Cô vợ ẩn hôn của lục thiếu - Chương 370
Đọc truyện Cô vợ ẩn hôn của lục thiếu Chương 370 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu – Chương 370 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu – Lục Kiến Thành (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Ai ngờ, Lục Kiến Thành lắc đầu: “Không có, lần này không có kiếm cớ, đều là từ tận đáy lòng.”
“Anh nói, anh và bạn gái yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên ở ngôi trường này, đều là học sinh của trường này, muốn về thăm trường.”
“Họ đã đồng ý sao?” Nam Khuê hỏi.
“Ừm, đồng ý!” Lục Kiến Thành gật đầu.
Sau đó, khi vào cửa, Nam Khuê mới biết được lý do tại sao nhân viên bảo vệ lại đồng ý thoải mái như vậy.
Bởi vì bảo vệ trực ban hôm nay là chị gái kia.
Vì bác bảo vệ làm nhiệm vụ hôm nay là chị cả.
“Haizz, quả nhiên là thế giới nhìn mặt mà!” Nam Khuê thờ dài.
Nói xong, cô nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười xấu xa: “Kiến Thành, với da dẻ của anh, em bán anh đi, chắc rất đáng tiền nha.”
Lục Kiến Thành lạnh lùng trả lời: “Thật đáng tiếc, cô Nam Khuê, anh sẽ không cho em cơ hội này, hơn nữa anh lại muốn dựa dẫm vào em.”
Hai người đi tới sân thể dục, Lục Kiến Thành nhìn quanh một vòng hỏi: “Em gặp anh ở chỗ nào vậy?”
Nam Khuê lập tức đưa tay chỉ chỉ: “Ở đó, chính là ở đó, anh cõng em chạy đến phòng y tế.”
Vừa dứt lời, cô đã bị Lục Kiến Thành dắt tay đi đến vị trí đó.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông có vóc dáng thon dài ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Nam Khuê có chút sững sờ không kịp phản ứng.
Cho đến khi truyền đến giọng nói của Lục Kiến Thành: “Lên đây, anh cõng em.”
“Anh chắc muốn cõng em sao?”
Trên sân thể dục này không có nhiều người, hành động của bọn họ nhất định sẽ rất bắt mắt, sẽ thu hút ánh mắt mọi người.
“Ừm, tuy rằng không nhớ rõ, nhưng Khuê Khuê, anh muốn cùng em tìm lại cảm giác lúc đó, hơn nữa, anh cũng muốn trải qua một lần nữa.”
“Như vậy về sau sẽ không còn là ký ức của một mình em nữa, mà là ký ức chung của chúng ta.”
Trái tim Nam Khuê run rẩy.
Cô vươn hai tay ra, lập tức vòng quanh cổ Lục Kiến Thành, sau đó anh vững vàng cõng.
Đường đến phòng khám, thật ra cũng khá xa.
Nam Khuê ở trên lưng anh, ngực kề sát vào anh.
Loại cảm giác này, thật sự rất giống nhau năm đó.
Cô thở dồn dập, cả người đã ý thức mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm giác được người cõng cô, tim đập nhanh và mạnh.
Bóng đêm dịu dàng, hai người đều không nói gì.
Chỉ có hơi thở nhẹ nhàng dần dần rõ ràng hơn.
Đến phòng y tế, Nam Khuê đang định bước xuống thì đột nhiên truyền đến giọng nói trầm vững và mạnh mẽ của Lục Kiến Thành: “Đừng nhúc nhích.”
Sau đó, anh quay lại và tiếp tục cõng cô về phía sân chơi.
“Sao không thả em xuống?” Nam Khuê hỏi.
“Bù đắp cho sự tiếc nuối năm đó.”