Cô vợ bưu hãn thập niên 80 - Chương 68
Đọc truyện Cô vợ bưu hãn thập niên 80 Chương 68 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Chương 68 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Từ Hương Quyên mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Thật ra thì Từ Căn Sinh cũng có chút tâm động: “Không có việc gì để làm, dù sao không uổng phí sức lắm.”
Từ Hương Quyên: “Ba mẹ, cái này là xem chính ba mẹ, dù sao làm không mệt, còn có tiền trinh để lấy.”
Lại nói: “Cái lều này còn phải suy xét xem mùa đông sửa thế nào, thật muốn sửa lại, còn phải vì đèn dầu hỏa mà dùng nhiều thêm một số tiền.”
Vụ mở điện cô nhớ rõ là cỡ tháng bảy tháng tám sang năm, giờ mùa đông dựng lều, không thể để khách bị thổi gió lạnh, chí ít phải che kín cho tốt, nhưng tính che kín tốt, bên trong liền tối hù.
Từ Căn Sinh: “Đèn dầu hỏa cũng không phải số tiền lớn, không sao cả.”
Ngô Thải Phượng cảm thán: “Làm buôn bán cũng thật là tất cả đều là môn đạo.”
Từ Hương Quyên: “Mẹ, nào có gì mà môn đạo, chịu làm là được.”
“Quyên, sao con nhiều ý tưởng vậy?”
Từ Hương Quyên mặt không đổi sắc: “Còn không phải đứa nhỏ lớn lên, trong nhà tiêu tiền mau, đi vào thành mấy bận rồi tự mình cân nhắc ra.”
Ngô Thải Phượng: “Làm ăn nhỏ rốt cuộc là nhẹ nhàng hơn xuống ruộng chút.”
“Nếu thật muốn làm thì không thoải mái à, con là y như kéo dài công việc, mỗi ngày chỉ 3 tiếng, con đi vào huyện thành thấy người ta có nhà mở cửa cả ngày.”
Cái niên đại này, mở cửa cả ngày, ở huyện bọn họ cơ hồ là không tồn tại, có điều lại mấy năm sau là bắt đầu có.
Ngô Thải Phượng: “Tối không ngủ à? Thế thì làm sao người chịu nổi.”
“Ngủ thôi, đương nhiên phải ngủ, cắt lượt làm, ví như này, mẹ làm việc ban ngày, thế thì tối con làm việc, lúc không làm việc là lúc nghỉ, thay phiên nhau.”
“Thân thể phải không chịu nổi.”
“Nếu quen rồi thì thật còn được, rốt cuộc không phải không cho thời gian ngủ, chính là sửa thời gian ngủ tí.”
…
“Dì, con mua cho ba con một chén bì lạnh.” Lúc thời gian được tầm tầm rồi, Tịch Tịch đưa cho Từ Hương Quyên 1 tệ.
Thối 2 mao về, Từ Hương Quyên bắt đầu trộn bì lạnh, hiện tại cách 4 giờ chiều còn có một hai phút, nhớ rõ là thầy Vương nói 4 giờ chiều nay sẽ đến đón con.
Ngày đầu tiên Qua Qua mời Tịch Tịch với Miêu Miêu ăn bì lạnh, ngày hôm sau Tịch Tịch mời Qua Qua với Miêu ăn bì lạnh, cô thiếu chút nữa muốn bắt con gái lại cảnh cáo.
Có thể là bởi vì không có tiền, ngày hôm sau đó mấy cô bạn nhỏ không có ý niệm ăn bì lạnh nữa, Từ Hương Quyên mới không xách riêng Qua Qua ra ngoài giáo huấn.
Mấy ngày nay, 3 đứa nhỏ này, Qua Qua, đứa chân ngắn nhất, đứng ở chính giữa hai người, lúc đi đường còn muốn mỗi tay dắt một bạn.
Từ Hương Quyên ấy là không nhớ rõ mình khi còn nhỏ có tốt đẹp với hội chị em mình như vậy không, đi đường chạy bộ còn phải tay trong tay.
Tịch Tịch cũng là nghe Qua Qua nói, vốn dĩ 3 tệ không biết nên xài thế nào, muốn mời Qua Qua với Miêu ăn bữa bì lạnh thứ 2, nhưng Qua Qua nói bì lạnh mua cho ba bé đi, bởi vì ba bé còn chưa từng ăn bì lạnh.
Lúc này Tịch Tịch mới nghĩ đến nên giữ lại cho ba, chuyên dành lại 1 tệ mua bì lạnh cho ba ăn.
Lúc Vương Khánh tới đây, Từ Hương Quyên đã trộn xong xuôi đặt trên bàn, chẳng qua không quấy bao lâu.
Giờ trời nắng chói chang, mặt Vương Khánh bị phơi đến đỏ đậm, chỗ thái dương tất cả đều là mồ hôi thôi, Chu Trình Ninh rót chén nước sôi để nguội cho Vương Khánh.
“Ba, ăn bì lạnh, con mua đó, ăn rất ngon.” Tịch Tịch đi kéo ba.
Vương Khánh vốn dĩ chuẩn bị đứng một lát liền dẫn con gái về nhà, chưa phản ứng lại đã bị con gái lôi kéo ngồi xuống.
“Thầy Vương, đây là Tịch Tịch mua cho cậu, trời nóng bức chạy tới vất vả, uống nước giải khát đi.” Chu Trình Ninh đưa bát trà đựng nước sôi để nguội tới bên chỗ thầy Vương.
Thấy ba Tịch Tịch chậm chạp không động đũa, Qua Qua: “Chú, chú mau ăn đi, để lâu rồi không ngon.”
Anh ấy thì thật lại có thể ăn đó, nhưng ba người bạn nhỏ này có thể đừng tay trong tay mà vây xem anh hay không hả.
Nhìn ra quẫn cảnh của thầy Vương, Từ Hương Quyên bảo Miêu Miêu với Qua Qua bồi Tịch Tịch dọn quần áo về nhà.
Lúc tới, Tịch tịch mang theo tay nải nhỏ đựng quần áo tắm rửa, ba cô bạn nghe xong, quả nhiên lại chạy như một cơn gió.
Từ Căn Sinh với Ngô Thải Phượng đùa cháu ngoại, Chu Trình Ninh với Từ Hương, người thì bóc tỏi, người thì giã tỏi, mọi người đều có việc làm, không ai chú ý đến mình, Vương Khánh mới bắt đầu ăn bì lạnh.
Ăn được miếng đầu tiên, Vương Khánh rốt cuộc có cảm giác sống lại, chiều nay mới về từ chỗ ba mẹ vợ bên kia, nước chưa uống một ngụm đã trực tiếp đạp xe lại đây đón con gái, trời nóng bức, người khó chịu, chỉ muốn uống nước, bị con gái kéo qua ăn bì lạnh trong suốt trơn mượt, bỗng chốc có khẩu vị ngay.
Từ Hương Quyên nhìn thấy Miêu Miêu với Qua Qua đi ra, trực tiếp hỏi: “Qua Qua với Miêu Miêu đi đâu vậy?”
Qua Qua tích cực trả lời: “Đi nhà Miêu Miêu hái cà chua tặng chị Tịch Tịch.”
Từ Hương Quyên: “Không phải nhà ta có cà chua à, đi nhà Miêu Miêu làm chi.”
Qua Qua đúng lý hợp tình: “Bởi vì cà chua nhà Miêu Miêu đẹp, mẹ, bọn con đi hái cà chua, sẽ nói với ông bà nội Miêu Miêu.”
Hai cô bạn nhỏ chạy trốn, Từ Hương Quyên dứt khoát chuyên tâm giã tỏi, ngày thường ngẫu nhiên có chút đồ ăn đưa ông bà nội Miêu Miêu, hái cà chua không sao cả, chỉ sợ quấy rầy hai cụ nghỉ ngơi.
Vương Khánh: “Thầy Chu, chén bì lạnh này bao nhiêu? Tôi trả tiền cho các cậu, Tịch Tịch nhỏ, không hiểu chuyện.”
Vương Khánh cứ nghĩ là chính Tịch Tịch hỏi xin người một nhà thầy Chu chén bì lạnh đâu.
Từ Hương Quyên: “Tịch Tịch trả tiền rồi, thầy Vương anh đừng cho nữa.”
Chu Trình Ninh: “Ba cô bạn nhỏ còn rất chính thức, hôm Tịch Tịch vừa tới đó, Qua Qua còn chuyên môn lấy kho vàng nhỏ của mình ra, nói muốn mời chị Tịch Tịch với Miêu Miêu ăn bì lạnh, ngồi ở đây ăn, hôm sau chính là Tịch Tịch mời Miêu Miêu với Qua Qua ăn… Tóm lại, chén mà thầy Vương cậu ăn đây thật sự là Tịch Tịch trả tiền.”
Vương Khánh cũng không biết hình dung tâm tình mình giờ khắc này thế nào nữa, tuy đang hè, nhưng con gái đích xác làm anh nghĩ đến áo bông nhỏ.
Tịch Tịch còn không biết mình sẽ bởi vì được Qua Qua “đề điểm”, mà tăng thêm tiền tiêu vặt.
Lúc Vương Khánh với Tịch Tịch đi, Miêu Miêu còn nhìn theo với Qua Qua.
Tịch Tịch đi rồi, Miêu Miêu cũng phải về nhà mình, vốn dĩ ông bà nội đã không cho cô bé ở bên này, nhưng bởi vì ba bữa cơm đều ăn ở nhà mình, còn có Tịch Tịch lại đây nữa, ông bà nội mới cho phép bé ở đây.
Cứ việc nhà Miêu Miêu ngay gần đây, đi vài bước đường là tới nơi, nhưng Qua Qua trong cùng một ngày tách ra với 2 tiểu đồng bọn, cảm xúc hạ xuống mười phần.
Mất mát đến ngay cả món đồ chơi của em trái cũng phải lấy 2 cái về phòng làm đồ trang trí cho phòng mình.
Món đồ chơi của Ngưu Ngưu nhiều, bị chị cầm đi hai cái cũng không ồn ào, chỉ là gọi mẹ, hiện tại nhóc chỉ chơi 3 món đồ chơi, 2 cái đã bị chị cầm đi rồi.
Trên tay ông chồng nhà mình đều là mùi tỏi, Từ Hương Quyên bèn đi vào buồng trong lấy ra 2 cái nữa cho Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu tự động lý giải 2 món đồ chơi này là mẹ lấy về từ trong tay chị, bắt đầu vui cười tiếp tục chơi.
Qua Qua cùng ngày tiêu cực bi thương trong chốc lát, nhưng một ngày khác lại tung tăng nhảy nhót lại đây, Từ Hương Quyên chưa bao giờ lo lắng.
…
“May mà lúc trước dựng lều vững chắc, bằng không phải bị gió to thổi đi rồi.” Chu Trình Ninh kiểm tra một lần, phát hiện rất vững chắc mới yên tâm.
Hôm nay gió thật sự quá lớn, cứ việc đang ban ngày, gió cũng đen nhánh, không phải lâm thời mưa to, thời gian mưa hẳn là sẽ rất lâu.
Tóc và vạt áo rộng thùng thình của Chu Trình Ninh đều bị thổi bay lên, Từ Hương Quyên đứng ở cửa viện: “Không có vấn đề liền mau mau vào đây, chờ lát nữa hẳn là muốn mưa to.”
Cô cảm giác người đều phải đứng không vững.
“Quyên, anh vào ngay đây, em vào phòng bếp chờ trước đi, đừng đứng đó để lát nữa mưa xối.” Anh còn phải gia cố cửa sân viện.
Từ Hương Quyên nghe lời vào phòng bếp, cô còn hầm xương đây.
Đây là có bão cuồng phong sắp tới, mỗi năm đều sẽ tới một hai lần, nghiêm trọng có, cảm giác chưa từng tới cũng có, chỗ bọn họ đổ lại là chưa từng phát sinh sạt lở đất, nhưng đất lại tương đối bằng phẳng, khó trừ úng.
Mỗi lần bão tới đều sẽ hủy một đám lương thực.
Từ hôm qua đã dự báo bão cuồng phong, bầu trời tối om kia căn bản chính là đang ấp ủ một trận bão táp.
Từ Hương Quyên còn bảo Chu Trình Ninh sang chỗ ông nội vấn an, gia cố lại nhà tranh, trời mưa bão như này cũng luôn làm người ta lo lắng.
Còn tốt là ông nội ở chỗ ba mẹ chồng cô, giờ chính là nhà mình chuẩn bị cho tốt, cô đem rau dưa có thể ăn được trong vườn rau đều hái sạch rồi để bên cạnh bệ bếp, củi lửa cũng chồng chất vào chỗ tương đối cao trong nhà.
Chỉ cần không phải trực tiếp để trên đất là được rồi, rốt cuộc trong nhà mà rỉ nước chắc chắn là tổn thất lớn, thừa dịp trước lúc phát sinh tổn thất, phải giảm bớt tổn thất trước.
“Qua Qua có muốn ngủ với ba mẹ không?” Bên ngoài đã đổ mưa, nện vào đất phát ra tiếng vang nặng nề, làm người không cách nào bỏ qua.
Sắp có mưa to, mấy nhà phụ cận đều đang nói chuyện này, Từ Hương Quyên nói với mọi người là tốt nhất giảm bớt tổn thất, thu thập xong xuôi vườn rau với củi lửa đi.
Mọi người không phải chưa từng trải qua bão táp cuồng phong, mấy người tuổi lớn cũng có trải nghiệm việc nước ngập đến mép giường rồi, mọi người nghe lời cô nói xong, đều sôi nổi đi thu thập.
Đối với nông dân mà nói, gió bão này, chắc chắn là một hồi đại tai nạn.
Tiếng gió tiếng mưa kêu khóc hỗn loạn, nghe còn rất khủng bố, Từ Hương Quyên lập tức hỏi Qua Qua tối có muốn về ở hay không.
Qua Qua: “Không cần, mẹ, con không sợ, Ngưu Ngưu mới có thể sợ.”
Ngưu Ngưu đang ở ngay trên cái ghế chuyên chúc của mình trong bếp, nghe thấy chị gọi nhóc, liền ô a ô a ứng một câu.
“Lá gan cũng thật đủ to nhé.” Từ Hương Quyên bật cười.
Có đôi khi giống một đứa bé khá tốt, việc lớn như trời, đối với chúng mà nói đều chả phải chuyện gì.
Ăn cơm chiều xong, Từ Hương Quyên dẫn Qua Qua đi rửa mặt, đưa Qua Qua vào phòng nhỏ, Qua Qua nằm yên rồi cô mới đóng cửa lại bảo con bé đi ngủ sớm chút.
Đêm nay thật sự không thể an bài Qua Qua ngủ lại rời đi, cô còn phải kiểm tra một chút.
Cho dù đằng trước nhà ở có hành lang nhỏ, Từ Hương Quyên vẫn là không cách nào không sợ bị nước mưa nện xuống mái hiên xối đến.
Từ Hương Quyên vào phòng bếp, đầu tiên là phủi phủi nước trên người, nhìn thấy một màn trước mắt thì ngây ngẩn cả người, “A Ninh, anh đang làm gì đó?”
Trở lại phòng bếp, Từ Hương Quyên liền thấy ông chồng nhà mình đang gặm xí quách.
Hơn nữa còn là gặm cái cô ăn dư lại.
Buổi tối hầm xương, không phải cái loại xương tương đối rõ ràng như xương sườn kia, mà là xương cốt không quá dễ gặm, nơi kẽ có tí thịt cũng rất khó ăn được, ăn còn sợ bị thương khoang miệng.
Tối nay, cô không bảo Qua Qua gặm, đơn giản là vì nhìn thấy xương Qua Qua cũng không có hứng thú ăn, Ngưu Ngưu thì càng không thể, cô chủ yếu là hầm canh xương thôi, xương chỉ có 3 cục khá lớn, cô ăn 2 cái, A Ninh ăn một cái.
Giờ cái anh gặm không thể nghi ngờ là cái cô ăn dư lại.
Chu Trình Ninh thấy Từ Hương Quyên lại đây cũng không hoảng loạn: “Quyên, thịt không có gặm sạch sẽ, còn thịt này.”
“Cái này em ăn rồi.”
Chu Trình Ninh tiếp tục gặm xương: “Anh biết mà, có thịt, Quyên em gặm không sạch, anh gặm sạch giúp em.”
Từ Hương Quyên: “Ai ăn rồi đều không thể gặm, như vậy không sạch sẽ cỡ nào.”
Thật ra thì cái hiện tượng này cũng không phải ít có, hiện tại nhà ai phàm là ăn xương với thịt đều sẽ ăn sạch sẽ, trẻ con ăn không sạch thì người lớn sẽ nhặt tự mình ăn.
eyJpdiI6IjA3d3FlQjhVV2oydHd0cFJQdlhZalE9PSIsInZhbHVlIjoiaWh2dm9ESjZGRjBtU1I5c0pTU0lnUXAxUEJFR3ZRd3RXSyt4QzVxdWkzYzJDdTFDbHdXSkRhbzIybFlKSG82RSIsIm1hYyI6IjkzM2U2Y2EzNjY2ZGZjNjcyNWE1N2JjODUwNjFkM2U5ZTdjMDdlYTk0MTg2MWM0NWZiZWFjYzgwYTljZDhlZTMifQ==eyJpdiI6IllUa1c4ZGVYVnJZd1h1K051aDNhYVE9PSIsInZhbHVlIjoibVJmb052VkVYZUpDTURoMW9cL2NtbGd1ZDFMRHk1ZDlTYTFJeWhHRmFuZ00rSHVcLzNUbkJaa2czS0JHdUNUbkNzeUNnZWQ0QU55Z2w1ZjdNcjhZYUJZd1pFUHJTUWVxb09ra3FiTEVxMlZTc1lmWHpCZzlzOG1tT2pKaFFEeU5mZk5YSHIxcFEyYU1ObWlYNW1LRHFCbFE9PSIsIm1hYyI6ImRjZjkxNWYzMzNkOTg4OGVlZmRmYmJhZjhkZTc4NTE0NThhODIxMDNhNDJkMGJiMTE2ZmI5NDY4YmMwN2E4ZjEifQ==eyJpdiI6Ind0ZXV3NjJLMG9KUUtFQU1SZVh3a2c9PSIsInZhbHVlIjoiYm5IQkxWVkhQeXZkV21OYTM2ZklWcVA1UTFGbUoxZDBNRFwvTHFyVlhMXC9cL255Uk45ZFdvXC9yN291MUg2R3pNYWMiLCJtYWMiOiI2NTcxNjJhZjEzYzZkY2RlZmM5ZTE4ZDBjNzA1YTU3ZDQyNTA5ZGYwMzY3ZTg3ODIyMzJjYTEyNGQwZTNlODU1In0=eyJpdiI6Ik9FOGdHSnkyOXZ5dGRxZnpPNmFFQ0E9PSIsInZhbHVlIjoiMHIzMGNHekJMOG9UOVlMSCtWMVZJb1R4VDBWZUJXN0pjc2FOZCtVMzg0bkZJTWR5bVFnMHdpQU9yUjNGRzlVZTQ1NVNUZzVEcHoxTkppUWR4NFlkbm10ZWhuYlZuUVl4aGpiUDR0dzhQXC96Z2ZJbWIyZXJteitOZnd4bDRuYmhjXC9TbXBFSXJWOUNES0NNVDFMWlVYRGZNbnNGTTNJczR0YW9MdFVxUnZmdkxRMFplMDZPb0Q1eVNtdHhydDhBYVhpeEpZdkI4TW9Ud1VIOXJROUNKVmlMK2YxaTlCcHVIYStrODdhakdqd3dKcmlKeU5IUkNCR2NYUzhLd01LWmcraUNMNldkeGVsMFRzYUZGOWxwbGRVQT09IiwibWFjIjoiNWE5MTU5YTFlNDk3OWU2MDIwYjZlNjkzMWY1MzRlM2QxNDdhMjhmZTI0NzQyMjQxM2Y4Y2RjZmExYTk4ZDViNyJ9eyJpdiI6InA0dm1SVjhkbWtiYkxycnI3VnlPTHc9PSIsInZhbHVlIjoiTWw1M21uTW9sK0UrclBmaFA1T3paZWlmaFhDb2EzUjRwZklWd3dEbGxZeEZIWkg0bFp2MDh6aG1NOHdudDlcLzIiLCJtYWMiOiJhZDZlZmVkY2FjMTY4NTMxNzMzZDA5NGZjZDljZWFiYjUzMzBlNWY4NmI4YTA1ZGE3ZTBkZGQ2ZjY5OWRiZmEwIn0=eyJpdiI6IllxZXVMdHYwSWw1eHpCY0hNYzFlK1E9PSIsInZhbHVlIjoiRkxvMWd6UnhNZXk1UVlxcUVZWlMyanFnbzBJTFJsT3AzTlF2ZEw1bms0VDFzR3R4SndhbVJjczVPRzkxQkhpaFJLOHZzNVpzOGdiYmhkSlpnY2J3VEYzT2RtYkRIRmNUYlwva3l5K1JqWlhJPSIsIm1hYyI6IjgyODcwYzgyNWE5MzYyMWJhNzA5NDliOWY0NjkzOTk3ZWY2ODJjOTZmMWUxZDA0ZTc3YzA2ZjE3NmNlZDdmZTYifQ==eyJpdiI6IkZ2eXRReVNvajVPSVpWV2pPeW10eVE9PSIsInZhbHVlIjoiMHlnZkVIVDh2OXZ5N2VqRlwvd1ZqOXRvWCtMY0dFRTVpeDlkVXp3d1FZY1FleUxtWlFDdjBtWUVLeEV1M0RZSTgiLCJtYWMiOiI3YjJlNDhiYTMzOWUyMzE1OWUyOWIxM2JmZWZlYzUzNzVkMDk4MzkzMTJkMzQ4NTk2Njk2NWU3ODkxZDZlYjc0In0=eyJpdiI6IjFrR3BqQ1RacFFlNDBLRGpIWmc1dWc9PSIsInZhbHVlIjoicm1rMERrRVo3TGtWNXE1cGxLR3Nlb1Q5TFg4enRDNnA1QWhVUFZNWjlnQ2JJZkJkTFNUZ0kyUm9cL0txWWdpRFN3YVo1M2JGYmgrTXNTbUdxTmtGYldEc2hvTVNSS2Vvc2xKb1pXamRRS3JrPSIsIm1hYyI6IjY4NDMzYzZkOTY3NjgzYzc2NzI5OGRjMTE0Y2Q3NTE2NzRlNGU4NTNjNTUzY2FmZDk0ZGM2YzQ1M2M5ODVkNjgifQ==eyJpdiI6InZvUUFpMW4xZnpiU3F4aWR6c0pLa0E9PSIsInZhbHVlIjoiWWpGb1c5NXlDb0VUMnQ4cGQ3RnBqMnVNM3JrdzBUN1dRWXFKeU9zZ3VEOHdBR01GVUg0Y3hsQlwvUG9Taml6XC91IiwibWFjIjoiZDVjNGY0NTllZThhZWIxMWQxYmUzNjlmZGU4NTc4MDk1NjM5ZDRiNmY4YWJiZTg0Y2NmMDg4N2IwNjc5OGI1ZiJ9eyJpdiI6IldcL010VDFKNEdXWDhCNWVFZFVoN3hBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InV0bEgrUW1HZEZOTGxzbDRibmpzWjRPQ1Blazl5NUJPS2tibDN1c3FFK1RjdGxqZVFCdUUwem1HNldFWnhrUHI3M2hCdnR0VDcyT081eDBDYWdmNUs4S1pLVVRRallVNFwvMFozSnBQQTJyMUVPK3BuaFNZb09HOEtKaHpkKzhPRjFLanpGQ2NJRlQrcmlha3pkQjV3K0VYTGJVRXRsd0Vad2RsTWlKSmk5d2ZXVjlGd3VrbDZZNDdhcXMxVFF6c0pCcGpJUjQzNVpWN0duT1NoWHFHejZub1JleVFmRktSTmYzTFZONjRKYjJjRE91XC84YmhwcEVXNXdLb1wvYXJ4TFJFa3p4RjhwaHdvVjBcLzZRWndVeGQzNHg0WmhZK3VHQjh1VzdmOU9DdVdwY2ZIQWRvTDY2aHQxOWpUeXd5TExESCIsIm1hYyI6IjBiMGEyZGRkMWU0NWY4MTFmODQ3NmEyYTNlZmQ4ZDk5NjE2YmVlZjA2ZjEyYWNhOGZiMzVkYjA0NmU0ODQ3ZDEifQ==eyJpdiI6IjVxZURpVm1WcnRUZlJQWjl0UU5lNkE9PSIsInZhbHVlIjoiRkFBMDZZdUcxUjRcL1VrQVIrRU1iQjZmYmNGdWJGN1J0SEswcFVGNWZrRWFwUmJidUZcL1wvcXBxYUd5d2JXQVwvMEMiLCJtYWMiOiI3MTU2ZmE4NWJiNmRhM2Q0YWI0OWM0MjQzZDJmYmRlZTA5YmUxNjg3MzNiYzQ1MmUwNTA2YTgwZDZmNTc1YzU1In0=eyJpdiI6Im9HcGIrbGpFVDZNSjArdHplK0pqaHc9PSIsInZhbHVlIjoiNE05V2t2dVhzY2dpNFFUWWRqV1dyVjlqOXFRUE1NNXlSZjlsakF4RG10blJJaG0zbm9DWjJlMDZqcVk1NzlUSThNV0lHcTJFeFBNZzBkT01xaVwvREVpbTFFYmJmSHBkT3psR1BmendEaWs4PSIsIm1hYyI6IjBkMGUwOWE2MDVlZGE3N2U4YjBmZGJlMTUwZDlhMjdjZWM0NjViZDllNTVhNTA4Njg2ZWQyNDZkZDE4MTllOGYifQ==