Có người yêu thầm cố pháp y - Chương 1
Đọc truyện Có người yêu thầm cố pháp y Chương 1 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y – Chương 1 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y – Cố Nguyên (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tiếng còi cảnh sát đánh vỡ sự yên tĩnh của tiểu khu Hạnh Ninh, ánh đèn xe cảnh sát xanh đỏ lập loè khiến bóng đêm có thêm một phần sắc thái quỷ dị.
Mưa to cọ rửa mặt sân xi măng, bảo an cuống quít mở ra cửa sắt tiểu khu, cùng với một tiếng kim loại “kẽo kẹt” vang lên, cửa bị chậm rãi kéo ra.
Đây là cửa hông của tiểu khu, ngày thường sẽ không mở ra cho người ngoài, nhưng vì là cảnh sát, mới lựa chọn từ nơi này đi vào.
Từng hạt mưa lớn nện lên cửa sổ xe cảnh sát, phát ra những âm thanh trầm đục liên hoàn, Tiêu Trạch nhìn thoáng qua toà nhà 7 tầng rách nát phía trước, dưới ánh đèn mờ nhạt, mơ hồ có thể thấy rõ trên bảng số đã loang lổ viết “6 căn”.
Hắn dùng áo gió cùng với áo khoác che đầu, vọt vào trong làn mưa to, chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi, áo khoác của hắn đã bị mưa to tàn phá đến không nhìn ra hình dạng.
Hành lang lầu một bị nước mưa tạt đến ướt nhẹp, trên bậc thang có rất nhiều dấu chân bùn lầy chồng chéo, có chút lầy lội không chịu nổi, sâu trong hành lang có mấy chiếc xe đạp hỏng, làm hành lang vốn đã chật hẹp càng thêm chen chúc.
Tiêu Trạch đi dọc theo cầu thang hướng về phía trước, hành lang chật hẹp là đặc điểm của những khu cũ, hàng ngang chỉ đủ chỗ cho một người đi, đối với người cao to cực kì không dễ dàng, tấm thân cao 185cm, thể trọng 80 kg của hắn, hầu như chắn hết toàn bộ không gian của hành lang.
Hai mươi phút trước hắn nhận được báo nguy của người hàng xóm đối diện, nói bọn họ ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc, đồng thời phát hiện cửa phòng có chút ít vệt máu khô, hàng xóm đã thử gõ cửa, bên trong không có người đáp lại.
Theo lời hàng xóm miêu tả, ở đối diện là một nữ nhân trẻ tuổi, ngày thường trang điểm tương đối loè loẹt, thường xuyên về nhà lúc đêm khuya, còn thường xuyên mang vài người đàn ông khác nhau về nhà qua đêm.
Tiêu Trạch dẫn người lên tầng 4, sau khi xác nhận bên trong không có động tĩnh, liền phá mở cửa phòng, ngay sau đó một mùi máu tươi xông vào mũi, nơi đèn pin chiếu rọi xuống, một vệt máu đọng lại trên sàn nhà, từ phòng tắm vẫn luôn lan tràn đến kẹt cửa.
Thiết kế của căn phòng này cũng không phải quá tốt.
Trong phòng cửa sổ đóng chặt, không gian đơn giản chỉ gồm một phòng và một sảnh, phòng ngủ thoạt nhìn rất sạch sẽ, khăn trải giường cũng là mới đổi.
Phòng khách đã được quét dọn qua, sàn nhà cũng có dấu vết bị lâu chùi, trong không khí trừ bỏ mùi máu tươi, còn kèm theo mùi thuốc sát trùng.
Mở ra cửa phòng vệ sinh, bên trongnmột mảnh đen nhánh.
Tiêu Trạch dùng đèn pin soi chúng quanh một chút, liền thấy một cỗ thi thể đầu tóc rũ rượi đang ngồi ở trên bồn cầu.
Đại khái là bởi vì ánh sáng quá mờ, làm thành tra nhiều năm như hắn cũng bị hoảng sợ.
Trên bồn cầu, một xác phụ nữ trong bộ váy trắng đang ngồi, trên mặt vẫn giữ nguyên biểu tình cuối cùng trước khi chết.
Xác chết ngẩng đầu 45 độ, đôi mắt nhìn trừng trừng lên phía trên, mặt lộ vẻ sợ hãi, bối để ở trên bồn cầu, động mạch cổ bênh phải bị cắt đứt, máu phun tung toé lên mặt tường màu trắng bên cạnh, cả giấy vệ sinh treo trên tường cũng hoàn toàn bị máu tươi làm ướt đẫm, khô lại, nhỏ giọt xuống nền nhà.
Vì để không phá hư hiện trường, cảnh sát tiến vào thời điểm đều mang bao giày, đeo theo găng tay.
Tiêu Trạch ở trên vách tường tìm nửa ngày rốt tìm thấy công tắc đèn sau cửa phòng tắm, nháy mắt khi đèn bật lên, mọi người hoảng đến người không mở mắt ra được.
Ruồi bọ trong phòng dường như bị ánh đèn kinh động, trong phòng tắm tràn ngập mùi máu tươi bay tới bay lui, phát ra âm thanh ong ong khiến người ta khó chịu, mùi máu tươi tựa hồ cũng gay gắt thêm vài phần.
Người chết là một cô gái, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc áo ngủ màu trắng, nếu không phải chết quá khủng bố, cũng là một mỹ nữ, tóc đen dài đến eo, đen nhánh bồng bềnh, nhìn ra được chăm sóc rất cẩn thận, bất quá lúc này trên tóc đã đọng lại vết máu, không còn cảm giác mềm mại bay bổng
Đôi tay người chết rũ dọc theo hai sườn, tay phải cầm theo lưỡi dao sắc bén cùng vết máu đọng lại, trên chân dép bông bị lượng máu lớn lây dính, miễn cưỡng có thể nhìn ra được màu hồng phấn ban đầu.
Lỗ thoát nước rất sạch sẽ, không có lấy một sợi tóc, nhưng lại bị máu đông ngăn chặn, bởi vậy máu trong phòng tắm không có thông qua cống thoát nước đi xuống, mà là tràn ra khắp phòng tắm.
Tiêu Trạch bị ánh đèn flash chiếu đến đầu đau, hắn từ toilet đi ra, hít thở một ngụm tương đối trong lành không khí, ngược lại hỏi một bên Lý Mông: “Có phát hiện gì khác không?”
Lý Mông: “Phòng rõ ràng được tỉ mỉ quét dọn quá, vòi nước cùng chốt cửa có dấu vết bị chà lau qua.”
Tiêu Trạch: “Lão Dương tới rồi sao?”
Thấy không ai trả lời, hắn liếc liếc mắt nhìn một cậu người mới mặc cảnh phục đứng ở phía sau.
Người mới sắc mặt tái nhợt, tay che lại miệng mũi, đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, hơn nửa ngày không phản ứng được.
“Pháp y tới rồi sao?” Hắn lại hỏi.
Người mới giờ mới phản ứng lại: “Thầy Dương đã nghỉ hưu, hôm nay sẽ có pháp y mới tới hiện trường.”
Cách đó không xa một chiếc xe xuyên qua đám người, dừng ở ngoài tiểu khu Hạnh Ninh, từ trên xe, một thành niên mặc áo hoodie đen, một tay chống chiếc dù đen lớn, tay kia mang theo rương dụng cụ pháp y màu trắng bạc đi xuống.
Đoạn cổ tay lộ ra trong không khí thực trắng, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu màu xanh đậm, cổ tay của hắn rất nhỏ, giống tay như tay con gái, lại so với khớp xương của bé gái chỉ hơi lớn hơn một chút, móng tay bị tỉ mỉ tu bổ, thật xinh đẹp, lộ ra màu da phấn hồng.
Vành nón của áo hoodie che đậy hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra mái tóc đen giữa trán cùng cái mũi trắng nõn cao thẳng, đôi mắt giấu sâu trong bóng tối, cho người ta một cổ cảm giác âm hàn.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua toà cao ốc loang lổ, lúc này trên cao đánh xuống một tia chớp, chiếu rọi đôi môi đỏ tươi đến kì lạ của hắn.
Người bên ngoài đang giăng dây cảnh giới, áo mưa liền thân màu đen cũng ngăn cản không được thế mưa to tới rào rạt.
Hắn cầm ô hướng phía trước đi tới.
Bởi vì gương mặt yếu ớt, hắn bị Lý Mông ngăn ở ngoài dây cảnh giới.
“Ta là pháp y.” thanh âm của hắn rất êm tai, cũng không có mang theo độ ấm cùng cảm xúc.
Cảnh sát Lý Mông đánh giá nam nhân trước mắt, cùng với thùng dụng cụ trong tay hắn.
Lý Mông từng gặp qua đội pháp y, người trẻ nhất 24 tuổi, không có bất kì cái gì kinh nghiệm thực tiễn. Cho nên rất khó tin tưởng trước mắt vị này thoạt nhìn chỉ mới đầu 20 thanh niên là pháp y mới vừa trở về từ Mỹ trong truyền thuyết.
Lý Mông yêu cầu đối phưong đưa ra chứng minh thư, nam nhân móc ra ví của mình, bên trong có giấy chứng minh thư cùng giấy phép hành nghề.
Hắn đem ví đưa đến trước mặt Lý Mông: “Còn có vấn đề sao?”
” Cậu thật sự là Cố Nguyên?” Lý Mông duỗi tay cầm lấy ví, muốn nhìn cẩn thận một chút, đối phương lại đem ví thu trở về, một bộ dáng “Đừng chạm vào đồ của ta”.
Thượng cấp lãnh đạo đúng là từng nói qua tên của pháp y mới, lúc Lý Mông nghe tên này, còn tưởng rằng là một cô gái.
Cố Nguyên làn da thực tốt, tóc đen nhánh, lông mi đậm mà cong vút, ở dưới ánh đèn dây tóc, có thể rõ ràng thấy bóng lông mi rũ xuống.
Hắn lớn lên rất đẹp, nếu không phải vì giọng nói tràn ngập từ tính kia, Lý Mông có lẽ sẽ nghi ngờ giới tính của hắn.
Khiến người kinh ngạc không phải hắn ngũ quan xinh đẹp, mà là đôi môi dưới sống mũi cao thẳng của hắn, đỏ đến giống như máu tươi.
Lý Mông sửng sốt một chút, như vậy xinh đẹp người, hắn chỉ mới thấy qua trên TV.
Cố Nguyên trên mặt lộ ra một tia cảm xúc không kiên nhẫn, tựa hồ không nghĩ tới việc chứng minh thân phận lãng phí quá nhiều thời gian: “Có thể vào chưa?”
Lý Mông phục hồi tinh thần lại: “Lão đại đang ở bên trong chờ ngươi, hiện trường có điểm khủng bố, ngươi……”
Bỗng nhiên ý thức được đối phương chính là pháp y, đối thi thể hẳn là sớm chết lặng, hắn không có tiếp tục nói nữa.
Gương mặt kia của đối phương làm người rất có ý muốn bảo hộ, đây là vì cái gì?
Cố Nguyên mặc kệ hắn, mang theo cái rương lên lầu.
Thời điểm đi vào trong phòng, người ở trong phòng đang chụp ảnh lấy bằng chứng.
Hắn mang giày bộ, đi vào bên trong phòng tắm, cái phòng tắm này cực kì chật chội, mà bên trong một người đàn ông mặc thường phục đang ngồi xổm, bóng dáng to lớn tựa hồ đang quan sát thi thể.
Hắn đi qua: “Xin tránh ra một chút.”
Tiêu Trạch giương mắt nhìn hắn, thấy hắn thuần thục mở ra rương dụng cụ, mang vào bao tay cao su, một bộ dáng “Ta là pháp y, không cần quấy nhiễu công tác của ta.
Tiêu Trạch tính tình cũng không tốt, nhưng đối đãi cấp dưới vẫn tương đối có kiên nhẫn, hắn tự giác thối lui đến phía sau, đem hiện trường giao cho vị “Trăm nghe không bằng một thấy” pháp y mới này.
Cố Nguyên nâng lên phần đầu thi thể lên tinh tế kiểm tra: “Phần đầu không có vết thương chí mạng, mí mắt tái nhợt, dấu hiệu mất máu rõ ràng, phần cổ bị vật sắt cắt ra, động mạch cổ bênh phải bị đứt vỡ, ngực và bụng cùng những bộ phận khác không có ngoại thương rõ ràng, vết thương trí mạng bên phải sườn phần cổ, nguyên nhân chết là sốc do mất máu, từ trình độ thi cương cùng thi đốm phán đoán, tử vong thời gian hẳn là ở khoảng 10 giờ.”
“ Cậu chính là Cố Nguyên?”
“ Phải.”
Tiêu Trạch cảm thấy đối phương khả năng không quá thích nói chuyện, vì thế nói: “Mời tiếp tục.”
Cố Nguyên gật đầu, ngón tay thon dài xẹt qua động mạch cổ bị cắt ra, da thịt mở ra hai bên, lộ ra mô liên kết cùng cơ bắp, cơ bắp đã bị cắt đứt. Mặt cắt thực gọn gàng, động mạch cổ bị đứt gãy vẫn còn tràn ngập lượng lớn máu đã khô cạn.
“ Mặt cắt bằng phẳng, miệng vết thương không bị rách, căn cứ theo vết cắt, công cụ gây án hẳn là lưỡi dao sắc bén.” Cố Nguyên nhìn thoáng lưỡi dao cạo râu dưới chân thi thể: “ Công cụ gây án chính là nó.”
Hắn lại cẩn thận kiểm tra làn da người chết, trên làn da thi thể làn da có lượng lớn vết máu, không quan sát được rõ lắm.
Tầm mắt hắn cuối cùng dừng lại ở người chết ngón giữa tay trái: “Người chết là người thuận tay trái.”
“Làm sao thấy được?” Tiêu Trạch hỏi.
“Ngón giữa tay trái có một tầng vết chai dày, hẳn là do viết chữ lâu ngày lưu lại.”
Tiêu Trạch: “Là tự sát hay là bị giết?”
“Đại khái là bị giết.”
“Lý do?”
“ Động mạch cổ vết bị cắt do một đao trí mạng, thông thường mà nói, người tự sát bởi vì sợ hãi, sẽ trên da lưu lại một vài miệng vết thương nông, sẽ không một đao lấy mạng. Còn nữa, người chết là thuận tay trái, dựa theo thói quen hẳn là tay trái cầm lưỡi dao, hiện trường lưỡi dao lại nằm ở bên phải người chết, thực khả nghi.”
Tiêu Trạch ban đầu còn đối với người trẻ trước mắt tuổi mang theo hoài nghi, sau khi nghe qua hắn lập luận, những nghi ngờ hoàn toàn đánh mất.
“ Tôi yêu cầu rửa sạch vết máu trên thị thể, tiến hành giải phẫu.”
Cố Nguyên khi nói chuyện, không ngẩng đầu nhìn Tiêu Trạch lấy một cái, đội trưởng Tiêu Trạch chưa từng gặp qua thái độ lãnh đạm như vậy người mới, hắn thậm chí hoài nghi, Cố Nguyên đến bây giờ cũng không nhìn rõ hắn diện mạo.
Đội điều tra hiện trường còn tiếp tục, Tiêu Trạch cho người trước đem thi thể mang đi, rốt cuộc hiện tại nhiệt độ không khí không thấp, thi thể để lâu ở ngoài thực dễ dàng hư thối.
Bởi vì thi cương, thi thể còn giữ lại trạng thái trước khi chết, nên việc mang đi có chút khó khăn, nhưng dù như thế, từ WC đưa đến đến phòng giải phẫu chỉ mất 20 phút.
Người chết trên người chỉ mặc một cái áo ngủ màu trắng, còn không có mặc quần lót, Cố Nguyên dùng kéo cắt bỏ quần áo, thi thể lộ ra trắng bệch nhan sắc.
Hai chân thi thể uốn lượn, nằm trên bàn giải phẫu vô pháp duỗi thẳng, Tiêu Trạch mang bao tay, đôi tay đỡ lấy hai chân thi thể, sau đó ý bảo Cố Nguyên có thể bắt đầu.
Cố Nguyên từ thùng dụng cụ lấy ra dụng cụ mở miệng, bẻ ra khuông miệng cứng đờ của người chết người chết, dùng đèn pin xem xét khoang miệng bên trong tình huống.
“Khoang miệng niêm mạc hoàn chỉnh, không có xuất huyết.”
Hắn lấy khoang miệng vật chất làm xét nghiệm.
Ngực bụng không có ngoại thương, trên đùi nơi cùng bồn cầu tiếp xúc không có thi đốm, nhưng cẳng chân có chút ít thi đốm màu đỏ sậm, chứng minh người chết sau khi chết vẫn luôn bảo trì tư thế ngồi ở trên bồn cầu.
eyJpdiI6IkN3Zk8xQXNDdGVPR1I3U1J4dk9OZFE9PSIsInZhbHVlIjoiQkx3RGZCMVwvKzRPaE80eWhFbEs4Vm5MN09vbm85VDZveHZkVDd2eFBRNUNRNExXdDVIRXFLYkE4OUYrRFRqWHciLCJtYWMiOiIzNDQ3ZDhhOTJiZTAyMDQ0NDFhNWViNzViNDM4NmIzMTlhMTBjNzYwY2E5YWM3NjQxYTI1OTI3ZTBhMmYyNWQ1In0=eyJpdiI6ImpMTlBNb3U4ZWVvTytLRE1kbjNaVWc9PSIsInZhbHVlIjoibGlWWWhnNXZCamRiSG1Dd0FjK2ZFNitLcXpGelRreXp3eEdxYkZvSUM5bEdWYXJaOTZLYlVoZDVWZWpNdHdNWGsza3A5SGMyN1wvVDlpNHRDRTR2TG0rTDlIeDRoZHZDZzd3bDZLVFk5ZUZMTTJVRTdjaldRZEhXV1JHTVNiTDBCR0RlTHhDQnhDUHNDQkxqb29BQ2lFQ0tJU3UwNzVicVNKVm5Ga3ZNQWcwSjJabGxMMDhRZUhOamFUeVdiSzA5Z2gwRVwvTEpwYkZoUDh6QWZMSkN1Rk9ZdUR2QmhKYTFmR3VicjhKUVdxUWxYblJtU0hCU0tKTjY2aldIY1RBSUVNUFZOSFVBa2hqeGNUTDhSSWp0N0RrUT09IiwibWFjIjoiM2VhZjY2ZTRlYTc2NWEzYTZiMGRhNzk3ZGY5ZWRjMGU5YWU3NTAyY2NjMDcyMjBhNjdjOThlMmMzODIyZWFkMiJ9eyJpdiI6IndyVVBIcG9rWk9HXC9WREhWMVdtRHlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InBORzNXZnJSc0RuWlFPNUZQTjlnRzN1MUtnRXNCZVZGUjN1aU5ZZExDYzFjS0k4c2VBMWZGaEtMcGtkclJvQnciLCJtYWMiOiI2OGViODI1MzVkNzU2NmMyYmFjM2ZkNmNiYWZlNTVmOWY1MGU3NWI0ZDI0Mjk0MTBkODdhNzFjZDg0YzNkYjY3In0=eyJpdiI6IjlWNHJZZ3NWSHRoQU4zM0VMWWFQT0E9PSIsInZhbHVlIjoiWjJqMU1ITFFHbDNydStGZHBZWlhHd1M1SExOWmk4RkxEWmRrU3FQS3RLUjVIRzNTbkZNemNhR1wveFRvOWltK0tibGl4YWdYWWdnRGcyMnFNTWRUQnJsaDhrc21MVDBqeFM5T2gxVTZ4a3NWZ05JY0VGVWx4YTFYZm04K2QycTkyalFxUU1FanNHa01EUFRWWXhMQklwNndwbkJlUWZZazBhVlFoXC9pWXVsXC9VPSIsIm1hYyI6ImU3MjRmMzEzNGZiOTQzMmJlMjA0Y2U4ZmFhMmFiOGY5MzQxYjNkYjNhNGUwYmIxN2VkZmNkNTllYjNmMzdkZWUifQ==eyJpdiI6IkZhNVVQMzlRaXpcL1wvaEpHaU9mM1pUQT09IiwidmFsdWUiOiJ6M1BaQkF0bURXZDRSTU9XeEd3N053ODdYZUc5QmRFOWNaZGN0RDVuK3hIdldpdzAyaTN0NzE0dVpnbllab1NQIiwibWFjIjoiN2NkNmUyNTk2YmQxNmNjNmNmOTI1YTJiYTNmYWU5MzllN2RmMDNjNjFkNDQ2OWQxZmM3ZTgyZDgyMjQ1Y2M0ZCJ9eyJpdiI6IjZIQVFPK09pblwvdGNySWVyMk9EQnZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5rK0tvVlwvZ1lGa2pacjU5NDVKdlVKRksxNzRIZ1Jaakd6d3l3MEVlc3pGazdLN21mb3o1VGpaeTlRZWhsOGg3UmlDSlUzd2xETHB2aHQ5WGNSWldJamhDV2EyN0E5UUhTXC8rUlJ5M1poNnJvY3RWckNYTFQzWmxpRnV1STZKRU45U3A1Rkd3Z3JTcXozOUR1VUpYbnBRQnI3QkZPVVdVZDlxT3lYN1R4UVJkUmZQVCtqenhPSlJma0xjTTVXWWw5azF2TTlhRGJyVVcyVnVqek9MYTI5am5XeHZkaW1LbjNjNXU4Sk5wRVwvQjdlakZlaW11dG16YzltOUdtejI3N1ZrMEZjMDRkNFg2NG9kYXRlN3BsdGxod3lPSXpsdWpIYnVya1BCbUUrTUowPSIsIm1hYyI6IjIzYThiN2VkMDYzMjEwZGQ5MmE0ZWNjOWEzNTE4M2Y5MjQ4NjhhZjVmNWE5ZjAzYjg3N2NhMmNhMDRhNDFkMTkifQ==eyJpdiI6ImlGZUwwRzd0emZlUzdXXC8zcTJvZlRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjF3VFZ0dVBXSndseUpudmZPZ0Z3N0E4MWk3TlJyQ2FsMHpPY2ZUd1dKU0tWSDVBWEpRMDhlaGFiNEQ4YXNaTEciLCJtYWMiOiJhYTRkNDFiZmE5MDY2OWRjMjFiMWU0NDQyODRjYzc3ODAzYmU2MjM4Y2M2OGUwODYwMzgzNWI3NGQwZjA3Njc5In0=eyJpdiI6IlZ4a1wvcGxLY0UzdU5jK20ySDRxb2V3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijhtd0hieTBqYm5JUzhkWlAwUXQ5MWIxRzBubTJ3ZlVqSDdmR29JTkpSRFhwT1RaeUx0Qm80VUtPejJEQWRUWURHeW00SWgxV0xScXRySGYwRDk0OUJ4NHVXWm80WnErZ05FeFNScFJRSTlpbVVKOERWZ0FEMXJ3NjNGMTZyeDNRTlwvR2RhY1FSOCs2QnFESkU2cSt3aXZ3VlpaZmt3ZUJndzhIRnJlUUFWK045alwvNzJPTjBIQmNHdmR4WGRGOWJRenhZek56dUtJQStVd2w5K2NVSGZXUVZteFRPNTliUXlRMG53ZVR1bXg2RT0iLCJtYWMiOiI1MGJlMTRhNTExOGExNDdhNzVjYTdlYzliYzA4NTQ5YjcyZmIwNmVlZGQzM2IwMjIwMGUzZjRiNzE3NWQxODNkIn0=eyJpdiI6Ik5PVDNlWlRkeGk5ZXdjY2JMUGx1MEE9PSIsInZhbHVlIjoiMUNQNlZZOVorb1BnYlwvRGNBY1hDNVwvbVBSdlR0MlVcL2EyVG11NHJzbVUwNzZEcEZsV0xFYnRDanpLMERtcXZZNyIsIm1hYyI6IjIzNWJiZDJmNGVhMjRlZWNjYmU4NWQyNmFjZDZiYTU1ZGQxZGU1ZmEzZTU0MjU5ODhiMDliZDk3NjZjYWE0MWEifQ==eyJpdiI6IlBEYkVBVnNEUW80dGtiQmJZcnVRWWc9PSIsInZhbHVlIjoiaG5wYk1BVUR3d3BrSDY4MGhISEhFd0RNUzlDd0dJSnk4eTQ0bmVLais3SFJ0b1kydE95U09WblRGTmdkdFFrTG1wekdhdVQ5a2drcFFpVk1leTRHNWVjaGlMRDdsUFwvUzFxMjYyK1hPOFlOUldkeHdQd0V1VVorSHR1QzVzbTZpZ1wva2paWTdQXC90bHNBWWFjTkFLK3hRPT0iLCJtYWMiOiIzNWQ1NWZhZjQ4ODdiMDU1OWNlMDk2NzZiZThlZDY3Y2MwNTVlNWFhNDBmNTllNDBkYjZkM2Q3YWU0NmJmOTc5In0=eyJpdiI6IkJ3clRQMGZOSnZKS1dyY1JhWndyNVE9PSIsInZhbHVlIjoiV2lubmpITnV2K2l1d1IzSFh1TU44OUp4bW5scXp6dis4ZDAySVVDVFlQMUIrc1wvcUliVTQ4N3hnQWM4WGRHM3AiLCJtYWMiOiIyNjM4YzZhMTI5Nzk5Y2ZhZmMwMDc3ZDhkYWYyY2E0YmYzNDg5YzQ3NzliZDNjYWM5MzUwNmI4MDlkNjE0M2EwIn0=eyJpdiI6IjY0K1Z2NDlMVnhWOGE5bXhSQ2pacHc9PSIsInZhbHVlIjoidTlWUWF4aXNTYVBcL2FHYUpGOXg1UTc5TU9UZnVXWU5lZnZhY1loYUlIQk9JZ3VqSkVJSjM5Nng5Rm9kaXFqbDRWQ1ZJQnk3WVJuZnd4R0ZLNU5EYVdLS3ZoSlg2dDVySHVaMmlib1BuVG1zYnNBSEZuaEdodk9kWUNzYTlPS0JKempqalBxN0Z0TGxHMExjeGhERE5COHFwM2VOSWRxWk1hdDdrZWxlcHJXeEZLdHBpazVSYTd2YXN2bG1pVnJhS09kc256VmJmUTlUOUZBNHl3Q2JoQlZvbXkyWFhVZmJBQlBnK1VnWHNsZGdwZVJRWmc3UTlYUHlTdTdmZURtVStBMXdiTlhoelZEdXJSNitcL3lCQ2ZFRUEybTRNc3FFRlBtZEJneWZxalVzWDRcL2NFYU55YWxGWmNHRGM3ZmJJam5WaUdUOEVzUjhBVmVBekFkY3ZkbVBnPT0iLCJtYWMiOiIzOTA0OWU1N2ZiNmM5YmQ0YTEwNzNkZjAxMjIxZDc2MDNhMDIxNTk0NTJkNGJhNGVhY2E5MTg1ZTczZjQ5YjQ2In0=