Cô vợ bưu hãn thập niên 80 - Chương 78
Đọc truyện Cô vợ bưu hãn thập niên 80 Chương 78 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Chương 78 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Từ Hương Quyên mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Mẹ.” Giọng nói ngoan ngoãn mềm mại của em bé rốt cuộc hấp dẫn sự chú ý của Từ Hương Quyên.
Mới vừa nhìn theo anh khách đi mua màn thầu rời đi, cô mới chú ý tới Ngưu Ngưu đã thành mèo hoa nhỏ.
Nửa củ khoai lang đã bị đào rỗng hơn phân nửa, Ngưu Ngưu ụp lên ngoài miệng mình, căn bản không ăn được thứ gì, lại vô duyên vô cớ làm cho khuôn mặt nhỏ của mình dơ hầy.
Phần vỏ ngoài cháy sém đen của khoai lang và thịt khoai dính vào bên miệng, cái áo khoác nhỏ không thể may mắn thoát khỏi, cái tay béo nhỏ càng là dơ hầy.
Từ Hương Quyên phái Chu Trình Ninh đi: “A Ninh, anh vào bế Ngưu Ngưu này.”
Chu Trình Ninh nghe tiếng vợ liền đi vào, nhìn thấy Ngưu Ngưu trong tay còn cầm khoai lang, nhất thời có chút do dự: “Quyên, là muốn bế Ngưu Ngưu đi rửa tay rửa mặt sao?”
Từ Hương Quyên: “Ừ, anh bế Ngưu Ngưu đi, em rửa cho Ngưu Ngưu.”
Một người khống chế, một người rửa.
Có vợ phối hợp, Chu Trình Ninh không có kháng cự bảo bảo Ngưu Ngưu dơ như vậy.
Tối hôm qua tắm rửa, hôm nay một thân này của anh đều là sạch sẽ, tuy ở bên ngoài nướng khoai, nhưng cũng không làm dơ chính mình, nên không muốn bị Ngưu Ngưu làm dơ đâu.
Từ Hương Quyên lấy đi phần khoai lang dư lại trong tay Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu còn không nỡ, có điều bởi vì là mẹ lấy, nên nhóc cũng không gào to quá nhiều, ngao ngao a a đòi mẹ cho nhóc cái nữa.
Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu lên từ sau lưng nhóc, anh không có dũng khí ôm chính diện con trai, sợ cái tay nhỏ dơ hầy hầy kia trực tiếp bốp phát lên mặt với lên quần áo anh.
Con gái con rể đều đi ra ngoài, cứ việc chỉ trong chốc lát, Từ Căn Sinh vẫn là cảm thấy trách nhiệm của mình trọng đại, bồi ông khách đang ăn lẩu cay đây nói chuyện, cũng không quên chú ý xem có khách mới tới không.
Có vài người khách thích an an tĩnh tĩnh ăn một mình, có vài người khách lại yêu nói chuyện, Từ Căn Sinh có thể nhìn ra được khách nào thuộc về loại hình nào.
Thật ra thì cũng rất đơn giản, có bộ phận khách mở miệng nói chuyện là có thể biết là loại người nào.
Tiểu Lý xách theo gói bưu phẩm vào lều: “Chú, bưu kiện nhà chú tới rồi, để chỗ này cho chú nhé.”
Từ Căn Sinh đứng dậy: “Tiểu Lý à, để ở đây là được, phiền toái cậu rồi.”
“Chú, trưa có bán bánh bao không? Tùy tiện cho con hai cái bánh bao, không có bánh bao thì màn thầu cũng được.” Tiểu Lý trực tiếp móc ra túi tiền từ trong túi áo trong, lấy ra 5 mao tiền.
“Có bánh bao, con đi lấy.” Qua Qua cô nhóc này trực tiếp chạy ra khỏi lều lấy bánh bao cho khách.
Từ Căn Sinh: “Cô cháu ngoại này của tôi chạy mau, cũng chưa hỏi rõ muốn bánh bao gì đã chạy rồi.”
Tiểu Lý không chú ý như vậy, bánh bao chỗ này anh ta đều hưởng qua, bánh bao mỹ vị, anh ta không đặc biệt ưa thích loại nào: “Chú, tùy bánh nào cũng được, con đều ăn được, này không, chạy tới chạy lui ở bên ngoài, vào đây ăn cái bánh bao cho ấm áp tí.”
Trong bếp, Chu Trình Ninh ôm lấy Ngưu Ngưu ngồi trên băng ghế nhỏ, Từ Hương Quyên đổ nước ấm vào trong cái chậu rửa mặt nhỏ, chỉnh tốt độ ấm rồi thì lau tay lau mặt cho Ngưu Ngưu.
“Bà ngoại, khách muốn 2 cái bánh bao!” Qua Qua chạy vào phòng bếp kêu.
Ngưu Ngưu đang được ba mẹ hầu hạ, nghe thấy tiếng chị, liền gọi bánh bao theo, sau đó tiếp tục tùy ý mẹ rửa mặt rửa tay.
Động tác vợ mềm nhẹ, hơn nữa cái khăn lông này lại là khăn lông nhúng nước ấm vắt khô, Chu Trình Ninh cũng muốn vợ rửa mặt cho anh.
Ngô Thải Phượng: “Qua Qua, khách muốn bánh bao gì?”
Qua Qua: “Bánh bao tùy tiện, đều được, bà ngoại gói kỹ cho con, con lấy ra đưa cho khách.”
Tháng này cũng không có làm gì, làm việc thì cuối tháng mới có càng nhiều tiền công.
1 mao tiền và 2 mao tiền có sự khác biệt rất lớn.
Từ Hương Quyên lau mặt và tay cho Ngưu Ngưu xong, “Mẹ, con ra ngoài hỏi một chút.”
Cô bạn nhỏ không có lời chắc chắn, cũng chưa nghe rõ, thấy khách tới liền hứng thú hừng hực chạy vào phòng bếp.
Các người lớn đều không tin mình, Qua Qua nói chuyện với Ngưu Ngưu: “Ngưu Ngưu, em tin chị đúng chứ, khách đã nói tùy tiện.”
Ngưu Ngưu: “Ngao ngao.”
Qua Qua: “Ngưu Ngưu cũng tin con nói, vì sao bà ngoại với mẹ không tin chứ?”
Ngô Thải Phượng cảm thấy cháu ngoại gái truyền lời không sai, nhưng để ngừa vạn nhất: “Bà ngoại không có không tin Qua Qua, mẹ con ra ngoài xem khách có muốn ăn lẩu cay hay không.”
Từ Hương Quyên trở về dọn cái bưu kiện, “Mẹ, là Tiểu Lý, tới đưa bưu kiện, thuận tiện mua 2 cái bánh bao, lúc này đang chọn đồ ăn đâu, cũng chuẩn bị ăn chén lẩu cay.”
Ngô Thải Phượng: “Có nói muốn bánh bao gì không?”
Từ Hương Quyên: “Một cái nhân rau đậu hủ, một cái rau nấm hương, mẹ, tối lúc về mẹ với ba nhớ rõ mang bưu kiện về nhà nha.”
Là chị hai gửi bưu kiện lại đây, bưu kiện nhà ba mẹ đã nói với Tiểu Lý là trực tiếp gửi đến nhà cô, còn tốt là những cái anh chị gửi đều không phải đại kiện, một ngày kết thúc ba mẹ về nhà cũng lấy nổi.
Bất đồng với lúc mùa hè ấy là một ngày mở cửa vào buổi chiều, bán bì lạnh ba bốn tiếng, giờ là cả ngày đều đang buôn bán, buổi sáng 8 giờ đến 5 giờ chiều.
Thật ra thì bánh bao Tiểu Lý muốn là Từ Hương Quyên gọi cho anh ta, Tiểu Lý đúng là nói tùy tiện 2 cái bánh bao, nhưng cô cảm thấy không thể làm Qua Qua cho rằng mẹ không tín nhiệm con bé.
Qua Qua nghe được mẹ nói cụ thể bánh bao gì, trong nháy mắt hoài nghi bản thân, gãi gãi đầu, là bé thật sự nhớ nhầm sao?
“Qua Qua, đưa bánh bao cho khách giúp mẹ.” Từ Hương Quyên đưa cái đĩa đựng 2 cái bánh bao cho Qua Qua.
Qua Qua có chuyện làm, lập tức đi đưa bánh bao, có điều lúc này đưa bánh bao không chạy, mà cẩn thận đi đường, chỉ sợ bánh bao trân quý bị té ngã.
Từ Hương Quyên: “A Ninh anh bế Ngưu Ngưu ra ngoài lều đi, em ở lại nhà bếp nấu cơm.”
“Rồi, anh bế Ngưu Ngưu ra ngoài.”
Chu Trình Ninh bế lên Ngưu Ngưu bảo bảo chạy nhanh đi vào lều, Ngưu Ngưu không phản kháng, ngoan ngoãn để ba bế đi vào lều.
Ngô Thải Phượng thấy con gái đang không nhanh không chậm vo gạo, “Chờ khách gọi xong lại nấu cơm, để mẹ nấu.”
Từ Hương Quyên: “Mẹ, không vội, ba biết cân thế nào, một mình ba có thể làm được.”
Ngô Thải Phượng ngẫm lại thấy cũng phải: “Được rồi, cũng rèn luyện ba con chút, để mẹ mở ra xem trong túi có gì.”
Từ Hương Quyên: “Mẹ, là chị hai gửi tới.”
Ngô Thải Phượng mở bưu kiện ra: “Quyên, chờ lát nữa nấu cơm xong đọc cho mẹ xem trên thư nói gì.”
Từ Hương Quyên: “Mẹ, chờ lát nữa con lau khô tay liền tới đọc.”
Ngô Thải Phượng: “Chị con có đưa thịt khô, bánh quy còn có kẹo, thịt khô cũng đừng lấy ra bán, người trong nhà giữ lại ăn, bánh quy với kẹo giữ đó cho Qua Qua với Ngưu Ngưu.”
Từ Hương Quyên: “Biết rồi mẹ, con lại không phải người đầy đầu là tiền, bánh quy với kẹo mẹ với ba lấy nhiều đi, giữ lại chút cho con là được.”
Giữ đó cô với A Ninh ăn, bánh quy đường chị gửi lại đây nhìn chính là thứ tốt.
Từ Hương Quyên vo gạo xong, lau tay khô rồi đọc thư, thư nói nội dung tương đối quan trọng, tổng kết lại chính là, “Mẹ, tết nay chị hai không về.”
Sau khi 4 anh chị em từng người lập gia đình rồi, đặc biệt là các anh chị đều ở bên ngoài, hiện tại giao thông cũng không phát đạt, cho nên ăn tết có thể tề tựu thật sự rất khó.
Ngô Thải Phượng: “Năm nay chị con không trở lại à, gả xa như vậy làm chứ hả.”
Từ Hương Quyên: “Không phải năm trước chị mới về sao? Không chừng sang năm liền trở lại, dù sao anh ba ở gần đây, chắc chắn sẽ về ăn tết.”
Ngô Thải Phượng: “Hiện tại nhà ta buôn bán nhỏ, trong nhà dư dả không ít, trong nhà phải tìm người sửa sang lại, mua vài thứ về làm nhà cửa trông khí phái chút, như vậy thì anh chị con về nhà ăn tết ở cũng thoải mái.”
Hiện tại Từ Hương Quyên không quá tán đồng với quan điểm của mẹ mình: “Mẹ, lo cho anh chị ở thoải mái không làm chi, bọn họ lại không ở bao lâu, mẹ với ba ở thoải mái là được rồi, đừng lo cho trẻ con.”
Ở trong mắt ba mẹ, con cái đều lập gia đình, vẫn cứ là trẻ con.
Ngô Thải Phượng: “Con nha đầu này, có con rồi mà nói chuyện vẫn không chú ý, mẹ với ba con đều đã nửa người chôn xuống đất vàng rồi, ở thoải mái vậy làm gì?”
Từ Hương Quyên: “Con có con hay không đều là con, nói chuyện đều như vậy, mẹ, cơm đã nấu rồi, con ra ngoài xem xem.”
Trong lều.
Tiểu Lý không giống với ông khách đang ăn lẩu cay, không có chọn chay hết, mà còn cầm một cái sọt tre nhỏ khác chọn chút món mặn.
Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu vào lều ngồi yên, chính anh liền ở ngoài tiếp tục nhìn khoai lang.
Chọn xong rồi, Từ Căn Sinh cân cho Tiểu Lý xem, Tiểu Lý thấy không thành vấn đề, Từ Căn Sinh còn gọi con rể ở ngoài vào cân lại một lần, xác nhận không thành vấn đề, tổng cộng 1 tệ 1 mao tiền.
Tiểu Lý: “Con rẻ hơn một bữa cơm con ăn ở huyện thành, huyện thành đắt chết người đi được, không dám ăn lần hai.”
Từ Căn Sinh: “Huyện thành đích xác là đắt, ở tỉnh thành càng đắt, chú đi mấy lần vấn an lão bằng hữu, lão huynh đệ, ăn bữa cơm, 1 bữa đã tốn mấy đồng tiền, mấu chốt là hương vị còn chả thế nào ngon.”
Vị khách đầu tiên ăn được gần hết rồi, “Hương vị cũng tốt đó, chỉ là có thể ăn được rất ít.”
Chu Trình Ninh chuẩn bị đưa đồ ăn Tiểu Lý chọn đi phòng bếp, vừa lúc đụng phải vợ đi tới đây.
Từ Hương Quyên đi nửa đường nhìn thấy Chu Trình Ninh, bèn trực tiếp nhận 2 cái sọt tới luôn, “A Ninh, chuẩn bị ăn cơm trưa, khoai lang cũng đừng cho củ mới vào nướng, chờ tới chiều lại nói.”
Chu Trình Ninh: “Quyên, anh biết rồi.”
Từ Hương Quyên: “Để ba trông chừng Ngưu Ngưu chút, đừng để con nó ăn bậy.”
Ngưu Ngưu vào cái tuổi này cái gì cũng có thể nhét vào miệng, mùa đông cũng không ảnh hưởng khẩu vị thằng bé.
Chu Trình Ninh: “Ừ, Quyên em đi chần đồ ăn đi, anh trông.”
Từ Hương Quyên: “Được.”
Tiểu Lý sớm đã ngửi được mùi khoai lang, hỏi Từ Căn Sinh: “Chú, khoai lang nhà chú cũng rất thơm, bao nhiêu tiền ạ?”
“Lớn 2 mao tiền, nhỏ 1 mao tiền.” Từ Căn Sinh tiễn đi vị khách ăn lẩu cay đầu tiên, trả lời Tiểu Lý đã ăn xong hai cái bánh bao.
Vừa nãy cháu ngoại gái đưa bánh bao lại đây, biểu tình rối rắm, chẳng qua ông khen một câu Qua Qua thật hiểu chuyện, nhóc con liền vô cùng cao hứng mà chưa nói gì hết, ngồi trên băng ghế nhỏ của mình.
“Chờ lần sau đưa bưu kiện lại đến ăn.”
“Được thôi.”
Tiểu Lý là người đưa bưu kiện, bưu kiện của trấn Đức Tảo và trấn phụ cận đều là anh ta phụ trách chạy, ngày thường không thấy bóng người, nhà cũng cách đây có một khoảng cách, cho nên mỗi lần chỉ cần đưa bưu kiện cho Từ gia, đều sẽ thuận tiện ăn bữa cơm, thuận tiện.
“Ba.” Ngưu Ngưu nhảy ra một chữ.
“Ba, Ngưu Ngưu gọi ba kìa.” Qua Qua thay em trai gọi thêm một lần.
Thật ra thì giọng Ngưu Ngưu cũng không nhỏ, Chu Trình Ninh đã nghe được, đi vào lều, “Ngưu Ngưu gọi ba làm gì?”
Cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu vỗ vỗ miệng mình.
Chu Trình Ninh đại khái biết là có ý gì, “Ba đi vào tìm mẹ lại đây.”
Gọi ba có ích gì chứ, trong nhà vẫn là mẹ làm chủ.
Ngưu Ngưu hẳn là muốn ăn khoai lang.
Chu Trình Ninh đi vào nhà bếp, Từ Hương Quyên mới vừa làm xong lẩu cay, bảo anh mang sang, cô cũng đi theo ra ngoài.
Chu Trình Ninh: “Quyên, Ngưu Ngưu muốn ăn khoai lang.”
“Sắp sửa ăn cơm còn ăn khoai lang gì.”
“Anh không cho Ngưu Ngưu ăn.”
“Chờ Ngưu Ngưu ăn no cơm trưa liền không muốn ăn khoai lang nữa.”
Hai vợ chồng nói chuyện, rất mau đã tới lều rồi.
Tiểu Lý ăn được lẩu cay, khen không dứt miệng.
eyJpdiI6ImNhQjVvcm93RVQ3eDIwQ0hac05QNWc9PSIsInZhbHVlIjoiaFpQMXlcL0dFVUNqVis3OXVjbHNWWHZCaFVQNGVIQndOMXRBZG8wdXpRSDNuNDl0d2pWNTJhdHNDeTJ4eHR0MngiLCJtYWMiOiJjMDQ2MjVjN2NlOTRiZDlhZjEyMjkxYWJjYjU2ZTljNTM2ZWNmOWM0NzUzOTUzZDVjNzAwZWE0YzNhMGE5N2YyIn0=eyJpdiI6IjN5cjFsR0J0NFo2MHNselcxXC9qdERRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkN1QWZNZFwvZlQ1cCs5MUpTZCtUMnhpbnBaQ3VPNlYwK2Ezd3JZYU95M3dqc2RpcDBVUkJNK2toWlhicDJGT3dOS1crQlQweTBYTVhyeHBxN3JRWUxsTVN2MjQxRnhEa3AraDdWcFRUaHBUYU9KeTZyWm9ER1VXQ2gwY1lnVWtkTTlZMG00cVBaaHI2OTJpaUxBdHkyNVRIbXN1NUdSWlwvSUdXdkpYXC96SFpcL0lVZ0UxdlFDRUdINTlDSVlNVW9DdzJPempsOXVLd2xKbnhRSlFVcWpMcXBcL3BVM3phYVIzSFdKanBOcnpwcFpBMkJ0bDljV296ZmtzUUZuNDlaR1pkNjQxYUJ0RXNRRm5nNDRvSTJEclNydjdpNmRjTG92TUNZVVwvSGVDMFBpa3lHVGh5RXVqNm5TaGEreFZBcExxbzZCIiwibWFjIjoiMjYwMWE3M2M0NzJiZWJjYmI2ZGFiZDBiNTFkZjliYTQ0MWMyMzYyMzMxODMwNGZmMTQ2MWZiOGVlOGJkMGQzNyJ9eyJpdiI6Im1UXC9tRCsxYVV5K29rMXBYQVRJNUNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilc4UlV4RXlpU2V2MXNMbWxRZ3BtWEkyUWlSQUdYeGlvNUlhQ2o3eFcxTXFRWWJVbWlQMzh6Wk44TEhjbUtjTFIiLCJtYWMiOiI3ODc0NjhmNmUzN2RhZjAyNjc2ZTQ5YWY1ZTEwNmUzYjE2MDE3OGRkMjkxYTkwMTA3NTc4NmMyOTE1MTg1NDU5In0=eyJpdiI6IkZxbzhCM2dkWDhqN3luNjFPR1dhQWc9PSIsInZhbHVlIjoiRnBTb2Z4N0xaMUEza1dCaVNPVzl4b3V1c2hsMjg3TU1Gbmp0R0dFdGJXVW5WTjJqWTRiOWFRNTJ4bWVzeDZrK2h3bmc4VzNMVjBjZlFGNVlkbDYzZk1RYUl1WVNtUjJxVVJRMEVjZlQ4d2RaTVV0NFIxazRzTzBmQU1JRnExVE40dTR2YXVmRk1SWFNBZXdyQjZ5cFdVT0F1NGRjMmdObXhnNTAwK2h3RWhlaTJ3Sm8zMkdUWHJVS3RZeUlMVm5PWVFnUjlhZCt6aElZOVwvMTVyRnNpeGc9PSIsIm1hYyI6IjJkODk5Y2E0ZmUwYzI1NDY5OGZlYTMyNDYxMGNlZjRhZmVkNTcxNDhlNWJlMGQxZjVmZTg2MjUzYTQyNGE4YjcifQ==eyJpdiI6InJQSFhlajhDN1FqbmJoVGtobGZcLytBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InlEWW1yOUVDSGxMVTFcL2xFQTM4NFJGck82a3E2NjJlVXd6XC91ZmYybzRJcFwvSnBTUnJKMGxnTGRiVVdmOHU1UjYiLCJtYWMiOiJiY2UzNzg5NGU5ODc5OThjMDBlNTc1ZjI0NWZhZTQyOGM0YmNlYjRkZTIwMmQ2ODRiZWI1ZDlmM2MxNWZlZjBiIn0=eyJpdiI6IkdwSnM1TklJZUhaVk8xZkkzYit6eGc9PSIsInZhbHVlIjoiblowcGFWa0ZCUmdRQW1QMGFBUFppWUNXdlR0VlN1Q3VmQXgyWjlSRiszd2lsQm5nTUk2RklBOThZRElpbzRFN0pYbElcL0JWd1hjb0diTDhZKzl5YlpVcG1yTHhpendEMGJUdVZSVkVPd2hLYjBiM1pmdVJwR1FCOWFIdWhpVXFqc1k1THFKSXNVSDBLemswUjdUS2pOK2RSbkk3QXdsV3Z6Mm1jUkZZQWdhWVFmOERtdWlmRlFIV25welJJNWxUaiIsIm1hYyI6IjRlOWJjZTgxNmQxODdjMTM3YjAzNmNlNWI1MTVjNzI0NGE0MWMyZjY5MDc4MjgwODI2ZTJjNTlmYWYyYTAwYjUifQ==eyJpdiI6IlVJeWxcL0RINkdSRlJiSWM0bGdhVVVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImQzQTFkdzJsSVUyZE15UExoSjVocDNBRTc3em9MbzcydExrS3puQ2dUNnVwRWFcL1VhT3pEYk5URDBYRjYxVnNjIiwibWFjIjoiNTkwMjYwZmU0ZWM4NTU4OWEzMDljNjBiOTZjN2IwOTE1MjY1M2Q2ZDczOTYwMmE1NzkxZDVmNDU4MzdmMzQ4MSJ9eyJpdiI6ImJwVWd1cUMxK2x0NWdhN2dDbzREXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVxanlRZFpmWGpTRVwvZjdFc1NHZzluTTZVcktaUm43RFdyQ1J2Yk9oMVwvckNGY0xnNDdrUnNia0VwNGt4TkhLN1c1M1NVVFY0d2dUcE5DdjByMmRvUGVCRzlKS0w3N0JEUUhOcnh4ckdLTHc5MEtKWDFiZTZ3eSs3N1BMOFwvd09EbVRuYk03N2Rhc0JxeFluVlNwVGVKWWxrRytOM1QzQUdiY0FqT0t1M3A0XC9iYnFXKzRYdTJiSnBGV1dMZkJqNnVhOUdIOERkTldtVkJQQU96bzdobTA3ejlyVW54b3pcL3JIUFBUR0JOd3JXM0YzOHV6SjlwMUlDMU9nSjV2a3lMR3NzZGNVaGx3cGRrV1VSdnpUWTBBbGc9PSIsIm1hYyI6IjA5NTQ2MWI5ZjEzYzUwNjFjMmM2ZGY2NzExYTFjMGM0ODM4ZDNlYzQwODAxMzBmNDNjMTg0YjQyY2EzZDA1ZjYifQ==eyJpdiI6InJHVlZHU010UGxzNGpvbUtTcVQ5YlE9PSIsInZhbHVlIjoiTXJtekdIUlBLRGRmVWh6U0VnUGN2VDZZQXh1YTBIUG5jd2szZ2lVaHY5Y2dzVEorSUJxQnZobm9MZlpFbTRkbyIsIm1hYyI6Ijg4MWZiZmNmZWQzN2E1NGU1YTYzZmJiZTA3MTA3YzljZWVmMzQ0ODk2NjRiYWExOTkzMjc3YTg2NDA2YzQ0ZjUifQ==eyJpdiI6Ild2OXFoR0pkK2l5ZFFkS3h1ZWlrUHc9PSIsInZhbHVlIjoiQmp3ZlRGSktaVHVwd3FPK1JsaWFoUHkrNGdFM0E4bHBiXC9oTVJBdXdQTk5WeitNc2d1SlJvNTQ3eVltMzZzWjBieWVpbE9iejQ5Y0FIYXM0Q1RJblFcL1NJSFJ0WXBKekpCOVZTNjdFQlg0Ulc2ZmpTN0NINVROdGw5WTRSemRXemdHTXZtUHVHRzlqWnhGVFl5ZnNMTm92V1hvTURrWWYzQk1CUEtldlVURE9sUHpEZU9nU2xGWGlOcjNod0NFNGgzRFwvUlBkUWVjV3lPUmM1V1p6TmxGSllZcitXN2FvdG5cL28zRjhONDZqOGs9IiwibWFjIjoiOTc2MTdkZWIyYTdlMjIxNjJiNTczMjQzNzI0NzdjNDgwYTY1ZGUwMDE4ZmQ5MzI1ZjJlMmE4MzM4MzBjMTJjMSJ9