Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc - Chương 56
Đọc truyện Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc Chương 56 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc – Chương 56 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Đoan Mộc Mộc hỏi ngược lại khiến Lãnh An Thần trong lòng rất không thoải mái, anh biết mình cũng có lỗi, nhưng cũng không có nghĩa là khi anh có lỗi thì cô cũng có thể phạm lỗi, “Cô đừng quên bây giờ cô vẫn còn là vợ của tôi.”
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc càng cảm thấy buồn cười, “Vậy sao? Có vẻ mấy ngày trước khi anh trở về nước, hình như anh không hề nhớ tôi mới đúng là vợ của anh.” Nói xong, cô đẩy Lãnh An Thần ra, mở rương hành lý của mình, không phải là cất đồ vào trong tủ, mà là lấy đồ từ trong tủ bỏ vào rương hành lý.
“Cô muốn làm gì?” Thấy hành động của cô, trong lòng Lãnh An Thần có chút sợ.
Đoan Mộc Mộc ngoái đầu nhìn lại nhìn anh cười một tiếng, “Lúc này nên rời đi thôi.”
Những chữ này giống như một lưỡi dao sắc bén, xẹt một nhát qua tim anh rất nhanh chóng, không để lại dấu vết . . . . . .
Bước lên trước, Lãnh An Thần đột ngột lật đổ rương hành lý của cô, “Tôi đã nói rồi, khi bước vào cửa nhà này, muốn rời khỏi hay không rời khỏi, cô đã không có quyền được quyết định rồi.”
Nhìn quần áo rơi tán loạn trên mặt đất, Đoan Mộc Mộc cười lạnh, ngồi xổm xuống, nhặt quần áo lên, “Tôi rời khỏi đây không phải vừa vặn làm thỏa mãn tâm nguyện của anh sao, anh có thể tự do cưới người phụ nữ anh yêu về sao?”
Chẳng biết tại sao, khi nghe cô nói như thế anh không những không vui, ngược lại còn cảm thấy buồn bực, “Đây là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm.” Nói xong, một lần nữa đá ngã rương hành lý của cô.
“Anh có bệnh a, ” Đoan Mộc Mộc vừa mới dọn quần áo xong lại rơi tung tóe đầy đất, nổi giận, đứng dậy đẩy anh, lại bị Lãnh An Thần hất té nhào xuống đất.
“Tôi có bệnh, thì cũng là bị người phụ nữ như cô làm cho tức giận mà mang bệnh.” Anh dán sát vào cô, lồng ngực cứng rắn có thể cảm thấy nơi mềm mại của cô giờ phút này đang phập phồng.
“Cút ngay, để tôi làm việc.” Đoan Mộc Mộc không có thói quen chung đụng với anh như vậy.
Lãnh An Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì tức giận mà ửng hồng, mịn màng trắng sáng như quả đào mật chín muồi, khiến người ta muốn cắn một cái, anh chợt cười một tiếng rất giảo hoạt, “Bà xã, không bằng chúng ta tiếp tục chuyện lần trước chưa xong đi!”
Cái gì?
Cái loạisau khi bị cởi trần trụi, lại chẳng thèm quan tâm rất nhục nhã, đời này, cô Đoan Mộc Mộc chịu một lần là đủ rồi.
“Khốn kiếp, tôi không muốn. . . . . .” Đoan Mộc Mộc còn chưa nói hết, anh đã hôn xuống, đầu lưỡi mạnh mẽ chui vào trong miệng của cô.
Cô không muốn cùng anh hôn môi, ai biết trên miệng có dính vi khuẩn của người phụ nữ khác hay không, cô không muốn trong lòng anh đang nghĩ tới người phụ nữ khác, mà phát tiết dục vọng của cầm thú trên người cô.
Đoan Mộc Mộc kịch liệt kháng cự, trong lúc giãy giụa vật lộn, thân thể của hai người hình như càng dán chặt hơn, nơi nào đó dưới thân Lãnh An Thần cũng bị cọ tới bốc lửa, bàn tay của anh vân vê trên bộ ngực đầy đặn của cô. . . . . .
Trong khoảnh khắc này, Đoan Mộc Mộc không hề nghĩ ngợi liền giơ tay lên phất tới, móng tay quá dài, khi cái tát kia xẹt qua, trên mặt của anh cũng lưu lại một vết máu.
Lãnh An Thần nhìn lòng bàn tay đầy máu, ngọn lửa dục vọng trong mắt cũng bị dập tắt.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn của Lãnh gia.
“Anh Hai, tối hôm qua chơi với lửa đủ thỏa mãn a!” Lãnh Ngọc Thù nhìn mặt của Lãnh An Thần, vừa cười vừa nhìn Đoan Mộc Mộc bên cạnh.
Những người khác trên bàn cũng len lén nở nụ cười, mẹ nhỏ của Lãnh An Thần tiếp lời, “Tiểu Thần, về sau những chuyện này nên có chừng có mực, mặt của con là đại diện của Lãnh gia chúng ta a.”
“Đúng vậy a chị dâu, động tác của chị đúng là quá mạnh mẽ.” Lãnh Ngọc nhìn Đoan Mộc Mộc, cười rất quỷ dị.
Đoan Mộc Mộc đỏ mặt, đầu cúi thấp gần như đụng tới mặt bàn.
Trên bàn chỉ có gương mặt của Tô Hoa Nam là rất u ám, nhìn thấy anh như vậy, Lãnh An Thần cười như không cười vuốt ve vết thương, “Anh cảm thấy rất tốt, bộ dáng như vậy mới có thể chứng minh anh và chị dâu em ân ân ái ái chứ, không phải sao?”
Đangtrong lúc mọi người anh một lời tôi một câu, thì điện thoại trong phòng khách vang lên, tất cả mọi người đều đột nhiên im lặng, vài giây sau liền nghe người nữ giúp việc nói, “Thiếu phu nhân, điện thoại của bệnh viện . . . . .”
Trong lòng của Đoan Mộc Mộc chợt căng thẳng, có loại cảm giác xấu chợt lướt qua.