Chú đừng qua đây! - Chương 106
Đọc truyện Chú đừng qua đây! Chương 106 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chú Đừng Qua Đây! – Chương 106 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chú Đừng Qua Đây! – LeeGun20042001 mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Hai tai của Lãnh Di Mạt đã dựng đứng cả lên, không phải đó chứ? Cô đã bí mật trốn ra ngoài thần không biết quỷ không hay như vậy rồi mà Tả Bân vẫn phát hiện và còn đang cho thuộc hạ đuổi theo nữa? À suýt nữa thì cô quên mất, Tả Bân hắn vốn dĩ đã đáng sợ hơn cả ma quỷ rồi mà, cho nên phát hiện cô trốn ra ngoài để gặp Ngôn Dực cũng là điều dễ hiểu thôi.
Tốc độ lái xe lẫn chiều hướng di chuyền lúc qua trái lúc lại qua phải của Ngôn Dực không chỉ dọa cho Lãnh Di Mạt sợ đến tái mét mặt mũi mà còn buồn nôn nữa. Cô bám chặt vào vị trí an toàn nhất, lấy hết dũng khí để nhìn ra phía sau. Giọng cô non nớt run rẩy đến đáng thương.
– Bọn họ không dùng súng tấn công, chắc chắn không phải đến dồn chúng ta vào chỗ chết. Tả Bân chỉ đang muốn bắt tôi về thôi. Ngôn Dực, anh mau dừng xe lại đi. Để tôi xuống, còn anh đi khỏi đây. Mau lên!
Ngôn Dực vẫn đang nghiên cứu chiến thuật để thoát khỏi mấy chiếc xe này, lại nghe phương án mà Lãnh Di Mạt vừa đưa ra, anh ta không những không đồng ý còn tức giận quát một tiếng.
– Cô điên rồi sao? Bây giờ thả cô xuống thì cô nghĩ Tả Bân sẽ tha cho cô sao?
Lãnh Di Mạt cẩn thận suy xét, rồi lắc đầu dứt khoát, ý định cũng chắc chắn hơn.
– Tôi không thể làm liên lụy đến anh được. Ngôn Dực, anh nghe tôi nói đi. Tả Bân chắc chắn sẽ không giết tôi, nhưng ông ta nhất định sẽ giết anh đấy. Nếu bây giờ anh còn không chịu thả tôi xuống, đến khi ông ta đuổi tới rồi thì ông ta sẽ không tha cho anh đâu. Anh có thể thấy đấy, bọn họ rất đông nhưng anh chỉ có một mình. Nếu cứ tiếp tục đi như vậy, có khi chúng ta cũng đều bỏ mạng ở đây trước khi giết được ông ta.
Cho dù cô có cố gắng khuyên thế nào thì Ngôn Dực vẫn cố chấp không đồng ý.
– Nếu anh ta đuổi tới thì cùng lắm tôi sẽ liều mạng với anh ta. Nhưng tôi tuyệt đối không thể để cô lại được, Lãnh tiểu thư, chúng ta còn chưa bàn xong kế hoạch mà.
Đã là lúc nào rồi mà tên này còn có thể đùa như vậy chứ? Lãnh Di Mạt thực sự muốn đánh mấy cái cho anh ta tỉnh. Cô vừa lắc đầu vừa nghiêm túc phân tích tình hình đến cùng.
– Ngôn Dực, tôi biết anh đang nghĩ gì. Nếu anh đã có kế hoạch thì sao lại mạo hiểm không đáng như vậy hả? Hôm nay anh định bỏ mạng ở đây à?
Ngôn Dực vẫn đang kiên trì cầm tay lái vượt ra khỏi tầm ngắm của những chiếc xe theo sau. Anh ta chợt cười cười, quét mắt nhìn qua Lãnh Di Mạt rồi nói.
– Kế hoạch của tôi sẽ giống như vậy đấy. Đến lúc đó thì Lãnh tiểu thư đừng quá bất ngờ, chỉ cần phối hợp với tôi một chút thôi.
Vì câu nói vừa rồi của Lãnh Di Mạt, cô nói Tả Bân sẽ không giết cô nên Ngôn Dực càng chắc chắn hơn vào kế hoạch của mình.
Lãnh Di Mạt nghe xong cứ thấy mơ hồ không rõ.
– Anh nói vậy là ý gì hả?
Nhưng hình như là Ngôn Dực không có ý định sẽ nói hết kế hoạch cho cô biết trước. Anh ta nở một nụ cười mờ ám, sau đó tăng nhanh tốc độ, đến đoạn gần như an toàn nhất thì dừng lại để Lãnh Di Mạt xuống.
Tất cả diễn ra trong chớp nhoáng, Lãnh Di Mạt vừa xuống xe thì Ngôn Dực đã lập tức rời đi, và mấy chiếc xe kia cũng không đuổi theo anh ta nữa, ngược lại là dừng trước sau cô, chiếc xe duy nhất dứng ngay bên cạnh của cô chính là xe mà Tả Bân đang ngồi.
Cửa kính từ từ hạ xuống và Lãnh Di Mạt có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên trong. Vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng đó, vẻ đẹp anh tuấn bất phàm, chỉ cần nhìn một cái thôi đã xao xuyến rung động, nhưng Lãnh Di Mạt lại chỉ cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng đáng sợ đang tỏa ra từ người hắn, tiếp theo lại nghe giọng lạnh như băng cất lên kèm ý tứ cảnh cáo.
– Lên xe!
Chỉ hai tiếng thôi mà Lãnh Di Mạt đã rụt đầu run sợ rồi. Cô không dám chậm trễ, liền bước lên xe ngay từ cánh cửa được một tên thuộc hạ mở sẵn.
– A!!! Tả Bân, ông định làm gì hả? Bỏ tôi ra!
Vừa mới ngồi vào trong xe thì Lãnh Di Mạt đã bị tên nam nhân bên cạnh tóm lấy và khóa chặt trong phạm vi của riêng hắn. Cô phản kháng theo bản năng nên càng bị siết chặt hơn nữa, mấy chiếc xe đã bắt đầu nối đuôi nhau di chuyển.
– Mạt Mạt, lá gan của cháu đúng là càng lúc càng lớn đấy.
Tả Bân dùng một tay nâng cằm của cô lên, trong đôi mắt sắc lạnh đó phản chiếu hình ảnh duy nhất là cô, hắn nghiến chặt răng nhả ra từng chữ một.
– Cháu muốn bảo vệ anh ta đến vậy sao?
Bị hắn hỏi như vậy mà Lãnh Di Mạt phải giật mình, tại sao hắn lại biết vừa rồi là cô muốn bảo vệ Ngôn Dực chứ? Chẳng lẽ hắn biết thuật đọc tâm sao?