Cô vợ bưu hãn thập niên 80 - Chương 22
Đọc truyện Cô vợ bưu hãn thập niên 80 Chương 22 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Chương 22 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Từ Hương Quyên mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Sáng ngày hôm sau, Chu Trình Ninh ăn sáng xong liền đạp xe ba bánh đi rồi, Qua Qua nhìn ba đạp xe ba bánh đi, còn muốn ngồi xe ba bánh đi cùng ba.
Ngay cả Ngưu Ngưu bị mẹ ôm cũng thẳng tắp mà nhìn về phía ba và xe ba bánh.
Về sau Từ Hương ngay cả bằng lái cũng thi được, còn sẽ tự mình lái xe, tất nhiên không có hiếm lạ xe ba bánh như con với ba nó rồi.
Chờ khống chế được Qua với tiễn ba nó đi rồi, Từ Hương Quyên dẫn con đến nhà ông bà ngoại.
Hôm nay còn phải đi lấy chăn với thảm lông này nọ, đã nói trước rồi, nhưng tiền thì phải chờ cô lấy được rồi mới đưa, đỡ cho đến lúc đó mẹ cô lấy hàng kém thay hàng tốt.
Mẹ cô không phải không làm ra loại chuyện này, lúc cô nói mua chăn, mẹ cô cảm thấy là tự cô bỏ tiền.
Chuyện mua chăn cho ông nội, không thể chơi tâm nhãn với mẹ mình được, phải ăn ngay nói thật, về phần tiền là cô cô cho, mẹ cô có tin hay không thì tùy.
Cô nói với mẹ cô là tiền ấy là cô người ta cho, dù cho là tiền nhà mình, cũng không phải của chính cô.
Chính cô ở đâu ra tiền chứ, tiền đều là ba bọn nhỏ dạy học mà có, mẹ cô lại nói, tiền của nó không phải của con sao.
Cho nên mới nói, không cần bẻ xả sự thật gì với mẹ cô hết, dù sao mẹ cô đều cảm thấy là giả.
Ngô Thải Phượng nhìn thấy con gái bế cháu ngoại trai, bên cạnh là cháu ngoại gái vào sân, đầu đau một trận.
“Mẹ, con tới lấy chăn, mẹ bế Ngưu Ngưu giùm con, con chuyển chăn về nhà.”
Ngưu Ngưu vừa thấy là bà ngoại liền muốn khóc, không phải bà ngoại đối xử không tốt với bé, mà là mỗi lần chỉ cần bị bà ngoài bế, chính là mẹ phải đi hoặc là ý là mẹ không ở, cho nên cái nắm nhỏ Ngưu Ngưu vặn người chui vào lòng mẹ, không muốn bà ngoại bế.
Qua Qua không giống với em trai, vừa đến nhà bà ngoại, liền quen cửa quen nẻo đi tìm ông ngoại… Chủ yếu là gần nhất ông ngoại đều sẽ ra cửa xem người khác câu cá bắt cá, bé đi theo xem náo nhiệt.
Hôm nay Từ Căn Sinh đích xác muốn ra cửa, chẳng qua là xem bắt cá chạch thôi, ngày thường tự mình đi, nếu cháu ngoại gái nhỏ đi theo, thì cần phải trông kỹ cháu nó.
Từ Hương Quyên cũng chẳng trông cậy vào Qua Qua có thể làm gì, nhìn thấy ba đã xách theo thùng gỗ mang kỹ trang bị, “Ba, ba trông kỹ Qua Qua đừng để con bé chạy loạn, túi tiền cũng phải trông kỹ vào, mất rồi thế nào cũng phải làm ầm ĩ đến không ai không biết mới được.”
“Không mất.” Túi tiền của Qua Qua treo trên cổ, tự tin sẽ không mất.
Trong cái túi kia chỉ có mấy phân tiền, nhẹ bay bay, sợ con gái cứ cầm túi tiền hoài, nắm chặt túi tiền rồi ném mất, sáng dậy Từ Hương Quyên dứt khoát dùng mấy sợi len chà thành một sợi, làm một sợi thừng hơi thô chút, tròng vào trên cổ cho con gái.
“Ba biết rồi, đi, ông ngoại dẫn Qua Qua đi bắt cá chạch.” Vì cá chạch, ông còn chuyên môn mang theo cái nắp nồi trong nhà ra, chỉ vì sợ cá chạy nhảy ra ngoài.
Qua Qua với ông ngoại bé ra cửa, Ngô Thải Phượng thấy con gái còn dỗ cháu ngoại trai, không để trống tay ra được, “Được rồi được rồi, con bế Ngưu Ngưu, mẹ dọn chăn qua đó cho con.”
“Dạ được mẹ.” Từ Hương Quyên còn sầu đâu, mẹ cô chủ động nói rồi, cô đương nhiên vui, nếu muốn ra cửa, cô đều là nhân lúc Ngưu Ngưu ngủ mới đưa Ngưu Ngưu đến nhà bà ngoại nó, lúc này cô lại không ra khỏi cửa, nhưng nhóc con có khả năng có chút bóng ma, rất kháng cự chuyện mẹ bỏ bé đi.
Ngưu Ngưu không phải Qua Qua, Qua Qua tuổi lớn, dỗ vài câu là có thể dỗ hoàn toàn, hơn nữa cũng không phải cái kiểu tính tình đặc biệt ỷ lại ba mẹ kia, chính bé có thể chơi rất vui.
Qua Qua cô không lo lắng, nhưng thật ra là Ngưu Ngưu đó, lúc này mới có chút xíu, nói đạo lý cũng không nghe hiểu, còn chưa biết đi nữa, chỉ có thể tự mình chăm nom, đưa đến chỗ mẹ cô đây cũng phải chờ bé ngủ rồi, chưa ngủ hoàn toàn thì không đưa tới được.
Ngưu Ngưu cảm giác mẹ hẳn là sẽ không tiễn bé đi, liền đình chỉ thân thể núc ních nho nhỏ vặn vẹo cùng với cái tay thịt núc ních ý đồ túm lấy quần áo mẹ, để mẹ bế nhìn bà ngoại dọn chăn.
Ngô Thải Phượng dọn chăn vẫn không ngừng oán giận, Từ Hương Quyên liền để mặc mẹ mình oán giận, cuối cùng, lúc bỏ tiền còn thuận tiện trợ cấp mẹ mình nửa bình gốm đậu que chua.
Dọn hai bận, Ngô Thải Phượng về nhà mình, rồi lấy ngay đậu que chua lấy từ nhà con gái ra uống chén cháo loãng, “Đậu que chua không tồi, chờ đợt đậu đũa tiếp theo mọc ra rồi, đều ướp thành đậu que chua cho xong.”
Từ Hương Quyên: “Đợt tiếp còn xa, giờ đều sắp qua mùa đông rồi, cũng đừng có ăn rau ngâm hoài, xào chút rau củ tươi cho mẹ với ba ăn đi, dù sao hai người con trai đã cưới vợ, con gái đã gả ra ngoài, không cần nhọc lòng, cứ ngon lành mà sống ngày tháng thoải mái là được.”
“Còn đỡ mà anh chị con bớt lo, chỉ có mình con đó, mẹ đã nhọc nát lòng, mẹ là sinh ra một tổ tông sống đó, Ngưu Ngưu, con nói cái coi có phải mẹ con là tổ tông sống hay không?”
Ngưu Ngưu đương nhiên không nghe hiểu bà ngoại đang nói gì, nhưng mà vừa lúc tay trái vươn tới quơ quơ, tựa như đang phối hợp với lời bà ngoại vậy.
“Tiểu vô lương tâm, mới có chút xíu đã biết phá đám mẹ con rồi.” Từ Hương Quyên cười mắng con trai một câu, không khí hòa hợp ấm áp.
…
Chu Trình Ninh buổi sáng đạp xe ba bánh đến trường, gặp thầy Lưu.
Lưu Lương Trĩ đạp xe đạp tới đây liền thấy Chu Trình Ninh khóa kỹ xe ba bánh, còn quay đầu lại nhìn xe ba bánh mấy lần, bộ dáng lưu luyến, nháy mắt làm anh ta một lời khó nói hết.
Lưu Lương Trĩ: “Thầy Chu, đây là… Xe mới của cậu?”
Sao lại là chiếc ba bánh, nào có ai đạp ba bánh đi làm chứ?
Chu Trình Ninh: “Đúng vậy thầy Lưu, đây là xe mới của tôi, mới mua, gần 300 lận.” Nói đến 300, Chu Trình Ninh cố ý hạ giọng, sợ có ai nghe thấy ba bánh anh đạp đi làm là 300 liền trộm đi mất.
Cho dù là cái xe ba bánh rách nát cũng có thể thu về, chứ đừng nói ba bánh mới của anh.
Lưu Lương Trĩ nhìn cái bộ dáng cẩn thận cẩn trọng này của thầy Chu, càng thêm một lời khó nói hết.
300 thật đúng là bút tiền lớn, nhưng 300… Sao lại mua chiếc ba bánh?
Chiếc ba bánh anh ta thấy nhiều lần nhất, cũng là cái ba bánh rách nát ông chú bà dì đưa đồ ăn của nhà ăn đơn vị của vợ tới đưa đồ ăn.
Tuy một lời khó nói hết, nhưng Lưu Lương Trĩ vẫn miễn cưỡng mà lộ ra tươi cười, “Xe rất mới, còn có thể chở vài người, không tệ.”
Chiếc ba bánh này chắc chắn lại là chủ ý của vợ thầy Chu, thật không biết vợ thầy Chu rốt cuộc là nghĩ cái gì.
Từ Hương Quyên lại lần nữa vô tình cõng nồi.
Chu Trình Ninh không nhìn ra nét cười miễn cưỡng của thầy Lưu, chờ nhìn thấy xe đạp của thầy Lưu đậu cạnh ba bánh của mình thì an tâm rất nhiều, cùng nhau đi cùng với thầy Lưu, “Vợ tôi vốn muốn mua xe đạp cho tôi, nhưng tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy ba bánh, liền muốn mua, chỉ là hơi đắt, còn tốt là mua được, sang đầu năm sau con gái tôi phải lên nhà trẻ, tôi đạp ba bánh đưa đón con gái tiện hơn, chờ con trái lớn lên nhà trẻ cũng có thể ngồi ba bánh.”
Lời Chu Trình Ninh vào tai Lưu Lương Trĩ, chính là thầy Chu lại đang lấy cớ thay vợ mình, “Đúng là tiện dụng, đạp cũng vững chắc.”
“Đúng vậy, cưỡi vững chắc lắm, người không biết đạp xe cũng không cần lo lắng, cái này vừa đi là biết.”
Chu Trình Ninh liền đi theo Lưu Lương Trĩ đến văn phòng.
“Chiếc ba bánh kia của ai vậy?” Tôn Huy vào văn phòng liền hỏi chiếc ba bánh đậu chỗ đậu xe của công nhân viên chức của trường.
“Là của tôi, thầy Tôn, xe của tôi xảy ra cái gì sao? Tôi có chào hỏi với bác Trương rồi, xe bị người khác đẩy đi rồi sao?” Rốt cuộc là thêm chiếc xe mới, Chu Trình Ninh tất nhiên đã chào hỏi với bác trai Trương gác cổng lớn thuận tiện trông giữ bãi đậu xe.
Nghe thấy thầy Tôn nhắc tới ba bánh, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng, ba bánh của anh sẽ không phải đã xảy ra chuyện chứ, ngữ khí khẩn trương mười phần.
“Không có không có, thầy Chu cậu đừng khẩn trương, tôi chỉ là tò mò trường có thêm chiếc ba bánh mới, muốn biết là của giáo viên nào thôi.”
Anh ta còn tưởng rằng là nhà ăn trường học rốt cuộc muốn cung cấp thức ăn, người đưa rau với lương thực đậu xe ở bên kia, còn kỳ quái sao không đậu ở nhà ăn bên cạnh…… Thì ra là của thầy Chu sao?
“Là của tôi, trong nhà mới mua.” Sợ bóng sợ gió một hồi.