(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con - C81
Đọc truyện (Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con C81 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
:
Mọi người kẹp một miếng gỏi giòn tan, chấm với nước sốt rồi từ từ thưởng thức, ai nấy đều say sưa, ăn như thể đang ăn món ăn cao cấp.
Diệp Huân Nhi thấy mọi người cơ bản đã ăn xong, liên đến rót thêm trà cho mọi người: “Mọi người thấy hương vị thế nào?”
“Rất tuyệt.” Khách hàng dừng lại một chút: “Trước đây chỉ ăn gỏi cá hồi, không ngờ gỏi ngao lại ngon như vậy, ăn không hề tanh, ngược lại còn thấy có một chút ngọt.’
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy chủ quán xử lý ngao, tận mắt nhìn thấy mang lên bàn, họ còn tưởng là thịt giả thông thường: “Tôi thích món này nhất.”
“Tôi thì thích món sashimi hơn.” Khách hàng khen ngợi món cua biển sống: “Nhạt mà không nhạt, tươi mà không tanh, mềm mà không sống, tuyệt vời!”
Diệp Huân Nhi nghe lời khen của đối phương, nhướng mày: “Thực sự ngon như vậy sao?”
“Thực sự.” Khách hàng vỗ ngực đảm bảo: “Tươi hơn món hải sản sống mà tôi từng ăn trước đây, mùi rượu rất nhạt, trước đây ăn rất nồng, còn có một mùi nước tương nồng nặc, còn phải mất ba bốn trăm, giá ở đây của cô đắt hơn một chút nhưng hương vị thì ngon hơn nhiều.”
“Đúng vậy, tôi rất thích món sò huyết này, làm rất ngon.” Một ông lão ở bàn khác chỉ vào món sò huyết nói: “Thời trẻ tôi từng ở Hải Thành, biết rằng món sò huyết này không dễ làm, phải kiểm soát chính xác thời gian và nhiệt độ nấu, nếu không cẩn thận sẽ nấu quá lâu, nấu quá lâu ăn sẽ rất chát và khó nhai.”
“Tay nghề của chủ quán thực sự rất tốt, tách ra nước bên trong chảy ra, mềm như đậu phụ vậy, lại thêm rượu vang thượng hạng này nữa, rất tuyệt.”
Diệp Huân Nhi cười nói: “Trước đây tôi học ở một đầu bếp giỏi của nhà hàng hải sản ở Hải Thành.”
Mọi người đều giơ ngón tay cái lên: “Thảo nào lại ngon như vậy.”
Một người khác lại nói: “Quan trọng nhất vẫn là tươi.”
“Chủ quán, tôi nghe nói mỗi ngày đều có hải sản khác nhau? Trước đây có tôm càng dài bằng cánh tay? Còn có ốc biển to bằng miệng bát? Bao giờ mới có lại?” “Đúng vậy, trước đây có.’ Diệp Huân Nhi ừ một tiếng: “Bao giờ có lại thì tôi cũng không rõ..
“Trước đây nghe chị dâu nhắc đến thì nên đến sớm, cũng không bỏ lỡ nhiều hải sản như vậy.” Khách hàng trách móc nhìn người nhà: “Hôm trước nên đến rồi.”
“Ngày thường không có thời gian.” Khách hàng nhìn Diệp Huân Nhi: “Sau này còn có không?”
“Nên sẽ có.” Diệp Huân Nhi cười cười, lại rót thêm trà cho mọi người: “Mọi người ở gần đây thì bình thường có thể đến xem bất cứ lúc nào, có hải sản nào thích thì có thể đến ăn.”
Khách hàng: “Không nhận đặt trước sao?”
Diệp Huân Nhi gật đầu: “Tạm thời không nhận, mỗi ngày hải sản khác nhau, số lượng có hạn nên ai đến trước được phục vụ trước.”
“Được rồi.” Mọi người tiếp tục ăn, cuối cùng ăn hết sạch mới rời đi.
Diệp Huân Nhi tiễn mọi người đi rồi dọn dẹp bàn ăn, sau đó cầm ấm trà rót thêm nước cho hai mẹ con Trương Hân.
Trương Hân hầu như không ăn gì, chỉ chuyên tâm đút cho con gái ăn: “An An ăn nhiêu một chút.”
Cô bé cố gắng ăn thêm một chút nhưng trẻ con dù sao cũng chỉ ăn được như vậy, ăn hết một bát nhỏ là không ăn được nữa: “No rồi.”
“An An no rồi à?” Trương Hân sờ bụng con gái, xác nhận con bé đã no rồi thì dùng một chút canh cá đậu phụ bí ngòi còn lại chan cơm, ăn hết một bát cơm, sau đó chỉ vào phần rong biển trộn và trứng chưng còn lại: “Bà chủ, tôi có thể gói phần còn lại mang vê không?”
Bijouu
thương bà mẹ Trương Hân ghê, chỉ chú tâm cho con gái ăn mà k ăn
mmthuhuong
bà mẹ nào cũng vậy nhỉ