Cô vợ bưu hãn thập niên 80 - Chương 64
Đọc truyện Cô vợ bưu hãn thập niên 80 Chương 64 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Chương 64 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Từ Hương Quyên mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Từ Hương Quyên: “Cũng không cần gấp đến vậy, A Ninh, anh viết mì trứng với bún khô xào lên trước đi, cơm thì chờ trời lạnh lại nói.”
Chu Trình Ninh: “Quyên, anh hiểu rồi.”
Nghĩ đến giường của Qua Qua: “Giường của Qua Qua khi nào mới xong?”
“Giường của con!” Qua Qua nghe đến giường của mình, lập tức hưng phấn lên, Ngưu Ngưu hưng phấn theo phong trào, còn quăng cả quạt hương bồ ra ngoài.
Chu Trình Ninh nhặt quạt hương bồ lên cho Ngưu Ngưu, “Vốn thợ mộc Trần nói là cuối tháng, cuối tháng sẽ đưa lại đây cho chúng ta.”
“Tốt.”
Qua Qua bộc lộ vui sướng ra ngoài, “Mẹ, con có thể để chị Tịch Tịch còn có Miêu Miêu cùng ngủ với con trong phòng con không?”
Qua Qua cảm thấy giường của mình chắc chắn lớn hơn của Ngưu Ngưu, Miêu Miêu có giường, bé với Miêu Miêu nằm trên đó còn trống, đến lúc đó, bé, Miêu Miêu và chị Tịch Tịch cùng nhau ngủ, chắc chắn rộng rãi.
Từ Hương Quyên: “Được thôi, tiền đề là ba mẹ Tịch Tịch phải đồng ý.”
Qua Qua: “Ba mẹ chị Tịch Tịch chắc chắn sẽ đồng ý, đúng không ba.”
“Ba không biết.” Chu Trình Ninh cứ cảm thấy con gái là muốn anh cầu tình với thầy Vương, không được, không thể.
Qua Qua cảm thấy ba không đáng tin cậy, “Con sẽ nói với chú Vương.”
“Tiểu đại nhân.” Từ Hương Quyên túm hai bím tóc sừng dê của con gái một chút.
Thu nhập chiều nay chỉ có 20 tệ, bán đi được 23 chén bì lạnh, 2 chén mì lạnh, đều là mang đi, không có ăn ở đây.
Chu Trình Ninh không có chênh lệch tâm lý, vô cùng cao hứng mà thu hồi tiền lại.
Trung tuần tháng 7.
Buổi chiều, 3 giờ, mở cửa bình thường, vì mùa hè trời tối khá muộn, nên giờ đóng cửa là 6 giờ, chỉ là buôn bán 3 tiếng.
“Chỗ này có gì ăn, đều cho một phần.”
Chừng 4 giờ, có 3 người khách lại đây, 3 người cả nam lẫn nữ, người đàn ông trung niên nói chuyện chính là trưởng thôn, Từ Ái Quốc.
Đều tới một phần này nghe thật sự hơi quá đà, ngày thường Từ Căn Sinh nói nhiều, nói với trưởng thôn cũng là chẳng hề ít lời, nhưng trưởng thôn dẫn theo 3 người thể diện đến đây, nhìn là làm việc rồi ăn bữa cơm chiều ở đây, nên ông liền thức thời không nói.
Từ Hương Quyên đẩy tấm ván gỗ dán thực đơn qua đó, “Chỗ bọn tôi có ghi thực đơn, các vị muốn ăn gì đều có thể gọi, trước mắt có bì lạnh, mì lạnh, bún khô xào, mì nước trứng gà.”
Trưởng thôn Từ Ái Quốc chưa từng tới đây ăn cơm, nhưng mẹ đứa nhỏ có tới 2 lần mua bì lạnh mang về nhà, bị nhắc nhở, nên lần này ông ấy thật không có nói đều tới 1 phần nữa, mà hỏi 3 vị khác muốn ăn gì.
Vị nữ sĩ duy nhất gọi chén mì trứng, ba người khác đều là bì lạnh.
Từ Hương Quyên bảo mẹ mình làm 3 chén bì lạnh, cô thì vào trong nhà nấu mì trứng.
Chu Trình Ninh đi theo nhóm lửa, Qua Qua với Ngưu Ngưu bồi ông bà ngoại chờ ở trong lều.
Còn có vài người đang nói chuyện thì nói chuyện tiếp, Từ Căn Sinh trộn bì lạnh giúp Ngô Thải Phượng, Qua Qua chơi với em, không khí không có xấu hổ bao nhiêu.
Trộn xong một chén bì lạnh rồi, Từ Căn Sinh nhớ kỹ khẩu vị rồi liền đưa qua, 3 chén bì lạnh đều đã xong, mì trứng còn chưa xong.
Mì trứng phải bắc nồi, gần đây, trưa mỗi ngày sau khi ăn xong Từ Hương Quyên đều sẽ hầm canh, hôm nay hầm canh nấm hương, canh hầm xong sẽ cho vào tô đặt trong chậu múc nước giếng, tuy không có thịt, nhưng thêm gia vị và rau dưa khác vào, hương vị tươi ngon ấy sẽ không làm người chán ngấy.
Tuy lúc mì trứng ra tới, 3 người đàn ông và cả trưởng thôn đều đã ăn được nửa chén bì lạnh, nhưng cũng không làm người ta chờ không công.
Bởi vì hầm canh không có thịt, trên bề mặt canh không có bọt nổi, dù cho có thịt, Từ Hương Quyên cũng sẽ vớt bỏ bọt dầu đi.
Súp canh mì trứng hơi trắng trong, mì sợi cũng không dính, từng sợi rõ ràng, không có rối bù với nhau, hai búp cải thìa chần chính và một quả trứng mặt trời úp ở trên bề mặt, còn rất đẹp đẽ.
“Đây là dưa ghém, ăn với mì, dấm và sa tế căn cứ theo khẩu vị có thể tự mình thêm.” Dưa ghém Từ Hương Quyên nói thật ra chính là củ cải khô trong nhà cắt thành sợi nhỏ.
Hôm nay, đây là người khách đầu tiên gọi mì trứng, bình dấm và hũ ớt cay đều chưa bày trên bàn, còn tốt là có chuẩn bị.
Vị khách nữ tới kỳ nghỉ lễ, hôm nay có việc cần phải lại đây, cũng chỉ có thể chịu, nên không gọi bì lạnh nhìn tên là thấy lạnh giống mấy người đàn ông khác, mà là chọn mì trứng, vốn dĩ cả ngày đều chẳng có khẩu vị gì, tính toán đi luôn, nhưng trưởng thôn cực lực giữ lại mời mấy người họ tới đây ăn cơm, mọi người đành phải lưu lại đây ăn cơm chiều rồi lại lái xe rời đi, hương vị của mì thật sự là kinh diễm đến chị, “Canh này có hầm với thịt sao?”
Lều nhà này tuy giản dị, nhưng nhìn lại sạch sẽ rộng thoáng, không ảnh hưởng tầm mắt, nấu mì sợi cũng cẩn thận, muỗng đũa đều có, còn chuẩn bị dưa ghém với dấm cay, trên mặt bàn còn đặt khăn giấy cắt sẵn.
Từ Hương Quyên: “Không có hầm với thịt, nguyên liệu chính là nấm hương, trong mì nước có thể nhìn thấy nấm hương.”
Nấm hương không phải ai cũng có thể ăn, còn tốt là hiện tại cuộc sống của mọi người gian khổ, nên không kén ăn, cô cũng không dẫm phải khu lôi của khách.
“Hương vị rất không tồi, tôi cho rằng là hầm với thịt đó.”
Nữ khách nói xong thì chuyên tâm ăn mì.
“Cho thêm đĩa bún khô xào nữa.” Trưởng thôn Từ Ái Quốc gọi thêm bún khô xào vào lúc sắp ăn xong bì lạnh.
Từ Hương Quyên vào phòng bếp xào, Chu Trình Ninh vẫn cứ đi theo, anh phụ trách nhóm lửa.
Hiện tại trong nhà đều là như vậy, cơm trưa ăn xong thì hầm canh, làm bún khô nửa chín, làm lượng người một nhà ăn, nếu không có khách gọi mì nước và bún khô xào, tối đó người trong nhà ăn luôn canh và bún khô.
Bún khô có thể nấu với canh, có điều hiện tại Từ Hương Quyên tính chỉ nấu mì sợi, bún khô thì về sau lại nói.
Sau khi lửa ổn định rồi thì Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh đưa trà lạnh cho khách ở bên ngoài, 3 ly, cô thấy nữ khách uống không ít nước lèo, uống trà lạnh nữa thì không tốt lắm, dễ bị no căng.
Bún khô hiện tại chỉ là thêm trứng và đậu đũa với rau xanh, lúc xào xong mang qua đó, nam khách đã ăn xong bì lạnh, chén đã ăn đến sạch bong, súp canh bì lạnh cũng không chừa.
Trước đó khách ăn ở đây cũng là thế này, Từ Hương Quyên không vội dọn chén, mà chờ khách đi rồi lại dọn.
Lúc trưởng thôn với 2 vị khách nam ăn bún khô xào, nữ khách rốt cuộc đã ăn hơn phân nửa chén mì sợi, lúc mấy người họ bắt đầu ăn cơm không nói chuyện, giờ mới bắt đầu trò chuyện vài câu về đồng ruộng thu hoạch.
Từ Hương Quyên không nghe được vài câu, Ngưu Ngưu gọi cô, cô biết nhóc con muốn đi xí.
Bế Ngưu Ngưu lên đi vào nhà xả, lúc này Chu Trình Ninh không đi theo sau vợ, mà ngồi cạnh Qua Qua.
Qua Qua nghe mẹ nói, nên không nói chuyện lớn tiếng lúc khách tới, hiện tại chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi đó, ba ngồi cạnh bé bé cũng không phản ứng.
Sau khi mấy người khách này tới, tiếp đó còn có mấy người khách đơn tới mua bì lạnh, Ngô Thải Phượng tiếp đón từng người một, việc rất nhẹ nhàng.
Lúc tính tiền, trưởng thôn muốn thanh toán tiền cho mọi người, ba người khác kiên trì trả của riêng mình… Đẩy tới đẩy đi, cuối cùng, kết quả là trưởng thôn trả phần chén bì lạnh của mình và bún khô xào, dư lại 3 vị thì riêng từng người trả tiền đồ ăn của mình.
Lúc tới, 4 người đều đạp xe đạp, trưởng thôn Từ Ái Quốc nhìn bọn họ rời đi, lưu lại lều nói mấy câu với Từ Căn Sinh.
Từ Ái Quốc: “Ba người vừa nãy, 2 người phó huyện trưởng, người đàn ông hơi lùn chút bên trong chính là trưởng trấn, phó huyện trưởng xuống dưới đây tuần tra công tác.”
Từ Căn Sinh ngoài ý muốn: “Chúng ta làm ruộng có gì hay mà tuần tra.”
Từ Ái Quốc: “Hiện tại lãnh đạo coi trọng nông nghiệp đó, tôi cố ý dẫn lãnh đạo tới đây ăn cơm đó, hương vị tốt, không làm người thất vọng.”
Lãnh đạo ở đây ăn đến vui vẻ, người làm trưởng thôn như ông ta phát ra vui mừng từ nội tâm.
Đời trước Từ Hương Quyên chưa từng gặp trưởng trấn, không biết trưởng trấn là dạng gì, hôm nay thấy cách nói năng của mấy người họ, cũng biết chẳng phải là nông dân, thân phận xấp xỉ với đã nghĩ.
Từ Hương Quyên bình tĩnh, Từ Căn Sinh lại không bình tĩnh, “Lãnh đạo lại đây kiểm tra, thôn chúng ta không có vấn đề gì chứ?”
“Có thể có vấn đề gì chứ, ta là nông dân thành thành thật thật, không trộm không cướp…… Chỉ là nhà Vương Cường kia, có người phản ánh chút chuyện ở trong huyện.” Chuyện của Vương Cường, lãnh đạo huyện có nhắc qua, chưa nói cái khác, nhưng lời trong lời ngoài, ấy còn không phải là bảo ông ấy tới cửa làm công tác à, đau đầu.
Thôn nhiều ruộng, người làm trưởng thôn ông đây chủ yếu vẫn là quản việc ngoài ruộng, cứ việc hiện tại ruộng đã bị nhận thầu, nhưng lương thực vẫn là nhu cầu lớn a, có liên quan đến thu nhập của các thôn dân, ông quan tâm lắm đó
Về phần việc làm ăn nhà Vương Cường, ông không quản nhiều, quản có ích gì, hộ ngoại lai còn có thể chia tiền cho thôn dân được à? Giờ đã xảy ra chuyện rồi đi, quả thực là tìm phiền toái cho ông.
Từ Hương Quyên biết thôn trưởng cần phải đi lau mông*, có điều cái mông này căn bản là không lau sạch được.
*: một cách nói cho việc dọn hậu quả xấu cho người khác.
Từ Căn Sinh biết chút chuyện, “Ái Quốc, anh muốn đi đòi tiền của công nhân về?”
Từ Ái Quốc: “Nào dễ vậy, lão đại với lão nhị nhà họ Vương không về nhà, lão tam lại chỉ là thằng biết chơi bậy bạ, lần trước còn ly hôn, ý tứ của lãnh đạo là làm hết sức đi, đòi lại là phải đòi, đòi không được thì lại nói cách khác.”
Từ Căn Sinh: “Vận số nhà hắn thật lại hết nhanh đó.”
Từ Ái Quốc: “Còn không phải sao, chẳng có tí lương tâm, tiền cũng không có cách nào an tâm che ở trong túi.”
Trưởng thôn với Từ Căn Sinh trò chuyện một chút, trời gần tối rồi mới lái xe rời đi.
Chờ đến tối khi người trong nhà ăn cơm đó, Ngô Thải Phượng chợt nhắc đến mấy người khách tới hồi chiều, ở bên ngoài bà cũng không dám nói, “Phó huyện trưởng chính là quan lớn, sao lại tới cái nhà kho nhỏ này của chúng ta.”
“Mẹ, chẳng lẽ phó huyện trưởng không phải người à? Là người thì phải ăn cơm, bình thường cỡ nào.” Từ Hương Quyên chẳng nghe nổi được lời mẹ mình nói.
Đời này Từ Căn Sinh sống đến giờ cũng chưa từng thấy lãnh đạo lớn, huống chi là ở trong huyện, hôm nay cũng cảm thấy không chân thật: “Cơm canh nhà ta chẳng kém cạnh gì tiệm cơm quốc doanh mấy năm trước, hương vị còn tốt hơn, trưởng thôn dẫn lãnh đạo lại đây, cũng là một loại công nhận với chúng ta.”
Ngô Thải Phượng: “Hiện tại trong thôn chỉ nhà ta bán đồ ăn, đích xác chỉ có thể tới nhà ta…… Không nghĩ tới huyện trưởng lại tới nhà ta ăn cơm.”
Huyện trưởng và phó huyện trưởng vẫn là có khác biệt rất lớn, có điều Từ Hương Quyên lười sửa đúng cách gọi tỉnh lược chữ phó của mẹ mình, đời trước cô cũng chẳng thế nào tiếp xúc với vị trưởng thôn hiện tại này, nhưng biết ông ấy là người giản dị hiếu khách, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng ông ấy ngoài đầu ruộng, cảm thấy đồ ăn trong nhà không tiện đãi khách, đưa đến đây cũng bình thường.
Từ Căn Sinh: “Bà cũng đừng nói ra ngoài, lãnh đạo lớn tới chỗ này, chúng ta không thể nói, truyền ra rồi, truyền tới tai lãnh đạo thì không hay với nhà ta.”
Ngô Thải Phượng: “Ai da, lãnh đạo tới đây sao dám nói ra ngoài, ôi thôi về sau đừng dẫn phiền toái tới cho trong nhà… Qua Qua, đừng có nói ra ngoài là lãnh đạo tới nhà ta, biết chưa?”
Hiện tại Qua Qua còn không biết lãnh đạo là có ý tứ gì, mấy người hồi chiều kia bé cũng chỉ xem là khách bình thường, bà ngoại nói đến, bé ngược lại là nhớ kỹ cái từ lãnh đạo này, “Bà ngoại, lãnh đạo là gì?”
eyJpdiI6IlgrSlAySXJcLzBudDNwV3NzbWMrK1pRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRMN3dLWW0rV0lZdjQzVnoyTkJNZXYxaDk1dHNxNFVDekZXUFZOREpXcjU4Q1Y4aTg4YzdFT2ZrYVdQZ1wvYml0IiwibWFjIjoiOWM4YmQzYWJhYjRhYjE5ZGRkYjIwNmEyZmEzZTFmYjIzNDA0ZmFkOTc4M2ViZTE4NWM0YTU0MjhkNTUxZjMzNyJ9eyJpdiI6ImdSanRROUVyNVg3N3hJaTFwSHdMSVE9PSIsInZhbHVlIjoicDhGaEFmS1NpUmNtR1NoVCt0ZDd1WVwvSkVHRDBoVlBNMkxCV0JOWDViR3dXcjZDMys0bytPTGR3dmhyblc0RTFLTFV2U0NTdTZaOW92T0lxbDlGQnN3TmlFRVpObjB6SUN3NFU4VjhNUnk4M0g4WDZoSzZESmU1N1dQcTl6Y3FLQVhcL2ROYlE0Tk9QUXhQWUZpa1JUZ0JGY09rMHVMbTdsVkhTNjZSTkVua3VoMjV5MkRCYzkxXC9IXC9SZTJHQW1scTVNK041eHFCY0FEQTlwVlIyRnN0eWkrc2lndmRjTmtud1V6TzNGVWxyaTA3RXRvZXZzbElyNmluRzdGcjBISGRMdmg3K1dPeWc0Y3FUMis2ZGt6UytvRVp2N1huV1JlWTFYc2tOU254NWRJPSIsIm1hYyI6IjQ5Y2MxNTRkOWJjODIyNzA0NDlmNzU1MGFmMDA0NDg0YjgwYjFiMTExNTc2ZGRkZGU4MWM4NGRiOTZmN2EzNjUifQ==eyJpdiI6InJvTlwvclYwXC9qSmowUWNFNWhxNkF0UT09IiwidmFsdWUiOiJDY2d5ZENTQlpmKzBRTjRkTmtWUXU1XC9iTGM4WWJ4NFZrWHgzWStxaVB1NmdCdGxQUUpjMFdMcmJmZ2RTYnpvMiIsIm1hYyI6Ijk4MDc3NjRjZWQ4ZDJjYTlkNWVlYTI1YTU1ZmMzOGFlOWVhMTRjYTRjZGM0NDA5NzExOTYyZGM2ZjJjYzQwNmQifQ==eyJpdiI6IlBRYW93UHE1OXN2aVEwck1tSlRBbVE9PSIsInZhbHVlIjoibXJ5RXErMmc0UFpsSkZCNkVGVkF0ZGd4RUFrYUVlQlVQRlNlRlwvNStaUEt5ZlYyTldSRHhzclwvS0c3TnhFWUFjclVyUlZvcWJUMW1RaXI2RXFMUzBSZWpWQnN1MERtMUlVeXRxTUwwUGcxWjdENjBYRkFEYU9YNkh6bld4REN6elwvcHJ3dGRGMklYV3pWME9yTFwvSGZwXC8xK1JNeDNTTUprTWxocFZEbzdzR1hXTFdcL1wvSEhQXC96aEZCNG12bWFaZGRoZk1PcW9DRFhMZFRHZllYa1ozaXBRPT0iLCJtYWMiOiI4Mzk5YWU5NGQ5ZjNjM2Y4ZDY0OWFmOTQzYTlhNjBmNzUwZGU5ZjljNmQxM2YzYzkyOWQ3MjI5ZDY3MjdhNjQzIn0=eyJpdiI6IjRkUWF3ekZIYmZBWEZhVzRLS3Z3bmc9PSIsInZhbHVlIjoiemNBcTRsY003Q1wvMkhXdTFFXC93bVVreW5rd0tZeWRrZjU0VE80c0VBb2RCMkk4VWwwZkw1MitvXC9SeDVXTFF1MiIsIm1hYyI6IjczOGNmODE4NWQ5ZTkwNGRjZmVkYzA1MDUxNDlmMDRiMTlhZDUyZWY1Njc5OTcwZWUwYjFiYTEwM2MwZDMzMDAifQ==eyJpdiI6ImNOZGlsZWMrbktYbENUYjN2czhhUGc9PSIsInZhbHVlIjoiUmVGYWZiZWhCRXUrK2RwNm9jbEJ3RVBRaTR5RVkxMnhUNStMSmtTRUtBNWdscXplczRQTUxnK1BZMmh5YXAyOStYeVwvXC9cL1k5RXhLNGgyQUF2T2lScVQwRTlLR0I0aTRiWm91dVJPUlNDMGliQnpnYlhhS3Nybm9WcVZoZ0pFVFpZZjJNRWh4NlJhc3FZRzcrS2pUMTg1TENuVkEzeGg5NGxJUk5PUU1EaUExZ3M4c2c2c01CVlJyYmRsWHEwM1JicU1qNGdWVnMzenNWM2xXWDdFaXFJb3B5U1Q5TjF1QVp5eUI1VFpWUklNcXByUEtzVkdkbmZ0NjNGdXZ1VERUYitHQ1NHU0ZHdVd6SWxhTXVcL1BkYTNldkl4XC9meTBybGN3TmlVenZEUlFSQUVcL1BjclRJNWhBcjR2NnlGMkNKVFAiLCJtYWMiOiIxMDc4ZjAyN2ZkNzJmOGU0NjE3NWIxZjkyZDhkMjlkYjQwZWU5YmUyYTljODRkMDg1MDYxOTVjYzlmMjA1NzZkIn0=eyJpdiI6IloxdWpxMlNXYnRwMG16dkExanRxeFE9PSIsInZhbHVlIjoiWHBGQXNhXC84UFFcL2ZReCtXNTRVRENKcWhSY2tCVVNqR3Rjb091TUEwV0kxNmNHTjVuVG1wTVNsb2Eyd3FcL01SZCIsIm1hYyI6ImFiNjkwNjJmYWRlYjNjMGU1MzVhZDk4MTgwYzU0YTY1MDEwZThjZDRlNTMxOWZjOTA0MzA2ZTI5YTYxYWYxMDAifQ==eyJpdiI6IjUyc1pLMVdcL1BRVlBnTFpIa2xEZVRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktUSDFDY0FBYnlTUXhTUzJ6THkxZTJvelZVK3FjVVNVSGJqTnpCMURMXC8wNEx6QmtGUDA3UmV6eDhlMkRXNFJ3VnczVTBFUkpSbnNRU1B6N0tLdlFSVVwvMUV5YjZ6cTZhc2o5RXdqeTNscFhWb2xYUnRsaXMxelYycElkUlFJdk9BSVJiK21UdllLMGdiMWttbUtOTjhcLzVaSDVzcHoxMkpzVzBNMU5vNzI0UT0iLCJtYWMiOiJhZjA0MzFjN2VkMDEzM2FhM2M0YTgwZjJkYzM2YjU1YTYzMDAyM2ZkNTllM2IzNDVkNGYxN2YwYjE1ZmQxNTExIn0=eyJpdiI6IjVxUlY4ZlNxak9hbk1ZVE9DS3ozcFE9PSIsInZhbHVlIjoiaFZHUjk4dkwxS2llc2d4Q3ZuRHdBOXNFZHlkVHNzRjVyYm1JWTU1RExpUTloTURxMmJUaTVmelNmNGdyNFp4YSIsIm1hYyI6ImM5MTViOTI2ZjdlNDBkOTMyMWMwMzg4NTUzZWYzNDI0ZDQ5OWMzYzI5YTNiYTNjZmYwMjEzZDc4OTQwYTU4MjIifQ==eyJpdiI6IlRmSXdldEhFV2pxUHBlQ1wvRUozd05RPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZqWkx6UnFYZTQ3ZExINjdpUEtiS285YVREOXJsVHNkZVY1QldVeUtld0NreVhkUzF5akwrN0JVK1M3M3c3WlV0Y0wrMW5pdFJaQUNlZDV5VitvdVlzQzc5RkdCajhnd3FVRXVsNjROUzUrXC80SDFRdWkzOVpzZDRzSEwyenhjSDIrd2tPT2Foc1BzaDVvckp1dmtNWlFCWVRLTDEyaTl0Qys5Tm1rc0JhbEk9IiwibWFjIjoiNWQ1NTk2NmE4NjdkMjBkNjlmN2M5NzkyYzEzNTI5ZmJhNTc1ZmZkZWFjMDAyZDZjZjA3YTlmODliYWE4MThkYyJ9eyJpdiI6IlJmNnhyTHVudWpPbkh2NmJZZmlrOHc9PSIsInZhbHVlIjoiRWpTRDFpdUlyNE9UQWtMbzZpR1ArbVN4TkxnbU1ERm1jTUU5dk50VE9vc3E5NHlTZFhvVnhES0x5b2VJYjlcL3ciLCJtYWMiOiJjOTlmNDdjZDU2ZmJjZDQxZWUwOGNjMjIwODUxZmVlN2FjMjNlZWM4YWQzNjgzODc5MGFkNjcxMWZhNjRhZTNmIn0=eyJpdiI6IlNtSEcrR1lTdDZyOG43OXIwVHNIVmc9PSIsInZhbHVlIjoid2pmaFNWK09UKzNyeXl3ekJJZHJQNXNYT013VWtkcmlqeHUrQTRBYW5XK2lTbXpQOU5YUkpzVFFINzJjSGpKdWhXVVFFXC9KOHFsY3FQNlRMTGRBTEpLUHhXSjhOcktEXC9iODdhS0F2YmRka25yd29PditTb3M2Mk4rWmxXdmZ4SVZUamhVeUhLSnBjYkdhMnNleXJMWmVlR1ViSDEwRHZTMkFSRVIyc3FMYWtaSklpRUdJc0R1bmEwNFdMVUM3b1giLCJtYWMiOiJiY2ZjYjZjZGJmNmI4YjJiOGY5M2QxZGRmZjA2YjNmNzQxNGEwYjlhZmY4ZjY3MGU0MTY3YmMyNTE1MGI3ZmE4In0=