Chờ ngày gió đông ấm áp - Chương 22
Đọc truyện Chờ ngày gió đông ấm áp Chương 22 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp – Chương 22 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp – Lăng Nhữ Ý mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Lăng Nhữ Y đứng yên một chỗ, Mạc Đình Quân ngồi ở bàn làm việc màu đen bạc phóng ánh mắt nóng rực về phía cô. Nhữ Y chần chừ, đấu tranh tâm lý mãi mới cất lên được bước chân. Cao gót gõ nhẹ xuống mặt sàn cộp cộp tiến về phía anh, đi qua bàn làm việc bước thẳng đến trước mặt chiếc ghế thượng tổng, toàn thân lười biếng tựa hẳn lên chiếc ghế da sang trọng.
Nhấc lên nụ cười tà nịnh nhìn Lăng Nhữ Y, đầu lông mày khẽ động đậy, mắt dán chặt lên thân thể ngọc ngà, anh giống như đang muốn nhìn xuyên thấu qua lớp quần áo của cô.
Lăng Nhữ Y nâng tay kéo vạt áo trong lưng váy ra, hai bàn tay nắm lấy chiếc cúc áo từ phía dưới cởi ngược lên, hành động của Nhữ Y có chút chậm chạp, cởi xong hàng cúc áo, cởi ra chiếc áo sơ mi đặt nó nằm ngay ngắn ở một chỗ trống trên bàn làm việc của anh.
Áo bra màu trắng lộ ra cùng làn da bánh sữa, cô chỉ thoạt cởi ra áo, anh đã có thể ngửi thấy mùi hương phát ra từ cơ thể trước mặt. Hương thơm nhè nhẹ của mùi hương sữa tắm cùng mùi nước hoa hoà trộn, làn da trắng ngọc mượt mà, những vết hôn của đêm qua in thành vết đỏ đỏ hồng hồng trên da thịt màu sữa giống như những đó hoa anh đào nở rộ.
Hai bầu sữa bồng đào căng mọng, áo bra bao phủ che đi nụ hoa màu hồng, chiếc áo bó kín làm cho hai đồi bồng ép chặt bồng lên đường khe mọng nước. Mạc Đình Quân cảm giác đầu thật nóng, mỹ nữ mỹ miều mùi hương đầy cám dỗ làm u mê tâm trí anh, điều khiển cả hơi thở đang dần nóng rực trở nên thật nặng.
Lăng Nhữ Y tháo khoá váy, kéo xuống chiếc váy chữ A màu đen lộ ra quần mỏng màu trắng, đặt váy chồng lên chiếc áo trên bàn, Lăng Nhữ Y cảm giác làn da mình rát bỏng. Ánh nhìn như thiêu đốt của Mạc Đình Quân khiến cho cô thẹn càng thêm thẹn, hai gò má đỏ bừng, tim cô đập muốn vỡ cả lòng ngực.
Cởi xong hai phụ tùng bên ngoài, cô hít vào một hơi, đứng trước mặt anh càng lúc càng ngượng, gương mặt đỏ bừng quay đi.
Mạc Đình Quân tựa vào ghế da, rục rịch dưới thân chạy lên đầu não gây tê liệt toàn thân, hơi thở anh trở nên vô cùng nóng, hạ thể dù cách hai lớp vải dày vẫn đội lên một hình nhô. Anh thả người vào ghế da, thở ra hơi nóng, giọng trở lên khàn đặc.
“Đến.”
Anh nâng ra hai bàn tay hướng cô, Lăng Như Y giờ phút này thần trí cũng bị cuốn trôi theo bầu không khí, nếu không cũng nào có đường lui, cô cất lên cao gót bước đến. Hai tay nắm lấy hai cánh tay anh, trước khi đặt một chân trèo lên ghế da, cô mới sựng lại.
Đôi mắt thỏ bạch nhìn chiếc ghế da rồi lại nhìn anh, không khỏi nghi hoặc “Được không?”
Chiếc ghế này có thể trụ được không, lỡ như cô trèo lên mà ngã ghế thì sao?
Mạc Đình Quân không cho cô chần chừ nhiều, cô nắm lấy hai cánh tay anh, hai bàn tay anh cũng túm lấy cánh tay của cô, kéo cô bước lên thêm một bước.
Lăng Nhữ Y bị kéo lên, nâng lên gối trèo lên chiếc ghế da, hai gối mở ra ngồi trên hạ thể của Mạc Đình Quân. Chiếc ghế da có phần lung lay khi cô đến, cô túm lấy hai vai anh, khi chiếc ghế yên ổn lại thì cô cũng đã ngồi ngay vị trí cần ngồi.
Mạc Đình Quân ôm lấy cô, hai bàn tay to vuốt ve từ đùi ngọc chạy lên hông nhỏ, mấy ngón tay mân mê làn da mềm mại một cách yêu thích, vờn qua vờn lại trên tấm lưng nhỏ.
Mắt anh hạ xuống, nhìn đôi môi đỏ hồng đang mím lại, hàng mi nhanh động anh nhìn lên mắt cô. Cô bị anh nhìn, có phần ngượng ngùng cụp mi xuống né đi ánh mắt nóng bỏng kia.
Vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa, nếu như có ai đó đi vào thì làm sao aaa?
Cô không dám nghĩ đến diễn cảnh ấy.
Mạc Đình Quân hiện tại không có suy nghĩ nào khác, toàn bộ chú ý và tâm niệm anh đặt ở thân thể xinh đẹp, ở diễm lệ e thẹn trước mắt.
Dù nói gì thì cũng không thể không thừa nhận rằng, Lăng Nhữ Y trên giường vô cùng phù hợp anh. Trải qua mấy lần chạm đã đủ kiểm chứng, anh rất thích cách cô ngượng ngùng lúc trên giường.
Dù đã mấy lần trần truồng cùng anh rồi, cô vẫn có thẹn y như là lần đầu tiên. Tư vị đã phù hợp, hương vị càng mê luyến hơn, càng đặc biệt hơn là đêm qua, khi anh và cô cả hai đều tự nguyện quấn lấy đối phương.
Bầu không khí giữa họ trở nên vô cùng nồng đậm giống hệt như mấy cặp đôi mặn nồng với nhau, khi mà cả hai buông xuống phiền muộn trong lòng chỉ quấn lấy nhau, họ trở nên tình, trở nên nồng không thua kém những cặp đôi yêu nhau.
Bàn tay anh nhẹ chạm lên gò má, ngón tay cái chạm lên chiếc má xinh đẹp xoa nhẹ, dịu dàng như thể đang xoa người yêu. Lăng Nhữ Y nâng mắt nhìn anh, chạm phải ánh mắt đang đăm chiêu của anh, cô lại sụp mi xuống.
Bộ dạng xấu hổ đến chín người này, bạc môi khàn khàn dày đặc tà niệm yêu cầu.
“Hôn tôi.”
“…” Lăng Nhữ Y đảo mắt liếc dọc liếc ngang, tất nhiên vẫn cắm mắt xuống lồng ngực anh, liếc trái hai phải cùng chỉ nhìn thấy lồng ngực rộng rãi của anh.
“Hửm?” Thấy cô không động, Mạc Đình Quân mị lên một tiếng nhắc nhở.
Lăng Nhữ Y mím môi, nâng lên gương mặt nhìn anh, anh hạ bàn tay xuống, hai tay đặt ở hông và đùi ngọc vuốt ve làn da mềm mại chờ đợi. Lăng Nhữ Y chậm rãi hướng mặt đến chỗ anh, tiểu thỏ bạch giảo hoạt mắt chớp khẽ, khi cánh môi gần chạm vào anh, cô lập tức nhắm chặt mắt lại.
Môi đỏ hồng in lên bạc môi được tầm ba giây, gương mặt cô ở nơi anh, anh rít vào một hơi sâu, mùi hương từ tóc, từ người cô tỏ ra làm tê liệt suy nghĩ của Mạc Đình Quân. Lăng Nhữ Y liền lui người, hôn anh xong hai gò má cô càng đỏ hồng, cánh môi mím lại bật ra một hơi thở phào.
Mạc Đình Quân tựa vào ghế, đầu nghiêng nhẹ nhìn cô với gương mặt không bằng lòng.
“Nhữ Y, tôi hôn em như thế nào? Em lại hôn tôi như thế hửm?”
Lăng Nhữ Y bậm lại hai cánh môi đỏ hồng, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, hai gò má đỏ càng thêm đỏ, cô mường tượng hai gò má mình sắp hoá thành hai quả cà chua. Hai bàn tay đặt trên lồng ngực anh túm thành quả nhỏ, cô dịch người nhít lên một chút, buông ra hai quả đấm hướng đến chạm vào gương mặt anh.
Giữ lấy hai bên gò má, anh không có phản ứng nào khác ngoài chờ đợi, Lăng Nhữ Y càng thẹn, nhớ lần nào đó, đến tay cô còn không được chạm. Bây giờ anh lại để cho cô chạm tùy ý, còn yêu cầu cô hôn anh, hmm, một đêm kỳ lạ có thể biến con người ta trở nên kỳ lạ như vậy.
Lăng Nhữ Y nghiêng đầu, môi chạm vào môi anh, cô nhắm chặt mắt, cố gắng nhớ đến lúc anh hôn cô, dựa theo những gì nhớ được từ cách anh hôn cô mà làm. Chỉ là cô rất vụng về hôn mút ở trước miệng anh, trải qua một hồi ngậm mút môi anh, cô không biết phải làm thế nào mới khiến cho anh mở miệng, anh cũng không có phản ứng nào lại, anh thư giản để cho cô oanh tạc làm bừa, bàn tay vuốt ve đùi non eo ngọc, mút nhẹ trên bạc môi, cô mới nâng lên đầu, gương mặt ửng lên có phần ấm ức.
“Anh… Mở miệng…”
Mạc Đình Quân thở ra hơi nóng, trách móc một câu “Có mỗi chuyện hôn cũng làm không được.”
Nói thì vậy, nhưng trêu ghẹo cô một chút cũng đủ khiến phía dưới gào thét, rõ ràng vô dụng mà lại có thể mê người đến đòi mạng, hôn cũng không biết thế mà anh lại hứng cứng cả người.
Mạc Đình Quân nâng lên bàn tay đặt ở sau gáy Nhữ Y, nâng đầu cô ngữa lên, anh cúi mặt xuống hôn lên môi nhỏ. Mút lấy cánh môi dưới liền nhe răng cắn lấy, Lăng Nhữ Y nhíu chặt mày bật ra một âm kháng nghị.
“Hừ…”
Anh vội vàng đẩy lưỡi vào trong, đầu lưỡi tiến vào ấn vào lưỡi mềm bắt đầu cuốn lấy hương vị ngọt ngào thật ưu thích. Anh mút lấy mùi vị ngọt, đưa lưỡi quét vào trong miệng cô, quấn quýt phát ra âm thanh hôn hấp chụt chụt khiến cô càng thêm thẹn, Lăng Nhữ Y bối rối buộc phải há miệng tiếp ứng làm cho hô hấp trở nên khó khăn. Anh thật cuồng loạn hôn lấy hôn để, cô khó khăn hô hấp muốn lui người về một chút nhưng gáy đã bị giữ lại, Nhữ Y càng muốn lui anh càng nâng cao gáy cô ngữa lên tiếp ứng.
“Ưm…”
Cô kháng nghị, vung lên hai đấm nhỏ đập đập vào lồng ngực anh, Mạc Đình Quân ấn vào lưỡi mềm mút lấy cánh môi dưới thêm một chút mới buông ra nụ hôn.
Được buông ra, cô tham lam hít thở, đôi mắt ửng ra hồng hồng. Mạc Đình Quân hạ tay xuống tấm lưng vuốt ve, cúi đầu hôn lên bã vai mảnh khảnh, hôn lên từng tất da tất thịt trên gò bồng căng tròn. Bàn tay vờn lượn ở phía sau, nụ hôn trên gò bồng càng lúc càng cúi thấp, đến áo bra thơm mùi ngọt, tay anh ở phía sau tháo ra khoá áo, bra bung ra Mạc Đình Quân liền hôn lên nụ hoa màu hồng, há miệng ngậm mút.
“…” Lăng Nhữ Y ngữa đầu hít thở không khí được mấy hơi đã bị ngậm lấy một bên nhũ, hai vai nhỏ rút nhẹ, tầm mắt mờ mờ ảo ảo nhìn ở phía trước là cửa phòng làm việc. Khu vực thượng tổng cũng không có nhiều người đi lên, nhưng cũng không ít người tìm tổng giám đốc. Cô không khỏi lo lắng ai đó tìm anh, nhũ hoa bị ngậm, đầu lưỡi vờn hoa ghẹo nụ vẽ vòng tròn lại ấn ấn đầu nụ hoa.
Nhữ Y run lên, cô mím lại môi run run như chú chim nhỏ.
“Anh… Lỡ như… Lỡ như ai đó đi vào thì sao?”
Mạc Đình Quân buông ra nụ hoa bị trêu chọc đến cứng rắn, nó ửng đỏ được nhuộm một lớp bóng loáng kiều mị, anh xoay mặt ngoạm lấy nụ hoa bên kia, bàn tay to bắt lấy đồi nhũ kia bóp thành đủ loại hình thù lạ.
“Anh có nghe em nói không?” Cô mếu mếu, hai vai co rút dữ dội, bàn tay nhỏ níu lấy bàn tay anh đang loạn ở bầu ngực.
Anh cứ xoa, cứ nắn, cứ bóp chặt, bầu ngực cô thực nóng, một bên còn lại thực tê dại bị anh mút chặt, anh cứ hệt như một đứa trẻ khát sữa không thèm nghe cô nói, cứ ngậm lấy một cách mê muội.
Lăng Nhữ Y thở ra hơi nóng rực, cảm giác ngứa ngáy ở giữa hai chân, cô cũng cảm nhận được vị trí mình đang ngồi lên vô cùng nóng, chẳng khác nào cô ngồi trên một lò nung đất.
Anh không đáp lời, cô cứ nhìn cánh cửa mà lo lắng, hai ngực bị ghẹo đến cứng rắn bồn chồn, Lăng Nhữ Y dùng lực đẩy anh ra. Hai tay che lại hai nụ hoa căng cứng, mặt cô đỏ bừng bừng, vừa thẹn vừa ngượng.
“Anh đủ rồi… Anh cũng không phải đứa trẻ.”
Anh chẳng phải đói khát lắm hay sao? Muốn lắm từ sáng sớm đến bây giờ mới được đáp ứng, thế thì sao không mau mau hành sự mà cứ ghẹo cô nga.
Thực xấu hổ.
Mạc Đình Quân liếm môi, ánh mắt đăm đăm vào cô, lần nữa dùng tay đỡ sau lưng cô không cho cô chạy, cúi đầu hôn lên bã vai nhỏ, hôn lên cổ nõn nà, ấn thành mấy vết hôn đỏ hồng, anh hướng mặt hôn lên gò má lại hôn lên cánh môi.
Dừng ở đôi môi hồng, Mặc Đình Quân hít vào hơi thở của cô, anh thật sự thích mùi hương của cô, cảm thán một câu “Em thật thơm.”
“…” Lăng Nhữ Y đặt tay ở ngực anh, hai tay bất giác túm lấy áo sơ mi của anh siết thành nắm đấm nhỏ, trái tim cô sắp điên rồi, sắp loạn mất thôi.
Mặt cô thực nóng, tim thật loạn, sợ rằng anh cũng có thể nghe tiếng đập lùng bùng in ỏi lòng ngực này.
Mạc Đình Quân cúi hôn lên môi, tách mở cánh môi lần nữa tìm vào ngọt ngào yêu thích, bàn tay ở phía dưới tháo ra khuy quần, kéo xuống khoá quần. Phía trên ôm lấy cô hôn mút, phía dưới vừa giải phóng của chính mình, ghế da lắc lư, Lăng Nhữ Y bám lấy hai vai anh vì sợ ngã.
Lôi ra chính mình to lớn thẳng đứng lôi đình trọc trời, anh vẫn không buông ra nụ hôn, hai tay nhấc nhẹ cô lên, vén lớp mỏng mảnh qua một bên, đặt u hoa trước lôi đình thẳng đứng. Lăng Nhữ Y tiếp ứng nụ hôn, cảm giác được anh muốn mang cái kia đi vào, hông tự giác mở rộng thêm một chút, theo phân phối trên hông của anh từ từ ngồi xuống lôi đình trọc trời.
“Ưm… Ư…”
Anh nhẹ nhàng đặt Lăng Nhữ Y ngồi lên gậy to, Mạc Đình Quân cắn lên môi cô, bản thân cũng rên rỉ ra một tiếng cực kì sảng khoái.
Lăng Nhữ Y hôm nay toạ đỉnh, cô sẽ là người di chuyển. Anh buông ra nụ hôn, tựa vào ghế da với ánh mắt dục vọng, bàn tay nắm lấy nụ hoa ngắt nhéo.
“Tự mình động đi…”
“A…” Lăng Nhữ Y thở khẽ, hai gối mở rộng đẩy mông lên lập tức bật ra âm thanh yêu kiều “Aa…”
Cốc cốc cốc.
Lăng Nhữ Y ngay lập tức ngậm miệng nín lại tiếng rên rỉ, thân thể nóng rực bị dội một gáo nước lạnh, cô giật mình thậm chí muốn nhảy xuống ghế mà nâng hai gối lên.
Mạc Đình Quân không cho phép cô rời đi, u hoa muốn phung ra cái gậy to, anh giữ lấy hông cô ấn xuống, bắt nó nuốt trọn lấy anh.
“Ách…”
Mạc Đình Quân xoay ghế da lại, đem Lăng Nhữ Y ôm vào lòng, cô giống như một đứa nhỏ gói trọn vào lòng ngực anh. Ghế da đủ lớn, anh gói cô vào lòng, xoay ghế lại nên người khác cũng sẽ chỉ nhìn thấy lưng ghế.
Cánh cửa mở ra, trưởng bộ quy hoạch mang tập tài liệu đi vào, đứng ở phía cửa cáo báo.
“Đây là tài liệu mà giám đốc cần ạ.”
Lăng Nhữ Y nằm trong ngực anh, đầu cô bốc ra khói đỏ, tim cô đập lùng bùng lùng bùng, nằm trong ngực anh còn nghe thêm nhịp tim cũng đang không được ổn của Mạc Đình Quân, hơn nữa, phía dưới anh ở trong cô càng lúc càng to trướng, u hoa lại càng một nít chặt nhiệt thiết kia.
Lăng Nhữ Y cắn chặt răng, nắm đấm siết chặt áo sơ mi của anh, mặt cô gần như nổ, bụng dưới cồn cào thiết lấy côn gậy kia.
Cô ngứa, khó chịu quá, bức bối quá, cái này là cao trào sắp đến rồi. Nhữ Y mếu máo, cầu mong người kia mau mau đi khỏi, cô sắp không được rồi.
“Đặt trên bàn đi.”
Mạc Đình Quân lại rất thản nhiên nói, Lăng Nhữ Y ngước mặt, hai mắt trừng đỏ, miệng cô bật ra thành hơi gió thều thào.
“Không…”
Anh lại chỉ cười, nụ cười vừa tà vừa nịnh, bàn tay xoa xoa vai nhỏ trấn an cô, cũng mân mê chạm trên lưng ngọc ngà.
Trưởng bộ quy hoạch mang tài liệu đi đến đặt trên bàn, Mạc Đình Quân nghe theo tiếng bước chân và âm thanh đặt tài liệu, anh liền giơ ra bàn tay hất đi.
Đặt tài liệu lên bàn, mắt vô tình chú ý đến chiếc váy đen và chiếc áo sơ mi nằm ngay ngắn một chỗ trên bàn, trưởng bộ hội ý liền quay người đi một mạch ra ngoài tránh làm phiền.
Nghe được tiếng đóng cửa, Mạc Đình Quân chôn vùi lâu trong cô liền như điên như dại cầu lấy, ở trong cô lâu, cô thít thật chặt, u hoa như hàng nghìn cái miệng nhỏ mút lấy hạ thể anh, cửa vừa đóng anh liền hoá thành dâm tặc, nâng lấy hai bên mông đào nhấc lên hạ xuống, thắc lưng thẳng đứng trừu nhập, Lăng Nhữ Y như đứa trẻ mếu máo nấc lên.
“Aa… Anh… Bại hoại…”
Sao có thể… Sao có thể làm như vậy aaa.
Trưởng bộ quy hoạch đi ra ngoài, chuyện Mạc tổng và thư ký Hạ trên dưới công ty ai mà chẳng biết, không ít lần người khác bắt gặp rồi. Hôm nay cũng đến lượt trưởng bộ quy hoạch bắt gặp tận mắt quan hệ mèo mỡ của hai người bọn họ, trưởng bộ lướt qua bàn thư ký đi đến thang máy.
Chờ đợi thang máy mở ra, trưởng bộ đột nhiên kinh ngạc xoay đầu nhìn về quầy bàn cẩm thạch, Hạ Tình ngồi ở khu vực thư ký.
eyJpdiI6IkVFakFWQlZMSnJmSklnd2k1djRyN2c9PSIsInZhbHVlIjoiV0xFb2VTYlI5Vm1DejZxaVlVR204ZXB3ZDVXSkxGcU5seWZrS1FWYjRkb3BmWFwvOU1mQnc0bFc3Um9WWWlMXC84IiwibWFjIjoiZmZmN2Y2ODU5ODA1YjgyMmQ2ZjQyMjkxNGZlMzQ2NGMzZmE5MmY2OTc1MjgxMmUxZjNlZDM2NGVlYjU4OTM3YiJ9eyJpdiI6IjQzWTBMMVg3cmRPOFY1aUtGWnU5bGc9PSIsInZhbHVlIjoiT0JYc2ZkUzBuRk5hTWlSMUZIYlpBWXQ2SkI0eDJJMjNyeFArdXZlUlNTWlpjUE1XeHA4Rmx1MlBqcFdyQWgyaHJxaFhLSWZaUkt5UzVDWnlxVzd0MmNZQmowbkZMVUdGVmlCdE5aXC84K2lLKyswME1aS1p3MVE5eFljNzgzdlgrWjEwTCtYZ3RaQ3FhU1RiVUdHelpld0VsUFpQOGZRcFlBNFBrcUhMN0oyRT0iLCJtYWMiOiJlMDY2NDIzZjg1ZjgzNjJlNWI4MzVhMTgzNDhkYTZlN2YyNzM0OWJkNDU5Mzg4YzA5OWZkZTkwOGQyNzc5MjAwIn0=eyJpdiI6IjBGNExlWjcrVVNnK291ZW5Ib3FZb3c9PSIsInZhbHVlIjoibUJHdm1Sb2EyNUlxRHI0bjRlU0taMmlDQ09DYTA1QXFTQXRrcFcrcmkzNnpHb3d5ZEkyXC8zYmN1STFiQnU1OWYiLCJtYWMiOiI4OTQzMTE5NTkxMDUxMWQwNjZiYzMyNTEzMzA2NTQxODJlYzUxODE5YzNmZDk5Njk1YzI4Nzc0OGFlNGEyNmRjIn0=eyJpdiI6Ik5xMVBCb2QwOE1yQkV3bnpranFET2c9PSIsInZhbHVlIjoid2hiTSttd2NLV2I3blp1bHdQMXIyeVdYZDF0Q1JKSkl2WDJmbFlzajE3N2hvMDd1aHNHSXM3aFhMTmdRV05saW5Id2VVdGN6ZDlWZUVGYVZ6UDIwaXc9PSIsIm1hYyI6ImZhM2ZmOGYwZjEyMDkxMDAyZDU5NzViY2RhYjJmN2YwYWRiNzc4ZjQwNDk3NDNiZGE1ZmM0M2ViNzU1YjNmNGEifQ==eyJpdiI6IlJTcWpRSGswTzZNdDJIUWtSd3c4RlE9PSIsInZhbHVlIjoiTnhnR3J6d0hqTjRWZHdoV01sMjB5bFpYRGtQMjhTRDFZVnlKKzBrY29GeGlITml3bEZGa1NiUnFLUXl6eWh3TyIsIm1hYyI6IjEyZjAzZTFmNDA2OWE3OWNlMGMwZWIxYjY0OWFlZDg0MDBjNDYyZGUyYWI0OTkxZGQ2MWE5MzM4M2ZkOWM5MWIifQ==eyJpdiI6Ilg2cnpwWlgrbzhkc0RLQ21Iemt5SFE9PSIsInZhbHVlIjoidnRTemxvUmJDTEtHRUkwSkVDOWUxZmtBK1RRZUpYUFVcL3lXXC9PSlVnWHNaTjdHNnFVUTBUMnBZSGxLdDdjaW44XC9NMGs5UkhQalZUcDNSUXhRMm9FZElWbzRJK0M1TmNOU2NVajlwNEJJYkFwZ3Fta1BlSUJYUzFMSkJhc1wvVUVoZ2hRbnJcL2J5Z2dhRzJ1SkxzY3RmdHc9PSIsIm1hYyI6ImNmOGI0Y2E4ZDc0YWYwNTA0M2I5ODFlZWQyOGY2NGJlMWJhYmZiMzdiMzM5MzU3ZDUxMjdkN2VjY2FiMWFjNWEifQ==eyJpdiI6InBQbE9wZU03a29mOWhYMXVXQm00ZUE9PSIsInZhbHVlIjoiRk1wbXBvdHp3Q0ZJQVdMc2dzS1BNWXJQbTZCckt1SW9uSm0zc0d4ZFc3alo5ZVRDeGZ1TEwrODhPb0ViMk93ciIsIm1hYyI6IjYzMjk4YWEwMmVjMzE1YjZjYzQ4YjZjZDE0OTNlODMxYzM4N2JiMmY5MTAwY2ZiY2Y4ZDU1MDBjZWE2YmY5NDYifQ==eyJpdiI6Ik1QUVJSOGI2b3BZQTJFaStMVWM3SVE9PSIsInZhbHVlIjoiNGErSW5oTUNuUW41T2Izc3dtclFCXC92Szl1dUVnaDA2dU11aTJLd2ZOYVVCNnBuMGUwTFlsUjlmSkNyUmp4SG9hVElGTjJrekJPVXpiQXBsOHVZR0JKbWVhbTZZMmRheTY5T3MxR2U2WXRrMTdIb1JWUVwvbHFzYmswTGtETzRDMHJWWXhJbFo1bVRlRzUrUmx2ajkxcFFOZWE0a1NTaVhlTEpHYVpFcnY0UmQ0SkROQ0dmY0hzdGliUFpOTmdCZHhwK1NJd01kNWIyU2xWVXdNMHg5WG9ZaFQ2QStYZ3MyU0JTYTdSdGFORE9ZPSIsIm1hYyI6ImQ3MTQwODc2ZjkxYzU3MzYzNDk3NDc4ODBkNjlhNjk1ZDI0MmNlODllMmFhZTIxODg5ZmE5ZDQ0NDRkYjA0ZTkifQ==eyJpdiI6Ilpudys5V3hcL0oyV2FsTk9DaWxuSklnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRFREZxUnZXeDg1N2dlQis2RG9cL1ZYOTFUR0w0b3l6VE1YRGhQYVByK1hNTUdYMURBbDJDaWN4NGRFYjI5TEYyIiwibWFjIjoiOGVmZjUxOTRjNGI4NzNmZmZiYTExNTA1NjAxNGNjNGY1NjNkMmM0NDI1ZGFiYzg0ODY3MWJiZTA0NmM5MDIxYyJ9eyJpdiI6Im1TdWlYbUpBMTMyVDBWMWtDdUx0dWc9PSIsInZhbHVlIjoibUtqNHZBSW5lVmZHNW1scnJ5ZDhBNGpCK1wveXpweDgzY3Q1VDZac1JUZ1dMdmpxN282T3ZkOTJjblhFaURXXC96STVudVNDMENnYTI5eTE3U2g5Wlh2TFozSmdSMUFkc0FGdEJDTU1mV3lVVUxCXC85MVh2R2dhclBIQUNkTzUxRHdrMFluQm15Qit1dnl6QVBoREk0T0VnPT0iLCJtYWMiOiI2YWY2OTE5YzAxMzViY2NhODJhY2U4NDgwZjkzNDEzMjc4NTI3NzBhNThmZmNlYjJjNGIwZGVkZGI4ZDUwYTkxIn0=eyJpdiI6IlVGVkpqbXNlVG5OU1ptQzNuQ2dcL2JnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFOZkpZY1RuS21VK0pnS1NcL1pvUDAxTU9iclhhV0ZEUUlXbCtjUFlPMXNHVytnUytITWVOdWhuTCtEdHJzaFBHIiwibWFjIjoiYWE1MWFkZWFmMGNiYWJkYzhlNDBkZWRmYTE0NDVmOTVhODgwNGQyZDQ0MGRiN2VhZmIwMTI2NzQ5ZmMzYWM3YiJ9eyJpdiI6ImRmRGRiZ09sMDFwZ2plU1AwYmxDdmc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9NYXdaaFJtVThEZTE1RkN1QVF3TzJYMlRyaHlJVlduSGVadWxxbVFUZFdGRXhyOWVPUEVPUjVuNG5qVm03Qjkrc2M2enRRNHZvUGlhT1o5Nm83Nmd3PT0iLCJtYWMiOiI0MGIxOGM5MGMwY2FhODMxMzA3YWE2YTVmNjY3YmU4MDE1YTUwZDFiM2M2MmE1M2FiODBmZDcxYjg5Mzg5YTA1In0=