Cô vợ ẩn hôn của lục thiếu - Chương 11
Đọc truyện Cô vợ ẩn hôn của lục thiếu Chương 11 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu – Chương 11 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu – Lục Kiến Thành (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Khi Nam Khuê tỉnh lại, đỉnh đầu là một miếng vải trắng, khắp nơi đều có mùi thuốc khử trùng.
Lục Kiến Thành ngồi một bên, thấy cô tỉnh lại, anh sải bước đi tới: “Cảm thấy thế nào? còn đau không?”
“Đỡ hơn một chút!”
Khuôn mặt của cô rất nhợt nhạt, trên môi hầu như không có chút máu nào.
“Tôi đã nhờ người hâm ấm cháo, ăn một chút.”
Lục Kiến Thành mở thùng giữ nhiệt ra, ngón tay thon dài múc cháo bí ngô cho cô.
Đây là món cháo yêu thích của Nam Khuê.
“Tôi không muốn ăn.” Cô lắc đầu.
Lục Kiến Thành vẫn bưng cháo đi tới: “Em vừa tỉnh, buổi tối đã không ăn cơm, thân thể lại rất suy yếu, nếu không ăn thì sao có thể bình phục được.”
“Chồng cô nói rất có lý, bây giờ cô nhất định phải bổ sung dinh dưỡng.” Bác sĩ mặc áo khoác trắng bước vào.
Nhìn thấy bác sĩ, Nam Khuê lập tức ngồi ngay ngắn.
Đồng thời nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Tôi muốn ăn ít chuối, anh mua cho tôi một ít được không?”
“Tôi bảo Lâm Tiêu đi mua.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê hơi nhíu mày: “Tôi muốn ăn những thứ anh tự tay mua.”
“Được rồi, tôi đi.”
Sau khi xác nhận anh đã rời đi được một lúc, Nam Khuê mới nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, con của tôi…”
Giọng nói của cô cực kỳ run rẩy đến mức không dám hỏi thêm câu nào.
Bác sĩ mỉm cười và nhìn cô một cách hoà nhã: “Yên tâm, cô và em bé rất may mắn, em bé vẫn còn nằm ngủ trong bụng của cô.”
“Thật sao?” Nam Khuê lập tức đã nở một nụ cười.
Mọi căng thẳng và buồn bã trước đó đều không còn nữa.
Có lẽ quá hạnh phúc, cô vừa cười vừa rơi nước mắt: “Thật tốt, cảm ơn bác sĩ!”
“Không cần cảm ơn, đây là chức trách của tôi, thai nhi mặc dù giữ được rồi, nhưng sau này nhất định không thể xem nhẹ, nhất là ba tháng đầu phải hết sức cẩn thận, không được làm những hành động nguy hiểm, giữ tâm trạng vui vẻ, cô vui vẻ, thì em bé ở trong bụng cô mới có thể vui vẻ.”
“Vâng, tôi nhất định nhớ kỹ lời bác sĩ nói.” Nam Khuê dùng sức gật đầu.
“Còn nữa, nhất định phải nhớ khám thai định kỳ.”
“Được.”
Nhìn vào cháo bí ngô trên bàn, bác sĩ nói thêm: “Mỗi bữa ăn phải ăn đúng giờ, cô không ăn, em bé làm sao có dinh dưỡng, cô nhớ một câu, muốn em bé tốt, thì cô phải tốt.”
“Tôi đã nhớ kỹ, sau này tôi nhất định sẽ ăn cơm đúng giờ.”
“Tôi thấy chồng cô rất quan tâm đến cô, cũng rất cẩn thận, mang thai quan trọng như vậy, cô chắc không nói cho anh ấy biết?”
Trong phòng cấp cứu, Nam Khuê kéo ống tay áo của cô ấy cứ liên tục yêu cầu: “Bác sĩ, người chờ bên ngoài là chồng tôi, chuyện tôi mang thai anh ấy còn không biết, xin cô đừng nói cho anh ấy biết.”
Đôi mắt Nam Khuê dần dần ảm đạm: “Chúng tôi sắp ly hôn, anh ấy không muốn đứa bé này, nhưng tôi muốn giữ lại nó.”
“Cho nên bác sĩ, cầu xin cô giúp tôi việc này, ngàn vạn lần đừng nói cho anh ấy biết, nếu không đứa bé có thể thật sự không giữ được.”
“Haizz…” Bác sĩ thở dài một hơi, có chút đau lòng nhìn về phía cô: “Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, đến mức không thể không ly hôn, tôi vẫn khuyên hai người nên suy nghĩ nghiêm túc, đứa nhỏ chỉ được ba mẹ cùng chăm sóc mới có thể lớn lên khỏe mạnh vui vẻ.”
“Cảm ơn bác sĩ, lời khuyên của cô tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Lúc Lục Kiến Thành trở về, Nam Khuê đang ăn cháo.
Cô một tay bưng bát, tay kia cầm thìa, từng thìa, ăn từ từ, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Trước sự ngạc nhiên của anh, cô chủ động hỏi anh: “Còn nữa không?”
“Còn.”
Lục Kiến Thành có chút kích động, múc thêm một chén đưa cho Nam Khuê.
Nam Khuê cũng ăn xong bát cháo bí ngô thứ hai, sau đó cầm chuối lên.
Chuối rất to, hơn nữa ăn hai chén cháo, bụng quả thật đã khá no, cho nên suy nghĩ một chút, cô lại bỏ xuống.
“Sao lại bỏ xuống?” Lục Kiến Thành nhíu mày.
“Hơi no, một quả này quá lớn, tôi ăn không hết, sợ lãng phí.”
Lục Kiến Thành cầm chuối lên lột vỏ ra, tự mình bỏ đi một nửa, sau đó đưa một nửa còn lại cho Nam Khuê.
Nhìn anh cắn hai miếng đã tiêu diệt nửa quả chuối, Nam Khuê mở to hai mắt: “Không phải anh không thích ăn chuối sao?”
“Thỉnh thoảng ăn một chút, cũng không sao.”
“Ồ, tôi mệt rồi, muốn ngủ trước.”
“Ừm, em ngủ đi.”
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nam Khuê mở to hai mắt, dáng vẻ không dám tin: “Hôm qua anh không về sao?”
Lục Kiến Thành trước mắt cô, tóc tai bù xù, áo sơ mi nhăn nhúm, hoàn toàn không có dáng vẻ một chàng trai tao nhã như ngọc như ngày xưa.
Hơn nữa, càng làm cho Nam Khuê bất ngờ chính là anh ở đây cùng cô một đêm?
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Tiêu xách túi đi vào: “Tổng giám đốc Lục, quần áo đã chuẩn bị sẵn cho ngài.”
“Ừm.”
Trong phòng tắm, tiếng nước vang lên.
Mỗi một giọt nước đều giống như nhỏ vào lòng Nam Khuê, làm cho cô không khống chế được mà suy nghĩ lung tung.
Lục Kiến Thành, rốt cuộc anh là người như thế nào?
Rõ ràng không yêu tôi, tại sao lại phải cẩn thận chu đáo với tôi như vậy, nếu như anh tàn nhẫn một chút, có lẽ tôi cũng có thể quả quyết rời đi hơn một chút.
Lúc từ phòng tắm đi ra, anh lại khôi phục dáng vẻ như xưa, mặt mũi tinh xảo, đẹp trai như thế.
“Có mang thứ đó đến không?” Anh nhìn về phía Lâm Tiêu, giọng nói lạnh lẽo.
“Tất cả đều đã được in ra.”
Lâm Tiêu cung kính đưa đồ cho Lục Kiến Thành.
“Cậu ra ngoài trước đi.”
Sau khi Lâm Tiêu đi ra ngoài, trong phòng nhất thời lại chỉ còn lại hai người cô và anh.
“Tối hôm qua đã tổ chức một cuộc họp xuyên quốc gia, hội nghị kết thúc đã hơn bốn giờ rồi, tạm ở chỗ cô.” Lục Kiến Thành giải thích.
Hoá ra là như thế, Nam Khuê đã hiểu, là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lục Kiến Thành ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, dáng người cao ráo, ngón tay thon dài lật xem trang giấy trong tay, mỗi một trang đều nhìn rất nghiêm túc.
“Anh bảo Lâm Tiêu đi ra ngoài, có chuyện gì để nói với tôi sao?” Nam Khuê hỏi.
“Ừm, chờ một chút.” Lục Kiến Thành nói, ánh mắt vẫn nhìn vào văn kiện trong tay mình.
Nam Khuê không biết anh đang nhìn cái gì.
Khoảng năm phút sau, anh đóng tài liệu lại, bước chân dài đến, sau đó đặt đồ vào tay cô, giọng nói bình tĩnh như nước nói: “Đây là đã sửa đổi theo yêu cầu của em, em xem lại đi.”
Khi nhìn thấy năm chữ “đơn thỏa thuận ly hôn”, Nam Khuê đột nhiên muốn cười.
Thì ra cái thứ anh xem nghiêm túc như vậy chính là cái này, thật nực cười cô còn tưởng rằng anh đang xem xét tài liệu.
Yêu cầu của cô?
Cô yêu cầu khi nào?
Rõ ràng cô chưa nói một chữ nào.
Cầm “đơn thỏa thuận ly hôn”, lòng bàn tay Nam Khuê nóng ran, một lúc lâu cô mới có phản ứng lại, ngẩng đầu mờ mịt hỏi anh: “Tôi không nhớ mình đã từng đưa ra yêu cầu gì.”
“Em xem kỹ trước đi.” Lục Kiến Thành nói.
Trong 10 phút, Nam Khuê đọc xong “Đơn thỏa thuận ly hôn”.”
Sau đó, cô không biết mình nên khóc hay nên cười.