Cơ hội cuối liệu kịp nói yêu em - Chương 2
- Home
- Cơ hội cuối liệu kịp nói yêu em
- Chương 2 - Thanh xuân của chúng ta và sai lầm trong quá khứ!
Đọc truyện Cơ hội cuối liệu kịp nói yêu em Chương 2 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Sau bữa sáng, Bách Ảnh Quân trở lại với công việc, anh nhớ lại lúc Di Giai gặp tai nạn chính là lúc đến công ty tìm anh.
Cũng vào chính ngày hôm nay của kiếp trước, Hạ Di Giai mang cơm đến cho anh vì biết anh phải tiếp một đối tác làm ăn vô cùng quan trọng.
Trên đường đi, cô gặp phải một tài xế tham gia giao thông trong tình trạng say rượu không tỉnh táo. Hắn lái xe vượt quá tốc độ và đâm thẳng vào cô khi cô đang qua đường. Chỉ trong tích tắc, Hạ Di Giai ngã xuống trước sự chứng kiến của người đi đường còn tên tài xế thì phóng đi trong sự sợ hãi. Máu liên tục chảy ra từ vết thương trên đầu cô hòa vào nước mưa khiến khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Kết thúc hồi tưởng, Bách Ảnh Quân rùng mình khi nhớ lại hình ảnh toàn thân đầy máu của Hạ Di Giai, cơ thể anh cứng đờ vì căng thẳng. Anh nhấc máy gọi cho trợ lý:
– Cuộc đàm phán kí kết hợp đồng hôm nay dời lại vào ngày mai, tất cả công việc của tôi hôm nay cũng đều hoãn lại.
– Vâng, tôi hiểu rồi thưa sếp!
Vừa kết thúc cuộc điện thoại thì từ bên ngoài Hạ Di Giai bước vào, trên tay cô là đĩa trái cây và tách cà phê nóng. Cô nhìn Bách Ảnh Quân rồi vừa cười vừa nói:
– Hôm nay anh có cuộc đàm phán quan trọng không phải sao? Mau ăn trái cây rồi còn đến công ty nữa chứ.
– Anh dời cuộc đàm phán sang ngày mai rồi nên hôm nay không cần đến công ty.
Vừa nói anh vừa đứng dậy tiến đến ôm eo Hạ Di Giai, cô bất ngờ trước hành động của anh rồi trong vô thức bất giác hỏi:
– Anh làm sao thế? Từ sau khi thức dậy sáng nay anh biểu hiện lạ lắm, có phải không ổn chỗ nào?
Bách Ảnh Quân sững người trước câu hỏi của Hạ Di Giai, tự nhận thấy bản thân bất thường anh vội buông tay rồi nói:
– Không sao, anh còn bận chút việc em ra ngoài trước đi.
Sau khi Hạ Di Giai ra khỏi phòng Bách Ảnh Quân mới từ từ nhớ lại.
Cách đây 10 năm, anh và cô từng là bạn học chung trường vì hai giai đình Bách gia và Hạ gia có quan hệ rất tốt nên hai người cũng thường gặp nhau. Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian đẹp nhất của hai người, anh cưng chiều cô hết mực
Nhưng rồi đến một ngày, ngày anh đi du học. Trước khi đi anh đã hứa với cô rằng sau khi trở về nhất định sẽ cưới cô, sẽ chăm lo cho cô một cuộc đời hạnh phúc. Cứ thế anh và cô cách biệt 3 năm trời.
Trong ba năm cách biệt điều khiến anh không ngờ là việc anh gặp Du Mẫn Hoa- một cô người mẫu xinh đẹp và vô cùng nổi tiếng. Anh học cùng lớp, ngồi cùng bàn với Du Mẫn Hoa, ngày qua ngày anh bắt đầu có cảm tình với Du Mẫn Hoa rồi dần quên mất lời hứa năm nào với cô gái nhỏ.
Sau ba năm, anh trở về tiếp quản tập đoàn Bách Thị. Anh chuyên tâm phát triển Bách Thị mà quên mất Hạ Di Giai. Trong một đêm nọ, sau khi bàn xong một vụ hợp tác làm ăn Bách Ảnh Quân say mèm đến không còn nhận thức. Anh lên giường với một cô gái lạ mà người đó chính là Hạ Di Giai, hôm đó cô cùng bạn đến ăn cơm rồi vô tình gặp lại Bách Ảnh Quân. Chưa kịp nói gì anh đã kéo cô đến một căn phòng rồi đè cô xuống giường triền miên đến sáng.
Sau lần say rượu đó, anh và cô bị buộc phải kết hôn. Nói là ép buộc thế thôi nhưng Hạ Di Giai lại vô cùng vui vẻ, anh là nam thần cô luôn cất giấu trong lòng nên việc được gả cho Bách Ảnh Quân khiến cô vô cùng hạnh phúc.
Trái với Hạ Di Giai, Bách Ảnh Quân lại vô cùng lạnh lùng xa cách tựa như anh chưa từng để ý đến cô. Bách Ảnh Quân cho rằng Hạ Di Giai là lý do khiến anh và Du Mẫn Hoa bị chia cách, từ đó anh bắt đầu đối với cô vô cùng tàn nhẫn không tiếc bất cứ lời gì để nhục nhã cô.
Lần đó khi Hạ Di Giai đang dọn phòng cho anh thì đã vô tình phát hiện một tấm ảnh chụp chung của anh và Du Mẫn Hoa. Cô thắc mắc cầm lên xem rồi trượt tay làm rơi khung ảnh, khung ảnh rơi xuống vỡ ra thành nhiều mảnh vụn cứa vào chân cô làm chảy máu. Khi Bách Ảnh Quân trở về, anh phát hiện khung ảnh bị vỡ còn tấm ảnh bên trong bị rách, anh tức giận chất vấn Hạ Di Giai:
– Ai cho phép cô động vào đồ của tôi? Ai cho cô làm vỡ nó?
Nói rồi một tiếng chát vang lên, mặt Hạ Di Giai truyền đến cảm giác đau rát, trên má hiện lên dấu đỏ ửng. Khóe mắt cô rươm rướm nước mắt vừa nhịn đau vừa giải thích:
– Không phải đâu anh do lúc nãy em trượt tay nên…
Còn chưa kịp nói hết câu Bách Ảnh Quân đã lớn tiếng quát:
– Khỏi phải biện minh!
– Từ nay về sau tôi cấm cô tuyệt đối không được bước chân vào phòng tôi càng không được động vào đồ của tôi đã nghe rõ chưa.
Nói rồi không đợi cô kịp trả lời, Bách Ảnh Quân bước thẳng lên lầu bỏ lại phía sau một cô gái nhỏ đang cắn răng chịu đựng cơn đau trong hai hàng nước mắt.
Trở lại với thực tại, mắt Bách Ảnh Quân bắt đầu đỏ lên khi hồi tưởng về những ký ức ấy. Anh cắn răng chịu đựng cơn dày vò trong tâm trí của chính bản thân, trái tim quặn lên từng cơn theo từng dòng ký ức. Anh tự dằn vặt bản thân mình, hối hận vì những lời đã thốt ra rồi lần nữa hạ quyết tâm nhất định không để cái chết của Hạ Di Giai diễn ra như kiếp trước. Anh phải bảo vệ cô, bù đắp cho cô, thực hiện lời hứa với cô.