Cô vợ ẩn hôn của lục thiếu - Chương 1287
Đọc truyện Cô vợ ẩn hôn của lục thiếu Chương 1287 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu – Chương 1287 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu – Lục Kiến Thành (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Lục Kiến Thành lập tức kích động kêu lên: “Khuê Khuê, em nghe thấy anh nói, đúng không?”
Rất nhanh, ngón tay của cô cử động ngày càng mạnh hơn.
Khoảng vài phút sau, Nam Khuê cuối cùng cũng đã từ từ mở mắt ra.
Lúc đầu, mắt của cô chỉ nhìn thấy mờ mờ.
Nhưng rất nhanh, gương mặt của Lục Kiến Thành hiện ra ngày càng rõ ràng hơn.
Khi phát hiện cô đã tỉnh lại, Lục Kiến Thành cũng không khống chế được bản thân nữa.
Anh cúi người xuống, dùng hai tay ôm lấy gò má của Nam Khuê rồi kích động mà hôn lên trán cô một cái: “Bà xã, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại rồi.”
Mãi cho đến lúc này, anh mới có thể thật sự buông bỏ sự lo lắng và sợ hãi trong lòng.
Nam Khuê mấp máy môi, khi vừa mới định mở lời thì phát hiện cổ họng mình rất khô, căn bản không thể phát ra tiếng được.
Biết trong lòng cô đang quan tâm nhất điều gì, Lục Kiến Thành lập tức nắm chặt lấy tay cô rồi dịu dàng nói: “Anh biết em đang muốn hỏi gì, yên tâm đi, em bé rất ổn, rất khỏe mạnh.”
“Là một cô công chúa, vô cùng đáng yêu.”
Nghe thấy lời này, Nam Khuê cuối cùng đã yên tâm.
Sau đó, gương mặt tái nhợt của cô đã từ từ lộ ra nụ cười.
Thật tốt, con gái của cô rất khỏe mạnh.
Đối với người mẹ thì đây chính là câu nói tuyệt vời nhất.
Tư Mặc và Niệm Khanh cũng đã không kìm được nữa mà vội vã chạy lại vây quanh cô.
Nhìn thấy Nam Khuê tỉnh lại, chúng vô cùng vui mừng.
“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đã tỉnh lại rồi!”
“Chúng con rất nhớ mẹ!”
Có thể do đã trải qua nỗi hoảng sợ suýt mất đi Nam Khuê nên hai cậu bé không còn hoạt bát như mọi khi mà ngược lại lại khá trầm tính và ngoan ngoãn.
Hai cậu bé mỗi người một bên kéo lấy tay Nam Khuê, chúng dùng đôi mắt trong veo nhìn cô thật kỹ, giống như thể chỉ cần nhắm mắt một cái là mẹ sẽ biến mất vậy.
“Xin lỗi các con, mẹ làm các con phải lo lắng.”
Nghĩ đến việc nghe thấy tiếng khóc xé lòng của mấy đứa trẻ khi cô còn nửa tỉnh nửa mê, trái tim của Nam Khuê liền tan nát.
“Mẹ yêu các con, cũng yêu em gái nữa, thế nên mẹ nhất định sẽ không bỏ lại các con đâu.”
“Niệm Khanh đừng sợ, Tư Mặc cũng đừng sợ, mẹ sẽ luôn ở bên các con mà.”
Nghe thấy lời hứa của Nam Khuê, hai cậu bé cũng không kìm được nữa mà trực tiếp khóc òa lên.
“Mẹ ơi, mẹ không được lừa bọn con nhé!”
Nam Khuê yếu ớt mỉm cười gật đầu: “Ừm, mẹ nói được làm được. Vậy các con đừng khóc nữa nhé, mẹ thích nhìn các con cười cơ.”
“Dạ.”
Sau khi trả lời một các dứt khoát, hai cậu bé liền lập tức lau đi nước mắt, sau đó ôm lấy cánh tay của Nam Khuê rồi nở nụ cười rạng rỡ.