Chú đừng qua đây! - Chương 75
Đọc truyện Chú đừng qua đây! Chương 75 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chú Đừng Qua Đây! – Chương 75 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chú Đừng Qua Đây! – LeeGun20042001 mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cuộc nói chuyện của đôi nam nữ trong phòng ăn đã lọt vào tai của Lãnh Di Mạt không xót một chữ nào. Cô đứng dưới chân cầu thang từ lúc nghe Tả Bân nói sẽ chăm sóc người phụ nữ kia cả đời này, câu này của hắn không khác gì một lưỡi dao trí mạng đâm thẳng vào tim của cô, đau đớn đến không thể thở nổi. Bây giờ cô đã biết, ít nhất thì người phụ nữ này không phải là Tiểu Nguyệt mà cô đã nghe hắn gọi trong cơn mơ, nhưng như vậy thì đã sao chứ? Cho dù đó không phải người phụ nữ hắn gọi tên trong mơ thì vẫn là một người có vị trí đặc biệt trong lòng của Tả Bân.
Tả Bân mà cô từng biết là một người ấm áp, ôn nhu và nuông chiều cô, nhưng đó chỉ là một lớp mặt nạ mà hắn đeo lên để gạt cô mà thôi, hắn chưa từng cho cô một vị trí nào trong lòng cả. Đối với hắn, cô chỉ là một món đồ chơi, một con rối để tùy ý điều khiển, không hơn không kém. Một câu hắn sẽ chăm sóc người phụ nữ kia cả đời sao nghe mà chua chát đến thế chứ?
Hắn còn lo lắng cho an toàn của người đó, vì không muốn để người phụ nữ đó phải gặp nguy hiểm vì mình nên hắn mới để cô ta ở nơi an toàn nhất. Hắn lo lắng cho người phụ nữ này như vậy, còn cô thì sao chứ? Hắn thừa biết việc đến cảng kiểm tra hàng có thể có bao nhiêu nguy hiểm mà, hắn vẫn bắt cô đi cùng hắn, thậm chí khi cô bị Ngôn Dực đưa đi, hắn cũng không đi tìm cô hay lo lắng một chút nào.
Bên này đôi nam nữ đang tranh cãi qua lại mà không nhận ra sự có mặt từ lâu của Lãnh Di Mạt, nếu không phải vú nuôi lên tiếng gọi.
– Lão đại, em nói rồi, em không sợ nguy hiểm, em chỉ muốn ở bên cạnh bảo vệ ngài thôi. Lão đại, ngài đừng đuổi em đi được không?
– Tiểu thư, cháu dậy rồi à? Sao lại đứng đây chứ? Nào, mau qua ăn sáng đi.
Đối diện với lời hỏi han của vú nuôi và còn phải nhìn khung cảnh bên kia nên Lãnh Di Mạt lại có chút lúng túng. Cô nặn ra một nụ cười gượng gạo, theo vú nuôi đi tới bàn ăn.
Sự xuất hiện của Lãnh Di Mạt làm cho đôi nam nữ trên bàn ăn phải tạm dừng cuộc nói chuyện lại. Cặp mắt sắc lạnh của Tả Bân chưa gì đã dán chặt trên người của cô, gương mặt anh tuấn cao ngạo vẫn không tỏ ra thái độ gì đặc biệt. Nhưng Lưu Phiến Phiến thì không như vậy, cô ta vừa thấy Lãnh Di Mạt bước tới thì đầu tiên là hơi kinh ngạc, và sau đó chính là nở một nụ cười lịch thiệp đứng lên.
Bước chân của Lãnh Di Mạt đã dừng lại cách bàn ăn một khoảng vừa phải. Đối diện với thái độ niềm nở của Lưu Phiến Phiến và vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc của Tả Bâ, cô nhanh chóng xốc lại tinh thần và gật đầu chào một tiềng.
– Xin chào, tôi là Lãnh Di Mạt.
Nói câu nào thì cô cũng đều đưa mắt quan sát thái độ của người đàn ông kia, nhưng đáng tiếc chẳng thấy gì cả. Để tiếp tục tiếp chuyện người phụ nữ kia, cô cũng không ngần ngại gì mà nói luôn, còn làm động tác như đang cố suy nghĩ gì đó.
– Trên dưới thủ phủ đều đang truyền tai nhau vị tiểu thư này chính là người phụ nữ của ông chủ. Vậy tôi xin phép được gọi một tiếng thím vậy, chắc thím không có ý kiến gì đâu nhỉ, chú Bân?
Mấy câu chữ cuối cùng, cô nhìn thẳng vào mặt của Lưu Phiến Phiến để nói, đến cuối cùng lại cố tình gọi Tả Bân theo cách khác lạ như vậy. Chỉ một lời đó của cô thôi mà làm cho sắc mặt của từng người ở đây đều biến hóa không ngờ.
Lưu Phiến Phiến chắc chắn là đang rất tức giận trong lòng nhưng vì đang ở trước mặt của Tả Bân nên cô ta vẫn phải nín nhịn, cố ép ra một nụ cười thật khó coi. Trong khi đó thì Tả Bân mới thoáng qua đã bật cười, đó là nụ cười của sự dung túng, nuông chiều mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể nhận ra.
Hầu Tử và vú nuôi đứng gần đó lại lo lắng đến mức đổ cả mồ hôi hột rồi, liệu có trận chiến nào xảy ra không đây?
– Lãnh tiểu thư thật khéo léo, chắc là phải cảm ơn lời chúc phúc của cô rồi.
Lãnh Di Mạt nghiến chặt răng nhẫn nhịn xuống, nhìn vẻ mặt lạnh tanh kia, cô lại tiếp tục công kích người phụ nữ trước mặt.
– Để thím chê cười rồi, tôi chỉ làm những gì cần làm thôi. Nếu không biết tuổi tác của thím hơn tôi một thế hệ thì nhìn bề ngoài cũng có thể đoán ra mà, bởi vậy nên là phụ nữ thì soi gương rất cần thiết.
Câu cuối cùng mà Lãnh Di Mạt nói ra đúng là có sức đả kích chí mạng đến Lưu Phiến Phiến, không khí trong phòng ăn đang lạnh dần khi trên mặt Tả Bân đã tóa lên sự tức giận.
– Mạt Mạt, không được vô lễ.
Lưu Phiến Phiến đứng ngây người ra như vừa bị điểm phải tử huyệt, trên mặt cô ta có một vết sẹo dài như vậy, chính là đã hủy đi dung nhan của cô ta rồi. Cô ta càng không tin Lãnh Di Mạt không nhìn thấy, ranh con này nhất định là đang cố tình xoáy vào vết thương của cô ta.