Cô vợ khế ước của tổng tài - Chương 163
Đọc truyện Cô vợ khế ước của tổng tài Chương 163 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài – Cổ Hề Hề – Nghiêm Như Bạch Full – Chương 163 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Vốn dĩ Doãn Tư Thần chỉ muốn dỗ Cố Hề Hề nín khóc, nên mới cúi đầu hôn cô. Nhưng nụ hôn này như có ma lực khiến anh không thể dứt ra được.
Cũng đã lâu rồi anh không hôn chuột đồng nhỏ. Tuy rằng chuột đồng nhỏ tức giận nhìn rất đáng yêu, nhưng anh cũng không muốn chuột đồng nhỏ phải tức giận!
Ôi thật mâu thuẫn!
Ưm, nhưng nụ hôn này thật tuyệt, đầu lưỡi của chuột đồng nhỏ rất ngọt..
Sao lại như vậy?
Cô đã vất vả biết bao nhiêu để thuyết phục bản thân cam tâm rời khỏi trận chiến ái tình vô nghĩa, anh lại không đồng ý, một lần nữa cố tình kéo cô vào chiến trường này!
Khốn khiếp, tên khốn khiếp!
Cố Hề Hề thừa dịp Doãn Tư Thần còn đang thất thần đê mê vì nụ hôn, lập tức đẩy anh ra xoay người chạy mất. Vành tai đỏ bừng của Cố Hề Hề đã lọt vào tầm mắt anh, khiến tâm tình anh cảm thấy dễ chịu.
Cô ấy.. là không giận nữa đúng không?
Vậy tối nay.. anh có thể ôm cô ngủ?
Đáy lòng Doãn Tư Thần rộn lên niềm vui và suy nghĩ rạo rực.
Rốt cuộc anh cũng phải lưu luyến buông tay Cố Hề Hề ra, mặc dù hỏa khí từ bụng anh vẫn đang dâng trào, khiến anh phải cật lực đè nén xuống.
Lúc hai người quay lại đại sảnh thì không còn dính lấy nhau như khi rời khỏi trước đó. Chỉ là vành tai Cố Hề Hề vẫn luôn ửng hồng, còn đáy mắt Doãn Tư Thần lại mang theo ý cười sảng khoái.
Đã đến giờ cơm trưa.
Một bàn ăn được bày biện đầy những món ăn tinh xảo đã làm mọi người chú ý, Cố Hề Hề cũng bị choáng ngợp.
Món ăn trên bàn được chế biến bằng những dược liệu bổ dưỡng. Với mỗi vị khách khác nhau, gia chủ đã khéo léo điều phối từng món để phù hợp thể trạng từng người. Cố Hề Hề đang mang thai, nên phần ăn của cô được thêm vào dược liệu bổ khí ích thận. Phần của Mộc Nhược Na được thêm vào dược liệu giúp thanh tràng hỗ trợ tiêu hóa. Còn Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đều đang ở đỉnh cao trong chu kỳ của nhân sinh, sức khoẻ hai người vốn rất tốt nên phần ăn của họ chú trọng về khẩu vị là chính.
Một bàn đồ ăn như thế này thỏa mãn được cả khẩu vị và dinh dưỡng phù hợp cho thân thể của tất cả mọi người. Vân gia vì chuẩn bị bữa trưa này, hẳn là dùng rất nhiều tâm ý.
Cố Hề Hề vừa gật gù vừa ăn.
Thấy Cố Hề Hề ăn vui vẻ, Doãn Tư Thần dù có thói quen không ăn đồ bên ngoài, giờ cũng cao hứng ăn không ít.
“Vân phu nhân, món này cũng là người nấu sao?” Ánh mắt Cố Hề Hề sáng lên nhìn Vân phu nhân.
“Chỉ có phần của con là ta đích thân nấu.” Vân phu nhân mỉm cười trả lời: “Để người khác làm thì ta không yên tâm, nên vẫn tự mình nấu là tốt nhất.”
Câu trả lời này của Vân phu nhân tức thì làm Doãn Tư Thần hài lòng!
Tốt, Vân phu nhân đã có lòng và tâm ý như vậy với Cố Hề Hề, thôi thì Vân gia tạm thời không cần đụng đến!
Lúc này người hầu mang lên một chén cháo, Vân phu nhân duỗi tay nhận lấy, thổi cho bớt nóng rồi đưa Cố Hề Hề.
“Đây, con nếm thử món này đi. Đây là cháo an thai từng được chuyên dùng cho các quý phi trong hậu cung triều Thanh. Chỉ tiếc lúc xưa ta mang thai lại.. nếu không thì.. Ôi con xem ta lại nói năng lung tung rồi! Món cháo này nấu riêng cho con, bồi bổ thể chất cho cả mẹ lẫn em bé trong bụng, giúp tăng cường sức đề kháng miễn dịch, thậm chí khi sinh con xong thì thể chất người mẹ sẽ mau chóng khôi phục như ban đầu.” Vân phu nhân nhìn Cố Hề Hề bằng ánh mắt yêu thương, từ trong vô thức bà đã xem Cố Hề Hề là Vân Nặc.
Cố Hề Hề cúi xuống uống một ngụm, ánh mắt liền sáng ngời.
Cháo thật sự rất ngon!
Doãn Tư Thần nhìn vậy cảm thấy rất hài lòng.
Chỉ cần người đối xử tốt đặc biệt với Cố Hề Hề không phải là đàn ông, thì anh hoàn toàn không ngại!
Cố Hề Hề dùng xong chén cháo, Vân phu nhân lập tức ra lệnh cho người hầu lên dọn dẹp và bày tiếp phần ăn của cô ra. Cố Hề Hề thấy bà không dùng bữa mà vẫn chăm sóc cho cô từ nãy đến, liền cảm thấy ngượng ngùng.
“Vân phu nhân, người không cần vậy đâu, con có thể tự ăn được.” Cố Hề Hề bắt đắc dĩ nói: “Nếu người khách khí như vậy thật sự làm con ngại lắm.”
Vân phu nhân lúc này mới nhận ra được bà đang làm gì, liền buông đũa trong tay, vội vàng nói: “Được được được, là ta không phải. Nào nào, mọi người đều ăn đi, xin đừng khách khí!”
Dùng xong cơm trưa, Doãn Tư Thần không nói nhiều lời, liền dẫn Cố Hề Hề trở về. Cố Hề Hề cũng cảm thấy nếu cô tiếp tục ở đây ngây ngốc, không chừng lại làm Vân phu nhân phải tất bật chăm sóc cho cô.
Trải qua hai mươi ba năm làm trâu làm ngựa ở Cố gia, giờ đây lại được người khác yêu thương chăm sóc, lại là nhờ vào khuôn mặt giống Vân Nặc để được như vậy, trong lòng cô thật sự bất an!
Cho nên khi dùng xong cơm trưa, Cố Hề Hề nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy xin phép ra về. Trước khi rời khỏi thì Vân gia đã chuẩn bị rất nhiều hộp điểm tâm, tất cả đều làm theo khẩu vị của Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na.
Cố Hề Hề thấy Mộc Nhược Na biểu tình vui sướng nên cô cũng không từ chối, mà lễ phép nhận quà.
Khi trở lại biệt thự của Kiều Kỳ, bữa tiệc ở đây đã kết thúc, tất cả mọi người đều uống say khướt.
Cố Hề Hề vào phòng, cô chưa kịp đổi giày đã nghe giọng nói Doãn Tư Thần vang lên: “Nhược Na, tôi đã nói với Kiều Kỳ chuẩn bị căn phòng kế bên cho cô, cô dọn qua đó đi. Cơ thể Hề Hề ngày càng bất tiện, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy!”
Khoan đã! Anh nói gì vậy?
Anh muốn ở đây chăm sóc cô?
Anh định mang Nhiễm Tịch Vi đến phòng của cô diễn cảnh ân ái sao?
Cố Hề Hề quay người lại, nhìn thấy Doãn Tư Thần đứng ngay cửa, chặn ở đó không để Mộc Nhược Na vào phòng.
Mộc Nhược Na nhún vai, bàng quang nói: “Được, tôi sẽ ở phòng kế bên. Chỉ cần đừng có xếp tôi ở kế phòng lão đại là được!”
Mộc Nhược Na nhận ra hôm nay Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đều không bình thường. Thôi thì nên để hai người họ nói chuyện riêng một chút.
Cố Hề Hề không để ý đến Doãn Tư Thần, cô đổi giày xong liền đi vào gỡ bỏ phụ tùng trang sức và thay đổi y phục. Cô vừa lau khô tay, muốn xoay người rời khỏi, không ngờ vừa quay lại đã đâm vào một lồng ngực ấm áp, một vòng tay liền ôm lấy cô.
“À.. Ra là em không chờ nổi mà lao vào lòng tôi?” Khoé mắt Doãn Tư Thần nhếch lên, đuôi lông mày cong lại mang theo ý cười vô hạn, đầy vẻ phong tình.
Cố Hề Hề không thể không bị thu hút, cũng không trách được bởi vì trời sinh Doãn Tư Thần đã có khí chất nam tính mạnh mẽ, dù là một nụ cười vẫn có thể hấp dẫn vô số ánh mắt, bất luận là nam hay nữ!
Cố Hề Hề duỗi tay muốn đẩy Doãn Tư Thần ra, nhưng cô chưa kịp dùng sức thì đã nghe giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Em chưa nguôi giận sao?”
Nguôi giận? Anh có ý gì?
Cô chưa hề tức giận.. cô chỉ.. thấy rõ vị trí của mình mà thôi..
“Buổi tối hôm đó là do Tịch Vi thật sự phát bệnh, tôi không cố ý lỡ hẹn.” Doãn Tư Thần khép nép giải thích.
Anh cảm thấy nếu đã giải thích như vậy thì chắc Cố Hề Hề sẽ không tức giận nữa.
Nhưng Cố Hề Hề ngược lại cảm thấy não của đối phương và mình rõ ràng cấu tạo không giống nhau, cô cũng không thể giải thích, vì cô thật sự không tức giận..
Chỉ có quan tâm, mới có thể tức giận.
Nếu không để tâm thì sao lại tức giận?
Cô vất vả lắm mới thuyết phục bản thân mình không để tâm, không tức giận.
Giờ anh chạy đến đây giải thích như vậy..
“Được, tôi hỏi anh một câu, trong lòng anh thì tôi là cái gì? Anh có từng xem tôi là một người vợ thật sự không?” Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, quyết định nói rõ hết mọi thứ.
Nếu anh nói anh yêu tôi, như vậy tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của anh.
Nếu anh nói không yêu tôi, như vậy xin để tôi rời đi yên ổn..
Doãn Tư Thần không nghĩ tới Cố Hề Hề sẽ hỏi như vậy.
Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?
Em là chuột đồng nhỏ của tôi, đương nhiên là rất quan trọng đối với tôi, là người tôi muốn bảo vệ.
Chuyện này cũng phải trả lời nữa sao?
Doãn Tư Thần lại nhớ đến Tiểu A từng nói, khi phụ nữ không có cảm giác an toàn thì sẽ hỏi người đàn ông về tình cảm dành cho cô ấy..
Không lẽ chuột đồng nhỏ đang bất an?
Doãn Tư Thần nhướng mày, mở miệng nói: “Hỏi vô nghĩa, tôi đương nhiên không..”
Anh chưa nói dứt câu thì di động reo lên, anh lấy di động ra nhìn số máy của người gọi, liền quay lại Cố Hề Hề, nói: “Tôi nghe điện thoại một chút.”
Nói xong, Doãn Tư Thần xoay người rời đi.
Cảm giác được ôm ấp không còn, Cố Hề Hề cảm thấy mất mát, cô rũ mắt xuống, đáy mắt lộ ra tia cười tự giễu.
Vừa rồi anh ấy nói gì vậy?
Anh đương nhiên không.. Đương nhiên không cái gì? Đương nhiên là không sao? Anh đương nhiên là không yêu cô sao?
Đúng vậy, sao anh có thể yêu cô chứ?
Cô không có dáng người xinh đẹp như Lâm Tiểu Nhã, không có khuôn mặt khả ái như Nhiễm Tịch Vi, một người đàn ông hoàn mỹ, cao cao tại thượng, lại là người thừa kế của Doãn gia như Doãn Tư Thần thì có lý do gì để yêu cô?
Ha hả.. Tự mình đa tình thì cũng nên có giới hạn!
Cũng cảm ơn anh đã thẳng thắn!
Doãn Tư Thần, tôi sẽ làm tốt bổn phận của một người vợ, giúp anh giữ gìn hình ảnh của mình, bảo vệ anh trước mặt truyền thông, không để hình tượng của anh bị ảnh hưởng.
Chỉ xin anh đến ngày ly biệt, có thể buông tha để tôi rời đi..
Cố Hề Hề tự trấn tĩnh tâm trạng của mình, bước ra khỏi toilet, lại nhìn đến bóng dáng Doãn Tư Thần vội vã rời đi.
Anh ấy nhận điện thoại của ai mà đi vội vàng như vậy? Nhiễm Tịch Vi sao?
Đúng rồi, Nhiễm Tịch Vi là người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh phát điên lên và bất chấp mọi sự trả giá. Năm đó vì không tìm được cô ta mà anh đã trở nên suy sụp, không còn biết tự bảo trọng bản thân.
Giờ cô ta đã trở lại, anh có lý do gì mà không nối lại tình cảm với Nhiễm Tịch Vi?
Cô có phải là may mắn khi sớm nhận ra mọi việc? Như vậy sau này tổn thương sẽ không quá sâu..
Cố Hề Hề vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tiểu A đang đợi, giống như có chuyện muốn nói.
“Sao vậy?” Cố Hề Hề tò mò: “Có chuyện gì sao?”
“Vâng!” Tiểu A cung kính trả lời: “Vừa có thiệp mời được gửi tới, tổng giám đốc nói thiếu phu nhân có thể quyết định đi hay không cũng được.”
Thiệp mời? Thiệp mời gì chứ?
Cố Hề Hề duỗi tay nhận lấy xấp thiệp mời từ trong tay Tiểu A. Cô mở ra xem, đây là thiệp của các nhân vật có địa vị tại thành phố này, không phải mời cô dự vũ hội thì cũng là mời dùng cơm hoặc mời đi spa, vân vân và vân vân đủ mọi lời mời.
Cố Hề Hề nhíu mày: “Vì sao lại mời tôi? Họ nên mời Doãn Tư Thần mới đúng?”
Tiểu A rũ mắt trả lời: “Tổng giám đốc nói thiếu phu nhân là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, nên sẽ phải nhận các lời mời như vậy. Tuy nhiên thiếu phu nhân đang có thai nên có thể tự quyết nếu không tiện.”
Cố Hề Hề càng thấy Doãn Tư Thần khó hiểu.
Cô nhận những lời mời này, nghĩa là công khai thân phận thiếu phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị. Vậy tương lai khi cô rời khỏi thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh tập đoàn Doãn thị?
Doãn Tư Thần đã có ý muốn Nhiễm Tịch Vi thay thế cho cô, thì không phải nên để cô ta tham dự sao?
Vốn dĩ Doãn Tư Thần chỉ muốn dỗ Cố Hề Hề nín khóc, nên mới cúi đầu hôn cô. Nhưng nụ hôn này như có ma lực khiến anh không thể dứt ra được.
Cũng đã lâu rồi anh không hôn chuột đồng nhỏ. Tuy rằng chuột đồng nhỏ tức giận nhìn rất đáng yêu, nhưng anh cũng không muốn chuột đồng nhỏ phải tức giận!
Ôi thật mâu thuẫn!
Ưm, nhưng nụ hôn này thật tuyệt, đầu lưỡi của chuột đồng nhỏ rất ngọt..
Sao lại như vậy?
Cô đã vất vả biết bao nhiêu để thuyết phục bản thân cam tâm rời khỏi trận chiến ái tình vô nghĩa, anh lại không đồng ý, một lần nữa cố tình kéo cô vào chiến trường này!
Khốn khiếp, tên khốn khiếp!
Cố Hề Hề thừa dịp Doãn Tư Thần còn đang thất thần đê mê vì nụ hôn, lập tức đẩy anh ra xoay người chạy mất. Vành tai đỏ bừng của Cố Hề Hề đã lọt vào tầm mắt anh, khiến tâm tình anh cảm thấy dễ chịu.
Cô ấy.. là không giận nữa đúng không?
Vậy tối nay.. anh có thể ôm cô ngủ?
Đáy lòng Doãn Tư Thần rộn lên niềm vui và suy nghĩ rạo rực.
Rốt cuộc anh cũng phải lưu luyến buông tay Cố Hề Hề ra, mặc dù hỏa khí từ bụng anh vẫn đang dâng trào, khiến anh phải cật lực đè nén xuống.
Lúc hai người quay lại đại sảnh thì không còn dính lấy nhau như khi rời khỏi trước đó. Chỉ là vành tai Cố Hề Hề vẫn luôn ửng hồng, còn đáy mắt Doãn Tư Thần lại mang theo ý cười sảng khoái.
Đã đến giờ cơm trưa.
Một bàn ăn được bày biện đầy những món ăn tinh xảo đã làm mọi người chú ý, Cố Hề Hề cũng bị choáng ngợp.
Món ăn trên bàn được chế biến bằng những dược liệu bổ dưỡng. Với mỗi vị khách khác nhau, gia chủ đã khéo léo điều phối từng món để phù hợp thể trạng từng người. Cố Hề Hề đang mang thai, nên phần ăn của cô được thêm vào dược liệu bổ khí ích thận. Phần của Mộc Nhược Na được thêm vào dược liệu giúp thanh tràng hỗ trợ tiêu hóa. Còn Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đều đang ở đỉnh cao trong chu kỳ của nhân sinh, sức khoẻ hai người vốn rất tốt nên phần ăn của họ chú trọng về khẩu vị là chính.
Một bàn đồ ăn như thế này thỏa mãn được cả khẩu vị và dinh dưỡng phù hợp cho thân thể của tất cả mọi người. Vân gia vì chuẩn bị bữa trưa này, hẳn là dùng rất nhiều tâm ý.
Cố Hề Hề vừa gật gù vừa ăn.
Thấy Cố Hề Hề ăn vui vẻ, Doãn Tư Thần dù có thói quen không ăn đồ bên ngoài, giờ cũng cao hứng ăn không ít.
“Vân phu nhân, món này cũng là người nấu sao?” Ánh mắt Cố Hề Hề sáng lên nhìn Vân phu nhân.
“Chỉ có phần của con là ta đích thân nấu.” Vân phu nhân mỉm cười trả lời: “Để người khác làm thì ta không yên tâm, nên vẫn tự mình nấu là tốt nhất.”
Câu trả lời này của Vân phu nhân tức thì làm Doãn Tư Thần hài lòng!
Tốt, Vân phu nhân đã có lòng và tâm ý như vậy với Cố Hề Hề, thôi thì Vân gia tạm thời không cần đụng đến!
Lúc này người hầu mang lên một chén cháo, Vân phu nhân duỗi tay nhận lấy, thổi cho bớt nóng rồi đưa Cố Hề Hề.
“Đây, con nếm thử món này đi. Đây là cháo an thai từng được chuyên dùng cho các quý phi trong hậu cung triều Thanh. Chỉ tiếc lúc xưa ta mang thai lại.. nếu không thì.. Ôi con xem ta lại nói năng lung tung rồi! Món cháo này nấu riêng cho con, bồi bổ thể chất cho cả mẹ lẫn em bé trong bụng, giúp tăng cường sức đề kháng miễn dịch, thậm chí khi sinh con xong thì thể chất người mẹ sẽ mau chóng khôi phục như ban đầu.” Vân phu nhân nhìn Cố Hề Hề bằng ánh mắt yêu thương, từ trong vô thức bà đã xem Cố Hề Hề là Vân Nặc.
Cố Hề Hề cúi xuống uống một ngụm, ánh mắt liền sáng ngời.
Cháo thật sự rất ngon!
Doãn Tư Thần nhìn vậy cảm thấy rất hài lòng.
Chỉ cần người đối xử tốt đặc biệt với Cố Hề Hề không phải là đàn ông, thì anh hoàn toàn không ngại!
Cố Hề Hề dùng xong chén cháo, Vân phu nhân lập tức ra lệnh cho người hầu lên dọn dẹp và bày tiếp phần ăn của cô ra. Cố Hề Hề thấy bà không dùng bữa mà vẫn chăm sóc cho cô từ nãy đến, liền cảm thấy ngượng ngùng.
“Vân phu nhân, người không cần vậy đâu, con có thể tự ăn được.” Cố Hề Hề bắt đắc dĩ nói: “Nếu người khách khí như vậy thật sự làm con ngại lắm.”
Vân phu nhân lúc này mới nhận ra được bà đang làm gì, liền buông đũa trong tay, vội vàng nói: “Được được được, là ta không phải. Nào nào, mọi người đều ăn đi, xin đừng khách khí!”
Dùng xong cơm trưa, Doãn Tư Thần không nói nhiều lời, liền dẫn Cố Hề Hề trở về. Cố Hề Hề cũng cảm thấy nếu cô tiếp tục ở đây ngây ngốc, không chừng lại làm Vân phu nhân phải tất bật chăm sóc cho cô.
Trải qua hai mươi ba năm làm trâu làm ngựa ở Cố gia, giờ đây lại được người khác yêu thương chăm sóc, lại là nhờ vào khuôn mặt giống Vân Nặc để được như vậy, trong lòng cô thật sự bất an!
Cho nên khi dùng xong cơm trưa, Cố Hề Hề nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy xin phép ra về. Trước khi rời khỏi thì Vân gia đã chuẩn bị rất nhiều hộp điểm tâm, tất cả đều làm theo khẩu vị của Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na.
Cố Hề Hề thấy Mộc Nhược Na biểu tình vui sướng nên cô cũng không từ chối, mà lễ phép nhận quà.
Khi trở lại biệt thự của Kiều Kỳ, bữa tiệc ở đây đã kết thúc, tất cả mọi người đều uống say khướt.
Cố Hề Hề vào phòng, cô chưa kịp đổi giày đã nghe giọng nói Doãn Tư Thần vang lên: “Nhược Na, tôi đã nói với Kiều Kỳ chuẩn bị căn phòng kế bên cho cô, cô dọn qua đó đi. Cơ thể Hề Hề ngày càng bất tiện, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy!”
Khoan đã! Anh nói gì vậy?
Anh muốn ở đây chăm sóc cô?
Anh định mang Nhiễm Tịch Vi đến phòng của cô diễn cảnh ân ái sao?
Cố Hề Hề quay người lại, nhìn thấy Doãn Tư Thần đứng ngay cửa, chặn ở đó không để Mộc Nhược Na vào phòng.
Mộc Nhược Na nhún vai, bàng quang nói: “Được, tôi sẽ ở phòng kế bên. Chỉ cần đừng có xếp tôi ở kế phòng lão đại là được!”
Mộc Nhược Na nhận ra hôm nay Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đều không bình thường. Thôi thì nên để hai người họ nói chuyện riêng một chút.
Cố Hề Hề không để ý đến Doãn Tư Thần, cô đổi giày xong liền đi vào gỡ bỏ phụ tùng trang sức và thay đổi y phục. Cô vừa lau khô tay, muốn xoay người rời khỏi, không ngờ vừa quay lại đã đâm vào một lồng ngực ấm áp, một vòng tay liền ôm lấy cô.
“À.. Ra là em không chờ nổi mà lao vào lòng tôi?” Khoé mắt Doãn Tư Thần nhếch lên, đuôi lông mày cong lại mang theo ý cười vô hạn, đầy vẻ phong tình.
Cố Hề Hề không thể không bị thu hút, cũng không trách được bởi vì trời sinh Doãn Tư Thần đã có khí chất nam tính mạnh mẽ, dù là một nụ cười vẫn có thể hấp dẫn vô số ánh mắt, bất luận là nam hay nữ!
Cố Hề Hề duỗi tay muốn đẩy Doãn Tư Thần ra, nhưng cô chưa kịp dùng sức thì đã nghe giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Em chưa nguôi giận sao?”
Nguôi giận? Anh có ý gì?
Cô chưa hề tức giận.. cô chỉ.. thấy rõ vị trí của mình mà thôi..
“Buổi tối hôm đó là do Tịch Vi thật sự phát bệnh, tôi không cố ý lỡ hẹn.” Doãn Tư Thần khép nép giải thích.
Anh cảm thấy nếu đã giải thích như vậy thì chắc Cố Hề Hề sẽ không tức giận nữa.
Nhưng Cố Hề Hề ngược lại cảm thấy não của đối phương và mình rõ ràng cấu tạo không giống nhau, cô cũng không thể giải thích, vì cô thật sự không tức giận..
Chỉ có quan tâm, mới có thể tức giận.
Nếu không để tâm thì sao lại tức giận?
Cô vất vả lắm mới thuyết phục bản thân mình không để tâm, không tức giận.
Giờ anh chạy đến đây giải thích như vậy..
“Được, tôi hỏi anh một câu, trong lòng anh thì tôi là cái gì? Anh có từng xem tôi là một người vợ thật sự không?” Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, quyết định nói rõ hết mọi thứ.
Nếu anh nói anh yêu tôi, như vậy tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của anh.
Nếu anh nói không yêu tôi, như vậy xin để tôi rời đi yên ổn..
Doãn Tư Thần không nghĩ tới Cố Hề Hề sẽ hỏi như vậy.
Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?
Em là chuột đồng nhỏ của tôi, đương nhiên là rất quan trọng đối với tôi, là người tôi muốn bảo vệ.
Chuyện này cũng phải trả lời nữa sao?
Doãn Tư Thần lại nhớ đến Tiểu A từng nói, khi phụ nữ không có cảm giác an toàn thì sẽ hỏi người đàn ông về tình cảm dành cho cô ấy..
Không lẽ chuột đồng nhỏ đang bất an?
Doãn Tư Thần nhướng mày, mở miệng nói: “Hỏi vô nghĩa, tôi đương nhiên không..”
Anh chưa nói dứt câu thì di động reo lên, anh lấy di động ra nhìn số máy của người gọi, liền quay lại Cố Hề Hề, nói: “Tôi nghe điện thoại một chút.”
Nói xong, Doãn Tư Thần xoay người rời đi.
Cảm giác được ôm ấp không còn, Cố Hề Hề cảm thấy mất mát, cô rũ mắt xuống, đáy mắt lộ ra tia cười tự giễu.
Vừa rồi anh ấy nói gì vậy?
Anh đương nhiên không.. Đương nhiên không cái gì? Đương nhiên là không sao? Anh đương nhiên là không yêu cô sao?
Đúng vậy, sao anh có thể yêu cô chứ?
Cô không có dáng người xinh đẹp như Lâm Tiểu Nhã, không có khuôn mặt khả ái như Nhiễm Tịch Vi, một người đàn ông hoàn mỹ, cao cao tại thượng, lại là người thừa kế của Doãn gia như Doãn Tư Thần thì có lý do gì để yêu cô?
Ha hả.. Tự mình đa tình thì cũng nên có giới hạn!
Cũng cảm ơn anh đã thẳng thắn!
Doãn Tư Thần, tôi sẽ làm tốt bổn phận của một người vợ, giúp anh giữ gìn hình ảnh của mình, bảo vệ anh trước mặt truyền thông, không để hình tượng của anh bị ảnh hưởng.
Chỉ xin anh đến ngày ly biệt, có thể buông tha để tôi rời đi..
Cố Hề Hề tự trấn tĩnh tâm trạng của mình, bước ra khỏi toilet, lại nhìn đến bóng dáng Doãn Tư Thần vội vã rời đi.
Anh ấy nhận điện thoại của ai mà đi vội vàng như vậy? Nhiễm Tịch Vi sao?
Đúng rồi, Nhiễm Tịch Vi là người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh phát điên lên và bất chấp mọi sự trả giá. Năm đó vì không tìm được cô ta mà anh đã trở nên suy sụp, không còn biết tự bảo trọng bản thân.
Giờ cô ta đã trở lại, anh có lý do gì mà không nối lại tình cảm với Nhiễm Tịch Vi?
Cô có phải là may mắn khi sớm nhận ra mọi việc? Như vậy sau này tổn thương sẽ không quá sâu..
Cố Hề Hề vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tiểu A đang đợi, giống như có chuyện muốn nói.
“Sao vậy?” Cố Hề Hề tò mò: “Có chuyện gì sao?”
“Vâng!” Tiểu A cung kính trả lời: “Vừa có thiệp mời được gửi tới, tổng giám đốc nói thiếu phu nhân có thể quyết định đi hay không cũng được.”
Thiệp mời? Thiệp mời gì chứ?
Cố Hề Hề duỗi tay nhận lấy xấp thiệp mời từ trong tay Tiểu A. Cô mở ra xem, đây là thiệp của các nhân vật có địa vị tại thành phố này, không phải mời cô dự vũ hội thì cũng là mời dùng cơm hoặc mời đi spa, vân vân và vân vân đủ mọi lời mời.
Cố Hề Hề nhíu mày: “Vì sao lại mời tôi? Họ nên mời Doãn Tư Thần mới đúng?”
Tiểu A rũ mắt trả lời: “Tổng giám đốc nói thiếu phu nhân là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, nên sẽ phải nhận các lời mời như vậy. Tuy nhiên thiếu phu nhân đang có thai nên có thể tự quyết nếu không tiện.”
Cố Hề Hề càng thấy Doãn Tư Thần khó hiểu.
Cô nhận những lời mời này, nghĩa là công khai thân phận thiếu phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị. Vậy tương lai khi cô rời khỏi thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh tập đoàn Doãn thị?
Doãn Tư Thần đã có ý muốn Nhiễm Tịch Vi thay thế cho cô, thì không phải nên để cô ta tham dự sao?