Cô vợ ẩn hôn của lục thiếu - Chương 297
Đọc truyện Cô vợ ẩn hôn của lục thiếu Chương 297 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu – Chương 297 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu – Lục Kiến Thành (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nam Khuê nhìn một lúc, đột nhiên có chút rung động, không nhịn được mà muốn hôn anh một cái.
Cô nghĩ rồi cũng làm như vậy, cô di chuyển nhẹ nhàng như mèo nhỏ, từ từ tiến đến chỗ anh.
Một tay cô chống cằm, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt của Lục Kiến Thành, đường cong rõ ràng, cứng rắn mạnh mẽ, đúng là một tác phẩm tuyệt vời của thượng đế.
Đẹp như được chạm khắc vậy, cô không hôn thì đúng là đáng tiếc.
Nam Khuê nhìn một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt nhìn lên đôi môi mỏng của ai đó.
Đúng lúc này Lục Kiến Thành nhìn sang, môi mỏng hơi mở: “Lên xe rồi sao lại yên lặng thế? Cũng không gọi anh.”
“Ừm, bây giờ đang có một chuyện rất quan trọng.” Nam Khuê nói.
Lục Kiến Thành trầm thấp cười gợi cảm: “Em đang làm chuyện gì mà thần bí vậy?”
“Ừm, chính là…”
Nam Khuê nói một nửa, đột nhiên cảm thấy bây giờ là một cơ hội tuyệt vời, cô từ từ nhắm hai mắt, lấy hết dũng khí, nhẹ nghiêng người về phía trước, đôi môi mềm mại đầy đặn hướng về phía Lục Kiến Thành.
Nhưng lại không có sự mềm mại trong dự đoán của cô.
Ngược lại đầu cô còn bị người nào đó nhẹ nhàng đỡ lấy.
“Đây chính là chuyện lớn mà em định làm?” Lục Kiến Thành nhẹ nhàng cười.
Khuôn mặt nhỏ của Nam Khuê lập tức đỏ lên, ngượng ngùng lui về sau, đồng thời phủ nhận: “Không có nha, anh hiểu lầm rồi.”
“Đồ ngốc, hành động của em đã sớm bán đứng em rồi.” Lục Kiến Thành cười.
“Đâu có? Anh biết em muốn làm gì sao?” Nam Khuê bướng bỉnh nói.
Lục Kiến Thành ngẩng đầu nhìn vị trí xe, sau đó thả máy tính sang một bên rồi đưa tay kéo Nam Khuê vào lòng mình.
Trán anh dựa vào trán cô, hơi thở nhẹ nhàng: “Đồ ngốc, từ lúc em mới lên xe anh đã biết em ham muốn sắc đẹp của anh.”
Nhịp tim Nam Khuê như chậm một nhịp, cô vội vàng giải thích: “Không có… Không có, đâu có, hơn nữa sao lại có người tự luyến như anh chứ?”
“Ừm, hết cách rồi, người quá đẹp trai và quá tài giỏi thì tự luyến như vậy đó.”
Nam Khuê cười véo anh: “Lục Kiến Thành, da mặt anh dày như vậy từ khi nào thế?”
“Ừm, do người nào đó da mặt quá mỏng nên da mặt anh phải dày một chút thì mới cân bằng được.”
“Anh nói da mặt ai mỏng?”
“Còn không phải sao? Ai mỗi lần anh hôn đều đỏ mặt vậy?”
“Em…” Nam Khuê lập tức thẳng lưng, không phục nói: “Em… Người ta là con gái, đương nhiên phải có chút thẹn thùng rồi.”
“Được, Khuê Khuê muốn thẹn thùng thì thẹn thùng, anh thích nhìn khuôn mặt đỏ ửng của em, cũng thích dáng vẻ thẹn thùng của em. Chỉ cần là em thì dáng vẻ nào anh cũng thích.”
Không thể không nói, lời này của Lục Kiến Thành hoàn toàn khiến Nam Khuê rung động.
Trong lòng ngọt như được ăn mật vậy.
Giờ phút này cô dựa vào lòng Lục Kiến Thành, dường như có cả thế giới trong tay vậy, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ.
Thời gian yên bình là một chuyện cũng rất đơn giản, chỉ cần có anh và em bên nhau là được.
Lục Kiến Thành ôm lấy Nam Khuê, cơ thể cô mềm mại, ôm vào trong lòng vô cùng dễ chịu.
Nhìn nụ cười nhẹ nhàng của cô, trong lòng anh cũng đều là vui vẻ và sự hài lòng.
Nếu như có thể, anh thật sự muốn ôm cô lâu hơn một chút, ở bên cạnh cô nhiều hơn.