(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con - C85
Đọc truyện (Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con C85 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
“Biết rồi, chắc chắn là có thù.” Diệp Huân Nhi nhịn đau đỡ tiểu nhân ngư bò vào trong giường, sau đó co ro xoa xoa bụng nhỏ bằng phẳng, giọng run run: “Rõ ràng nhìn nhỏ xíu vậy, sao đè chị đau thế?”
Tiểu nhân ngư lại gần một chút, hỏi giọng mềm mại: “Đau?”
“Đau.” Diệp Huân Nhi khẽ ừ một tiếng, nghe có vẻ rất yếu ớt.
“Xin lỗi. Tiểu nhân ngư nhìn người nuôi mình như bị thương, áy náy xấu hổ cào cào ngón tay: ‘Làm sao bây giờ?”
Diệp Huân Nhi ngẩng đôi mắt sáng ngời lên, hơi mím môi nhìn cô bé đáng yêu: “Hay là em xoa bóp cho chị?”
“Được.” Tiểu nhân ngư đưa bàn tay nhỏ trắng nõn phủ lên bụng Diệp Huân Nhi xoa xoa, động tác nhẹ như lông vũ lướt qua má: “Hết chưa?”
Diệp Huân Nhi không cảm thấy gì: “Nhẹ quá, em dùng chút sức đi.”
Tiểu nhân ngư lắc đầu mạnh, giọng nói trẻ con từ chối: “Em siêu lợi hại! Dùng sức sẽ ấn hỏng.”
“Em siêu lợi hại?” Diệp Huân Nhi nhìn từ trên xuống dưới, đúng là rất lợi hại, lười biếng tham ăn đứng đầu.
“Lợi hại!” Tiểu nhân ngư ừ ừ hai tiếng, cô bé có thể đánh chạy bạch tuộc lớn, đợi cô bé lớn lên sẽ còn lợi hại hơn, lợi hại hơn cả anh trai.
“Được rồi, em lợi hại.” Diệp Huân Nhi nhìn cô bé: “Vừa nãy em định làm gì?”
Tiểu nhân ngư chỉ vào chiếc điện thoại Diệp Huân Nhi để dưới gối: ‘Muốn xem cái vừa nãy.’
“… Không có gì hay đâu.” Diệp Huân Nhi nghiến răng thì ra vẫn còn nhớ.
Tiểu nhân ngư thất vọng cúi đầu, chu môi nhỏ, lừa người.
Diệp Huân Nhi thấy cô bé không vui, cuối cùng vẫn mềm lòng lấy điện thoại ra mở video cô bé vừa mở đưa cho tiểu nhân ngư: “Không lừa em, em tự xem đi.”
Tiểu nhân ngư lập tức đưa đầu lại gân, phấn khích kêu lên: “Đâu đâu? Em muốn xem xem.”
Diệp Huân Nhi: ”… Em là tắc kè sao? Biến sắc mặt nhanh thật.
Tiểu nhân ngư không để ý đến cô, nằm sấp trên vai cô cười tít mắt nhìn những viên kẹo bông đủ màu đủ hình, kinh ngạc đến nỗi không ngậm miệng lại được: “Lợi hại, chỉ một chút thôi mà đã biến thành thế này rồi.”
Diệp Huân Nhi nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Không lợi hại bằng em, chân em có thể biến thành đuôi.”
“Em lợi hại.” Tiểu nhân ngư gật đầu đồng ý, cô bé lại bám vào cánh tay Diệp Huân Nhi nhìn thật kỹ một lúc lâu: “Cái này ngon không?”
Vừa nghe đến câu hỏi này, Diệp Huân Nhi lập tức cảnh giác: “Không ngon, không ngon bằng kẹo mút em ăn đâu.”
Tiểu nhân ngư chỉ mới ăn kẹo mút, hiện tại vẫn thấy rất mới lạ nên khi nghe nói không ngon bằng kẹo mút thì không còn hứng thú nữa: “Kẹo mút và kem ngon.”
Diệp Huân Nhi bổ sung thêm một câu: “Món chị nấu cũng ngon.”
Tiểu nhân ngư gật đầu: “Ngon.”
Diệp Huân Nhi sửa phát âm cho cô bé: “Ngon.”
“Là ngon mà.” Tiểu nhân ngư trả lời vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngon thì ngon đi.” Diệp Huân Nhi nhẹ nhàng thở dài, lười sửa.
Sau khi bị đập tỉnh, Diệp Huân Nhi cũng không buồn ngủ nữa, cầm điện thoại lướt video, chủ yếu xem video lặn biển, bào ngư đen, nhum biển, tôm hùm, đủ loại cá biển, nhìn mà chảy nước miếng.
Tiểu nhân ngư cũng chăm chú nhìn chằm chằm vào các loại hải sản trong video, thèm đến chảy nước miếng: “Ngon quá.”
“Đều là đồ ngon.” Diệp Huân Nhi hy vọng tủ lạnh hiểu ý, ngày mai có thể tặng một ít hàng cực phẩm này, để cô ở nhà cũng có thể trải nghiệm niềm vui lặn biển.
Một người một cá đầu kê đầu xem video lặn biển rất lâu, xem mãi xem mãi Diệp Huân Nhi phát hiện bên tai truyền đến tiếng thở dài, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu nhân ngư đã ngủ rồi nhưng ngủ cũng không ngoan, chảy nước miếng lẩm bẩm ngon quá.