Chồng tôi là tổng tài phúc hắc - Chương 109
Đọc truyện Chồng tôi là tổng tài phúc hắc Chương 109 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc – Chương 109 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 109
Chú Hùng đứng ở phía sau, nhìn Nguyễn Khánh Linh trêu chọc Phạm Nhật Minh, trong lòng cảm thấy rất buồn cười.
Cô chủ đúng là hài hước thật, e rằng cậu chủ đã lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên bị trêu thế này.
Có điều, từ trước đến giờ Phạm Nhật Minh đúng thật không thích ăn đồ ngọt, vậy nên chưa từng có đồ ngọt xuất hiện trên bàn ăn của anh.
Lần này…
Chú Hùng nhìn bóng lưng của Phạm Nhật Minh, cảm thấy cậu chủ sẽ đã hy sinh vì cô chủ.
Đúng như dự đoán, chú Hùng vừa nghĩ đến đây, Phạm Nhật Minh đã cầm cây kem lên, ăn một miếng.
“Anh ăn rồi!”
Nguyễn Khánh Linh càng vui vẻ, nhảy quanh Phạm Nhật Minh: “Ngon không ngon không?”
Cô dừng lại trước mặt người đàn ông, vội vã hỏi anh.
Cô có thể làm Phạm Nhật Minh ăn kem như vậy, đúng là có chút tự hào.
Nhìn khuôn mặt mong đợi của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh bình tĩnh nuốt miếng kem xuống, sau đó khen một câu: “Cũng không tồi.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh vô cùng hài lòng, cô tiếp tục ăn kem của mình, bước đi cũng nhanh nhẹn hơn.
Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô vui vẻ mà không đi đường hẳn hoi, không nhịn được mà thấp giọng: “Đi cẩn thận.”
“Được.”
Rốt cuộc Nguyễn Khánh Linh vẫn nghe lời anh, ngoan ngoãn bước đi sau Phạm Nhật Minh.
Chú Hùng nhìn thấy cảnh hài hòa trước mặt thì trong lòng vô cùng vui mừng.
Cậu chủ đã tìm được cô chủ, ông chủ và bà chủ có thể yên nghỉ rồi.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh về nước, Lê Tuấn cũng đặt vé máy bay về nước.
Trở về nhà cũ của nhà họ Lê, dì Vương chạy ra mở cửa, nhìn bà ta lo lắng không yên: “Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng quay trở về rồi. Ông chủ và bà chủ rất tức giận ở bên trong kia.”
Lê Tuấn nhíu mày hỏi: “Tại sao lại tức giận?”
Dì Vương lắc đầu, giọng điệu vô cùng lo lắng: “Tôi cũng không biết nữa, đợi chút nữa cậu đi vào phải cẩn thận một chút.”
Bà ta đưa tay ra muốn cầm lấy hành lý của Lê Tuấn, Lê Tuấn lại lắc đầu: “Không sao đâu, tôi tự cầm được rồi.”
Nói rồi, anh kéo va li vào phòng khách.
Dì Vương thở dài một hơi, nhìn theo bóng lưng của Lê Tuấn, càng cảm thấy lo lắng.
Bà ta đã ở cái nhà này lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên thấy ông chủ và bà chủ tức giận như vậy, hơn nữa nguyên nhân bọn họ tức giận nhất định là có liên quan đến cậu chủ.
Vì vậy nên dì Vương rất lo lắng.
Lê Tuấn vừa xuất hiện ở phòng khách, hai người đang ngồi ở trên ghế sô pha đều nhìn anh ta.