Cô vợ bưu hãn thập niên 80 - Chương 75
Đọc truyện Cô vợ bưu hãn thập niên 80 Chương 75 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Chương 75 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Từ Hương Quyên mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Qua Qua: “Mẹ, sì sụp một cái liền hết rồi.”
Từ Hương Quyên: “Học sì sụp ở đâu vậy? Đừng ăn quá nhanh, coi chừng phỏng.”
Nói sì sụp, thật ra cô càng nghĩ đến vẫn là sì sụp nuốt nước miếng.
Qua Qua là một cô bạn nhỏ nghiêm túc nghe giảng ở nhà trẻ, trả lời vấn đề của mẹ: “Sì sụp là cô giáo nói, cô giáo nói bạn nhỏ không thể sì sụp hút mì, sẽ sặc, mẹ, con ăn không mau, là cái này tự vào trong miệng con đó.”
Từ Hương Quyên là nhìn thấy Qua Qua trực tiếp hút một sợi miến khoai lang, hút đã lâu.
Khoang miệng Qua Qua không lớn bằng ba ở một bên này, ba một đũa thôi có thể vớt rất nhiều mì chua cay, một ngụm đã hút đi non nửa chén mì chua cay.
“Cô giáo của tụi con nói không sai, bạn nhỏ không thể sì sụp, sẽ sặc…… A Ninh, anh đừng hút, thử xem có thể cắn đứt không, nếu cắn không đứt, phải để miến được chần nóng hơn chút nữa.” Từ Hương Quyên trực tiếp mệnh lệnh Chu Trình Ninh đang ăn vui vẻ kế bên.
Đừng có nói bạn nhỏ sẽ sặc, người lớn cũng sẽ.
Chu Trình Ninh dựa theo lời vợ nói đi cắn đứt: “Quyên, rất dễ cắn đứt.”
Nói xong, tiếp tục sì sụp.
Từ Hương Quyên: “Đừng ăn gấp đến vậy, nước canh dính lên quần áo rồi rất khó giặt.”
Ngưu Ngưu đã ăn cơm chiều rồi, nhưng thấy ba và chị hút miến đến vui vẻ như vậy, nhịn không được kêu lên, nhóc cũng muốn.
Không rảnh lo hai cha con, Từ Hương Quyên đi trấn an Ngưu Ngưu đã xao động lên.
Tối nay làm mì chua cay không có hầm canh rau củ, chỉ là các loại nguyên liệu trộn với nhau, nếu hầm canh rau dưa thì hương vị hẳn là sẽ càng tốt.
Chờ việc buôn bán mì chua cay và lẩu cay làm lên, lại suy xét đi hầm canh xương, cô cũng không thể bảo đảm việc làm ăn này có thể làm lâu dài hay không, so với mì chua cay, bì lạnh càng có đặc sắc, càng dễ bán hơn.
Về vụ bán bánh bao màn thầu, trước mắt mà nói thì tương đối ổn thỏa, mỗi ngày hấp một bộ, có thể bán tiếp.
Nếu có thể tới một lượng lớn, cầu mà không được.
Cơm đĩa thì trước hết xem xem tình huống của mì chua cay và lẩu cay đã, nếu hai dạng này bán tốt, liền không cần cho cơm đĩa vào thực đơn.
Chu Trình Ninh: “Quyên, rất mỹ vị, chỉ là không đủ cay.”
Từ Hương Quyên cởi yếm ăn cho Qua Qua, nghe thấy ông chồng nhà mình nói, nhẹ mắng: “Anh còn muốn cay thế nào? Khóe miệng đều bốc hỏa mọc mụn thì mấy ngày đều ăn không ngon.”
Chu Trình Ninh: “Nếu đói chắc chắn có thể ăn được cơm.”
Từ Hương Quyên: “Đến lúc đó cho anh đói 2 bữa.”
“Mẹ, đừng bỏ đói ba 2 bữa, một bữa là đủ rồi, ba ăn nhiều, hai bữa chắc chắn không chịu nổi.”
Qua Qua thế mà còn nghiêm túc suy xét việc bỏ đói ba.
“Qua Qua nói rất đúng, bỏ đói một bữa, bỏ đói 2 bữa ba chịu không nổi.” Nhất thời cô cũng không biết nên nói con gái là cầu tình cho ba hay là đang bỏ đá xuống giếng nữa.
Ngưu Ngưu ở một bên ú ớ kêu, phảng phất là đang đứng cùng một trận tuyến với mẹ và chị.
Chu Trình Ninh không cảm thấy bị cô lập: “Bị đói một bữa cũng được, đến lúc đó phải ăn nhiều thêm một bữa trở về.”
Từ Hương Quyên: “Tưởng bở.”
…
Thời gian bán bánh bao màn thầu thường là vào buổi sáng, ngày thường đều là Chu Trình Ninh và Qua Qua đi rồi mới dọn lồng hấp ra bắt đầu bán.
“Cái này nhìn cũng thật cay.” Bác gái tới mua màn thầu nhìn thấy Ngô Thải Phượng bưng một chén mì chua cay lại đây, lực chú ý nháy mắt đã bị hấp dẫn.
Ngô Thải Phượng là cầm khay bưng mì chua cay sang “nhờ” ăn: “Ăn còn được, không có cay đến vậy, trời lạnh rồi, mì chua cay này ăn vào đã nóng lại sảng khoái, có điều cũng không thấy có cậu trẻ nào mới sáng sớm muốn ăn mì chua cay.”
Mùi hương của mì chua cay lập tức bay vào trong mũi mọi người, dù cho ở chỗ hoàn toàn thông gió ở bên ngoài đây, hương vị này tản mau, nhưng vẫn là không thay đổi được sự thật rằng nó bá đạo.
Cháu trai Ngô Chung của Ngô Thải Phượng sớm đã có “Lời thoại”, nói theo lời cô đã nói: “Đã đói đến hoảng rồi, này không, mì chua cay ăn ngon, phối với màn thầu thì tuyệt.”
Từ Hương Quyên lấy cái đĩa đựng cái màn thầu to cho em họ.
Các khách tới mua màn thầu không phải mỗi ngày đều mua, Từ Hương Quyên cũng rất ít có thể thấy khách nào tới mỗi ngày, cho nên khách ăn đều không hỏi khi nào ra sản phẩm mới.
Giá của mì chua cay giống với bì lạnh, đều là 8 mao tiền 1 chén, trên tấm bảng có ghi.
Lúc em họ biểu diễn ăn cơm là lúc là khách tương đối nhiều, lúc này không ít người đều nhìn thấy tiểu tử đang vùi đầu hút miến, sôi nổi hỏi ăn gì vậy, nhìn thật cay.
Chờ tạm thời không có khách, Ngô Thải Phượng trực tiếp nói với cháu trai: “Qủy đói đầu thai, bảo bay ăn từ từ, ăn lâu chút, bay chẳng được bao lâu đã bụp sạch, chờ lát nữa còn có khách tới, làm sao cho bọn họ nhìn?”
“Cô ơi, quá ngon, này đây con không nhịn được.” Ngô Chung không có mặt mũi nói cảm giác không có bao à nha, sao nhanh như vậy đã ăn sạch rồi.
Rõ ràng nhìn rất nhiều.
Miến Từ Hương Quyên dùng là miến khoai lang sợi thô, đương nhiên cũng không đặc biệt thô, miến thô chắc chắn phải nấu lâu hơn miến thường nhiều, trước đó lúc A Ninh ăn thử có bảo thử cắn đứt, có thể nhẹ nhàng cắn đã nói lên rằng đã nấu tương đối thành công, hôm nay cách ăn của em họ không khác cách ăn của ông chồng cô lắm, ăn ngấu nghiến kia kìa.
Từ Hương Quyên: “Mẹ, nếu Chung Tử ăn xong mà còn ăn được nữa, lại nấu một chén là được rồi.”
Ngô Chung lập tức vuốt mông ngựa: “Vẫn là chị tốt, người đẹp lại thiện tâm.”
Ngô Thải Phượng: “Sao? Bay còn muốn ăn chén nữa hả?”
Ngô Chung thử nói: “Cô ơi, không được sao? Con còn muốn ăn chén nữa.”
Nếu cô anh ta không đáp ứng, chị anh ta nói lời hay nào cũng vô dụng hết.
Ngô Thải Phượng: “Không được không được, mau mau xuống ruộng hỗ trợ đi, chỗ này không cần bay.”
Ngô Chung là lại đây hỗ trợ thu hoạch vụ thu, bởi vì người tương đối hoạt bát mà thuận tiện bị cô và chị họ lưu lại làm nhờ vả.
Trận mưa to hồi hè kia cũng ảnh hưởng rất lớn với thôn nhà mẹ đẻ Ngô Thải Phượng, có điều thôn bọn họ cũng không phải thôn lớn làm ruộng gì, nhà nhà trừ bỏ đau lòng chút rau cỏ kia, không có nghĩ tới cách bổ cứu gì khác.
Thôn Mao Đổng bên này lại không giống nhau, hoang vắng, sau khi bổ cứu vẫn là yêu cầu lượng lớn nhân lực đi thu hoạch vụ thu.
Ngô Chung và anh trai Ngô Dịch mỗi năm đều là nghĩa vụ tới hỗ trợ thu hoạch vụ thu, đương nhiên, Ngô Thải Phượng có keo kiệt đi nữa, vẫn là sẽ cho cháu trai lấy chút đồ ăn để bọn mang đi.
Đằng nào cũng không thể bạc đãi hai tiểu tử được.
Từ Hương Quyên: “Chung Tử, mới sáng sớm mà ăn như vậy đích xác không tốt lắm, nếu cậu muốn ăn thì tối đến chị lại nấu cho cậu, đến lúc đó gọi anh Dịch luôn.”
“Vẫn là chị tốt, vậy chị, cô, con đi làm việc đây.” Ngô Chung cầm nửa cái màn thầu dư lại trực tiếp khiêng cái cuốc ra ruộng làm việc.
Cháu trai rời đi rồi, Ngô Thải Phượng: “Dạ dày mấy đứa trai tráng y như động không đáy vậy, hồi sáng không phải còn cho nó ăn cháo rồi à.”
Do sợ bụng rỗng mà ăn mì chua cay không tốt cho dạ dày, Từ Hương Quyên bảo em họ uống cháo lót bụng, em họ cả cháo kèm món phụ đều uống cả 2 chén, giờ thế mà còn có thể ăn một chén mì chua cay với cả nửa cái màn thầu to mà mặt không đổi sắc.
Từ Hương Quyên: “Mẹ, đừng có nói Chung Tử là một đứa trai tráng, chính là ba đó, chỉ cần không cản cũng có thể ăn nhiều như vậy.”
A Ninh chính là một cái thùng cơm, lượng cơm ăn của Ngưu Ngưu lúc lớn lên cũng không nhỏ.
Ngô Thải Phượng: “Giờ thì không cản ổng, còn muốn ổng ăn nhiều chút.”
Từ Hương Quyên: “Ấn theo lượng ngày thường của ba là được rồi.”
Trong thôn rất ít có người đàn ông nào béo, béo ở trong thôn đại biểu cho trong nhà còn xem như giàu có, thật ra thì Từ Hương Quyên không quá đồng ý với cái quan điểm này, nhưng ngẫm lại ba cô và mấy người nhà Vương Cường, ờm, xem như cái lệ, tương đối phù hợp với ví dụ “Béo = giàu có”.
Ba cô trước lúc gió bão tới có thể nói được là béo, mấy tháng nay xuống ruộng đã gầy không ít…… Từ Hương Quyên cũng rõ ràng ba mình trước đó thật sự là mập giả tạo.
Màn biểu diễn của Ngô Chung đi đầu, việc mua bán mì chua cay của Từ Hương Quyên xem như chân chính khai trương.
Số lần hai anh em Ngô gia tới thôn Mao Đổng không nhiều lắm, một năm chỉ hai ba lần vậy thôi, hai người bọn họ đối với người trong thôn mà nói vẫn là tương đối lạ mặt.
Tới giờ cơm chiều, Từ Hương Quyên vẫn là không buông tha cho cơ hội tuyên truyền, bảo anh họ và em họ còn có ông chồng nhà cô ở bên ngoài hút mì chua cay.
Bởi vì có mì chua cay, không cần cắt thêm dưa góp, chỉ là ba người đều phối với cơm hoặc là màn thầu.
Từ Hương Quyên thì lại ngồi ở chỗ “thu bạc” trông Ngưu Ngưu, cơm chiều đã sớm nấu rồi, trong nhà Qua Qua còn có ông bà ngoại Qua Qua đang ăn cơm, bên ngoài chính là ba người đàn ông đang ăn mì chua cay.
“Bọn họ đang ăn mì chua cay phải không?” Một tiểu tử trẻ tuổi đi ngang qua, nhìn thấy ba ông anh vùi đầu ăn mì chua cay, thậm chí còn nghe được tiếng sì sụp miến, do dự trong chốc lát, lại đây hỏi.
Mùi hương nùng liệt phát ra trong không khí cũng là một nguyên nhân anh ta vào dò hỏi.
Từ Hương Quyên trực tiếp nhét món đồ chơi đùa Ngưu Ngưu vào trong tay bé con, nói chuyện với khách: “Đúng vậy, mì chua cay.”
“Cho tôi một chén đi, 8 mao tiền đúng không.”
“Đúng, xin hỏi anh muốn hơi cay, cay vừa hay là cay nhiều? Đồ của bọn tôi có chút là nhìn cay, nhưng ăn không cay.” Đợi một ngày, rốt cuộc tới một vị khách mua mì chua cay.”
“Tôi muốn cay vừa.”
“Rồi, vậy tôi nấu cho anh ngay, ngồi cái bàn kia đi, chờ một lát, rất mau là xong rồi.” Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu vào nhà bếp.
Chờ Từ Hương Quyên rời đi, Ngô Chung nói chuyện: “Tiếc thay không ở trong thôn bọn em, muốn ăn còn phải lặn lội xa xôi mà tới.”
Ngô Dịch khó được mà phối hợp em trai: “Đúng là hơi xa, không quá thuận tiện.”
Cả ngày hôm nay em trai đều nhắc mãi bên tai cái gì mà mì chua cay này, nhắc mãi đến độ lỗ tai anh ta đều phải chai, đêm nay ăn một lần, em trai đích xác không khoa trương.
Chu Trình Ninh: “Em muốn ăn là có thể ăn được, có điều Quyên cũng không cho em ăn nhiều, phải làm ăn nữa.”
Chủ yếu là cảm thấy anh ăn sẽ bốc hỏa, nên không cho anh ăn nhiều.
Ngô Chung:…… Cứ cảm thấy anh rể họ là đang khoe ra.
Anh rể họ thay đổi rồi, không bao giờ là người đàn ông vĩnh viễn bị chị họ che ở phía sau.
Chị họ bênh vực người mình là việc mà cậu em họ anh đây nhìn đến rõ mười mươi, trước kia cô muốn nói anh rể họ một câu không phải, chị họ là người đầu tiên đi ra đối nghịch với mẹ mình.
Ngoài sáng trong tối, anh ta còn từng thấy có một lần chị họ không đối nghịch với cô, nhưng quay đầu lại an ủi anh rể họ vài câu trong nhà bếp.
Hiện tại cô xem là không có nhiều ý kiến với anh rể họ đến vậy, nghĩ đến chị họ rốt cuộc đã làm cô tiêu trừ thành kiến với anh rể họ.
Cái năm chị họ và anh rể họ kết hôn đó náo nhiệt lắm, dũng khí của chị họ cũng vẫn luôn bị mẹ anh ta lấy làm ví dụ phản diện cảnh cáo chị gái anh ta kìa.
Có điều nó vô dụng, ví dụ của chị họ ngược lại còn làm chị ruột anh ta càng thêm kiên định tự mình tìm đối tượng.
Hai anh em Ngô Dịch và Ngô Chung đều không có loại tinh thần phản kháng này của chị ruột và chị họ, tìm đối tượng thích hợp là liền kết hôn.
Giờ ngẫm lại, mẹ anh ta chính là không nên nhắc mãi bên tai chị ruột anh ta, bằng không chị anh ta cũng sẽ không có tâm lý phản nghịch.
Có khách tới đây, Ngưu Ngưu bị thả vào trong ghế dựa của mình ở trong bếp, Từ Hương Quyên nấu miến, Qua Qua thì chạy ra xem khách.
Qua Qua chạy đến cửa sân viện, xác nhận là thật sự có khách lại đây, lập tức chạy về.
eyJpdiI6Im1rZWR2Z0c2WEJZRmxpQXRuS3pVZGc9PSIsInZhbHVlIjoiUEcwOUZYdkRTWjlaUUN4ZjdHYWxaeEtmZmZ4RGpwakpsZzBhOFo0ejlocHZKdkFIMGNCd0RaQUNQelNUbWdDSCIsIm1hYyI6IjMwNTk4Y2M5NjIwMjUwOGNjMGEwYzEzNWVjYmM5ZjIwZmU3NjdjOGJjYzU5M2U5M2JjOWNmNDk4ZDdjY2ZkODEifQ==eyJpdiI6ImdNMjkzRm96QnZZcXQ5MzJZTXVCR0E9PSIsInZhbHVlIjoiUDlCc216XC9OaFJqOTBWbzY4TGp5bmplTzEzeVc3b2l6WTRkdlFUTkdLODVCcWw1eDRrTHdGb2lIblZXSDFzcUxPMVRQajVPeUdvUW1zY1RNb1NsZVwvS0Y2VkZjTU1PSHZ1TnlMVzRcL2RLRys0eFdBSWYzU20yR2ZGaGUzbXRVazdRckJNdW9qcHlPb2M3RlRyZzVSWEwzdW9iRDlVemtZWUZqOXRqYUxzYnVWWXlKSDVSZElzaG1heVwvZkV1OVA1emkyQVJqQUloWm0zcUVZY2lRK1N3VkVwRWl4YjN0ajN5bTlqeTNlcWpMRFZDaTU5WUFVK2JUR1VxczFMNkdZWHd6SGowZ2QzK09yNm1OcjF5b3pwWU8xT3ZIT2txcnZ5aE1BXC8xUGJOemJLYWE3XC95Wmk0RVZBQVE1ZGhWUyt6Zk81UnRDWkZjZVF3STBweElLRHczSjhIMlR1SVk3dGFGYWdpcHRpZERsajNVTnAydW56UytTdmRHQVVOR1R5UFwvayIsIm1hYyI6ImIwNjI1YjQ4NTM3NWI4YzBiNmQ0YjI3Y2MxN2ZkNzQzMmQ4M2RlMmY4MTAxNTQ0Y2Q3N2YyYzRjOTNkNmUxMGIifQ==eyJpdiI6ImRqc3hXcU9wNEx5TVwvTVBBdWlCbFVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNJNks1XC9BNU1TUmVyazNORWlYV0JLODJcL0V6XC90a1ZQUzlUUGFwVEQxQW4yNlFMUFFldkdmSE00MklYNFVEVmciLCJtYWMiOiI2YTQ3NTBkMDVmMWE2NDViMTdhYmM1ZTUyMmNlMzFjNThhNWMwYWViYjA1YWY5NjI3NDU2YmZjYzBkNTZhM2MwIn0=eyJpdiI6IlZ2UVJyYTN1TG9JWkZGZzZPOUtLdGc9PSIsInZhbHVlIjoiSWRMdEdnNVRSOUozWDRwSWh5RWRCc21ZQjRwaFlONVhIbDFHc1Y2d3BYMlNcL3FsMVppd21pdUJQekFpcjg1bzZzMThveTFCR3VGbmpnVnF0WmFBUitDT1JWTWdoRWo1ellBR1ZsU2ZXNXlybEZzMklqQ004R3JnMXFQcDRlRXVadkFQTXppVmNVVXlUVFJhblQyUHMwemZKcU1STmVyakRqOTExZWVwRDQzaGNtTGtodVpcL1wvY1VuR0ZcL1NhcHkyMiIsIm1hYyI6ImM1MDAxZGNkZTQyYzhhMjA0NTUzZDcyOTJhOTQwYzMyZWVmYmIyZTE5Njg2N2MyNjUwOTYyZTdmMTAxNWJkMTgifQ==eyJpdiI6InZPdFRwRGNzTVFwM0p2ZDl0U2lGamc9PSIsInZhbHVlIjoiNlVWSVdWYW1NazlqYmhLbE50SUNETUlvXC9XbWNEbUtERHdQd0I5V3BTbG92THNwc3crVjlDM1wvNllmUmpYSWFHIiwibWFjIjoiODkyYmI3NGRiZjRmMjUyYzZhOGM1ZGE5M2FkNGJiYmQzZjcxMGE2ZTE2MTRhZmE3MzFmZGFjNjQ0ZjcxYTMxNCJ9eyJpdiI6IlZNUG1KQVBYQTNwNVpMd25ZU1wvT3RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxiY3NLSXRGUjVtZFp5R21qVUlFdXpnTDNJRzJzTVdUelwvXC8zQnVoVGpHTWhmNVVUeW8yTVNRTG95cHRYZU1TVFRYVnBEeUJocTdGVGI0aDRGTXFHZVRsV1Btdm1HOWVhUjRWTlJjWGZ2WmpjVHB1alNlZWdPVmhYWllDdE96bVhWRVlVUzdVb1pFbHNMU0RVT05PUFBFZXplZkNETUtsMnR5WGRidDV0WE16cHVmeXFaeStTcXN2T2NRcXdoRDNMXC9oQzFHbU5XOG9VMHBUc1BneURSTDBZdnZnTG1YeERubmkrVjJ6XC9GXC91ST0iLCJtYWMiOiI5MDllYTA2NjNjMmI5NzcxNTAyYmRkMDE3ZmExMzI1YzlhNGQ1NTc3Mzg5MzY1OGU5OWM2YjRmYjUyNmYxNzZiIn0=eyJpdiI6IkRtcDN1OUdvWFEwWGlsU3NFdUNHNVE9PSIsInZhbHVlIjoiNUg0bFE0SU8raSs0TGNRaEtwVEpnZVh4Q25sWGZUY2piM1dxb3daVnExMURTS1hKV2FmdFFMaTJwa3hOZHlVTyIsIm1hYyI6IjkzN2FiZTE0MmM0MTE2MmQ0YTg0NTYwYjVjOTkwNTA2ZDBhZDI2ZDQyYTgwMmM1ODMwNGIwYzk2MTE2Zjc1MDMifQ==eyJpdiI6IlZMVjd0cVVNbDhOMmZsdWF3am9aOXc9PSIsInZhbHVlIjoiXC96RDRSSVJET3pSZnVCNWlqQktpeHI3a2RsY0dSNDZtTHYyd1k5d1dBNlFkMmljOHVWalBEYk9cL3cxYTFacGZIbHlxc1V4YTdNV214aHoyRTlSTDcweEZvQ0VQcklia09rZ3FvWU0xcmdPb29tYXhsWnBqK1M2em5UaHJCYmFpSytPT0lXNXk1NUlqUmtCR2lrMFJYZUtpR0tvWDNpeTREVHRtK0w3T3hRTzM3R2pORkp1aU0yaXpwYU8zUTZ4eUhGeHVLRXRHUGFBMGU4QU9pYWIzKzEzQXl6OWlvWFpZRStJS0QzaFhRWE1zVnpYUytZa1hvMTNwdDhnS3lzXC9rMjlWOTBZY0VqY0JDN3gxZGxoemhaQm9mbVo0eVwvYTdnVDJxMzhlQnJUc1lTZDg0QzR6Z0l5b05HMVRBXC9mMXA2ZEJFS20wc3VNeWtYWXRWamFaZkpwVWpKQUhDRWMxZ2kxSGE5cXh0NVJqRUJCSldZaVRcLzVIV3FTOE9Ib0NlVmZjZThqbEVtREJCcmZjNHVaNVZQZVdicnFBNnNmVmJBUWJLNGQzNFwvd3dTVDg9IiwibWFjIjoiM2IwM2Q3ZmZkMzk3MGFjZmIzODE0MDBmNzNjYjMyNjNlNzM3ZTVhMDkzZDFiOTgzMzUwNzU5MTRmZmZlMzE2YSJ9eyJpdiI6Im9pa3hBRWtqVFBlcDJIekYxTEloeWc9PSIsInZhbHVlIjoiUmFWZnkzN2hPQ2lRTm1IMWwxZ2dSNDhSeW1aUGIrQ2VVbkpRZW50c0Uyd1FVcmhpNk5ZZEpRbXY1Y244enNQdiIsIm1hYyI6IjRhOWY4MDEyZTE5ZjEyYWNiYTI5YWI5YzJjMjdiOWUwNGMxZDZmMTEzODVlMzIyYWE1ZjQ5NDMyMDRhMjAxZDAifQ==eyJpdiI6IlB2VDJTWDZyZkVEeklcL1ZJaXZyK0Z3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhLV0xJY01PcDZcLzVMVEZFTUxhaGZMa2o3Q2RXZCt5OXp6bGg5UEtwNGpTeVVzRFlhQzRcL1h6bUN5TEplWE12dExDRE40d1NvZWpUdnVMWUUyekpVb1Q0SW9PYmwySkYxOG9iK2JnclFXcGlKRXB3dTBOc0c5RWtucnU5ZEh5T1wvQk5JOFlxdkU2VnNWVVFtcUtIbmdxdURhSG11S0huSEhyWFRFNFVXZUU3OXk3blpRRzduUzhzd3BZbVVZcGFFTiIsIm1hYyI6IjcyMTUwZGRkMDhkNGZmNjljODc1Njg1ZTgzMDU0Yzk0YTQ1MzM1NWNhZDYwYzQ0ODY2MWVjNDllMmE2MDE3MTQifQ==