Chờ ngày gió đông ấm áp - Chương 59
Đọc truyện Chờ ngày gió đông ấm áp Chương 59 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp – Chương 59 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp – Lăng Nhữ Ý mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nhắc mới nhớ, Mạc Đình Quân nhìn cô hỏi “Em có muốn về Mạc gia ngay luôn không? Hay sáng mai mới đi?”
Mai là ngày cuối tháng, Lăng Nhữ Y lạnh đến tay chân đều tê cóng, anh nắm lấy tay cô thật chặt dắt cô đi lên căn hộ, tâm trạng Lăng Nhữ ay lúc này không tốt, đơn nhiên không thể mang tình trạng này về nhà.
“Ngày mai” Cô đáp.
Mạc Đình Quân liền gật đầu, dắt cô về căn hộ, cho cô ngồi trên giường ủ ấm với chăn nệm, anh khuấy một cốc sữa ấm cho cô.
Ngồi bên cạnh giường, yêu thương vén mái tóc đẹp lên mang tai, lộ ra gương mặt yêu kiều, anh đi công tác chỉ có bốn ngày, cô ở nhà đã suy nghĩ chuyện gì mà lại đứng dưới tuyết lạnh chờ anh, chỉ để nói một câu ngu ngốc như thế.
Cô ôm ly sữa ấm trên hai, cốc sữa ủ ấm dôi bàn tay cô, thổi thổi ra hơi nóng, mặt sữa lăn lăn gợn sóng, Lăng Nhữ Y uống một ngụm sữa, cơ thể lạnh cóng dần dần được sưởi ấm. Mạc Đình Quân ngắm nhìn cô, yên lặng ngồi bên cạnh chờ đợi cô uống xong cốc sữa, sau đó mới kéo cô vào lòng tiếp tục ôm ấp.
Hơi thở dịu dàng phủ trên mái đầu cô, cực kỳ nghiêm túc khẳng định với cô “Anh không có xem em là Nhữ Nhi, sao em lại nghĩ như vậy?”
Lăng Nhữ Y im lặng, gương mặt vào được vùi vào bờ vai ấm, mùi hương từ áo anh, hương nước hoa trầm đã quen thuộc. Cô không đáp, anh cũng không vấn thêm, chỉ ôm cô một cách dịu dàng.
Bốn ngày rời đi công tác, anh nhớ cô nhiều lắm, anh luôn mong chờ ngày về để được ôm ấp cô vào lòng, không ngờ vừa về đến, thấy cô đứng giữa trời đông lạnh cô quạnh. Những cơn gió đông vô tình dập dìu vào cơ thể nhỏ đang phát run, giây phút ấy anh đã đau lòng làm sao.
Anh chỉ biết vội chạy đến ôm cô vào lòng, cố gắng để sưởi ấm thân thể lạnh lẽo run rẩy của cô. Nhưng từ lúc nào, anh cảm giác anh đã không thể sưởi ấm cô được nữa, cảm giác như trái tim lạnh của cô từ chối hơi ấm từ anh. Dù anh có ôm chặt cô cỡ nào đi chăng nữa, cô vẫn cứ thế run lên, chỉ khi bản thân ngừng khóc, cô mới ngừng lại run rẩy.
Anh cứ ôm cô như thế, đến khi thân thể Lăng Nhữ Y đã ấm nóng, cô cũng đã thiếp đi trong lòng anh. Đặt cô xuống giường, gương mặt nhỏ bình yên trong giấc ngủ, chỉ khi cô ngủ say, anh mới có thể nhìn thấy một chút bình yên.
Đôi mày buông lỏng không còn nhăn nhó nữa, hai đôi mi dài bình lặng khép chặt, hơi thở nhịp nhàng đều đặn, chỉ những lúc thế này mới có thể nhìn thấy một chút phẳng lặng.
“Em trả chị về cho anh, anh trả bình yên về cho em được không?”
Gần bốn năm qua ở bên cạnh anh, cô hẳn đã rất đau khổ, anh lại còn gây thêm đắng cay hành hạ cô, anh chỉ nghĩ cho mất mát của bản thân, anh không hề nghĩ đến cảm giác của cô.
Bây giờ nói rằng anh sai rồi, nói rằng anh hối hận rồi cũng đâu thể cứu vãn được gì nữa. Anh chỉ biết cố gắng trân trọng cô, luôn đối với cô dịu dàng ấm áp, mong mỏi có thể dùng ít ấm áp này vỗ về cô. Cô lại nhần tưởng là anh đang nhầm lẫn giữa cô và chị cô sao?
Vuốt mái tóc mềm, ánh mắt anh yêu thương ngắm nhìn cô ngủ say, nắm lấy bàn tay cô ủ ấm, tình ý trong mắt anh nồng đậm thâm sâu, anh sẽ cố gắng giữ cô bên cạnh mình. Anh sẽ bù đắp lại những đau khổ bốn năm qua cho cô, chỉ hi vọng cô đừng từ chối nữa.
Ngốc ạ, chị và cô hoàn toàn không giống nhau.
Năm đó anh và chị đến được với nhau cũng là vì nhầm tưởng đó là cô, thời gian một năm đó anh luôn mong chờ thương nhớ cô, sau đó biết được người đó là chị.
Dù sự thật phũ phàng người anh mong chờ và người mong chờ anh là hai người hoàn toàn khác nhau, anh vẫn phải chấp nhận. Anh gác bỏ thương nhớ giành cho cô, xem đó là thoáng mây bay. Giờ đây, ở bên cạnh cô rồi, thoáng mây bay ấy đã trỗi dậy rồi, anh sẽ giữ cô ở bên mình, dù cô từ chối anh vẫn sẽ cố gắng bù đắp lại cho cô.
Anh sẽ nâng niu, yêu thương cô nhiều hơn nữa, đó là vì cô, hoàn toàn không phải vì bất kì ai cả, cô là cô, Lăng Nhữ Y ở trong lòng anh vẫn là Lăng Nhữ Y.
Anh không nhầm lẫn.
Ngày hôm sau, cuối tháng trở về Mạc gia dự cơm gia đình.
Trước khi Lăng Nhữ Y và Mạc Đình Quân trở về, Lăng phu nhân và Mạc phu nhân ngồi thơ thẩn ở bàn bếp.
“Chị sui a, chúng ta đã nghĩ nhiều cách rồi mà tin tốt vẫn chưa về, haiz, bạn bè tôi khoe bồng cháu nhiều quá rồi, tôi thật không chờ đợi nổi nữa” Mạc phu nhân buồn bã ủ rũ.
Lăng phu nhân cũng buồn rầu “Chẳng biết bọn nhỏ muốn mấy người già chúng ta chờ đến khi nào nữa.”
“Một tháng nữa là đến mừng thọ của ông nội thằng Quân rồi, cũng muốn nó mau có tin vui cho ông bà mừng, mà với cái đà này thì… Haiz…” Mạc phu nhân hoàn toàn sầu não, Lăng phu nhân cũng hồi trầm tư.
Hai người phụ nữ với hoài bão bồng cháu cháy bỏng giờ đây đã u ám, cách nào cũng đã thử, nhưng quả thật hai đứa nhỏ không muốn thì có ép cũng bằng không.
Lăng phu nhân chỉ biết thở dài “Ài dà, chỉ còn cách tích cực bồi bổ cho Nhữ Y thôi, nay tôi sẽ hầm canh gà thuốc bắc cho con bé.”
Mạc phu nhân nhìn Lăng phu nhân đứng dậy đi vào gian bếp, bà ngồi suy tư, ngẫm lại cách bà cũng đã dùng với con trai rồi, nếu hôm nay bà lại giở trò gì với con trai của bà, có khi lần cơm họp mặt sau nó sẽ chẳng lết mặt đến dự nữa. Thôi thì… Mạc phu nhân liếc mắt nhìn Lăng phu nhân ở gian bếp.
Thôi thì bà đành phải ra tay với con dâu thôi, Mạc phu nhân cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ăn nhà bếp, bà đi ngược lên phòng ngủ, khi xác định xung quanh đã không có ai, bà gọi cho cậu bạn thân của Mạc Đình Quân.
Trần Nghiêm bắt máy “Dạ, cháu nghe đây.”
“Nghiêm này, cháu tìm cho dì cái loại thuốc giống như lần trước dì nhờ cháu, nhưng mà giành cho phụ nữ” Mạc phu nhân yêu cầu.
Trần Nghiêm ở bên đầu dây lại há hốc, yêu cầu của dì khiến cậu nghĩ ngay đến vấn đề, lập tức muốn cười “Dì định cho con dâu dì đấy à???”
“Đúng vậy” Mạc phu nhân đáp nhanh.
“Ôi… Trời đất” Trần Nghiêm bật cười, lần trước thì tìm thuốc chống yếu giường chiếu cho Mạc Đình Quân, lần này thì lại đến cô vợ của cậu ta, cái gia đình này cũng thật là kỳ lạ đi. Hết Mạc Đình Quân yếu đến cô vợ không có nhu cầu sao?
Haha, hai cái người này, Trần Nghiêm buồn cười, anh cười lớn vô cùng cảm thán “Haha… Thật là… Cháu phải suy nghĩ kỹ lại có nên lấy vợ không nữa.”
“Cái gì chứ, mau mau tìm cho dì loại thuốc đó rồi mang tới nhà dì đi” Mạc phu nhân gấp rút yêu cầu.
Trần Nghiêm haha cười, chuyện hôn nhân của mấy người này thật kỳ quặc, cậu thiết nghĩ, không biết có nên lấy vợ không nữa, lấy vợ rồi mà lại không chịu sinh con, cả gia đình lại đồn cậu yếu sinh lý, giường chiếu kém cỏi, thật là mất cả mị lực mà.
Cung kính vẫn không bằng tuân lệnh “Vâng, cháu mang đến ngay.”
Trần Nghiêm ngoan ngoãn mang thuốc mà Mạc phu nhân yêu cầu đến, lần này đến cả Lăng phu nhân cũng không biết, Mạc phu nhân lén đem thuốc bỏ vào bát gà bổ của Lăng Nhữ Y.
Lăng Nhữ Y hoàn toàn không một nghi ngờ dùng hết bát canh bổ, bàn cơm hôm nay vẫn bình yên như mọi khi, chỉ có Mạc phu nhân sầu não nhìn con trai, trách móc một câu.
“Con đấy, đúng là cứng đầu cứng cổ, tiệc mừng thọ của ông nội đến tới nơi rồi mà vẫn không có tin tốt gì.”
Ông bà nội ngồi trên bàn ăn, ánh mắt cũng rất mong chờ, đặt biệt là bà nội, bà Nhìn Lăng Nhữ Y với ánh mắt yêu thương bảo “Bà mong lắm đó Nhữ Y.”
Lăng Nhữ Y ăn canh hầm của mẹ nấu, tâm trạng đang tốt đột nhiên biến mất, ánh mắt vui vẻ trở thành một màu tối. Cô biết mọi người mong chờ điều gì, điều đó cô và anh không thể đáp ứng họ, họ cứ thế ôm hi vọng mong chờ. Lăng Nhữ Y húp canh hầm, đặt xuống chiếc thìa bạc, ánh mắt trầm tư cố gắng vẽ ra nụ cười đáp ứng bà nội.
“Cháu biết rồi.”
Ông nội ngược lại không hối thúc, ông nhìn Nhữ Y rồi nhìn sang Mạc Đình Quân dặn dò.
“Không sao hết, tụi con còn trẻ, không cần phải gấp vì ông bà, con cái là của trời cho mà, có duyên thì sẽ đến thôi.”
Lăng Nhữ Y cúi khẽ đầu, dù ông nói vậy, nhưng trong mắt ông vẫn mong mỏi, cô biết ông vẫn rất mong chờ.
Nhưng chuyện con cái… Lăng Nhữ Y tuyệt đối không dám nghĩ tới nữa.
Kết thúc bàn ăn, mọi người di tản, Lăng Nhữ Y phụ bếp với bác Năm và bà Năm, bàn ăn lớn chỉ có bác và bà dọn dẹp sẽ rất cực. Lăng Nhữ Y giúp họ một tay, dọn dẹp bàn ăn được một lúc, Lăng Nhữ Y cảm thấy nóng đầu, cơ thể cứ nóng lên hừng hực.
Cô đánh bỏ cơn nóng, cố gắng không nghĩ tới nó tiếp tục giúp đỡ dọn dẹp, nhưng đầu cô quả thực rất nóng, từng tất da thớ thịt trên người như thể đang thiêu đốt. Tim cô đập liên hồi, đập như đang gõ trống lùng bùng bên hai lỗ tai, cô chẳng còn nghe thấy âm thanh bà Năm đang rữa bát nữa.
Cảm giác ngứa ngáy ở trong ngực, râm rang oi bức từ bụng dưới, giữa hai chân cô dường như chảy ra chất lỏng làm ướt đáy quần.
Lăng Nhữ Y thở ra một hơi nóng, mồ hôi hột in từng giọt trên trán cô, ngứa ngáy ở giữa chân làm hai chân cô bắt đầu tê tê dại dại, Lăng Nhữ Y vội vàng quay người, cô nhanh chóng chạy lên phòng ngủ.
Cảm thấy cơ thể cô thực sự sắp không ổn rồi, cô rời khỏi nhà bếp lên thẳng phòng ngủ, Mạc Đình Quân lúc này đang ngồi ở sofa xem tin tức trên màn hình ti vi. Lăng Nhữ Y đi vào phòng, cô không thèm nhìn đến chỗ anh đi thẳng đến tủ quần áo, cũng chẳng cần ngó xem anh đang mặc bộ quần áo nào.
Cô cầm bừa một bộ rồi phi vào phòng tắm, còn chẳng cởi ra quần áo, Lăng Nhữ Y xả vòi sen lớn, nước đổ xào xào trên người cô. Mấy giọt nước bắn lên da thịt đang phát nóng, đứng dưới vòi sen như thác đổ, Lăng Nhữ Y không hề cảm thấy một tia thoải mái nào. Nước lạnh bắn lên người cô cũng chẳng thể xịu lại cơ thể nóng hừng hực, thậm chí càng lúc càng nóng bức, hai quả đồi trước ngực trở nên cứng rắn nặng trĩu phát ngứa.
Lăng Nhữ Y khép chặt hai chân mình lại, kẹp chặt hai đùi chặn lại cảm giác kì lạ nhưng chỉ càng thêm ngứa ngây, oi bức bụng dưới cùng hạ thể càng ngày càng đẫm dịch. Mặt cô đỏ bừng ngước lên, nước từ vòi sen bắn vào gương mặt cô, cô muốn tỉnh táo nhưng… Không được rồi.
Đầu cô nóng quá, ngực thì nặng quá, giữa hai chân thì lại ngứa quá. Ngay tức khắc cảm giác muốn được cái gì đó lấp đầy nổi lên trong tiềm thức, hình ảnh Mạc Đình Quân quấn lấy cô, cảm giác mỗi khi cái thô dài kia chiếm đóng.
“…” Lăng Nhữ Y mơ mơ hồ hồ, cơ thể khụy xuống sàn lạnh, nước lạnh bắn lên cơ thể nóng rực phát run, cô há miệng hít thở không khí. Càng hít thở cảm thấy nghẹt ở cổ họng, cô tham lam hít thở không khí, tâm trí mơ hồ chỉ nghĩ đến cảm giác khoái hạc lúc cùng anh ôm ấp.
Ham muốn dâng trào trong cô, ham muốn được lấp đầy, ham muốn được trừu cắm, phần ý chí nhỏ nhoi của Lăng Nhữ Y hoàn toàn bị vụt tắt. Nước lạnh cũng không cứu rỗi nổi cô nữa, ram ran ở giữa chân chảy ra chất nhờn, hai đồi ngực căn cứng, cô rỉ ra một tiếng.
“A…”
Mạc Đình Quân ngồi ở sofa, cách phòng tắm rõ ràng rất xa, anh tập trung xem tin tức, tai chỉ nghe tin tức và tiếng nước chảy, bổng một âm nhỏ xẹt qua đầu khiến cho tinh thần anh bấn loạn. Lông tơ tóc tóc dựng lên, cho là bản thân nghe lần, công tác cũng mấy hôm trở về còn chưa được cùng cô khoái hạc, có lẽ là mong muốn nên sinh ra ảo giác.
Mạc Đình Quân nuốt xuống ngụm nước bọt, hạ mắt nhìn đũng quần nhô cao.
Mẹ kiếp, mới nghĩ tới thôi đã khiến anh phát cứng, anh từ khi nào mà lại mất kiên nhẫn như vậy.
Chờ một chút khi cô tắm xong trở ra, anh chắc chắn sẽ mần thịt cô.
Bạc mâu nghiêm lại tiếp tục nhìn vào màn hình tin tức, anh vẫn rất tập trung lắng nghe tin tức thị trường ngày hôm nay.
“Tiếp theo là tin tức về thị trường chứng khoáng ngày hôm nay, như đã…”
“A…”
Mạc Đình Quân cứng người, anh lập tức tắt tivi, âm thanh ồn ào từ ti vi biến mắt, tóc gáy anh dựng cứng xoay đầu nhìn về phòng tắm đang phát ra tiếng nước xào xào.
Chỉ có tiếng xào xào, xen lẫn một chút tạm âm.
“Hu…”
Lần này không phải là anh nghe lầm, quả thật từ phòng tắm phát ra tiếng, Mạc Đình Quân chau mày, cô làm gì mà ở trong phòng tắm phát ra tiếng như thế. Mạc Đình Quân căng thẳng nuốt xuống thêm một ngụm, yết hầu lên xuống từng đợt, anh đứng dậy đi đến phòng tắm.
Đứng trước cửa phòng tắm, mi tâm anh chau chặt, vừa nghi ngờ vừa lo lắng hỏi khẽ.
“Nhữ Y, em không sao chứ?”
Lăng Nhữ Y mơ mơ màng màng, nóng bức đầu óc không tỉnh táo, nghe thấy giọng nói trầm trầm, mơ hồ quay đầu về phía cửa phòng tắm.
Mạc Đình Quân chờ đợi câu trả lời, đáp ứng anh chỉ có tiếng nước xào xào, anh mất kiên nhẫn nắm lấy chốt cửa, đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt anh là Lăng Nhữ Y ngồi dưới vòi sen, cô thậm chí còn chưa có cởi quần áo, quần áo ướt đẫm dính chặt vào cơ thể. Cô cũng đang nhìn về phía anh, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đê mê mơ hồ, cánh môi câu khởi khép mở hít không khí.
Ngay lập tức cơn nóng bức truyền thẳng vào người Mạc Đình Quân, tứ chi rất nhanh tê liệt, hạ thể căng cứng càng thêm cương lớn.
Anh thở ra hơi nóng, đánh bỏ suy nghĩ trong đầu, vội vàng đi đến tắt vòi sen, ngồi xuống đỡ lấy cô đứng dậy.
“Em ngồi đây làm gì? Còn không cởi ra quần áo đã ngâm nước, hôm qua thì ngâm tuyết, hôm nay thì ngâm nước, em muốn tự mình bệnh chết hay…”
Mạc Đình Quân đang nói, Lăng Nhữ Y đã nhào tới hôn lên môi anh, cô lần đầu tiên chủ động ôm lấy gương mặt anh hôn sâu.
Mạc Đình Quân ngồi yên như bức tượng, mặc cho cô vụng về làm loạn trên môi, hai tay anh nắm lấy hai cánh vai cô, vừa chạm vào da thịt cô đã phát nóng. Rõ ràng quần áo đã ướt đẫm, chạm vào cô ngược lại không lạnh, da thịt cô như thể thiêu đốt lớp quần áo.
Cảm giác cô thật sự rất lạ, anh nắm hai vai cô đẩy ra, ngăn lại nụ hôn, anh vội hỏi.
“Em làm sao vậy?”
Lăng Nhữ Y bị đẩy ra, cô ngơ ngơ ngác ngác bậm môi, đôi mắt mơ mơ hồ hồ ướt một lớp nước, gương mặt đỏ bừng như đoá hoa hồng nhiễm dục, cánh môi bậm lại rồi buông ra, câu khởi thở ra hơi nóng rực. Cô nắm lấy tay anh, đòi hỏi nắm lấy lớp áo trên ngực anh, kề gương mặt xinh đẹp diễm lệ lên trước mắt anh, lại lần nữa hôn lên bạc môi uy ngút, há miệng cắn lấy bạc môi uy nghiêm ấy.
“Cho… Cho em…” Âm thanh nhỏ mềm, cô buông ra môi anh, ham muốn chồn vùi cô hoàn toàn mất đi lý trí, tham lam trèo lên người anh, ôm lấy anh, đem cơ thể nóng rực ướt đẫm ôm lấy anh. Chỉ mới ôm lấy, cô rỉ ra tiếng rên rỉ tựa hồ rất thoải mái, nhưng rất nhanh thoải mái tan biến, chỉ còn lại ngứa ngáy vô cùng khó chịu.
Lăng Nhữ Y mếu máo đòi hỏi, nắm lấy tay anh đặt lên ngực mình, để anh cảm nhận gò bồng cứng rắn xuyên qua lớp vải ướt, cô mếu máo lớn đòi hỏi.
“Đi vào… A… Anh đi vào…”
Mạc Đình Quân cứng đơ, nhìn diễm lệ trước mặt phát dục.
Tựa hộ nghĩ ra chuyện gì, bạc môi nhếch lên tà nịnh, lo lắng liền tiêu tan chỉ còn một màn rất tận hưởng.
“Em muốn anh đi vào?”
Lăng Nhữ Y gật gật đầu, ngứa ngáy thế này, anh mang cái kia to lớn đi vào sẽ rất sảng khoái, cô ừ ừ gật đầu nhanh. Mạc Đình Quân lại không dễ đáp ứng cô, khó lắm mới có cơ hội chiêm ngưỡng cô trong bộ dạng hứng tình như thế này, anh phải trêu cô một chút.
“Đem quần áo trên người em cởi ra hết đi.”
Anh nói, Lăng Nhữ Y liền rất ngoan ngoãn đem quần áo ướt cởi sạch, nếu trước đây chỉ toàn anh cởi cho cô, hoặc là cô tự nguyện cởi cũng đều phải rất ngượng ngùng chậm chạp. Lúc này cô hoàn toàn hứng tình quên mình, động tác cởi quần áo theo lệnh không một chậm chạm, rất nhanh đã đem hết quần áo cởi ra đứng trước mặt anh.
Hai đồi ngực cứng rắn, nụ hoa màu hồng đỉnh nhô ra, tầng tầng lớp lớp làn da mềm mượt đỏ ửng, màn xinh đẹp khiến anh xém chút đã đè cô xuống.
Anh nắm lấy tay cô, dắt cô không một mảnh vải như đứa trẻ rời khỏi phòng tắm, anh đem cô đặt lên giường, cô nằm xuống liền dùng đôi mắt tròn xoe mong chờ nhìn anh. Anh cởi ra áo ngủ, cởi qua quần ngủ giải phóng cái kia thô to, Lăng Nhữ Y lập tức vui mừng, ngây thơ nhìn chăm chăm anh chờ đợi anh mang cái kia đi vào.
Mạc Đình Quân ngồi ở trước hạ thể của cô cách một khoảng xa, tay anh nắm lấy chính mình to lớn, tự mình xoa xoa nắm nắm lấy chính bản thân, bạc mâu nhìn cô gái ngây ngốc nằm chờ đợi đó.
Âm thanh trầm thấp ồ ồ yêu cầu “Dạng chân ra đi.”
Lăng Nhữ Y lúc này chẳng có một tia lý trí nào, cô hoàn toàn bị dục vọng nhấn chìm, nằm trên giường đệm dạng hai chân ra, vị trí của Mạc Đình Quân hoàn toàn nhìn rõ u hoa ướt đẫm chảy ra chất dịch nhờn. Anh nuốt xuống mấy ngụm, kiềm hãm lại bản thân, dùng tay tự mình xoa xoa kiềm lại hành đồng muốn vò lấy cô.
“Ừ… Tay phải của em, tự mò vào nó đi.”
“…” Lăng Nhữ Y chớp chớp mắt, đầu nhỏ vội lắc “Không thích… Anh đi vào đi…”
Cô chỉ muốn anh đi vào, ngón tay đều không đủ, Mạc Đình Quân hắc hắc cười.
“Em ngoan một chút, anh liền cho em.”
“…” Lăng Nhữ Y chỉ mau mau muốn anh vào, không còn cách nào khác đành phải theo ý anh, bàn tay trắng nõn tự mình mò xuống phía dưới, chạm qua ướt đẫm chính mình, hai ngón tay chậm rãi chui vào chính mình.
“A…” Cô co rút nhẹ, gương mặt đỏ ửng, ham muốn được lấp đầy được ngón ngón tay xoa dịu một ít.
“Cắm đi, nghĩ đến khi anh cắm em mà cắm.”
Âm thanh Mạc Đình Quân nặng trĩu, tay anh nắm lấy chính mình phìn to ngăn chặn, ngắm nhìn tuyệt mỹ phong trần đang tự thủ thật xinh đẹp làm sao. Hai ngón tay cô chậm chậm rút cắm, gương mặt cô đỏ bừng như quả lựu, vừa thẹn vừa sản khoái rên rỉ. Nhìn đến một tay kia của cô đang nắm lấy ga nệm, Mạc Đình Quân nghiêm lại bạc mâu.
“À… Tay trái của em, xoa ngực đi, dùng hai ngón tay kẹp lấy nụ hoa của em cho anh xem.”
“…” Lăng Nhữ Y hoàn toàn không khống chế được hành động của chính mình, cô tuân theo lời như một vị thần cứu rỗi, nắm lấy một bên ngực, kẹp nụ hoa giữa hai ngón tay rồi bóp chặt gò bồng.
U hoa lập tức co bóp chặt, hai chân cô đạp nệm co rút, ngón tay dưới u hoa dự động cắm rút thật mãnh liệt, gương mặt cô đỏ bừng bừng thốt ra rên rỉ ưm a kiều mị.
Mạc Đình Quân nhìn màn ấy, hơi thở nặng trĩu, gậy lôi thô to gân tơ nổi thành sợi xanh tím, anh cắn chặt răng không cho mình nhào đến phá hỏng màn xinh đẹp tự xoa dịu kia, say đắm mê muội ngắm nhìn cô xinh đẹp phong tình.
“A… A…” Lăng Nhữ Y nóng bừng, ngón tay trừ đưa mãnh liệt, trong mắt chỉ nhìn thấy Mạc Đình Quân đang cắm rút vào bản thân mình, cô cắm mạnh ngón tay vào chính mình, hai chân co lại cơ thể bật nảy lên rỉ ra ngâm nga.
“Aaa.”
Lăng Nhữ Y rút ra ngón tay, hai ngón tay ướt đẫm, cô hít thở thật nặng, nhìn trần nhà trắng tinh, nhanh chóng ngứa ngáy lại khó chịu làm sao, cô mếu máo kêu gọi.
“Ư oa… Cho em… Cho em… Cho em…”
Mạc Đình Quân ngắm nhìn u hoa bắn nước, nhìn cô phát ngốc run rẩy trên giường khẩn thiết. Anh lập tức buông ra chính mình phóng đến trước mặt cô, đem cô hôn lấy hôn để, hôn đến hai môi sưng đỏ rồi lại thì thầm.
“Em gọi ai đấy?”
Lăng Nhữ Y mơ màng nhìn gương mặt tuấn duật đầy phong tình, hơi thở nóng rực phủ xuống cô, gương mặt tuấn tú trước mặt cô, câu hỏi rất dễ cho Lăng Nhữ Y, cô níu lấy cánh tay lớn của anh, gương mặt phấn hồng diễm lệ mị lên.
“Ừ…” Mạc Đình Quân nâng bạc môi, tay cầm lấy hạ thân ngắm thẳng huyệt, áp môi xuống môi hồng, hạ thân cũng lập tức áp sát u hoa, cắn lấy môi hồng, gậy lôi cũng cắm nhanh lấp đầy cốc huyệt.
“Ưm!” Lăng Nhữ Y nấc ra một tiếng, sảng khoái đắm chìm níu lấy tay anh.
Mạc Đình Quân như dìu gặp gió, như ngựa chạy trên đồng, quấn chặt lấy cô trừ cắm, tuấn mỹ phong tình sảng khoái nhiễm dục.
eyJpdiI6InE4ZGFKSFpCZkVJUlBnWVV2eE9pb3c9PSIsInZhbHVlIjoid2wxYU9sclFhRlRzdWowQUVCUWo5VHhRSXMrdGdaT2ZORUkyM2FHNFpWckhySUtuTlJmbDNacmhQSHRYV210ZyIsIm1hYyI6IjU2OTZkMTRlZmFlMzZiM2ViNDhiNGVhNWIwZTQwMDRhNzdkZDRiYjVkN2RmYzQ1YWQyZjJjODkyZGQ2MGRkYzYifQ==eyJpdiI6ImI0WG9lSHM5Wm9PWSswckFhRUdqSUE9PSIsInZhbHVlIjoiSkxFc2JWbGVuekZDand6OUorNkIwSFwvQ2xUV0w2ZklvK0pnWFczdVwvRWIrVlJcLzR2dU0rSWxOMG9Ma1UzRVBOUzN5cElxcHBXekRLUk95SmRwb29wZGc9PSIsIm1hYyI6ImYxODZlMjM1YWMyOWU3MWFmM2RkMzg2NmIzN2VmNGU1MDMzMmVjZmFmYWI5ZTcwMzBjYWY2ZjA4Mzg2MzQ1ZmYifQ==eyJpdiI6InNhVHQwVG9EY0RyTlA3Vmx0VDE0d3c9PSIsInZhbHVlIjoieTJwS2Ria0Q5Z3FtU2l2Y2NKeW5PcGNVWDBQT21HUmNCSm4rRzUxU0RscHpUUGNGeDFSSUdLUXQ5MUdZbEpUMSIsIm1hYyI6IjBjNTdlZWRmYTRmNmQxM2I4NjFhZGQzMmUxZDhlMDRjYzc0YzUyODcyNGY2NDc0MDcwMjJiY2M2ZDJlNTIwNmUifQ==eyJpdiI6IndoZUhGMER6YkNVbnR5MHRWS3d4b1E9PSIsInZhbHVlIjoidFJwU2x0bmd2NFFRaU1FckhNUHJvVmxOVjBjMHhjNlVqR0g1MXJiS29kYjF1VGluYkU5ckFhSnNsVGRiR29MTW9VVGhlVzJvVE1pME9wUTAzVURmSXNISjRhXC9FU2tJckhcLzBwdlVqTHpoQmFBWGc2Z0kybzB0bDRRMlJTRWgxYldpZVN3cUw1d1wvSFFYbGlzM2JcL2lBU1lNZ3J4VXpaeG43dmtNcTJrQ1ZWXC9COUZ4VkN2S2tCZzZYZXh2dTd0ZGNGbWxHclwvdGlRdWcyZCtHOXNFWndHNmpnaWxwK3dCd0JaUFROZDZXWHRXYXZkbDRZblo5eVRDM3M0dGtNRkFFVUVIMk5cL25MYjlzcURKZ21RWEJITmR6ZjdPUkFYMnFDZGpRZVNENWMrUld2NTVhSEwwQ1MreGkrXC9NMWR4ZnpyTyIsIm1hYyI6ImVhODk3M2RmNmU3YTc3YWFhZDRjZjEwNWI3MjU3N2Q0MWZlYWVhMmZkZmExMGQ0MWQ1NTkyZjJkY2I0MzRhM2EifQ==eyJpdiI6IkVIMkRDbURMVXFIdDRGcGFsRlFFOGc9PSIsInZhbHVlIjoiQ2N2VDRES2U2YkZjRnN3cXdETllsMGNROEJcL3ZINnhqSFFoTGJFWXFkdHJzU0w1UHVWc2puZWxudGZud1AwdzMiLCJtYWMiOiJhM2JjMTZmZTg3N2QwMTdlMTIxYmIxMTUwMzk1NmFjZDQ5NDhkMDdjNzc2YjE0ZGQwZDU1MGIyZmNhM2U1NjE2In0=eyJpdiI6IktpVXVtdHc3dXhublhrRGVzc3h0c2c9PSIsInZhbHVlIjoiQmpvRVBYMlowU1QrUE8rK3RcL0duOUhBSW4zVlZRODdLR2RibGw2Q1RhMll3QlwvK2dvZWNxQ3JrVU1RMllRVGI5S1FwelFHb2orV0J5V1U0TGNmOFk1dz09IiwibWFjIjoiYzA4MDYwNDc4MjE1NjVkOTZlNDgwNGE2OWIzMDU1YWY1M2FkZmJiNTAzODBkN2UxYTZiMTExNzIzZDU0OTQ1YyJ9eyJpdiI6IlZGbCtLMWxjWXdIWWJHVEZWajhFNGc9PSIsInZhbHVlIjoibHhzMlZ1bzVtWCtKYjRUbTdJc0JqK0ZTb2d3aEYyOHBLaCtVUmpiaGlGd2NvemdRTm1tRFhmaG5UVVF3bEE0OSIsIm1hYyI6ImFhNmFiZGEwNDU0OWI0MTdlNzg1NzVlNmIwMjU5MjA4N2IyMzE1YzJiYzY0OTRhMjI2YmUwZWQwZTRiNDc0Y2QifQ==eyJpdiI6ImNKZmFya2JvVFRIY3JXcjlBUlk4MWc9PSIsInZhbHVlIjoiQkNIdjAzSzE1TE5xbXJicHBwcElxUzB2MUVoeFJcL254XC9yZHNLSmVjMTllWkZkNExFdzgrSzBlV200MTFZQXFSWk9YcnBKMm1WakR3VXErbVZLb1A4STdRbnhVTUdiXC90Nkg3THNSSVY4Z09aNGd1cG1HWnVwNGxwdjNGR2V6YzFtaEtXZGhMb1BiRitJdnBjVU5ZU3VqZnpRK3J2cGREdDBDUE9iWjZcL0hUZ0txVWVxaGlpd2V3ZWE2V1wvQTA1Vk8yK29nYVA1UVZUU1NpU1B1VERpREd2ZXVxdkV2RklUTWJ1MlVYSHg5NHhWSXBDUmhuWkt5R2JiNkg3cFZSbmJpIiwibWFjIjoiMjhiYWZkNTZmNGY5OGE0NDA3ZTVkNmFmNGQ5ZDI5NGUxZDBiYjM3MTczOWVjOGNhMTcyNGVmZmU4NDg0Zjc0MyJ9eyJpdiI6IlFJeVozUUhGV1J3MGFpYVRLbGNmRFE9PSIsInZhbHVlIjoiWDBXRE1iWmNndFV5M3M5c2JMZU9oT2RDMUt4MDlHYVVWeCsxR1l6MjV2MEVJRzdQVzVHZzBqMnltcmlPXC82NSsiLCJtYWMiOiI4ZDA5MjFhZmVkMGQ3NDRlZGEwZjI4NmJlNjRhZDk3OWQzODYyMjJlYTdhZjgwMDI2YWNlNzBhODIyYzU3ZGM0In0=eyJpdiI6IkhuM0trM1hSdmNuR3BRczY5QTlMc3c9PSIsInZhbHVlIjoiSGJcL21VcTRQY2NBbWhxc08yY3ZySm9OY2NFSkNkR3pTMk14eVJNRGRuZFRHUXpCTXl3YlNha0VxQ0lTS1ArSlRmYVRZMW9SQjRKQXhhT2E3NG9VWVhGUkgzZXNKUnZ4Z3BBQVQwNVk3SnJ0RWhaM2RnbUR5Nm51N2JITW1tQ2wxNkhFZGlnckVBYk1kOTE3RVRkMGFcL3FBU1RlcjJTWnRQdWZXM3llVmloZEJ4NzBIaGNrdDZCUXdYdEI0WVFaUGgyWnJEZ3hlQXhWbnVlRElEQTNvaUx5ZVdiWkZzZUxoQjdubDFxNElnUzdVPSIsIm1hYyI6ImRjNTQwMzA4Njc2YmM4NDBmNTE3OTg4MzQ3MDgyNTVhYTY2MmQ1MTBmN2E0NDQ4YWQ5NjgyZTVlOGM4MTc4YjUifQ==eyJpdiI6ImwxaFdmNW1NcFUwWTNWQndrXC8rQVpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJrQ2tvcStMQ2FvZFpEQU4yblFuOFUzZEljbWxycDVmVW9WV0Jhb25rUGFudmdqUVg5cndSMXVZOGMxYllXQnkiLCJtYWMiOiI0MGYxYzhmZGZiNmMyYTdkMzdkM2FjYzkwNDQwY2UxODg3YmEyOTU2YWViYzMyYTg3Y2YxNGNhNTMyMGE2MzZkIn0=eyJpdiI6IjdrRTZQWGdIcHd1RXFOWDdhMlNjMkE9PSIsInZhbHVlIjoiRHhqa0tCMUtvaFROa2JTUlRNUDhUVk9KMzlGNmtSNjREWlBtdExpUEhUNCtIT1hWR2t4XC9rN2JTN2ZydjlnaWlSZnVBMnBWXC92N2JTMG9zcmdNSDNobDhhVWFnem1FZWxuYVBHWHVPSFNtcnA1aXJySzhBeVdQM3MranIyY0FxMDBTbXprbmxCNUxIXC9FQlpuMlc3MzVRWVg0Y1FJT2w1aUVUTlFlaGE0RE5ONktaclpnWVp2OVU5N3dMMkU4Um1UTDlcL1RSNVFiaEdjUXI5WjN2NWZhTUxGTkNCWWRwekR1WUZmaXRQSGY2dll5clBCNVFWN0lkb0ZZWndDVzJWdmFiQ3l4bkloNk9OUGRrNDRYQnArN0RBPT0iLCJtYWMiOiIyZDE1OTdlNGE3MDVjYTYwOWVjYTNmMjAwZGFmMjhlZDRmMDRlMjliODY0YjE2MjQ3MjFlNWNhZTM1ODcxZWJiIn0=