Cô vợ khế ước của tổng tài - Chương 412
Đọc truyện Cô vợ khế ước của tổng tài Chương 412 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài – Cổ Hề Hề – Nghiêm Như Bạch Full – Chương 412 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hề Hề bình tĩnh đứng yên, khoé miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười.
“Xin lỗi, tôi không muốn biết.” Ánh mắt Hề Hề thanh triệt nhìn thẳng vào Clarence: “Tôi chỉ muốn làm tốt phận sự của mình. Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, nếu tiểu thư Clarence có yêu cầu gì khác, chỉ cần làm được thì tôi sẽ tận lực.”
“Tôi muốn ngài Doãn, được không?” Clarence tràn đầy khiêu khích nhìn Hề Hề: “Cô nói đi, rốt cuộc cô và ngài Doãn có quan hệ gì? Làm sao hai người quen biết nhau? Cô là người phụ nữ của Tư Thần?”
Hề Hề cười nhẹ: “Rất tiếc, không thể trả lời. Còn vấn đề đầu tiên cũng rất xin lỗi, anh ấy là người, không phải đồ vật, tôi không có quyền quyết định anh ấy thuộc về ai.”
Dứt lời, Hề Hề cung kính gật đầu chào Clarence rồi quay người rời đi, để lại Clarence trợn trừng mắt tức giận đứng trơ ra tại chỗ.
Bất quá chỉ là một phụ nữ da vàng, lại dám kiêu ngạo trước mặt cô ta?
Cô ta chính là quý tộc của Vương Quốc Anh! Là quý tộc, quý tộc chân chính!
* * *
Hề Hề dĩ nhiên không vì Clarence quấy nhiễu mà làm trễ nãi công việc, mặc cho đáy lòng cô lúc này sóng to gió lớn ra sao thì cô tuyệt đối không cho phép mình có bất kỳ biểu hiện thất lễ nào. Bởi vì đêm nay cô chính là nữ chủ nhân của yến tiệc, thân là con gái của Vân gia, cô nhất định không thể làm chuyện mất mặt Vân gia!
Lúc Hề Hề sắp bước vào nhà bếp, đột nhiên ngoài cửa sổ có một cái đầu nho nhỏ lú lên, hướng về phía Hề Hề và cất tiếng gọi: “Này, cô gái Trung Quốc!”
Là tiếng Pháp? Một giọng nói non nớt?
Hề Hề liền đứng yên, xoay người lại thì tức khắc bật cười.
Trốn ngoài cửa sổ chính là cô bé tiểu thư sáng nay vừa tranh cãi về con mèo!
“Sao tiểu thư lại ở đây? Nếu bị phát hiện thì sẽ bị đuổi đi đó, thân là một quý tộc Pháp mà lại bị đuổi thì sẽ rất thất lễ!” Hề Hề trả lời bằng tiếng Pháp.
“Tôi.. tôi!” Cô bé tiểu thư đảo tròng mắt một vòng, nói: “Tôi đến nói cô biết, tôi tên là Lifia, năm nay tôi bốn tuổi!”
Hề Hề gật gật đầu: “Được rồi, vậy tiểu thư Lifia ở đây để chờ tôi sao?”
Lifia thật sự không muốn mở miệng nói chuyện với Hề Hề, chính là sức quyến rũ của hai tiểu vương tử thật quá mê người nha, nên cô nhóc đành phải chủ động đến đây tìm Hề Hề.
“Tôi muốn hỏi cô một chút, cô và hai vị vương tử kia là quan hệ gì?” Lifia nói xong thì quay mặt đi thẹn thùng.
Hề Hề mỉm cười trả lời: “Tiểu thư nhỏ đang nói Ngự Hàm và Cố Miểu? Hai đứa là con trai của tôi.”
“Cô gạt người ta! Rõ ràng cô trẻ như vậy, nhìn còn chưa đến mười lăm tuổi nữa, làm sao có thể có con?” Lifia chu chu miệng, vẻ mặt không tin.
Hề Hề bật cười khúc khích, lần này là cười vui vẻ thật sự, chứ không phải nụ cười máy móc. Bị một cô nhóc nói mình nói dối về tuổi vì quá trẻ, cũng được xem là một thành tựu chăng?
Hề Hề mỉm cười: “Cảm ơn tiểu thư đã quá khen. Chỉ là tôi năm nay đã hai mươi sáu tuổi rồi, vài tháng nữa sẽ là sinh nhật lần thứ hai mươi bảy. Tôi có con trai lớn như vậy thì đâu có gì lạ, đúng không?”
Không biết là vì muốn trêu chọc cô nhóc tiểu thư kiêu ngạo này, hay là từ trong tiềm thức mà Hề Hề đã xem Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu là con trai của mình, nhưng cô trả lời câu hỏi này rất tự nhiên, cô không muốn hai bánh bao nhỏ không có mẹ.
Sau khi xác định Hề Hề đúng là mommy của hai vương tử, Lifia cực kỳ nhụt chí..
Xong rồi xong rồi, cô bé đã lỡ dại đắc tội với mommy của vương tử rồi nha!
Nghe thấy tiếng chân lại gần, Hề Hề lập tức nói: “Nếu tiểu thư nhỏ không mau rời khỏi mà bị người ta phát hiện, thì sẽ bị đuổi ra khỏi trang viên này đó, lúc ấy sẽ rất mất mặt.”
Lifia nghĩ nghĩ một chút, rồi quay lưng bỏ chạy mất.
Hề Hề nhịn không được mà cười cười nhìn theo bóng dáng cô bé.
Lát sau cô liền bước vào bếp phụ quản gia an bài mọi việc, chuẩn bị cho yến tiệc.
Khi quay trở lại đại sảnh, còn chưa kịp trở lại bên cạnh Doãn Tư Thần thì đã nghe một thanh âm trầm trầm vang lên: “Không mời mà đến, ngài Doãn sẽ không tức giận chứ?”
Hề Hề xoay người lại nhìn, tức thì nhìn thấy một người đàn ông cao gầy, chậm rãi xuất hiện ở cửa lớn. Đối phương có ngũ quan tuấn tú thanh lịch, điểm nhấn trên gương mặt chính là đôi mắt màu hồng bảo thạch.
Thời điểm Doãn Tư Thần nhìn thấy đối phương thì khoé mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại, ngay sau đó đứng lên tiến về cửa lớn: “Bá tước Phillips nói quá lời, dù mời hay không thì ngài chính là khách quý. Chỉ là bá tước Phillips thường ít khi có mặt tại Anh quốc, không biết hôm nay ngọn gió nào đã đem ngài đến đây?”
“Nói theo cách của người Trung Quốc, hẳn là Đông phong (*). ” Bá tước Phillips mỉm cười, đưa mắt liếc một vòng quanh sảnh tiệc, khẽ gật đầu chào hỏi các vị quý tộc có mặt trong yến tiệc này, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên người Hề Hề.
(*) Đông phong: Ngọn gió đến từ hướng Đông, hướng của mặt trời mọc – hiện thân của ánh sáng và ấm áp, của chất trắng khôi nguyên không vương bụi đục của sắc màu, đại diện của sự bắt đầu, sinh sôi, tỏa mới sau đêm dài lận đận của mọi kiếp đời. Người ta gọi ngọn gió xuân ấm nồng mang theo đợi chờ, khao khát này là Đông phong.
“Xin chào bá tước Phillips, tôi là Vân Hề.” Hề Hề chủ động đưa tay chào hỏi đối phương.
Bá tước Phillips lịch lãm nắm tay Hề Hề, nhẹ nhàng cúi đầu đặt một nụ hôn lên tay cô: “Rất vinh hạnh được gặp em, thiên sứ của tôi.”
Thời điểm môi bá tước Phillips chạm vào mu bàn tay Hề Hề, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo không có chút độ ấm, đúng là một người đàn ông yêu diễm quá mức..
Khí chất Doãn Tư Thần chính là yêu mị, loại yêu mị này mang theo sự lãnh đạm tràn đầy khí phách. Còn bá tước Phillips lại là người đàn ông tỏa ra sự ôn nhu lạnh lẽo.. Hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt!
Hề Hề nhìn đôi mắt của bá tước Phillips, đột nhiên cô lại nghĩ đến Cố Miểu.. bởi vì đôi mắt của Cố Miểu và đối phương có cùng màu hồng bảo thạch, cả thần thái cũng giống như như đúc!
Vị bá tước này khá trẻ tuổi, chỉ tầm hai mươi bảy hoặc hai mươi tám, nhưng do làn da trắng đặc trưng của người châu Âu, cộng thêm đôi mắt hồng bảo thạch nên khiến người ta không khỏi liên tưởng đến các nhân vật quỷ hút máu trong truyền thuyết.
Hề Hề lén lút nghĩ thầm, cô phải mau mau trở về tẩm bổ cho Cố Miểu, cho cậu nhóc ăn uống đầy đủ các món ăn bổ máu thôi, không thể để con trai của cô sau này lớn lên giống quỷ hút máu được!
“Bá tước Phillips, không phải ngài rất hiếm khi ở Anh quốc sao? Hôm nay lại đến đây tham dự yến tiệc?” Một cô gái trẻ dường như rất hứng thú với ngài bá tước, liền chủ động tới chào hỏi.
“À, đúng vậy.” Đôi mắt hồng bảo thạch của bá tước Phillips tràn đầy ý vị nhìn thoáng qua Hề Hề, sau đó mới lịch thiệp tiếp chuyện cô gái kia: “Nghe nói ngài Doãn đã đến Anh quốc, thì dù có bận bịu khó khăn cỡ nào, tôi cũng phải dành thời gian về nước. Huống chi, bên cạnh ngài Doãn còn có một thiên sứ đáng yêu thế này, tôi càng không thể bỏ lỡ, đúng không?”
Bá tước Phillips sử dụng nhiều từ trong tiếng Anh cổ, hoàn toàn khác với tiếng Anh đang được sử dụng phổ biến hiện nay. Hề Hề phải nghe một lúc mới hiểu ý tứ đối phương.
Bá tước Phillips bỗng nhiên xoay người, ánh mắt màu hồng bảo thạch loé sáng, tức thì sử dụng tiếng Trung nói chuyện với Hề Hề: “Tôi có mang đến một lễ vật nhỏ cho em, không biết thiên sứ của tôi có bằng lòng nhận lấy phần lễ vật này?”
Hề Hề ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn Doãn Tư Thần.
Khoé mắt hẹp dài vẫn bất động, điềm tĩnh nói: “Nếu đã là lễ vật của bá tước Phillips, đương nhiên không thể từ chối, vậy thì quá thất lễ.” Thời điểm nói câu này thì anh cũng sử dụng tiếng Trung.
Bá tước Phillips nhẹ nhàng vỗ tay hai cái, lập tức có người cung kính bước tới nâng một mâm đồ được che đậy bằng vải lụa đỏ, khiến người khác không thể đoán ra lễ vật là món gì.
Hề Hề hoài nghi nhìn đối phương, người đàn ông này muốn tặng quà cho cô?
Vậy thì đối phương chính là vì cô mà tới đây? Nhưng vì cái gì chứ?
Bá tước Phillips ưu nhã đưa tay lấy tấm vải đỏ ra, lộ ra món lễ vật.
Tất cả người chung quanh nhìn xong đều sôi nổi hít hà một hơi!
“Ôi lạy chúa! Đây không phải là huy hiệu của gia tộc Phillips sao? Bá tước Phillips đem biểu tượng của gia tộc tặng cho tiểu thư Hề Hề, chẳng phải là đang cầu hôn ư?” Một cô gái quý tộc trong đám đông thấp giọng thốt lên.
Thời điểm Doãn Tư Thần nhìn thấy phần lễ vật này, khoé mắt hẹp dài hơi mị mị. Còn Hề Hề mặc dù vô tri, nhưng nhìn phản ứng của mọi người xung quanh thì cũng đoán được món quà này không hề bình thường. Cô không dám nhận lung tung, chỉ đành đưa mắt nhìn Doãn Tư Thần, ngầm hỏi ý anh.
Này ông chủ, huy hiệu này có ý tứ gì? Tôi nên nhận hay không đây?
Lần này thì Doãn Tư Thần đã không làm Hề Hề thất vọng, tức khắc nói: “Bá tước Phillips làm vậy, liệu ngài công tước đã biết chưa?”
Bá tước Phillips mỉm cười: “Cha tôi tất nhiên là biết. Sở dĩ tôi đưa phần lễ vật là có đạo lý của mình. Tôi tin tưởng biểu tượng của gia tộc Phillips được trao cho Hề Hề tiểu thư, chính là điều thỏa đáng, không phải sao?”
Sắc mặt Doãn Tư Thần khẽ biến đổi: “Xem ra ngài bá tước đã quá nóng vội.”
“Việc liên quan đến người thừa kế của gia tộc Phillips thì không còn cách nào khác.” Bá tước Phillips cười nói: “Tôi biết hiện tại chưa đúng lúc, nên chỉ đành cậy nhờ Hề Hề tiểu thư tạm giữ gìn huy hiệu này.”
Hề Hề mờ mịt khó hiểu, Doãn Tư Thần và bá tước Phillips nói chuyện thật sự bí hiểm.
Doãn Tư Thần rũ mắt: “Bá tước Phillips, thằng bé là người của tôi.”
“Nhưng sớm hay muộn thì đều phải trở về.” Bá tước Phillips điềm tĩnh trả lời.
“Nếu tôi không thả người thì sao?” Đôi mắt Doãn Tư Thần trở nên lạnh lùng: “Thằng bé còn quá nhỏ.”
Bá tước Phillips quay đầu nhìn thoáng qua Hề Hề: “Tôi vốn dĩ muốn lập tức dẫn thằng bé về nhà, bất quá hiện tại tôi đã đổi ý. Dù sao vẫn không gấp gáp gì, chi bằng để thằng bé trưởng thành hơn một chút cũng tốt.”
Hề Hề càng nghe càng không hiểu, rốt cuộc hai người họ đang nói gì?
Bọn họ nói thằng bé, đứa bé nào?
“Trở về hay không, sẽ do chính thằng bé quyết định.” Doãn Tư Thần lãnh đạm nhìn bá tước Phillips: “Không ai có thể ép thằng bé phải lựa chọn, đây là lời hứa của tôi đối với nó, cũng là hứa hẹn của tôi đối với vợ mình.”
“Vậy sao? Tôi sẽ rửa mắt mong chờ!” Bá tước Phillips quay đầu nhìn Hề Hề, tủm tỉm cười: “Em nói xem phải không, Hề Hề tiểu thư?”
Hề Hề ngơ ngác nhìn bá tước Phillips, lại quay sang nhìn Doãn Tư Thần, hoàn toàn không biết nói gì. Nhưng cô thấy Doãn Tư Thần không gật đầu, thì liền nói: “Thật xin lỗi, lễ vật này quá quan trọng, tôi không dám nhận, bá tước nên giữ lại.”
Nụ cười trên gương mặt bá tước Phillips khép lại, thay bằng sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: “Hề Hề tiểu thư đã hiểu lầm, phần lễ vật này chỉ nhờ em tạm thời cất giữ.”
“Hả?” Hề Hề mờ mịt nhìn đối phương.
“Đương nhiên, nếu em không ngại gả cho tôi làm bá tước phu nhân, thì phần huy hiệu của gia tộc Phillips sẽ thuộc về em.” Ánh mắt bá tước Phillips tràn ngập hài hước nhìn Hề Hề.
Hề Hề bình tĩnh đứng yên, khoé miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười.
“Xin lỗi, tôi không muốn biết.” Ánh mắt Hề Hề thanh triệt nhìn thẳng vào Clarence: “Tôi chỉ muốn làm tốt phận sự của mình. Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, nếu tiểu thư Clarence có yêu cầu gì khác, chỉ cần làm được thì tôi sẽ tận lực.”
“Tôi muốn ngài Doãn, được không?” Clarence tràn đầy khiêu khích nhìn Hề Hề: “Cô nói đi, rốt cuộc cô và ngài Doãn có quan hệ gì? Làm sao hai người quen biết nhau? Cô là người phụ nữ của Tư Thần?”
Hề Hề cười nhẹ: “Rất tiếc, không thể trả lời. Còn vấn đề đầu tiên cũng rất xin lỗi, anh ấy là người, không phải đồ vật, tôi không có quyền quyết định anh ấy thuộc về ai.”
Dứt lời, Hề Hề cung kính gật đầu chào Clarence rồi quay người rời đi, để lại Clarence trợn trừng mắt tức giận đứng trơ ra tại chỗ.
Bất quá chỉ là một phụ nữ da vàng, lại dám kiêu ngạo trước mặt cô ta?
Cô ta chính là quý tộc của Vương Quốc Anh! Là quý tộc, quý tộc chân chính!
* * *
Hề Hề dĩ nhiên không vì Clarence quấy nhiễu mà làm trễ nãi công việc, mặc cho đáy lòng cô lúc này sóng to gió lớn ra sao thì cô tuyệt đối không cho phép mình có bất kỳ biểu hiện thất lễ nào. Bởi vì đêm nay cô chính là nữ chủ nhân của yến tiệc, thân là con gái của Vân gia, cô nhất định không thể làm chuyện mất mặt Vân gia!
Lúc Hề Hề sắp bước vào nhà bếp, đột nhiên ngoài cửa sổ có một cái đầu nho nhỏ lú lên, hướng về phía Hề Hề và cất tiếng gọi: “Này, cô gái Trung Quốc!”
Là tiếng Pháp? Một giọng nói non nớt?
Hề Hề liền đứng yên, xoay người lại thì tức khắc bật cười.
Trốn ngoài cửa sổ chính là cô bé tiểu thư sáng nay vừa tranh cãi về con mèo!
“Sao tiểu thư lại ở đây? Nếu bị phát hiện thì sẽ bị đuổi đi đó, thân là một quý tộc Pháp mà lại bị đuổi thì sẽ rất thất lễ!” Hề Hề trả lời bằng tiếng Pháp.
“Tôi.. tôi!” Cô bé tiểu thư đảo tròng mắt một vòng, nói: “Tôi đến nói cô biết, tôi tên là Lifia, năm nay tôi bốn tuổi!”
Hề Hề gật gật đầu: “Được rồi, vậy tiểu thư Lifia ở đây để chờ tôi sao?”
Lifia thật sự không muốn mở miệng nói chuyện với Hề Hề, chính là sức quyến rũ của hai tiểu vương tử thật quá mê người nha, nên cô nhóc đành phải chủ động đến đây tìm Hề Hề.
“Tôi muốn hỏi cô một chút, cô và hai vị vương tử kia là quan hệ gì?” Lifia nói xong thì quay mặt đi thẹn thùng.
Hề Hề mỉm cười trả lời: “Tiểu thư nhỏ đang nói Ngự Hàm và Cố Miểu? Hai đứa là con trai của tôi.”
“Cô gạt người ta! Rõ ràng cô trẻ như vậy, nhìn còn chưa đến mười lăm tuổi nữa, làm sao có thể có con?” Lifia chu chu miệng, vẻ mặt không tin.
Hề Hề bật cười khúc khích, lần này là cười vui vẻ thật sự, chứ không phải nụ cười máy móc. Bị một cô nhóc nói mình nói dối về tuổi vì quá trẻ, cũng được xem là một thành tựu chăng?
Hề Hề mỉm cười: “Cảm ơn tiểu thư đã quá khen. Chỉ là tôi năm nay đã hai mươi sáu tuổi rồi, vài tháng nữa sẽ là sinh nhật lần thứ hai mươi bảy. Tôi có con trai lớn như vậy thì đâu có gì lạ, đúng không?”
Không biết là vì muốn trêu chọc cô nhóc tiểu thư kiêu ngạo này, hay là từ trong tiềm thức mà Hề Hề đã xem Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu là con trai của mình, nhưng cô trả lời câu hỏi này rất tự nhiên, cô không muốn hai bánh bao nhỏ không có mẹ.
Sau khi xác định Hề Hề đúng là mommy của hai vương tử, Lifia cực kỳ nhụt chí..
Xong rồi xong rồi, cô bé đã lỡ dại đắc tội với mommy của vương tử rồi nha!
Nghe thấy tiếng chân lại gần, Hề Hề lập tức nói: “Nếu tiểu thư nhỏ không mau rời khỏi mà bị người ta phát hiện, thì sẽ bị đuổi ra khỏi trang viên này đó, lúc ấy sẽ rất mất mặt.”
Lifia nghĩ nghĩ một chút, rồi quay lưng bỏ chạy mất.
Hề Hề nhịn không được mà cười cười nhìn theo bóng dáng cô bé.
Lát sau cô liền bước vào bếp phụ quản gia an bài mọi việc, chuẩn bị cho yến tiệc.
Khi quay trở lại đại sảnh, còn chưa kịp trở lại bên cạnh Doãn Tư Thần thì đã nghe một thanh âm trầm trầm vang lên: “Không mời mà đến, ngài Doãn sẽ không tức giận chứ?”
Hề Hề xoay người lại nhìn, tức thì nhìn thấy một người đàn ông cao gầy, chậm rãi xuất hiện ở cửa lớn. Đối phương có ngũ quan tuấn tú thanh lịch, điểm nhấn trên gương mặt chính là đôi mắt màu hồng bảo thạch.
Thời điểm Doãn Tư Thần nhìn thấy đối phương thì khoé mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại, ngay sau đó đứng lên tiến về cửa lớn: “Bá tước Phillips nói quá lời, dù mời hay không thì ngài chính là khách quý. Chỉ là bá tước Phillips thường ít khi có mặt tại Anh quốc, không biết hôm nay ngọn gió nào đã đem ngài đến đây?”
“Nói theo cách của người Trung Quốc, hẳn là Đông phong (*). ” Bá tước Phillips mỉm cười, đưa mắt liếc một vòng quanh sảnh tiệc, khẽ gật đầu chào hỏi các vị quý tộc có mặt trong yến tiệc này, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên người Hề Hề.
(*) Đông phong: Ngọn gió đến từ hướng Đông, hướng của mặt trời mọc – hiện thân của ánh sáng và ấm áp, của chất trắng khôi nguyên không vương bụi đục của sắc màu, đại diện của sự bắt đầu, sinh sôi, tỏa mới sau đêm dài lận đận của mọi kiếp đời. Người ta gọi ngọn gió xuân ấm nồng mang theo đợi chờ, khao khát này là Đông phong.
“Xin chào bá tước Phillips, tôi là Vân Hề.” Hề Hề chủ động đưa tay chào hỏi đối phương.
Bá tước Phillips lịch lãm nắm tay Hề Hề, nhẹ nhàng cúi đầu đặt một nụ hôn lên tay cô: “Rất vinh hạnh được gặp em, thiên sứ của tôi.”
Thời điểm môi bá tước Phillips chạm vào mu bàn tay Hề Hề, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo không có chút độ ấm, đúng là một người đàn ông yêu diễm quá mức..
Khí chất Doãn Tư Thần chính là yêu mị, loại yêu mị này mang theo sự lãnh đạm tràn đầy khí phách. Còn bá tước Phillips lại là người đàn ông tỏa ra sự ôn nhu lạnh lẽo.. Hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt!
Hề Hề nhìn đôi mắt của bá tước Phillips, đột nhiên cô lại nghĩ đến Cố Miểu.. bởi vì đôi mắt của Cố Miểu và đối phương có cùng màu hồng bảo thạch, cả thần thái cũng giống như như đúc!
Vị bá tước này khá trẻ tuổi, chỉ tầm hai mươi bảy hoặc hai mươi tám, nhưng do làn da trắng đặc trưng của người châu Âu, cộng thêm đôi mắt hồng bảo thạch nên khiến người ta không khỏi liên tưởng đến các nhân vật quỷ hút máu trong truyền thuyết.
Hề Hề lén lút nghĩ thầm, cô phải mau mau trở về tẩm bổ cho Cố Miểu, cho cậu nhóc ăn uống đầy đủ các món ăn bổ máu thôi, không thể để con trai của cô sau này lớn lên giống quỷ hút máu được!
“Bá tước Phillips, không phải ngài rất hiếm khi ở Anh quốc sao? Hôm nay lại đến đây tham dự yến tiệc?” Một cô gái trẻ dường như rất hứng thú với ngài bá tước, liền chủ động tới chào hỏi.
“À, đúng vậy.” Đôi mắt hồng bảo thạch của bá tước Phillips tràn đầy ý vị nhìn thoáng qua Hề Hề, sau đó mới lịch thiệp tiếp chuyện cô gái kia: “Nghe nói ngài Doãn đã đến Anh quốc, thì dù có bận bịu khó khăn cỡ nào, tôi cũng phải dành thời gian về nước. Huống chi, bên cạnh ngài Doãn còn có một thiên sứ đáng yêu thế này, tôi càng không thể bỏ lỡ, đúng không?”
Bá tước Phillips sử dụng nhiều từ trong tiếng Anh cổ, hoàn toàn khác với tiếng Anh đang được sử dụng phổ biến hiện nay. Hề Hề phải nghe một lúc mới hiểu ý tứ đối phương.
Bá tước Phillips bỗng nhiên xoay người, ánh mắt màu hồng bảo thạch loé sáng, tức thì sử dụng tiếng Trung nói chuyện với Hề Hề: “Tôi có mang đến một lễ vật nhỏ cho em, không biết thiên sứ của tôi có bằng lòng nhận lấy phần lễ vật này?”
Hề Hề ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn Doãn Tư Thần.
Khoé mắt hẹp dài vẫn bất động, điềm tĩnh nói: “Nếu đã là lễ vật của bá tước Phillips, đương nhiên không thể từ chối, vậy thì quá thất lễ.” Thời điểm nói câu này thì anh cũng sử dụng tiếng Trung.
Bá tước Phillips nhẹ nhàng vỗ tay hai cái, lập tức có người cung kính bước tới nâng một mâm đồ được che đậy bằng vải lụa đỏ, khiến người khác không thể đoán ra lễ vật là món gì.
Hề Hề hoài nghi nhìn đối phương, người đàn ông này muốn tặng quà cho cô?
Vậy thì đối phương chính là vì cô mà tới đây? Nhưng vì cái gì chứ?
Bá tước Phillips ưu nhã đưa tay lấy tấm vải đỏ ra, lộ ra món lễ vật.
Tất cả người chung quanh nhìn xong đều sôi nổi hít hà một hơi!
“Ôi lạy chúa! Đây không phải là huy hiệu của gia tộc Phillips sao? Bá tước Phillips đem biểu tượng của gia tộc tặng cho tiểu thư Hề Hề, chẳng phải là đang cầu hôn ư?” Một cô gái quý tộc trong đám đông thấp giọng thốt lên.
Thời điểm Doãn Tư Thần nhìn thấy phần lễ vật này, khoé mắt hẹp dài hơi mị mị. Còn Hề Hề mặc dù vô tri, nhưng nhìn phản ứng của mọi người xung quanh thì cũng đoán được món quà này không hề bình thường. Cô không dám nhận lung tung, chỉ đành đưa mắt nhìn Doãn Tư Thần, ngầm hỏi ý anh.
Này ông chủ, huy hiệu này có ý tứ gì? Tôi nên nhận hay không đây?
Lần này thì Doãn Tư Thần đã không làm Hề Hề thất vọng, tức khắc nói: “Bá tước Phillips làm vậy, liệu ngài công tước đã biết chưa?”
Bá tước Phillips mỉm cười: “Cha tôi tất nhiên là biết. Sở dĩ tôi đưa phần lễ vật là có đạo lý của mình. Tôi tin tưởng biểu tượng của gia tộc Phillips được trao cho Hề Hề tiểu thư, chính là điều thỏa đáng, không phải sao?”
Sắc mặt Doãn Tư Thần khẽ biến đổi: “Xem ra ngài bá tước đã quá nóng vội.”
“Việc liên quan đến người thừa kế của gia tộc Phillips thì không còn cách nào khác.” Bá tước Phillips cười nói: “Tôi biết hiện tại chưa đúng lúc, nên chỉ đành cậy nhờ Hề Hề tiểu thư tạm giữ gìn huy hiệu này.”
Hề Hề mờ mịt khó hiểu, Doãn Tư Thần và bá tước Phillips nói chuyện thật sự bí hiểm.
Doãn Tư Thần rũ mắt: “Bá tước Phillips, thằng bé là người của tôi.”
“Nhưng sớm hay muộn thì đều phải trở về.” Bá tước Phillips điềm tĩnh trả lời.
“Nếu tôi không thả người thì sao?” Đôi mắt Doãn Tư Thần trở nên lạnh lùng: “Thằng bé còn quá nhỏ.”
Bá tước Phillips quay đầu nhìn thoáng qua Hề Hề: “Tôi vốn dĩ muốn lập tức dẫn thằng bé về nhà, bất quá hiện tại tôi đã đổi ý. Dù sao vẫn không gấp gáp gì, chi bằng để thằng bé trưởng thành hơn một chút cũng tốt.”
Hề Hề càng nghe càng không hiểu, rốt cuộc hai người họ đang nói gì?
Bọn họ nói thằng bé, đứa bé nào?
“Trở về hay không, sẽ do chính thằng bé quyết định.” Doãn Tư Thần lãnh đạm nhìn bá tước Phillips: “Không ai có thể ép thằng bé phải lựa chọn, đây là lời hứa của tôi đối với nó, cũng là hứa hẹn của tôi đối với vợ mình.”
“Vậy sao? Tôi sẽ rửa mắt mong chờ!” Bá tước Phillips quay đầu nhìn Hề Hề, tủm tỉm cười: “Em nói xem phải không, Hề Hề tiểu thư?”
Hề Hề ngơ ngác nhìn bá tước Phillips, lại quay sang nhìn Doãn Tư Thần, hoàn toàn không biết nói gì. Nhưng cô thấy Doãn Tư Thần không gật đầu, thì liền nói: “Thật xin lỗi, lễ vật này quá quan trọng, tôi không dám nhận, bá tước nên giữ lại.”
Nụ cười trên gương mặt bá tước Phillips khép lại, thay bằng sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: “Hề Hề tiểu thư đã hiểu lầm, phần lễ vật này chỉ nhờ em tạm thời cất giữ.”
“Hả?” Hề Hề mờ mịt nhìn đối phương.
“Đương nhiên, nếu em không ngại gả cho tôi làm bá tước phu nhân, thì phần huy hiệu của gia tộc Phillips sẽ thuộc về em.” Ánh mắt bá tước Phillips tràn ngập hài hước nhìn Hề Hề.