữa chiếc xe của Mộc Nhược Na không phải dòng xe phổ thông thông thường, chỉ có những người đã từng điều khiển thì mới biết rõ vị trí từng nút bấm điều chỉnh ghế ngồi.
Hề Hề và Mộc Nhược Na lần nữa liếc nhìn nhau, vốn dĩ Hề Hề là người có nét nhu hòa dịu dàng, nên tự nhiên người khác sẽ ít đề phòng với cô. Vì vậy cô liền chủ động tán gẫu: “Không biết bọn con nên xưng hô với chú như thế nào?”
“Ta tên Xuân Lâm.” Thời điểm trả lời câu này, khí chất người đàn ông vẫn tỏa ra một nét phong độ uy nghi, nhưng mà cái tên quá đỗi hài hước lại thiếu chút nữa làm Hề Hề trượt tay lái.
Xuân Lâm? Được rồi, tên này thật sự làm giảm phong độ của chú nha ông chú đẹp trai!
“Vậy chú cũng là họ Trần sao?” Hề Hề tiếp tục nói chuyện phiếm: “Con tên Vân Hề, chú có thể gọi con là Hề Hề.”
Có vẻ như người đàn ông không có thái độ gì phòng bị với Hề Hề, ông ấy cười cười nói: “Ta không biết mình họ gì, chín năm trước lúc đến thôn này thì ta đã là một người không nhớ gì về dòng họ của mình.”
Không nhớ gì về dòng họ của chính mình?
Có lẽ do đồng cảnh ngộ mất đi ký ức, ánh mắt Hề Hề nhìn người đàn ông trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: “Cũng không sao, dù có quên đi những việc trước đây cũng chẳng phải việc gì lớn lao, chỉ cần cuộc sống hiện tại của chúng ta vui vẻ hạnh phúc, vậy là đủ.”
Người đàn ông nhìn thoáng qua Hề Hề, đôi mắt già nua mang theo ý cười tán thưởng: “Đúng vậy, cô bé này nói quả là không sai.”
Không lâu sau chiếc xe đã tiến vào Trần gia thôn và dừng lại trước cửa nhà người đàn ông.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng, sự xuất hiện của chiếc siêu xe hạng sang này khiến không ít người dân trong thôn vây lại tò mò xem náo nhiệt. Lúc họ thấy người đàn ông bước ra khỏi xe, tức thì có người chạy đến lôi kéo ông ấy: “Xuân Lâm, đây là người nhà của ông đến tìm ông sao? Vậy là ông sắp rời khỏi Trần gia thôn rồi sao?”
Xuân Lâm chưa kịp trả lời thì đã vang lên tiếng mắng mỏ của một người phụ nữ: “Chính ông mới là bị người nhà đến tìm đó! Xuân Lâm là người của Trần gia thôn, ông nghe chưa? Bây giờ là vậy, và sau này cũng vậy!”
Hề Hề ngẩng đầu lên, nhìn thấy một phụ nữ trung niên tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi, từ trong nhà đang hùng hổ xông ra. Lúc người phụ nữ này nhìn thấy Hề Hề và Mộc Nhược Na thì sửng sốt, có vẻ bà ta không ngờ chồng của mình lại trở về cùng với hai cô gái trẻ xinh đẹp như vậy.
Xuân Lâm vừa thấy người phụ nữ, tức khắc nở nụ cười: “Mỹ Nga, hai người này đến tìm bà.”
“Tìm tôi?” Trần Mỹ Nga kinh ngạc, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét: “Tôi không biết các người! Mau đi đi!”
Nói xong câu đó, Trần Mỹ Nga lập tức lôi kéo Xuân Lâm vào nhà, tính đóng cửa lại.
Hề Hề và Mộc Nhược Na đứng ngây người tại chỗ, chẳng ngờ ghé tận nơi mà không được vào cửa, chứ đừng nói đến việc hỏi mua bí quyết gia truyền làm mỹ phẩm..
Mộc Nhược Na lanh tay lẹ mắt, liền chạy đến ngăn cản Trần Mỹ Nga, vội vàng nói: “Chú Lâm vừa rồi bị ngất xỉu giữa đường, là chúng tôi cứu chú ấy về đây. Tuy chú ấy tỉnh lại rồi nhưng cơ thể chưa khoẻ hẳn đâu, bạn tôi Hề Hề là bác sĩ, dì nên để Hề Hề khám lại cho chú ấy một chút!”
Hề Hề trừng mắt, này, này, tôi đâu có phải bác sĩ!
Tôi chỉ có mang theo thuốc và một số dược vật ở nhà mà thôi!