Cô vợ khế ước của tổng tài - Chương 306
Đọc truyện Cô vợ khế ước của tổng tài Chương 306 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài – Cổ Hề Hề – Nghiêm Như Bạch Full – Chương 306 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hơn nữa chỉ mới sáng hôm nay, rõ ràng anh còn ngang nhiên ôm người phụ nữ khác trước mặt cô, hiện tại còn nói gì nữa chứ?
Cố Hề Hề tựa lưng vào ghế, tầm mắt mơ màng nhìn ở đồng hồ đo tốc độ nhưng thực chất tâm trí cô đã phiêu lãng nơi nào.
Doãn Tư Thần thấy cô mải nhìn đồng hồ đo tốc độ, còn tưởng rằng cô đang khó chịu vì anh chạy xe nhanh nên mau chóng giảm tốc độ lại.
Mãi cho đến khi Cố Hề Hề phục hồi tinh thần thì mới phát hiện các xe xung quanh đều đã vượt mặt và bỏ xa xe của hai người.. Cô quay đầu nhìn Doãn Tư Thần, đây là siêu xe thể thao có thể tăng tốc chỉ trong ba giây đồng hồ, vậy mà có thể bị mấy cái xe hơi bình thường trị giá chưa tới mười vạn qua mặt sao?
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề cứ nhìn anh, khoé mắt hẹp dài hiện lên vẻ vô tội: “Đã là chậm nhất rồi, không chậm hơn được nữa..”
Chậm em gái nhà anh chứ chậm!
“Em không có nói anh đi chậm.. A a a! Anh lái chậm một chút đi!” Cố Hề Hề vừa mở miệng bảo không có ý nói anh đi chậm, thì anh lập tức đạp chân ga, trong nháy mắt vượt lên bỏ hết cả đám xe ở đằng sau hít bụi đường.
Nội tâm của đám tài xế kia đau thương gào thét: Em gái nhà anh! Rõ ràng cố ý đi chậm để chúng tôi vượt qua rồi chờ thời khắc để nghịch thiên cả đám chúng tôi sao! Anh hết trò chơi rồi sao? Xe của anh là xe gì chứ? Đó là siêu xe thể thao trị giá cả chục triệu đô la! Có thể tăng tốc chỉ trong vòng 2.9 giây! Còn chúng tôi thì sao? Nếu tăng tốc kịp thời trong vòng 8 giây đã là cố gắng đến phát khóc rồi!
Doãn Tư Thần lướt xe đi rất nhanh, mãi một lúc sau mới nhấn phanh dừng lại.
Cố Hề Hề lúc này mới định thần, đây là nơi nào?
Doãn Tư Thần nhấn nút điều khiển mở mui xe, rồi lấy ở ghế sau một chiếc khăn choàng ấm áp quàng vào vai Cố Hề Hề.
Lúc này cô mới phát hiện Doãn Tư Thần đã đưa cô đến một sườn núi ở ngoại thành, nơi này cao hơn mặt nước biển khoảng hai trăm mét, từ nơi này nhìn xuống chính là khu dân cư trong tỉnh huyện, nhà nhà đều sáng ánh đèn, cả những con đường tấp nập xe cộ qua lại trong đêm, tất cả mọi người đều đang khẩn trương về nhà sau một ngày mệt mỏi. Có lẽ đối với họ, cái gọi là nhà kia đúng là tổ ấm mong chờ trong đêm đông lạnh lẽo này.
Gió đêm quả thật buốt lạnh, nhưng chiếc khăn choàng này rất lớn và dày nên đã giúp Cố Hề Hề giữ ấm, cô giống như có thể nhìn thấy được hơi thở của mình trong không khí.
Bởi vì sự thay đổi kỳ lạ từ việc cãi nhau rồi lại cùng ăn cơm, nên không khí giữa hai người rất kỳ lạ, trầm mặc mà lại quỷ dị.. Cố Hề Hề cố tình phớt lờ bầu không khí này, yên lặng thưởng thức màn đêm thanh tĩnh, còn Doãn Tư Thần thì thưởng thức Cố Hề Hề, ở trong mắt anh thì toàn bộ cảnh đẹp này chính là cô.
Cô không nói gì, anh cũng không mở miệng..
Không biết qua bao lâu, Cố Hề Hề cảm thấy hơi lạnh, Doãn Tư Thần mới khép lại mui xe và bật chế độ sưởi ấm rồi yên lặng lái xe hướng về Mộc gia.
Khi tới cổng nhà Mộc gia, Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở cửa muốn xuống xe thì Doãn Tư Thần từ phía sau lấy một túi xách đưa cho cô.
Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn anh.
“Em đến nhà người khác làm khách, sao có thể đi tay không tới?” Ánh mắt Doãn Tư Thần ý bảo cô nên nhận món đồ này: “Giáo sư Mộc rất thích sưu tập tẩu thuốc, đây là một tẩu thuốc cổ rất có giá trị.”
Ánh mắt Cố Hề Hề từ ngạc nhiên dần dần trở nên nhiều cảm xúc rối bời.. Anh vì sao còn phải làm vậy..
“Khuya rồi, em vào nhà nghỉ đi.” Doãn Tư Thần có vẻ đã hết kiên nhẫn, liền dúi túi quà vào tay cô.
Cố Hề Hề chỉ có thể nhận túi quà, nhìn thật sâu vào ánh mắt Doãn Tư Thần rồi xuống xe, từ từ bước đến nhấn chuông cửa.
Đôi mắt Doãn Tư Thần nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề, cho đến khi cô vào nhà và ánh đèn bên trong đã sáng lên thì anh mới lái xe rời đi.
Cố Hề Hề đứng bên cửa sổ nhìn Doãn Tư Thần lái xe rời khỏi và trong lòng cô thấy thật phức tạp, ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện phát sinh, giữa hai người không nói quá mười câu..
Cảm thấy dường như giữa hai người đã có một vật cản vô hình, nhưng tình cảm của đối phương vẫn không thay đổi, chỉ là cách thức biểu đạt tình cảm của anh đã khác. Cô cảm nhận được sự quan tâm của anh, nhưng lại không biết làm sao để đáp lại..
Cho đến trước khi cô nghĩ ra cách để xử lý vấn đề tổ huấn của Vân gia thì không biết nên đối mặt với anh như thế nào..
Liệu cô có còn yêu Doãn Tư Thần không?
Hỏi đùa cái gì vậy?
Dĩ nhiên là yêu, rất yêu!
Chính vì quá yêu anh nên mới không muốn gạt anh, nhưng sự tình bây giờ thì sao, cô thật sự đã nói dối anh, dù vì lý do gì cũng vậy. Cô đã hy vọng trước khi anh biết thì mình có thể kịp thời nghĩ ra biện pháp giải quyết, nhưng giờ cô đã biết mình hoàn toàn không có đủ năng lực này!
Nói cách khác, cô thật là ngu ngốc! Luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình có thể làm được mọi việc mà không hề nghĩ tới sẽ tổn thương đến anh.. cảm giác áy náy cắn rứt lương tâm này, kể cả việc giải thích cô vẫn không đủ can đảm.
Cô như vậy, còn Doãn Tư Thần? Anh thì sao? Không lẽ vì vậy mà cả ngày hôm nay anh trầm ngâm, nói chẳng được bao nhiêu câu..
Không lẽ anh cũng vì không nghĩ được cách nào giải quyết khó khăn này mà trầm lặng cả buổi?
Tay Cố Hề Hề nắm chặt di động, ngày hôm nay cô nhận được rất nhiều tin nhắn, tài khoản của cô liên tục nhận nhiều khoản tiền khổng lồ, số tiền đó có lẽ đã đủ xoay chuyển tình thế của Vân gia, bồi thường lại việc thu mua sản nghiệp mấy ngày trước.
Là do anh làm sao?
Doãn Tư Thần, rốt cuộc anh muốn thế nào chứ?
Ở bên kia, Doãn Tư Thần chậm rãi lái xe trở về, lấy tay gấp lại chiếc khăn choàng của Cố Hề Hề, nhẹ nhàng ôm vào lòng, tuy hôm nay không khí giữa hai người còn ngượng ngùng, nhưng cùng nhau an tĩnh ngắm sao thì đối với anh đã đủ rồi.
* * *
Đến tận hơn mười môt giờ đêm thì Mộc Nhược Na mới về nhà, vừa vào cửa thì cô đã ôm chầm lấy Cố Hề Hề, không nói gì mà vùi đầu khóc nức nở.
Cố Hề Hề mơ mang vỗ vỗ bả vai của Mộc Nhược Na, nhịn không được hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Mộc Nhược Na lắc đầu nguây nguẩy, cô co người nằm trong chăn, duỗi tay ôm lấy bụng của Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề lúc này mới ngồi dậy, xốc chăn lên, mở đèn ngủ, thấy Mộc Nhược Na chưa tẩy trang, cũng không tháo trang sức ra, liền nhẹ nhàng vỗ vào mua bàn tay của Mộc Nhược Na: “Cậu mau đi tắm đi, rồi tháo trang sức và thay quần áo nữa, để vậy làm sao mà ngủ?”
Mộc Nhược Na nghe vậy mới chậm chạp xuống giường, sau khi tắm rửa mới lần nữa lên giường nằm với Cố Hề Hề.
Thấy Mộc Nhược Na có vẻ đã bớt xúc động, Cố Hề Hề nhịn không được hỏi: “Thật sự không có gì muốn nói với tôi sao?”
Mộc Nhược Na ôm lấy bụng Cố Hề Hề, đặt tai vào bụng của cô, lắng nghe âm thanh kỳ diệu của bé con bên trong, nhẹ nhàng nói: “Hề Hề, nếu sau này tôi ế đến mức không gả được cho ai, nếu sau này cậu và Doãn Tư Thần thật sự phải chia tay, chúng ta có thể sống nương tựa nhau được không? Tôi sẽ trở thành mẹ nuôi của con trai cậu, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi nấng nó.”
Cố Hề Hề ngẩn người, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mộc Nhược Na buông Cố Hề Hề ra, hai người ngồi đối diện nhau trên giường, lúc này Cố Hề Hề nhận ra hốc mắt của Mộc Nhược Na đỏ hoe, xem ra vừa rồi cô đã khóc rất nhiều..
Mộc Nhược Na xoa xoa mắt, nói: “Vừa rồi trên đường về nhà tôi bị Thượng Kha chặn lại, anh ấy ép tôi tới một góc vén đường, nói rằng tôi là người anh ấy đã lựa chọn. Nếu gia đình nhất quyết phản đối thì anh ấy sẽ từ bỏ Thượng gia để ở bên tôi.”
Cố Hề Hề nhướng mày: “Vậy cậu trả lời thế nào?”
Mộc Nhược Na lắc đầu: “Tôi nói tôi vốn không yêu anh ấy, dù anh ấy có từ bỏ Thượng gia thì chúng tôi cũng không ở bên nhau.”
Khoé miệng Cố Hề Hề cong lên, dở khóc dở cười, đây đúng là phong cách của Mộc Nhược Na mà.
“Trước khi đi anh ấy còn nhìn tôi rất ai oái, nói tôi nhẫn tâm không tin tưởng anh ấy.. còn nói dù tôi cự tuyệt với bất kỳ lý do gì thì anh ấy vẫn không từ bỏ..” Mộc Nhược Na nói đến đây thì lại lần nữa khóc nức nở: “Anh ấy còn gọi điện thoại cho Thượng phu nhân ngay trước mặt tôi và mở loa ngoài, tôi nghe anh ấy nói qua điện thoại từ bây giờ anh ấy sẽ không còn là con cháu Thượng gia, không phải người thừa kế của Thượng gia, không nhận một đồng tiền của Thượng gia. Sau đó anh ấy đem tất cả những tài sản trên người đại diện cho thân phận giao hết cho trợ lý rồi quay đầu bỏ đi..”
“Hề Hề, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi rốt cuộc nên làm gì?” Nước mắt của Mộc Nhược Na òa ra như vỡ đê: “Tôi không ép buộc anh ấy, anh ấy cứ cố chấp làm như vậy? Anh ấy không lẽ không biết nếu từ bỏ Thượng gia thì sẽ có biết bao nhiêu kẻ thừa nước đục thả câu? Thượng gia là một gia tộc rất phức tạp, anh ấy cứ nói đi là đi.. Bao nhiêu công sức mà anh ấy đã dày công vun đắp nhiều năm sẽ..”
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng, thật là không ngờ mà!
Thượng Kha lại có quyết tâm sắt đá đến vậy, vì tình yêu này có thể vứt bỏ mọi thứ, được ăn cả ngã về không.
Nhưng chỉ sợ Thượng Kha càng làm vậy thì ở trong mắt Thượng gia, họ càng căm ghét Mộc Nhược Na, sẽ cho rằng cô chính là nguyên nhân khiến con trai của họ phản kháng gia tộc, bức con trai họ từ bỏ Thượng gia.
Ai nói Mộc Nhược Na lại quá mức xinh đẹp quyến rũ, những người không quen biết thì chỉ cần một cái nhìn đầu tiên sẽ cho rằng cô là hồ ly chuyên đi dụ dỗ người khác! Có lẽ chính Mộc Nhược Na cũng nghĩ đến điều này, nên tâm tình của cô mới suy sụp như vậy.
Mộc Nhược Na đã hai lần gửi đơn từ chức nhưng đều bị cự tuyệt, còn lúc này đây, cô chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, hoàn toàn đoạn tuyệt với cái gọi là tập đoàn Ody, với Thượng Kha.
Cố Hề Hề không biết nên an ủi như thế nào, bởi chính cô vẫn còn trầm luân trong một mớ bòng bong không thoát ra được.
Hai người nhìn nhau, tâm trạng mỗi người đều ngổn ngang, không ai giúp được ai, cũng không biết khuyên nhủ đối phương ra sao.
* * *
Doãn Tư Thần chuẩn bị đi ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Anh tiến đến mở cửa thì nhìn thấy Thượng Kha đứng bên ngoài, bộ dáng rất chật vật.
Sắc mặt Thượng Kha lúc này rất khó coi, thời khắc nhìn thấy Doãn Tư Thần thì anh không do dự nói: “Tôi đã cắt đứt quan hệ với Thượng gia, Tư Thần, giờ trên người tôi cả một xu cũng không có, tôi không có chỗ nào để đi..”
Hơn nữa chỉ mới sáng hôm nay, rõ ràng anh còn ngang nhiên ôm người phụ nữ khác trước mặt cô, hiện tại còn nói gì nữa chứ?
Cố Hề Hề tựa lưng vào ghế, tầm mắt mơ màng nhìn ở đồng hồ đo tốc độ nhưng thực chất tâm trí cô đã phiêu lãng nơi nào.
Doãn Tư Thần thấy cô mải nhìn đồng hồ đo tốc độ, còn tưởng rằng cô đang khó chịu vì anh chạy xe nhanh nên mau chóng giảm tốc độ lại.
Mãi cho đến khi Cố Hề Hề phục hồi tinh thần thì mới phát hiện các xe xung quanh đều đã vượt mặt và bỏ xa xe của hai người.. Cô quay đầu nhìn Doãn Tư Thần, đây là siêu xe thể thao có thể tăng tốc chỉ trong ba giây đồng hồ, vậy mà có thể bị mấy cái xe hơi bình thường trị giá chưa tới mười vạn qua mặt sao?
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề cứ nhìn anh, khoé mắt hẹp dài hiện lên vẻ vô tội: “Đã là chậm nhất rồi, không chậm hơn được nữa..”
Chậm em gái nhà anh chứ chậm!
“Em không có nói anh đi chậm.. A a a! Anh lái chậm một chút đi!” Cố Hề Hề vừa mở miệng bảo không có ý nói anh đi chậm, thì anh lập tức đạp chân ga, trong nháy mắt vượt lên bỏ hết cả đám xe ở đằng sau hít bụi đường.
Nội tâm của đám tài xế kia đau thương gào thét: Em gái nhà anh! Rõ ràng cố ý đi chậm để chúng tôi vượt qua rồi chờ thời khắc để nghịch thiên cả đám chúng tôi sao! Anh hết trò chơi rồi sao? Xe của anh là xe gì chứ? Đó là siêu xe thể thao trị giá cả chục triệu đô la! Có thể tăng tốc chỉ trong vòng 2.9 giây! Còn chúng tôi thì sao? Nếu tăng tốc kịp thời trong vòng 8 giây đã là cố gắng đến phát khóc rồi!
Doãn Tư Thần lướt xe đi rất nhanh, mãi một lúc sau mới nhấn phanh dừng lại.
Cố Hề Hề lúc này mới định thần, đây là nơi nào?
Doãn Tư Thần nhấn nút điều khiển mở mui xe, rồi lấy ở ghế sau một chiếc khăn choàng ấm áp quàng vào vai Cố Hề Hề.
Lúc này cô mới phát hiện Doãn Tư Thần đã đưa cô đến một sườn núi ở ngoại thành, nơi này cao hơn mặt nước biển khoảng hai trăm mét, từ nơi này nhìn xuống chính là khu dân cư trong tỉnh huyện, nhà nhà đều sáng ánh đèn, cả những con đường tấp nập xe cộ qua lại trong đêm, tất cả mọi người đều đang khẩn trương về nhà sau một ngày mệt mỏi. Có lẽ đối với họ, cái gọi là nhà kia đúng là tổ ấm mong chờ trong đêm đông lạnh lẽo này.
Gió đêm quả thật buốt lạnh, nhưng chiếc khăn choàng này rất lớn và dày nên đã giúp Cố Hề Hề giữ ấm, cô giống như có thể nhìn thấy được hơi thở của mình trong không khí.
Bởi vì sự thay đổi kỳ lạ từ việc cãi nhau rồi lại cùng ăn cơm, nên không khí giữa hai người rất kỳ lạ, trầm mặc mà lại quỷ dị.. Cố Hề Hề cố tình phớt lờ bầu không khí này, yên lặng thưởng thức màn đêm thanh tĩnh, còn Doãn Tư Thần thì thưởng thức Cố Hề Hề, ở trong mắt anh thì toàn bộ cảnh đẹp này chính là cô.
Cô không nói gì, anh cũng không mở miệng..
Không biết qua bao lâu, Cố Hề Hề cảm thấy hơi lạnh, Doãn Tư Thần mới khép lại mui xe và bật chế độ sưởi ấm rồi yên lặng lái xe hướng về Mộc gia.
Khi tới cổng nhà Mộc gia, Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở cửa muốn xuống xe thì Doãn Tư Thần từ phía sau lấy một túi xách đưa cho cô.
Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn anh.
“Em đến nhà người khác làm khách, sao có thể đi tay không tới?” Ánh mắt Doãn Tư Thần ý bảo cô nên nhận món đồ này: “Giáo sư Mộc rất thích sưu tập tẩu thuốc, đây là một tẩu thuốc cổ rất có giá trị.”
Ánh mắt Cố Hề Hề từ ngạc nhiên dần dần trở nên nhiều cảm xúc rối bời.. Anh vì sao còn phải làm vậy..
“Khuya rồi, em vào nhà nghỉ đi.” Doãn Tư Thần có vẻ đã hết kiên nhẫn, liền dúi túi quà vào tay cô.
Cố Hề Hề chỉ có thể nhận túi quà, nhìn thật sâu vào ánh mắt Doãn Tư Thần rồi xuống xe, từ từ bước đến nhấn chuông cửa.
Đôi mắt Doãn Tư Thần nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề, cho đến khi cô vào nhà và ánh đèn bên trong đã sáng lên thì anh mới lái xe rời đi.
Cố Hề Hề đứng bên cửa sổ nhìn Doãn Tư Thần lái xe rời khỏi và trong lòng cô thấy thật phức tạp, ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện phát sinh, giữa hai người không nói quá mười câu..
Cảm thấy dường như giữa hai người đã có một vật cản vô hình, nhưng tình cảm của đối phương vẫn không thay đổi, chỉ là cách thức biểu đạt tình cảm của anh đã khác. Cô cảm nhận được sự quan tâm của anh, nhưng lại không biết làm sao để đáp lại..
Cho đến trước khi cô nghĩ ra cách để xử lý vấn đề tổ huấn của Vân gia thì không biết nên đối mặt với anh như thế nào..
Liệu cô có còn yêu Doãn Tư Thần không?
Hỏi đùa cái gì vậy?
Dĩ nhiên là yêu, rất yêu!
Chính vì quá yêu anh nên mới không muốn gạt anh, nhưng sự tình bây giờ thì sao, cô thật sự đã nói dối anh, dù vì lý do gì cũng vậy. Cô đã hy vọng trước khi anh biết thì mình có thể kịp thời nghĩ ra biện pháp giải quyết, nhưng giờ cô đã biết mình hoàn toàn không có đủ năng lực này!
Nói cách khác, cô thật là ngu ngốc! Luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình có thể làm được mọi việc mà không hề nghĩ tới sẽ tổn thương đến anh.. cảm giác áy náy cắn rứt lương tâm này, kể cả việc giải thích cô vẫn không đủ can đảm.
Cô như vậy, còn Doãn Tư Thần? Anh thì sao? Không lẽ vì vậy mà cả ngày hôm nay anh trầm ngâm, nói chẳng được bao nhiêu câu..
Không lẽ anh cũng vì không nghĩ được cách nào giải quyết khó khăn này mà trầm lặng cả buổi?
Tay Cố Hề Hề nắm chặt di động, ngày hôm nay cô nhận được rất nhiều tin nhắn, tài khoản của cô liên tục nhận nhiều khoản tiền khổng lồ, số tiền đó có lẽ đã đủ xoay chuyển tình thế của Vân gia, bồi thường lại việc thu mua sản nghiệp mấy ngày trước.
Là do anh làm sao?
Doãn Tư Thần, rốt cuộc anh muốn thế nào chứ?
Ở bên kia, Doãn Tư Thần chậm rãi lái xe trở về, lấy tay gấp lại chiếc khăn choàng của Cố Hề Hề, nhẹ nhàng ôm vào lòng, tuy hôm nay không khí giữa hai người còn ngượng ngùng, nhưng cùng nhau an tĩnh ngắm sao thì đối với anh đã đủ rồi.
* * *
Đến tận hơn mười môt giờ đêm thì Mộc Nhược Na mới về nhà, vừa vào cửa thì cô đã ôm chầm lấy Cố Hề Hề, không nói gì mà vùi đầu khóc nức nở.
Cố Hề Hề mơ mang vỗ vỗ bả vai của Mộc Nhược Na, nhịn không được hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Mộc Nhược Na lắc đầu nguây nguẩy, cô co người nằm trong chăn, duỗi tay ôm lấy bụng của Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề lúc này mới ngồi dậy, xốc chăn lên, mở đèn ngủ, thấy Mộc Nhược Na chưa tẩy trang, cũng không tháo trang sức ra, liền nhẹ nhàng vỗ vào mua bàn tay của Mộc Nhược Na: “Cậu mau đi tắm đi, rồi tháo trang sức và thay quần áo nữa, để vậy làm sao mà ngủ?”
Mộc Nhược Na nghe vậy mới chậm chạp xuống giường, sau khi tắm rửa mới lần nữa lên giường nằm với Cố Hề Hề.
Thấy Mộc Nhược Na có vẻ đã bớt xúc động, Cố Hề Hề nhịn không được hỏi: “Thật sự không có gì muốn nói với tôi sao?”
Mộc Nhược Na ôm lấy bụng Cố Hề Hề, đặt tai vào bụng của cô, lắng nghe âm thanh kỳ diệu của bé con bên trong, nhẹ nhàng nói: “Hề Hề, nếu sau này tôi ế đến mức không gả được cho ai, nếu sau này cậu và Doãn Tư Thần thật sự phải chia tay, chúng ta có thể sống nương tựa nhau được không? Tôi sẽ trở thành mẹ nuôi của con trai cậu, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi nấng nó.”
Cố Hề Hề ngẩn người, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mộc Nhược Na buông Cố Hề Hề ra, hai người ngồi đối diện nhau trên giường, lúc này Cố Hề Hề nhận ra hốc mắt của Mộc Nhược Na đỏ hoe, xem ra vừa rồi cô đã khóc rất nhiều..
Mộc Nhược Na xoa xoa mắt, nói: “Vừa rồi trên đường về nhà tôi bị Thượng Kha chặn lại, anh ấy ép tôi tới một góc vén đường, nói rằng tôi là người anh ấy đã lựa chọn. Nếu gia đình nhất quyết phản đối thì anh ấy sẽ từ bỏ Thượng gia để ở bên tôi.”
Cố Hề Hề nhướng mày: “Vậy cậu trả lời thế nào?”
Mộc Nhược Na lắc đầu: “Tôi nói tôi vốn không yêu anh ấy, dù anh ấy có từ bỏ Thượng gia thì chúng tôi cũng không ở bên nhau.”
Khoé miệng Cố Hề Hề cong lên, dở khóc dở cười, đây đúng là phong cách của Mộc Nhược Na mà.
“Trước khi đi anh ấy còn nhìn tôi rất ai oái, nói tôi nhẫn tâm không tin tưởng anh ấy.. còn nói dù tôi cự tuyệt với bất kỳ lý do gì thì anh ấy vẫn không từ bỏ..” Mộc Nhược Na nói đến đây thì lại lần nữa khóc nức nở: “Anh ấy còn gọi điện thoại cho Thượng phu nhân ngay trước mặt tôi và mở loa ngoài, tôi nghe anh ấy nói qua điện thoại từ bây giờ anh ấy sẽ không còn là con cháu Thượng gia, không phải người thừa kế của Thượng gia, không nhận một đồng tiền của Thượng gia. Sau đó anh ấy đem tất cả những tài sản trên người đại diện cho thân phận giao hết cho trợ lý rồi quay đầu bỏ đi..”
“Hề Hề, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi rốt cuộc nên làm gì?” Nước mắt của Mộc Nhược Na òa ra như vỡ đê: “Tôi không ép buộc anh ấy, anh ấy cứ cố chấp làm như vậy? Anh ấy không lẽ không biết nếu từ bỏ Thượng gia thì sẽ có biết bao nhiêu kẻ thừa nước đục thả câu? Thượng gia là một gia tộc rất phức tạp, anh ấy cứ nói đi là đi.. Bao nhiêu công sức mà anh ấy đã dày công vun đắp nhiều năm sẽ..”
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng, thật là không ngờ mà!
Thượng Kha lại có quyết tâm sắt đá đến vậy, vì tình yêu này có thể vứt bỏ mọi thứ, được ăn cả ngã về không.
Nhưng chỉ sợ Thượng Kha càng làm vậy thì ở trong mắt Thượng gia, họ càng căm ghét Mộc Nhược Na, sẽ cho rằng cô chính là nguyên nhân khiến con trai của họ phản kháng gia tộc, bức con trai họ từ bỏ Thượng gia.
Ai nói Mộc Nhược Na lại quá mức xinh đẹp quyến rũ, những người không quen biết thì chỉ cần một cái nhìn đầu tiên sẽ cho rằng cô là hồ ly chuyên đi dụ dỗ người khác! Có lẽ chính Mộc Nhược Na cũng nghĩ đến điều này, nên tâm tình của cô mới suy sụp như vậy.
Mộc Nhược Na đã hai lần gửi đơn từ chức nhưng đều bị cự tuyệt, còn lúc này đây, cô chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, hoàn toàn đoạn tuyệt với cái gọi là tập đoàn Ody, với Thượng Kha.
Cố Hề Hề không biết nên an ủi như thế nào, bởi chính cô vẫn còn trầm luân trong một mớ bòng bong không thoát ra được.
Hai người nhìn nhau, tâm trạng mỗi người đều ngổn ngang, không ai giúp được ai, cũng không biết khuyên nhủ đối phương ra sao.
* * *
Doãn Tư Thần chuẩn bị đi ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Anh tiến đến mở cửa thì nhìn thấy Thượng Kha đứng bên ngoài, bộ dáng rất chật vật.
Sắc mặt Thượng Kha lúc này rất khó coi, thời khắc nhìn thấy Doãn Tư Thần thì anh không do dự nói: “Tôi đã cắt đứt quan hệ với Thượng gia, Tư Thần, giờ trên người tôi cả một xu cũng không có, tôi không có chỗ nào để đi..”