Cô vợ khế ước của tổng tài - Chương 359
Đọc truyện Cô vợ khế ước của tổng tài Chương 359 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài – Cổ Hề Hề – Nghiêm Như Bạch Full – Chương 359 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiêu Hằng thấy Cố Hề Hề nhướng cao cặp lông mày, vẻ mặt cô như một đứa trẻ hiếu kỳ hóng chuyện người lớn, không biết vì sao anh không những không tức giận, ngược lại đáy lòng lại man mát một cảm giác.. nhu hòa?
Tiêu Hằng cũng không mất thời gian đứng đó nhìn Cố Hề Hề, anh tiếp tục công việc đi quan sát để đảm bảo sự an toàn cho chủ nhân.
Cố Hề Hề chống cằm, ra vẻ suy luận: “Cuối cùng chị đã biết vì sao trước đây Tư Thần hay lạnh lùng.”
Tiểu Vương tức khắc tò mò: “Vì sao ạ?”
“Chính là dùng để tưởng niệm Tiêu Hằng đó.” Cố Hề Hề mỉm cười, điệu bộ thoải mái: “Em không thấy mỗi lần Tư Thần làm mặt lãnh đạm, kỳ thật giống Tiêu Hằng lắm sao?”
Phốc..
Tiểu Vương lập tức bật cười khanh khách!
Dám nói tổng giám đốc như vậy thì trên thế giới này chỉ có một mình thiếu phu nhân mà thôi!
Lúc này Doãn Tư Thần, người đang bị nhận xét vì bộ dáng lạnh lùng, đang cùng với Thượng Kha tiếp nhận sự thay đổi quyền lực của Thượng gia. Ngày đó hai người đã thuận lợi ép Thượng lão gia tử chuyển nhượng cổ phần, nhưng bước tiếp theo khi tiếp nhận Thượng gia lại không hề dễ dàng.
Doãn Tư Thần đã trợ giúp Thượng Kha đi đến bước này, dĩ nhiên ở thời khắc mấu chốt sau cùng anh sẽ không lơ là. Mấy ngày nay anh đã dốc sức để Thượng Kha củng cố quyền lực và địa vị của chính mình.
Ngay lúc Doãn Tư Thần và Thượng Kha kết thúc cuộc họp đại hội cổ đông, Doãn Tư Thần còn chưa ra khỏi phòng họp thì Tiểu A đã bước đến, nói nhỏ bên tai anh một câu: “Tổng giám đốc, Mặc tổng đã tới.”
Mặc Tử Hân?
Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần hơi nheo lại, đáy mắt khẽ lưu chuyển, vô số ý niệm hiện lên trong lòng anh.
Anh ta sao lại đến đây? Tết nhất lại cất công đi từ xa đến đây để làm cái gì?
Doãn Tư Thần nhếch môi nở một nụ cười cao ngạo, ý chí chiến đấu tỏa ra từ đôi mắt!
Thời gian này tất cả mọi người đều cố gắng phớt lờ hôn ước giữa Vân gia và Mặc gia, vậy mà thời điểm này Mặc Tử Hân lại xuất hiện ở thành phố N, chính là muốn ngụ ý nhắc nhở anh nên trân trọng những thời khắc cuối cùng sao?
Nếu đối phương đã muốn khai chiến, anh sao có thể không nghênh chiến?
Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên mặt bàn, gõ từng nhịp, nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu Mặc tổng đã tới thành phố N, thân là chủ nhà ngay tại đây thì đương nhiên không thể chậm trễ thời gian của khách quý! Dặn dò theo ý tôi, trưa nay mời Mặc tổng dùng cơm.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Tiểu A nhận lệnh, sau đó mau chóng rời khỏi.
Doãn Tư Thần lười biếng tựa lưng vào ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt.
Mặc Tử Hân, mặc kệ anh đến vì mục đích gì, nhưng nếu vì Cố Hề Hề mà đến, như vậy tôi sẽ khiến anh phải hiểu rõ một chút, thế nào gọi là sát vũ mà về (*) !
(*) Sát vũ mà về (铩羽而归) : Google không rõ nghĩa cụm này bằng Hán Việt cho lắm, nhưng theo baidu thì mang nghĩa là bị đánh cho tả tơi, thất bại thảm hại như một cọng lông, sau đó phải tháo chạy. Tiếng Việt có câu tương tự, ví dụ vặt cho trụi lông chẳng hạn, nhưng thấy thô quá nên để nguyên.
Thời điểm Doãn Tư Thần nhìn thấy Mặc Tử Hân, vẻ mặt của đối phương mang biểu tình ngưng trọng, tựa như còn ẩn tình gì khác.
Doãn Tư Thần nhanh chân bước tới: “Mặc tổng, đã lâu không gặp.”
Mặc Tử Hân đứng lên, bắt tay Doãn Tư Thần: “Đúng là đã lâu không gặp!”
Lần trước Doãn Tư Thần tính kế Mặc Tử Hân, đem toàn bộ công việc của dự án khai thác nguồn năng lượng đùn đẩy cho Mặc Tử Hân, khiến Mặc Tử Hân bận bịu đến không còn thời gian. Tranh thủ thời cơ đó thì anh đã thuận lợi dàn xếp và mang Cố Hề Hề trở về bên cạnh anh.
Cẩn thận suy nghĩ lại thì đúng là đã khá lâu hai người chưa thật sự chạm trán nhau nha! Bất quá, Doãn Tư Thần là người tính kế, khởi xướng mọi việc, cũng chẳng có điểm gì áy náy cả!
Mặc Tử Hân lần này đến đây không phải tìm Doãn Tư Thần tính sổ, mà chính là có việc càng quan trọng hơn nữa.
Hai người lần nữa ngồi xuống, Tiểu A và trợ lý riêng của Mặc Tử Hân đều lui ra, đứng chờ ở ngoài cửa.
Ánh mắt Doãn Tư Thần hơi nhíu lại, anh đã biết đối phương tìm anh có chuyện quan trọng. Quả nhiên, Mặc Tử Hân không mất thời gian vô nghĩa, liền nói thẳng vào việc chính: “Doãn tổng, tôi lần này đến là muốn hợp tác với anh.”
Doãn Tư Thần hơi ngoài ý muốn nhìn Mặc Tử Hân: “Mặc tổng thật quá khách khí rồi! Chúng ta vốn dĩ chính là bạn làm ăn, lần này không biết Tư Thần sẽ có lợi gì?”
Sắc mặt Mặc Tử Hân trở nên trầm trọng: “Tôi hy vọng Doãn tổng sẽ lấy danh nghĩa tập đoàn Doãn thị giúp tôi nắm được một thương vụ sắp tới. Sau khi đạt được thì lợi nhuận chia sáu bốn, tôi sáu anh bốn, điều kiện là chỉ cần dùng thân phận của Doãn tổng ra mặt.”
Doãn Tư Thần lập tức hiện lên ý cười nhạt: “Một chuyện dễ ăn như vậy, chỉ sợ có một cái bẫy lớn hơn đang chờ đợi? Mặc tổng là người am hiểu nguyên tắc kinh doanh, mà lại đề ra một hợp tác quá hời cho người khác, có thể thấy được thương vụ này không hề bình thường! Nếu không ngại thì Mặc tổng thử nói xem, rốt cuộc là thế nào?”
Mặc Tử Hân nở nụ cười: “Doãn tổng quả nhiên là người thông minh, vậy tôi sẽ không vòng vo! Tôi đã nhận được một nguồn tin từ nội bộ, khu vực cửa biển của thành phố S sẽ được lấp biển mở đất, phần diện tích mở rộng dự kiến không dưới một ngàn héc-ta. Doãn tổng ở thành phố S có thể nói là vua một cõi, độc bá thiên hạ, phát triển kinh tế của thành phố S thì hiển nhiên tập đoàn Doãn thị sẽ được hưởng lợi ích không nhỏ, nếu tập đoàn Doãn thị có thể nắm được thương vụ này thì xem như nuốt trọn miếng thịt lớn. Anh cũng biết, Mặc gia có bối cảnh quân chính, tuy tôi không đi theo con đường chính trị của gia đình, nhưng đã từng có thời gian làm việc trong quân đội. Luật lệ đã đề rõ, người thuộc hệ thống quân chính và con cái sẽ không được nhúng tay vào chính vụ của các địa phương. Trước kia chỉ là những thương vụ nhỏ nên sẽ không ai quan tâm, chính là lần này sức ảnh hưởng quá lớn! Thành phố S là trọng điểm kinh tế của đất nước, tổng thu nhập GDP mỗi năm mang về không dưới vài ngàn tỷ, chỉ có tập đoàn Doãn thị ra mặt thâu tóm dự án này thì mới có thể khiến thần không biết quỷ không hay!”
Ánh mắt Doãn Tư Thần hơi trầm trầm: “Tôi nghe nói chính sách này phải đợi đến cuối năm mới có thể thực thi, không ngờ khoảng thời gian từ lúc nắm được hạng mục cho đến đó lại lâu như vậy.”
“Đúng, tôi chỉ mới nhận được tin tức từ nội bộ do có liên quan từ quyết định của chính phủ. Không chỉ cần nhiều thời gian chuẩn bị, mà cả việc lấp biển mở đất sẽ phải kéo dài khá lâu.” Mặc Tử Hân gật đầu nói: “Chỉ cần tập đoàn Doãn thị ra mặt giúp tôi lấy được hạng mục này là được. Lợi nhuận như tôi đã nói, chia bốn sáu. Thế nào? Thành ý của tôi vậy đã đủ!”
Doãn Tư Thần không nói gì, ánh mắt mị mị, anh đương nhiên biết hạng mục này hấp dẫn đáng giá đến cỡ nào. Trên thực tế, Doãn lão phu nhân nhiều năm trước đã theo dõi tình hình, chỉ là cả bà và anh đều kiềm chế chờ thời, đến lúc thực thi cụ thể sẽ ra tay.
Chỉ là không ngờ, việc nắm bắt hạng mục lại tiến hành nhanh đến vậy!
Đối với bất kỳ thành phố nào thì việc lấp biển mở đất đều không phải chuyện nhỏ. Kết quả chính là thiết lập một đường ven biển hoàn toàn mới! Đồng nghĩa với việc chấn hưng lại nền kinh tế toàn cuộc!
Ai nắm quyền khống chế đường ven biển này, chính là khống chế mạch máu kinh tế của cả khu vực! Thành phố S chính là địa bàn của tập đoàn Doãn thị, Mặc Tử Hân tìm đến Doãn Tư Thần để hợp tác, cũng là có đạo lý. Các tập đoàn khác dù có muốn cạnh tranh thì đều là ruồi nhặng so với tập đoàn Doãn thị.
Không thể phủ nhận, Mặc Tử Hân thật sự có đầu óc kinh tế và ánh mắt nhạy bén, chỉ vừa nhận được tin tức là tức tốc đi trước một bước, trực tiếp tìm Doãn Tư Thần để đưa một đề nghị đôi bên cùng có lợi.
Mặc Tử Hân đồng thời là một người hiểu đại cuộc và thức thời, công tư phân minh. Dù cho mối quan hệ giữa hai người là tình địch, Mặc Tử Hân vẫn sẵn sàng tạm thời bỏ qua mọi thành kiến, tư duy bằng cái nhìn của một thương nhân để đàm phán cùng Doãn Tư Thần.
Khó trách có người nói sở dĩ Mặc gia cường thịnh hoàn toàn không phải nhờ bối cảnh quân chính phức tạp, mà chính là vì Mặc gia đã có một hậu nhân tư chất hơn người Mặc Tử Hân.
“Về mặt lợi nhuận thì không cần tôi phải nói, Doãn tổng đã quá rõ ràng.” Mặc Tử Hân tiếp tục thể hiện thành ý: “Hạng mục này đối với Mặc gia mà nói, nhất định phải có bằng được. Doãn tổng có lẽ đã biết, quan hệ của Mặc gia với..”
Doãn Tư Thần hơi trầm ngâm trong chốc lát, lập tức hướng về Mặc Tử Hân vươn tay: “Hợp tác vui vẻ!”
Mặc Tử Hân tức khắc nở nụ cười, bắt tay Doãn Tư Thần: “Hợp tác vui vẻ!”
Hai người chính là đế vương của thương giới, tất nhiên hiểu rõ một quy luật, có tranh chấp tức có thiệt hại. Nếu không ai muốn là kẻ chịu thua, thì hợp tác là con đường duy nhất!
Mặc gia có quan hệ, Doãn gia có tiền!
Hai nhà Doãn – Mặc liên thủ, không những có thể đánh sập toàn bộ đối thủ cạnh tranh đang ngo ngoe rục rịch, càng chứng minh với kẻ thù ẩn nấp một tín hiệu: Mặc gia cùng Doãn gia, chính là quan hệ không thể tách rời!
Đối với dự án khai thác nguồn năng lượng trước đây, cũng đã xem như là một cam kết bền chắc, sau lần hợp tác thứ hai thành công, như vậy thì thực lực của hai gia tộc sẽ còn lớn mạnh hơn nữa. Những nơi khác chưa nói đến, nhưng ít nhất là ở các khu vực duyên hải thì không ai có thể địch nổi!
Hơn ai hết, Doãn Tư Thần là người rõ nhất công trình lấp biển mở đất này sẽ mang lại lợi nhuận lớn đến nhường nào, nếu anh có thể khống chế đường ven biển thì không chỉ đơn thuần là tài phú tức thời, mà chính là nắm quyền cả một khu vực cảng biển quốc tế rộng lớn!
Ai mà không biết, nắm được một hải cảng quốc tế thì có ý nghĩa gì..
Nếu Doãn gia nắm bắt được hải cảng này, như vậy mỗi năm hàng xuất khẩu sẽ được trực tiếp thông thương đến các châu lục khác, còn có thể kiếm được lợi nhuận cực kỳ lớn!
Tuy hợp tác với Mặc gia thì lợi nhuận sẽ bị chia sẻ không ít, nhưng nếu tham quá ngược lại chỉ hại thân. Có Mặc gia chuẩn bị hết các bước trước sau, Doãn Tư Thần chỉ việc ung dung tận hưởng, mọi công việc phiền toái cứ đẩy cho Mặc gia.
Hơn nữa lần này đấu thầu chỉ là dùng danh nghĩa của tập đoàn Doãn thị, chi tiền thật sự chính là Mặc gia! Kiếm được tiền, làm gì mà phải từ chối?
Cho nên hiệp ước hợp tác lần này không hề có một công đoạn vô nghĩa nào, tất cả đều đơn giản nhanh chóng ký kết. Dường như Mặc Tử Hân đã sớm biết Doãn Tư Thần sẽ đồng ý, nên đã chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, không phải là lần đầu tiên hợp tác nên đôi bên đều hiểu rõ thói quen của đối phương.
Chuyện càng quan trọng thì càng cần quyết định dứt khoát, đây là điều cả hai đều nhất trí.
Phải biết rằng công trình lấp biển mở đất lần này hoàn toàn khác biệt với dự án khai thác nguồn năng lượng trước đây. Dự án khai thác nguồn năng lượng chỉ chú trọng vào hiệu quả và lợi ích, có thể theo từng thời kỳ ngắn hoặc lâu dài. Còn lấp biển mở đất, chính là một bệ phóng mang tính trường kỳ vài thập niên, thậm chí cả trăm năm liên tục phát triển.
Cùng thời điểm Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đang tiến thêm một bước mật đàm, thì Cố Hề Hề và mọi người đang bắt đầu bữa tiệc liên hoan cho ngày đầu tiên ở sơn trang.
Đúng vậy, là tiệc liên hoan nha!
Hơn cả một trăm người cùng ngồi ở một sảnh tiệc rất lớn, gồm nhiều bàn dài tiếp nối nhau. Bất quá giờ đã quá mười hai giờ trưa, nhưng nữ nhân vật chính Tưởng Huy Âm vẫn chưa xuất hiện.
Tức khắc có người khe khẽ xầm xì, tỏ ý coi thường hành vi của Tưởng Huy Âm.
Ngày hôm nay Tưởng gia đã liên tục chậm trễ khiến rất nhiều vị khách bất mãn.
Tiêu Hằng thấy Cố Hề Hề nhướng cao cặp lông mày, vẻ mặt cô như một đứa trẻ hiếu kỳ hóng chuyện người lớn, không biết vì sao anh không những không tức giận, ngược lại đáy lòng lại man mát một cảm giác.. nhu hòa?
Tiêu Hằng cũng không mất thời gian đứng đó nhìn Cố Hề Hề, anh tiếp tục công việc đi quan sát để đảm bảo sự an toàn cho chủ nhân.
Cố Hề Hề chống cằm, ra vẻ suy luận: “Cuối cùng chị đã biết vì sao trước đây Tư Thần hay lạnh lùng.”
Tiểu Vương tức khắc tò mò: “Vì sao ạ?”
“Chính là dùng để tưởng niệm Tiêu Hằng đó.” Cố Hề Hề mỉm cười, điệu bộ thoải mái: “Em không thấy mỗi lần Tư Thần làm mặt lãnh đạm, kỳ thật giống Tiêu Hằng lắm sao?”
Phốc..
Tiểu Vương lập tức bật cười khanh khách!
Dám nói tổng giám đốc như vậy thì trên thế giới này chỉ có một mình thiếu phu nhân mà thôi!
Lúc này Doãn Tư Thần, người đang bị nhận xét vì bộ dáng lạnh lùng, đang cùng với Thượng Kha tiếp nhận sự thay đổi quyền lực của Thượng gia. Ngày đó hai người đã thuận lợi ép Thượng lão gia tử chuyển nhượng cổ phần, nhưng bước tiếp theo khi tiếp nhận Thượng gia lại không hề dễ dàng.
Doãn Tư Thần đã trợ giúp Thượng Kha đi đến bước này, dĩ nhiên ở thời khắc mấu chốt sau cùng anh sẽ không lơ là. Mấy ngày nay anh đã dốc sức để Thượng Kha củng cố quyền lực và địa vị của chính mình.
Ngay lúc Doãn Tư Thần và Thượng Kha kết thúc cuộc họp đại hội cổ đông, Doãn Tư Thần còn chưa ra khỏi phòng họp thì Tiểu A đã bước đến, nói nhỏ bên tai anh một câu: “Tổng giám đốc, Mặc tổng đã tới.”
Mặc Tử Hân?
Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần hơi nheo lại, đáy mắt khẽ lưu chuyển, vô số ý niệm hiện lên trong lòng anh.
Anh ta sao lại đến đây? Tết nhất lại cất công đi từ xa đến đây để làm cái gì?
Doãn Tư Thần nhếch môi nở một nụ cười cao ngạo, ý chí chiến đấu tỏa ra từ đôi mắt!
Thời gian này tất cả mọi người đều cố gắng phớt lờ hôn ước giữa Vân gia và Mặc gia, vậy mà thời điểm này Mặc Tử Hân lại xuất hiện ở thành phố N, chính là muốn ngụ ý nhắc nhở anh nên trân trọng những thời khắc cuối cùng sao?
Nếu đối phương đã muốn khai chiến, anh sao có thể không nghênh chiến?
Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên mặt bàn, gõ từng nhịp, nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu Mặc tổng đã tới thành phố N, thân là chủ nhà ngay tại đây thì đương nhiên không thể chậm trễ thời gian của khách quý! Dặn dò theo ý tôi, trưa nay mời Mặc tổng dùng cơm.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Tiểu A nhận lệnh, sau đó mau chóng rời khỏi.
Doãn Tư Thần lười biếng tựa lưng vào ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt.
Mặc Tử Hân, mặc kệ anh đến vì mục đích gì, nhưng nếu vì Cố Hề Hề mà đến, như vậy tôi sẽ khiến anh phải hiểu rõ một chút, thế nào gọi là sát vũ mà về (*) !
(*) Sát vũ mà về (铩羽而归) : Google không rõ nghĩa cụm này bằng Hán Việt cho lắm, nhưng theo baidu thì mang nghĩa là bị đánh cho tả tơi, thất bại thảm hại như một cọng lông, sau đó phải tháo chạy. Tiếng Việt có câu tương tự, ví dụ vặt cho trụi lông chẳng hạn, nhưng thấy thô quá nên để nguyên.
Thời điểm Doãn Tư Thần nhìn thấy Mặc Tử Hân, vẻ mặt của đối phương mang biểu tình ngưng trọng, tựa như còn ẩn tình gì khác.
Doãn Tư Thần nhanh chân bước tới: “Mặc tổng, đã lâu không gặp.”
Mặc Tử Hân đứng lên, bắt tay Doãn Tư Thần: “Đúng là đã lâu không gặp!”
Lần trước Doãn Tư Thần tính kế Mặc Tử Hân, đem toàn bộ công việc của dự án khai thác nguồn năng lượng đùn đẩy cho Mặc Tử Hân, khiến Mặc Tử Hân bận bịu đến không còn thời gian. Tranh thủ thời cơ đó thì anh đã thuận lợi dàn xếp và mang Cố Hề Hề trở về bên cạnh anh.
Cẩn thận suy nghĩ lại thì đúng là đã khá lâu hai người chưa thật sự chạm trán nhau nha! Bất quá, Doãn Tư Thần là người tính kế, khởi xướng mọi việc, cũng chẳng có điểm gì áy náy cả!
Mặc Tử Hân lần này đến đây không phải tìm Doãn Tư Thần tính sổ, mà chính là có việc càng quan trọng hơn nữa.
Hai người lần nữa ngồi xuống, Tiểu A và trợ lý riêng của Mặc Tử Hân đều lui ra, đứng chờ ở ngoài cửa.
Ánh mắt Doãn Tư Thần hơi nhíu lại, anh đã biết đối phương tìm anh có chuyện quan trọng. Quả nhiên, Mặc Tử Hân không mất thời gian vô nghĩa, liền nói thẳng vào việc chính: “Doãn tổng, tôi lần này đến là muốn hợp tác với anh.”
Doãn Tư Thần hơi ngoài ý muốn nhìn Mặc Tử Hân: “Mặc tổng thật quá khách khí rồi! Chúng ta vốn dĩ chính là bạn làm ăn, lần này không biết Tư Thần sẽ có lợi gì?”
Sắc mặt Mặc Tử Hân trở nên trầm trọng: “Tôi hy vọng Doãn tổng sẽ lấy danh nghĩa tập đoàn Doãn thị giúp tôi nắm được một thương vụ sắp tới. Sau khi đạt được thì lợi nhuận chia sáu bốn, tôi sáu anh bốn, điều kiện là chỉ cần dùng thân phận của Doãn tổng ra mặt.”
Doãn Tư Thần lập tức hiện lên ý cười nhạt: “Một chuyện dễ ăn như vậy, chỉ sợ có một cái bẫy lớn hơn đang chờ đợi? Mặc tổng là người am hiểu nguyên tắc kinh doanh, mà lại đề ra một hợp tác quá hời cho người khác, có thể thấy được thương vụ này không hề bình thường! Nếu không ngại thì Mặc tổng thử nói xem, rốt cuộc là thế nào?”
Mặc Tử Hân nở nụ cười: “Doãn tổng quả nhiên là người thông minh, vậy tôi sẽ không vòng vo! Tôi đã nhận được một nguồn tin từ nội bộ, khu vực cửa biển của thành phố S sẽ được lấp biển mở đất, phần diện tích mở rộng dự kiến không dưới một ngàn héc-ta. Doãn tổng ở thành phố S có thể nói là vua một cõi, độc bá thiên hạ, phát triển kinh tế của thành phố S thì hiển nhiên tập đoàn Doãn thị sẽ được hưởng lợi ích không nhỏ, nếu tập đoàn Doãn thị có thể nắm được thương vụ này thì xem như nuốt trọn miếng thịt lớn. Anh cũng biết, Mặc gia có bối cảnh quân chính, tuy tôi không đi theo con đường chính trị của gia đình, nhưng đã từng có thời gian làm việc trong quân đội. Luật lệ đã đề rõ, người thuộc hệ thống quân chính và con cái sẽ không được nhúng tay vào chính vụ của các địa phương. Trước kia chỉ là những thương vụ nhỏ nên sẽ không ai quan tâm, chính là lần này sức ảnh hưởng quá lớn! Thành phố S là trọng điểm kinh tế của đất nước, tổng thu nhập GDP mỗi năm mang về không dưới vài ngàn tỷ, chỉ có tập đoàn Doãn thị ra mặt thâu tóm dự án này thì mới có thể khiến thần không biết quỷ không hay!”
Ánh mắt Doãn Tư Thần hơi trầm trầm: “Tôi nghe nói chính sách này phải đợi đến cuối năm mới có thể thực thi, không ngờ khoảng thời gian từ lúc nắm được hạng mục cho đến đó lại lâu như vậy.”
“Đúng, tôi chỉ mới nhận được tin tức từ nội bộ do có liên quan từ quyết định của chính phủ. Không chỉ cần nhiều thời gian chuẩn bị, mà cả việc lấp biển mở đất sẽ phải kéo dài khá lâu.” Mặc Tử Hân gật đầu nói: “Chỉ cần tập đoàn Doãn thị ra mặt giúp tôi lấy được hạng mục này là được. Lợi nhuận như tôi đã nói, chia bốn sáu. Thế nào? Thành ý của tôi vậy đã đủ!”
Doãn Tư Thần không nói gì, ánh mắt mị mị, anh đương nhiên biết hạng mục này hấp dẫn đáng giá đến cỡ nào. Trên thực tế, Doãn lão phu nhân nhiều năm trước đã theo dõi tình hình, chỉ là cả bà và anh đều kiềm chế chờ thời, đến lúc thực thi cụ thể sẽ ra tay.
Chỉ là không ngờ, việc nắm bắt hạng mục lại tiến hành nhanh đến vậy!
Đối với bất kỳ thành phố nào thì việc lấp biển mở đất đều không phải chuyện nhỏ. Kết quả chính là thiết lập một đường ven biển hoàn toàn mới! Đồng nghĩa với việc chấn hưng lại nền kinh tế toàn cuộc!
Ai nắm quyền khống chế đường ven biển này, chính là khống chế mạch máu kinh tế của cả khu vực! Thành phố S chính là địa bàn của tập đoàn Doãn thị, Mặc Tử Hân tìm đến Doãn Tư Thần để hợp tác, cũng là có đạo lý. Các tập đoàn khác dù có muốn cạnh tranh thì đều là ruồi nhặng so với tập đoàn Doãn thị.
Không thể phủ nhận, Mặc Tử Hân thật sự có đầu óc kinh tế và ánh mắt nhạy bén, chỉ vừa nhận được tin tức là tức tốc đi trước một bước, trực tiếp tìm Doãn Tư Thần để đưa một đề nghị đôi bên cùng có lợi.
Mặc Tử Hân đồng thời là một người hiểu đại cuộc và thức thời, công tư phân minh. Dù cho mối quan hệ giữa hai người là tình địch, Mặc Tử Hân vẫn sẵn sàng tạm thời bỏ qua mọi thành kiến, tư duy bằng cái nhìn của một thương nhân để đàm phán cùng Doãn Tư Thần.
Khó trách có người nói sở dĩ Mặc gia cường thịnh hoàn toàn không phải nhờ bối cảnh quân chính phức tạp, mà chính là vì Mặc gia đã có một hậu nhân tư chất hơn người Mặc Tử Hân.
“Về mặt lợi nhuận thì không cần tôi phải nói, Doãn tổng đã quá rõ ràng.” Mặc Tử Hân tiếp tục thể hiện thành ý: “Hạng mục này đối với Mặc gia mà nói, nhất định phải có bằng được. Doãn tổng có lẽ đã biết, quan hệ của Mặc gia với..”
Doãn Tư Thần hơi trầm ngâm trong chốc lát, lập tức hướng về Mặc Tử Hân vươn tay: “Hợp tác vui vẻ!”
Mặc Tử Hân tức khắc nở nụ cười, bắt tay Doãn Tư Thần: “Hợp tác vui vẻ!”
Hai người chính là đế vương của thương giới, tất nhiên hiểu rõ một quy luật, có tranh chấp tức có thiệt hại. Nếu không ai muốn là kẻ chịu thua, thì hợp tác là con đường duy nhất!
Mặc gia có quan hệ, Doãn gia có tiền!
Hai nhà Doãn – Mặc liên thủ, không những có thể đánh sập toàn bộ đối thủ cạnh tranh đang ngo ngoe rục rịch, càng chứng minh với kẻ thù ẩn nấp một tín hiệu: Mặc gia cùng Doãn gia, chính là quan hệ không thể tách rời!
Đối với dự án khai thác nguồn năng lượng trước đây, cũng đã xem như là một cam kết bền chắc, sau lần hợp tác thứ hai thành công, như vậy thì thực lực của hai gia tộc sẽ còn lớn mạnh hơn nữa. Những nơi khác chưa nói đến, nhưng ít nhất là ở các khu vực duyên hải thì không ai có thể địch nổi!
Hơn ai hết, Doãn Tư Thần là người rõ nhất công trình lấp biển mở đất này sẽ mang lại lợi nhuận lớn đến nhường nào, nếu anh có thể khống chế đường ven biển thì không chỉ đơn thuần là tài phú tức thời, mà chính là nắm quyền cả một khu vực cảng biển quốc tế rộng lớn!
Ai mà không biết, nắm được một hải cảng quốc tế thì có ý nghĩa gì..
Nếu Doãn gia nắm bắt được hải cảng này, như vậy mỗi năm hàng xuất khẩu sẽ được trực tiếp thông thương đến các châu lục khác, còn có thể kiếm được lợi nhuận cực kỳ lớn!
Tuy hợp tác với Mặc gia thì lợi nhuận sẽ bị chia sẻ không ít, nhưng nếu tham quá ngược lại chỉ hại thân. Có Mặc gia chuẩn bị hết các bước trước sau, Doãn Tư Thần chỉ việc ung dung tận hưởng, mọi công việc phiền toái cứ đẩy cho Mặc gia.
Hơn nữa lần này đấu thầu chỉ là dùng danh nghĩa của tập đoàn Doãn thị, chi tiền thật sự chính là Mặc gia! Kiếm được tiền, làm gì mà phải từ chối?
Cho nên hiệp ước hợp tác lần này không hề có một công đoạn vô nghĩa nào, tất cả đều đơn giản nhanh chóng ký kết. Dường như Mặc Tử Hân đã sớm biết Doãn Tư Thần sẽ đồng ý, nên đã chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, không phải là lần đầu tiên hợp tác nên đôi bên đều hiểu rõ thói quen của đối phương.
Chuyện càng quan trọng thì càng cần quyết định dứt khoát, đây là điều cả hai đều nhất trí.
Phải biết rằng công trình lấp biển mở đất lần này hoàn toàn khác biệt với dự án khai thác nguồn năng lượng trước đây. Dự án khai thác nguồn năng lượng chỉ chú trọng vào hiệu quả và lợi ích, có thể theo từng thời kỳ ngắn hoặc lâu dài. Còn lấp biển mở đất, chính là một bệ phóng mang tính trường kỳ vài thập niên, thậm chí cả trăm năm liên tục phát triển.
Cùng thời điểm Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đang tiến thêm một bước mật đàm, thì Cố Hề Hề và mọi người đang bắt đầu bữa tiệc liên hoan cho ngày đầu tiên ở sơn trang.
Đúng vậy, là tiệc liên hoan nha!
Hơn cả một trăm người cùng ngồi ở một sảnh tiệc rất lớn, gồm nhiều bàn dài tiếp nối nhau. Bất quá giờ đã quá mười hai giờ trưa, nhưng nữ nhân vật chính Tưởng Huy Âm vẫn chưa xuất hiện.
Tức khắc có người khe khẽ xầm xì, tỏ ý coi thường hành vi của Tưởng Huy Âm.
Ngày hôm nay Tưởng gia đã liên tục chậm trễ khiến rất nhiều vị khách bất mãn.