Cô vợ khế ước của tổng tài - Chương 403
Đọc truyện Cô vợ khế ước của tổng tài Chương 403 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài – Cổ Hề Hề – Nghiêm Như Bạch Full – Chương 403 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
“Chủ tịch, thiếu phu nhân đang qua đây.” Tiểu A thấp giọng nhắc nhở.
“Ừ.” Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Mời cô ấy đến phòng ăn.”
“Vâng.” Ý cười trong mắt Tiểu A không giấu được vẻ kích động.
Hề Hề đứng trước cửa, nhẹ nhàng gõ ba tiếng, lập tức đã có người mở cửa. Cô liền nở nụ cười thân thiện: “Xin chào, tôi sống ở kế bên, chúng ta là hàng xóm với nhau. Đây là món sủi cảo tôi vừa làm, mời mọi người cùng nếm thử.”
Đối phương trả lời rất cung kính: “Phu nhân, mời vào.”
Hề Hề hơi ngơ ngác khó hiểu.
Phu nhân?
À, hôm qua cô đã nhận mình là mẹ của hai bánh bao nhỏ, người khác chắc chắn sẽ nghĩ hai nhóc tì là con trai của cô, vậy nên gọi cô là phu nhân cũng là tiếng gọi khách sáo thông thường.
Nghĩ vậy nên Hề Hề không thắc mắc nữa, chỉ cười tủm tỉm trả lời: “Không cần đâu, tôi chỉ đem qua biếu mọi người ăn lấy thảo rồi về ngay..”
“Phu nhân mời vào, phòng ăn và đầu bếp đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ phu nhân.” Đối phương vẫn giữ thái độ lễ phép.
Phòng ăn? Đầu bếp?
Vì sao cô lại có cảm giác như chủ căn nhà này đang chờ cô qua đây để dùng cơm nhỉ?
Đối phương không nhận dĩa sủi cảo trong tay Hề Hề, nên cô chỉ đành tự mình bưng vào. Theo sự chỉ dẫn của đối phương thì cô đi xuống một cầu thang. Nhìn từ bên ngoài thì căn hộ này không có gì khác biệt so với nhà của cô, nhưng bên trong lại như một căn cứ bí mật khổng lồ.
Phần kiến trúc từ tầng trệt trở lên thì giống với căn nhà của Hề Hề, nhưng còn tầng ngầm.. nơi này có hẳn hai tầng ngầm cực kỳ rộng lớn, diện tích mỗi tầng đều vượt quá hai trăm mét vuông!
Hề Hề vừa đi vừa líu lưỡi thầm nghĩ: Chủ nhân nơi này sống quá xa hoa rồi chăng? Từng đồ vật trang trí trong nhà đều là cổ vật đắt giá, không thua kém gì những căn biệt thự ở trung tâm Paris.
Cô được dẫn đến khúc cuối bậc thang thì có một người khác chờ sẵn ở đó nghênh đón, người này bận âu phục lịch sự theo tiêu chuẩn các quản gia truyền thống của hoàng gia Anh.
“Phu nhân, xin mời.” Quản gia đưa tay để dìu Hề Hề, cung kính dẫn cô tiếp tục đi xuống.
Hề Hề liếc nhìn đối phương một cái, chậm rãi đi theo, bậc thang càng lúc càng dài, mặc dù đang đi xuống tầng ngầm nhưng ánh sáng nhu hòa và không khí rất thông thoáng, hoàn toàn không có cảm giác ngột ngạt áp lực.
“Hề Hề tiểu thư.” Tiểu A đứng ở vị trí cuối cùng, tươi cười chào đón: “Chủ tịch chờ cô đã lâu.”
“Là cậu?” Hề Hề lập tức nhận ra Tiểu A: “Căn nhà này là của Doãn Tư Thần?”
“Vâng.” Tiểu A mỉm cười trả lời.
Dĩ nhiên Tiểu A sẽ không nói với Hề Hề một điều, chính là toàn bộ căn nhà ở nơi đây đều thuộc sở hữu của Doãn Tư Thần, thậm chí việc cô mua được căn hộ nho nhỏ kia cũng là do một tay Doãn Tư Thần ngầm sắp xếp từ hai năm trước..
Hề Hề từ từ bước tới phòng ăn, một thân ảnh tuấn dật đĩnh bạt cũng đang chậm rãi hướng đến. Theo sau Doãn Tư Thần là bốn trợ lý, khi đến gần phòng ăn thì cả bốn người đều đứng lại chờ ở một bên.
Doãn Tư Thần chủ động đi đến trước mặt Hề Hề, đưa tay kéo ghế ra cho cô, nhẹ nhàng nói: “Mời ngồi.”
Hề Hề ngây ngẩn một lúc thật lâu, mới mở miệng nói: “Sao anh lại ở đây? Còn ngày hôm qua..”
“Tôi vừa dọn đến bữa nay.” Đôi mắt liễm diễm nhu tình cùng thanh âm trầm thấp: “Sao? Ngày hôm qua có việc gì chưa ổn thỏa?”
Hề Hề há hốc miệng kinh ngạc, nhưng cô đã mau chóng bình tĩnh lại, thái độ của anh như vậy thì chuyện hôm qua thật sự là ảo giác? Anh chưa từng xuất hiện ư?
Nhưng sao ảo giác đó lại chân thật đến vậy..
“Mời ngồi.” Doãn Tư Thần mỉm cười, nói thêm một lần nữa, lúc này Hề Hề mới phản ứng lại và ngồi xuống ghế.
Doãn Tư Thần xoay người đi đến phía đối diện, Tiểu A tiến tới kéo ghế ra cho anh.
“Tôi.. tôi không ngờ người hàng xóm mới lại là anh. Tôi đem chút sủi cảo qua mời anh dùng thử, giờ tôi phải về rồi, bọn nhỏ còn đang ở nhà chờ tôi.” Hề Hề định đứng dậy thì đột nhiên di động reo lên.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.” Hề Hề nhìn lướt qua dãy số rồi nói.
Doãn Tư Thần mỉm cười, gật gật đầu, anh đặt hai tay trên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, khí thái thong dong điềm tĩnh.
Hề Hề vừa nhận điện thoại thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói non nớt của Doãn Ngự Hàm: “Mommy, chú nhà kế bên cho người qua nói là muốn mời mommy ăn cơm. Mommy khỏi về nhà nha, cứ ở nhà chú hàng xóm ăn cơm đi. Bọn con và mẹ nuôi sẽ ăn cơm với nhau, mommy không cần lo đâu, có mẹ nuôi chăm sóc bọn con rồi, nhất định sẽ ăn sạch đồ ăn, không bỏ mứa!”
Hề Hề vội nói: “Không phải đâu..”
Điện thoại phía bên kia liền bị Mộc Nhược Na giành lấy: “Hề Hề nè, cậu cứ ở bên đó thong thả dùng cơm đi, đồ ăn bên đó ngon hơn ở nhà mình nhiều, cậu khỏi lo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ xử hết đồ ăn ở nhà! Được rồi, cứ vậy đi nha, cậu khỏi về nha! Cúp máy đây!”
Cụp! Tút tút tút!
Hề Hề cầm di động ngồi ngây ngốc một hồi lâu vẫn chưa định thần lại kịp. Cô bị Mộc Nhược Na và hai con trai bỏ rơi sao?
“Có thể bắt đầu chưa?” Doãn Tư Thần cười như không cười nhìn Hề Hề.
“Hả? A..” Hề Hề mờ mịt trả lời: “Tôi hình như.. bị con trai vứt bỏ rồi..”
Tiểu A đứng ở bên cạnh, gương mặt khổ sở méo mó vì nhịn cười.
“Ừm.” Doãn Tư Thần lại trả lời rất nghiêm túc: “Không sao, tôi sẽ không bỏ rơi em.”
Hả.. câu trả lời này có phải có.. ý tứ gì khác không?
Quản gia cùng nhóm đầu bếp lập tức tiến đến, bưng các khay đồ ăn đặt lên bàn, cùng lúc này có một âm thanh trát trát khá nhỏ vang lên trên trần căn phòng. Hề Hề ngẩng đầu lên thì thấy màn cửa cuốn che đậy trần nhà đã được kéo dạt sang hai bên, để lộ cảnh đêm đầy sao lung linh cùng với ánh đèn nhu hòa huyễn lệ.
Toàn bộ căn phòng chìm trong màn đêm đẹp như ảo mộng!
Bếp trưởng cung kính bước đến mở nắp khay đồ ăn, quản gia đeo bao tay trắng vào và tự mình gặp đồ ăn ra dĩa cho chủ nhân, từng động tác đều thanh nhã tôn quý.
Hề Hề dĩ nhiên biết Doãn gia là gia tộc giàu có, có địa vị cùng danh vọng bậc nhất trong giới thượng lưu, chỉ là không nghĩ lại kiêu ngạo đến nhường này. Vốn là một bữa cơm tối tại một căn nhà nhỏ, cũng phải đúng theo tiêu chuẩn lễ nghi quý tộc mà thưởng thức.
Đáy lòng Hề Hề thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may là cô từng được mẹ dạy dỗ các lễ nghi của giới quý tộc, không thì hôm nay sẽ thật thất lễ.
Chờ quản gia an bài từng món ăn ra dĩa nhỏ, Doãn Tư Thần mới nhẹ nhàng nâng ly rượu lên hướng về phía Hề Hề: “Cảm ơn em về phần sủi cảo.”
“Đừng khách sáo, tôi còn phải cảm ơn anh vì đã tiếp đãi nồng hậu thế này.” Hề Hề mỉm cười nâng ly, cử chỉ thong dong: “Tôi chỉ biếu một dĩa sủi cảo nhỏ, lại được Doãn chủ tịch hồi đáp bằng bữa tối trang trọng, thành thật mà nói là tôi đã được hời rồi.”
“Có thể dùng bữa tối với em là vinh hạnh lớn lao của tôi.” Khoé mắt hẹp dài rộ lên ý cười nhộn nhạo: “Nếm thử chai La Romanee-Conti này đi, đây là chai rượu tôi yêu thích và giữ gìn rất lâu, chưa có dịp nào tìm tri kỷ thích hợp để cùng thưởng thức, hôm nay cuối cùng đã tìm được.”
Vẻ mặt Hề Hề hơi cứng đờ, cùng nâng ly chạm vào ly của Doãn Tư Thần, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Cô nhìn thoáng qua màu sắc của rượu, quả nhiên là loại rượu thượng đẳng! Dù chưa chạm môi nhưng khứu giác của cô đã bị kích thích mạnh mẽ bởi hương thơm thanh thúy, chỉ có loại rượu được ủ lên men và bảo tồn trăm năm mới có thể có mùi hương ngào ngạt nao lòng này.
Mà một chai La Romanee-Conti được bảo tồn trên trăm năm thì dù có ra giá bao nhiêu vẫn chưa chắc tìm được người bán, đây chính là rượu có tiền cũng không mua được!
Hề Hề nhẹ nhàng nhấp môi, mơ màng cảm nhận trọn vẹn hương vị ngụm rượu vừa uống, tất cả hương vị tinh tế nhất đều lưu luyến đậm đà, vị ngọt ở đầu lưỡi, vị nồng ấm ở cạnh lưỡi và vị chát nhẹ ở cuống lưỡi.
Không hổ danh là loại rượu vang đỏ mê hoặc nhất trên thế giới!
Nhìn Hề Hề nhấp ngụm rượu, Doãn Tư Thần lúc này mới chậm rãi uống ly rượu của mình, ánh mắt chưa từng rời khỏi Hề Hề dù là một giây, tình ý nóng bỏng trong đáy mắt không thể che giấu được.
Tiểu A cùng quản gia và nhóm đầu bếp, trợ lý yên lặng lui ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho chủ tịch và thiếu phu nhân.
Ba năm, sau ba năm cách biệt thì hai người họ rốt cuộc đã một lần nữa ngồi bên nhau mà an tĩnh dùng cơm.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Hề Hề, ý cười trong khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần càng thêm rộn ràng. Để phối hợp ăn ý với món sủi cảo của cô, nên anh đã dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa tối này toàn là các món ăn của Trung Quốc, mỗi món ăn đều mang hương vị đặc trưng của người Hoa.
Hề Hề uống xong ly rượu thì gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên, trông rất kiều diễm. Có lẽ nhờ rượu nên cô bạo gan hơn ngày thường, đôi mắt lập loè nhìn Doãn Tư Thần và nói: “Vậy tôi đây không khách khí nữa!”
“Xin mời.” Doãn Tư Thần nở nụ cười đầy nhu tình.
Hề Hề cầm lấy đôi đũa, chậm rãi nhấm nháp từng món ăn trước mặt.
Ưm, thật sự rất ngon!
Ưm, vẫn ngon như trước đây!
Ưm? Trước đây? Sao tự nhiên cô lại có ý niệm này?
Kỳ quái thật, dường như cô từng ăn qua những món này, hương vị chính xác đúng là những món cô đang nếm? Nhưng cô không thể nhớ rõ mình đã dùng những món ăn Trung Quốc chất lượng thế này khi nào?
Ở nước Pháp, ngay tại thành phố Paris này có không ít nhà hàng Trung Quốc, nhưng thật ra hương vị làm ra không được thuần túy như thế này, đa số đều được chế biến theo phong cách và thói quen của ẩm thực Pháp mà thay đổi rất nhiều.
Cho nên muốn tìm một món ăn hương vị thuần túy của người Hoa trên nước Pháp thật sự rất khó. Vậy thì.. cô đã ăn khi nào cơ chứ?
Doãn Tư Thần không ăn món nào khác, mà chỉ dùng món sủi cảo Hề Hề đem qua, mặc dù vậy trông anh không khác gì đang dùng một bữa tiệc thịnh soạn.
Hề Hề nhìn anh mà trong lòng thầm thán phục, người ta quả nhiên là quý tộc thượng lưu nha, chỉ ăn một dĩa sủi cảo thôi mà cũng trang trọng ưu nhã đến vậy.
Bữa cơm thân mật này hoàn toàn không có người ngoài quấy rầy, đề tài trò chuyện của hai người rất phong phú, ngày càng sôi nổi. Hề Hề không ngờ Doãn Tư Thần là người uyên bác đến vậy, bất kỳ chủ đề nào anh cũng có kiến thức sâu rộng và thành thạo. Ánh mắt cô nhìn anh đã dần dần thay đổi, không còn là cái nhìn dành cho đối tác nữa, mà như một người bằng hữu thân thiết.
Đáy lòng Doãn Tư Thần thoáng chấn động.. ba năm qua đi không chỉ thay đổi ký ức của cô, mà còn thay đổi rất nhiều điều mà anh chưa từng thấy trước đây.
Hề Hề đang ngồi trước mắt anh vẫn là người phụ nữ nghiêm túc đoan trang, thiện lương nhân hậu, cứng cỏi và luôn nỗ lực, thêm vào đó chính là sự tự tin thong dong. Chuột đồng nhỏ tự ti sợ hãi ngày nào đã không còn tồn tại, chuột đồng nhỏ của ngày hôm nay luôn tỏa ra khí chất hào phóng quảng đại.
“Đúng rồi, mấy ngày trước anh có nhắc đến việc đi Anh quốc, tôi có thể có một yêu cầu nho nhỏ không?” Hề Hề nhân dịp chủ đề câu chuyện đang nói về nước Anh, nhịn không được liền mở miệng: “Như anh đã biết, tôi là một người mẹ, tôi.. không muốn để hai con trai phải xa mình quá lâu.”
“Ừ, vậy thì sao?” Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm tĩnh.
“Tôi có thể mang theo bọn nhỏ cùng đi Anh quốc không? Anh yên tâm, tôi sẽ không để hai đứa nhóc ảnh hưởng đến công việc của chúng ta, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho chúng. Tôi chỉ muốn sau một ngày làm việc trở về thì có thể nhìn thấy hai con trai của mình thôi.” Hề Hè tràn ngập mong chờ nhìn Doãn Tư Thần: “Tôi biết yêu cầu này có phần quá đáng, công tác phí lần này tôi sẽ chịu một nửa bao gồm cả chi phí dẫn theo bọn nhỏ, vậy có được không?”
“Chủ tịch, thiếu phu nhân đang qua đây.” Tiểu A thấp giọng nhắc nhở.
“Ừ.” Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Mời cô ấy đến phòng ăn.”
“Vâng.” Ý cười trong mắt Tiểu A không giấu được vẻ kích động.
Hề Hề đứng trước cửa, nhẹ nhàng gõ ba tiếng, lập tức đã có người mở cửa. Cô liền nở nụ cười thân thiện: “Xin chào, tôi sống ở kế bên, chúng ta là hàng xóm với nhau. Đây là món sủi cảo tôi vừa làm, mời mọi người cùng nếm thử.”
Đối phương trả lời rất cung kính: “Phu nhân, mời vào.”
Hề Hề hơi ngơ ngác khó hiểu.
Phu nhân?
À, hôm qua cô đã nhận mình là mẹ của hai bánh bao nhỏ, người khác chắc chắn sẽ nghĩ hai nhóc tì là con trai của cô, vậy nên gọi cô là phu nhân cũng là tiếng gọi khách sáo thông thường.
Nghĩ vậy nên Hề Hề không thắc mắc nữa, chỉ cười tủm tỉm trả lời: “Không cần đâu, tôi chỉ đem qua biếu mọi người ăn lấy thảo rồi về ngay..”
“Phu nhân mời vào, phòng ăn và đầu bếp đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ phu nhân.” Đối phương vẫn giữ thái độ lễ phép.
Phòng ăn? Đầu bếp?
Vì sao cô lại có cảm giác như chủ căn nhà này đang chờ cô qua đây để dùng cơm nhỉ?
Đối phương không nhận dĩa sủi cảo trong tay Hề Hề, nên cô chỉ đành tự mình bưng vào. Theo sự chỉ dẫn của đối phương thì cô đi xuống một cầu thang. Nhìn từ bên ngoài thì căn hộ này không có gì khác biệt so với nhà của cô, nhưng bên trong lại như một căn cứ bí mật khổng lồ.
Phần kiến trúc từ tầng trệt trở lên thì giống với căn nhà của Hề Hề, nhưng còn tầng ngầm.. nơi này có hẳn hai tầng ngầm cực kỳ rộng lớn, diện tích mỗi tầng đều vượt quá hai trăm mét vuông!
Hề Hề vừa đi vừa líu lưỡi thầm nghĩ: Chủ nhân nơi này sống quá xa hoa rồi chăng? Từng đồ vật trang trí trong nhà đều là cổ vật đắt giá, không thua kém gì những căn biệt thự ở trung tâm Paris.
Cô được dẫn đến khúc cuối bậc thang thì có một người khác chờ sẵn ở đó nghênh đón, người này bận âu phục lịch sự theo tiêu chuẩn các quản gia truyền thống của hoàng gia Anh.
“Phu nhân, xin mời.” Quản gia đưa tay để dìu Hề Hề, cung kính dẫn cô tiếp tục đi xuống.
Hề Hề liếc nhìn đối phương một cái, chậm rãi đi theo, bậc thang càng lúc càng dài, mặc dù đang đi xuống tầng ngầm nhưng ánh sáng nhu hòa và không khí rất thông thoáng, hoàn toàn không có cảm giác ngột ngạt áp lực.
“Hề Hề tiểu thư.” Tiểu A đứng ở vị trí cuối cùng, tươi cười chào đón: “Chủ tịch chờ cô đã lâu.”
“Là cậu?” Hề Hề lập tức nhận ra Tiểu A: “Căn nhà này là của Doãn Tư Thần?”
“Vâng.” Tiểu A mỉm cười trả lời.
Dĩ nhiên Tiểu A sẽ không nói với Hề Hề một điều, chính là toàn bộ căn nhà ở nơi đây đều thuộc sở hữu của Doãn Tư Thần, thậm chí việc cô mua được căn hộ nho nhỏ kia cũng là do một tay Doãn Tư Thần ngầm sắp xếp từ hai năm trước..
Hề Hề từ từ bước tới phòng ăn, một thân ảnh tuấn dật đĩnh bạt cũng đang chậm rãi hướng đến. Theo sau Doãn Tư Thần là bốn trợ lý, khi đến gần phòng ăn thì cả bốn người đều đứng lại chờ ở một bên.
Doãn Tư Thần chủ động đi đến trước mặt Hề Hề, đưa tay kéo ghế ra cho cô, nhẹ nhàng nói: “Mời ngồi.”
Hề Hề ngây ngẩn một lúc thật lâu, mới mở miệng nói: “Sao anh lại ở đây? Còn ngày hôm qua..”
“Tôi vừa dọn đến bữa nay.” Đôi mắt liễm diễm nhu tình cùng thanh âm trầm thấp: “Sao? Ngày hôm qua có việc gì chưa ổn thỏa?”
Hề Hề há hốc miệng kinh ngạc, nhưng cô đã mau chóng bình tĩnh lại, thái độ của anh như vậy thì chuyện hôm qua thật sự là ảo giác? Anh chưa từng xuất hiện ư?
Nhưng sao ảo giác đó lại chân thật đến vậy..
“Mời ngồi.” Doãn Tư Thần mỉm cười, nói thêm một lần nữa, lúc này Hề Hề mới phản ứng lại và ngồi xuống ghế.
Doãn Tư Thần xoay người đi đến phía đối diện, Tiểu A tiến tới kéo ghế ra cho anh.
“Tôi.. tôi không ngờ người hàng xóm mới lại là anh. Tôi đem chút sủi cảo qua mời anh dùng thử, giờ tôi phải về rồi, bọn nhỏ còn đang ở nhà chờ tôi.” Hề Hề định đứng dậy thì đột nhiên di động reo lên.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.” Hề Hề nhìn lướt qua dãy số rồi nói.
Doãn Tư Thần mỉm cười, gật gật đầu, anh đặt hai tay trên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, khí thái thong dong điềm tĩnh.
Hề Hề vừa nhận điện thoại thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói non nớt của Doãn Ngự Hàm: “Mommy, chú nhà kế bên cho người qua nói là muốn mời mommy ăn cơm. Mommy khỏi về nhà nha, cứ ở nhà chú hàng xóm ăn cơm đi. Bọn con và mẹ nuôi sẽ ăn cơm với nhau, mommy không cần lo đâu, có mẹ nuôi chăm sóc bọn con rồi, nhất định sẽ ăn sạch đồ ăn, không bỏ mứa!”
Hề Hề vội nói: “Không phải đâu..”
Điện thoại phía bên kia liền bị Mộc Nhược Na giành lấy: “Hề Hề nè, cậu cứ ở bên đó thong thả dùng cơm đi, đồ ăn bên đó ngon hơn ở nhà mình nhiều, cậu khỏi lo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ xử hết đồ ăn ở nhà! Được rồi, cứ vậy đi nha, cậu khỏi về nha! Cúp máy đây!”
Cụp! Tút tút tút!
Hề Hề cầm di động ngồi ngây ngốc một hồi lâu vẫn chưa định thần lại kịp. Cô bị Mộc Nhược Na và hai con trai bỏ rơi sao?
“Có thể bắt đầu chưa?” Doãn Tư Thần cười như không cười nhìn Hề Hề.
“Hả? A..” Hề Hề mờ mịt trả lời: “Tôi hình như.. bị con trai vứt bỏ rồi..”
Tiểu A đứng ở bên cạnh, gương mặt khổ sở méo mó vì nhịn cười.
“Ừm.” Doãn Tư Thần lại trả lời rất nghiêm túc: “Không sao, tôi sẽ không bỏ rơi em.”
Hả.. câu trả lời này có phải có.. ý tứ gì khác không?
Quản gia cùng nhóm đầu bếp lập tức tiến đến, bưng các khay đồ ăn đặt lên bàn, cùng lúc này có một âm thanh trát trát khá nhỏ vang lên trên trần căn phòng. Hề Hề ngẩng đầu lên thì thấy màn cửa cuốn che đậy trần nhà đã được kéo dạt sang hai bên, để lộ cảnh đêm đầy sao lung linh cùng với ánh đèn nhu hòa huyễn lệ.
Toàn bộ căn phòng chìm trong màn đêm đẹp như ảo mộng!
Bếp trưởng cung kính bước đến mở nắp khay đồ ăn, quản gia đeo bao tay trắng vào và tự mình gặp đồ ăn ra dĩa cho chủ nhân, từng động tác đều thanh nhã tôn quý.
Hề Hề dĩ nhiên biết Doãn gia là gia tộc giàu có, có địa vị cùng danh vọng bậc nhất trong giới thượng lưu, chỉ là không nghĩ lại kiêu ngạo đến nhường này. Vốn là một bữa cơm tối tại một căn nhà nhỏ, cũng phải đúng theo tiêu chuẩn lễ nghi quý tộc mà thưởng thức.
Đáy lòng Hề Hề thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may là cô từng được mẹ dạy dỗ các lễ nghi của giới quý tộc, không thì hôm nay sẽ thật thất lễ.
Chờ quản gia an bài từng món ăn ra dĩa nhỏ, Doãn Tư Thần mới nhẹ nhàng nâng ly rượu lên hướng về phía Hề Hề: “Cảm ơn em về phần sủi cảo.”
“Đừng khách sáo, tôi còn phải cảm ơn anh vì đã tiếp đãi nồng hậu thế này.” Hề Hề mỉm cười nâng ly, cử chỉ thong dong: “Tôi chỉ biếu một dĩa sủi cảo nhỏ, lại được Doãn chủ tịch hồi đáp bằng bữa tối trang trọng, thành thật mà nói là tôi đã được hời rồi.”
“Có thể dùng bữa tối với em là vinh hạnh lớn lao của tôi.” Khoé mắt hẹp dài rộ lên ý cười nhộn nhạo: “Nếm thử chai La Romanee-Conti này đi, đây là chai rượu tôi yêu thích và giữ gìn rất lâu, chưa có dịp nào tìm tri kỷ thích hợp để cùng thưởng thức, hôm nay cuối cùng đã tìm được.”
Vẻ mặt Hề Hề hơi cứng đờ, cùng nâng ly chạm vào ly của Doãn Tư Thần, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Cô nhìn thoáng qua màu sắc của rượu, quả nhiên là loại rượu thượng đẳng! Dù chưa chạm môi nhưng khứu giác của cô đã bị kích thích mạnh mẽ bởi hương thơm thanh thúy, chỉ có loại rượu được ủ lên men và bảo tồn trăm năm mới có thể có mùi hương ngào ngạt nao lòng này.
Mà một chai La Romanee-Conti được bảo tồn trên trăm năm thì dù có ra giá bao nhiêu vẫn chưa chắc tìm được người bán, đây chính là rượu có tiền cũng không mua được!
Hề Hề nhẹ nhàng nhấp môi, mơ màng cảm nhận trọn vẹn hương vị ngụm rượu vừa uống, tất cả hương vị tinh tế nhất đều lưu luyến đậm đà, vị ngọt ở đầu lưỡi, vị nồng ấm ở cạnh lưỡi và vị chát nhẹ ở cuống lưỡi.
Không hổ danh là loại rượu vang đỏ mê hoặc nhất trên thế giới!
Nhìn Hề Hề nhấp ngụm rượu, Doãn Tư Thần lúc này mới chậm rãi uống ly rượu của mình, ánh mắt chưa từng rời khỏi Hề Hề dù là một giây, tình ý nóng bỏng trong đáy mắt không thể che giấu được.
Tiểu A cùng quản gia và nhóm đầu bếp, trợ lý yên lặng lui ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho chủ tịch và thiếu phu nhân.
Ba năm, sau ba năm cách biệt thì hai người họ rốt cuộc đã một lần nữa ngồi bên nhau mà an tĩnh dùng cơm.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Hề Hề, ý cười trong khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần càng thêm rộn ràng. Để phối hợp ăn ý với món sủi cảo của cô, nên anh đã dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa tối này toàn là các món ăn của Trung Quốc, mỗi món ăn đều mang hương vị đặc trưng của người Hoa.
Hề Hề uống xong ly rượu thì gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên, trông rất kiều diễm. Có lẽ nhờ rượu nên cô bạo gan hơn ngày thường, đôi mắt lập loè nhìn Doãn Tư Thần và nói: “Vậy tôi đây không khách khí nữa!”
“Xin mời.” Doãn Tư Thần nở nụ cười đầy nhu tình.
Hề Hề cầm lấy đôi đũa, chậm rãi nhấm nháp từng món ăn trước mặt.
Ưm, thật sự rất ngon!
Ưm, vẫn ngon như trước đây!
Ưm? Trước đây? Sao tự nhiên cô lại có ý niệm này?
Kỳ quái thật, dường như cô từng ăn qua những món này, hương vị chính xác đúng là những món cô đang nếm? Nhưng cô không thể nhớ rõ mình đã dùng những món ăn Trung Quốc chất lượng thế này khi nào?
Ở nước Pháp, ngay tại thành phố Paris này có không ít nhà hàng Trung Quốc, nhưng thật ra hương vị làm ra không được thuần túy như thế này, đa số đều được chế biến theo phong cách và thói quen của ẩm thực Pháp mà thay đổi rất nhiều.
Cho nên muốn tìm một món ăn hương vị thuần túy của người Hoa trên nước Pháp thật sự rất khó. Vậy thì.. cô đã ăn khi nào cơ chứ?
Doãn Tư Thần không ăn món nào khác, mà chỉ dùng món sủi cảo Hề Hề đem qua, mặc dù vậy trông anh không khác gì đang dùng một bữa tiệc thịnh soạn.
Hề Hề nhìn anh mà trong lòng thầm thán phục, người ta quả nhiên là quý tộc thượng lưu nha, chỉ ăn một dĩa sủi cảo thôi mà cũng trang trọng ưu nhã đến vậy.
Bữa cơm thân mật này hoàn toàn không có người ngoài quấy rầy, đề tài trò chuyện của hai người rất phong phú, ngày càng sôi nổi. Hề Hề không ngờ Doãn Tư Thần là người uyên bác đến vậy, bất kỳ chủ đề nào anh cũng có kiến thức sâu rộng và thành thạo. Ánh mắt cô nhìn anh đã dần dần thay đổi, không còn là cái nhìn dành cho đối tác nữa, mà như một người bằng hữu thân thiết.
Đáy lòng Doãn Tư Thần thoáng chấn động.. ba năm qua đi không chỉ thay đổi ký ức của cô, mà còn thay đổi rất nhiều điều mà anh chưa từng thấy trước đây.
Hề Hề đang ngồi trước mắt anh vẫn là người phụ nữ nghiêm túc đoan trang, thiện lương nhân hậu, cứng cỏi và luôn nỗ lực, thêm vào đó chính là sự tự tin thong dong. Chuột đồng nhỏ tự ti sợ hãi ngày nào đã không còn tồn tại, chuột đồng nhỏ của ngày hôm nay luôn tỏa ra khí chất hào phóng quảng đại.
“Đúng rồi, mấy ngày trước anh có nhắc đến việc đi Anh quốc, tôi có thể có một yêu cầu nho nhỏ không?” Hề Hề nhân dịp chủ đề câu chuyện đang nói về nước Anh, nhịn không được liền mở miệng: “Như anh đã biết, tôi là một người mẹ, tôi.. không muốn để hai con trai phải xa mình quá lâu.”
“Ừ, vậy thì sao?” Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm tĩnh.
“Tôi có thể mang theo bọn nhỏ cùng đi Anh quốc không? Anh yên tâm, tôi sẽ không để hai đứa nhóc ảnh hưởng đến công việc của chúng ta, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho chúng. Tôi chỉ muốn sau một ngày làm việc trở về thì có thể nhìn thấy hai con trai của mình thôi.” Hề Hè tràn ngập mong chờ nhìn Doãn Tư Thần: “Tôi biết yêu cầu này có phần quá đáng, công tác phí lần này tôi sẽ chịu một nửa bao gồm cả chi phí dẫn theo bọn nhỏ, vậy có được không?”