Chiến thần vĩ đại nhất - Chương 673
Đọc truyện Chiến thần vĩ đại nhất Chương 673 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chiến Thần Vĩ Đại Nhất – Chương 673 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chiến Thần Vĩ Đại Nhất – Tần Trạm Truyện Full tác giả: Dũng mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 673
“Thưa gia chủ! Trước kia trong giới luyện được không có nhân vật tên Tần Trạm này, chúng tôi cũng cần tốn một khoảng thời gian để điều tra chứ!” Cấp dưới đau khổ nói.
“Bây giờ chúng tôi đã điều tra ra, người này là người Việt Nam, cũng là người đứng đầu phủ Dược Thần, có môn phải là Tân Môn, còn có
Tên cấp dưới này còn chưa nói xong đã bị gia chủ nhà họ Trịnh dùng một tay đánh bay ra. Sau đó ông ta lại bóp cổ anh ta và kéo lên. Khuôn mặt gia chủ nhà họ Trịnh đỏ lử, cắn răng nghiến lợi nói: “Trong mắt nhà họ Trịnh chỉ có thể giới ẩn, một tên dân thường ở bên ngoài thì ông đây không cần biết cậu ta có thể lực như thế nào, có thân phận chó má gì đó. Tôi chỉ cần biết cậu ta ở đâu, tìm tới cậu ta sau đó giết chết cậu ta!”
Cấp dưới bị siết cổ đến mức nghẹt thở, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể không ngừng run bần bật. Lúc đầu, tính tình gia chủ nhà họ Trịnh rất bình tĩnh, chưa bao giờ nóng nảy như vậy, bây giờ lại vì Tân Trạm mà tính tình thay đổi rất lớn.
“Thưa gia chủ! Có tin tốt đây. Cũng may là vào lúc này có một cấp dưới chạy vào.
“Người của chúng ta đã phát hiện Tân Trạm. Gia chủ nhà họ
Trịnh vừa nghe xong đã thả người đàn ông kia ra và nói: “Ở đâu?”
“Tôi vừa điều tra ra, anh ta lên máy bay về Việt Nam rồi.”
“Muốn chạy à?” Sắc mặt của gia chủ nhà họ Trịnh trở nên tối tăm và hung dữ “Ông đây phải đến Việt Nam giết cậu ta “Xin gia chủ đừng xúc động. Hai tên cấp dưới đều sợ hãi hỗ lên.
“Ở Việt Nam, thể lực của Tân Trạm rất lớn, thậm chí còn có quan hệ không tầm thường với Ban an ninh, nếu như chúng ta tùy tiện ra tay, dù không đánh giết cũng chỉ sợ sẽ làm bên phía Việt Nam hoặc nhà họ Khương tức giận.
“Cậu nói vậy cũng đúng.” Đôi mất gia chủ nhà họ Trịnh đảo một vòng, mặc dù trong lòng ông ta đang nóng như lửa đốt nhưng ông ta vẫn chưa mất lý trí. Phải liên lạc với những người kia, để bọn họ xử lý Tân Trạm
Tại Việt Nam, Tân Trạm đang đứng trước cửa Tân Môn, anh thở phảo một hơi, rốt cuộc cũng về đến nơi rồi. Lần này anh đã đi châu Âu trong một thời gian khá dài, cũng may thu hoạch được kha khá.
Cất bước đi vào Tân Môn, Tân Trạm không có quấy rầy các đệ tử khác mà là cố ý ẩn giấu thân mình rồi cẩn thận quan sát. Sau đó anh phát hiện, mới mấy ngày không gặp mà cả tinh thần lần khí chất của đệ tử trong Tần Môn đều thay đổi rất nhiều. Sau khi có mười tám vị Võ tông kia gia nhập, đệ tử Tần Môn đã được chỉ dạy rất nhiều, cung cấp đầy đủ đan dược, rất nhiều đệ tử đã thăng tiến lên Đại tông sư, thậm chí là Võ tông.
Tần Trạm lại đi vào trong, phát hiện Hứa Bắc Xuyên và Mặt Theo cũng đang tập luyện vô cùng chăm chỉ. Nhất là có sự giúp đỡ của Cổ Thụ Tiên Thiên, hai người đã nhanh chóng tiến bộ, sắp thăng lên bậc Võ tông. Tần Trạm không khỏi âm thầm gật “Ai đấy?” Âm Thuần đang tu luyện đột nhiên mở to mắt. Tân Trạm bị phát hiện nên cũng để lộ thân mình, Âm Thuần lập tức nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Chào sư phụ Hứa Bắc Xuyên và Mặt Seo nhìn thấy Tần Trạm cũng rất vui vẻ mà chạy tới.
“Tôi có hai viên Tiểu Độ Kiếp Đan, đợi đến lúc các cậu đột phá lên Võ tông thì có thể sử dụng, đề phòng đột phá cảnh giới thất bại.
Tần Trạm giao hai viên đạn dược cho hai đồ đệ. Hai người Hứa Bắc Xuyên đều vô cùng vui mừng. Âm Thuần đứng một bên thấy thế cũng hơi ghen tị.
“Này Tân Trạm! Lúc nào cũng giúp tôi tìm ít đồ tốt đi. Âm
Thuần chờ hai người Hứa Bắc Xuyên đi rồi mới đi qua hỏi.
“Cậu muốn thứ gì?” Tân Trạm nói, “Tìm giúp tôi một cái xác” Âm Thuần nói bằng giọng điệu tối tăm. nói.
“Không phải cậu vừa có được cải xác mới sao?” Tần Trạm “Cơ thể này quả rác rưởi, chỉ có thể giúp tôi khôi phục tu vi đến Đại võ tông chứ rất khó tiến thêm một bước nữa. Âm
Thuần hơi buồn bực.
Lúc ấy mình bị nhốt quá lâu rồi, vừa phát hiện được cái xác tốt một chút thì không nên nổi xúc động. Nhưng càng ngày tu vi của Tần Trạm càng cao, anh ta thấy thân xác này càng ngày càng vô dụng.
“Đại võ tông thì không được rồi, thể tìm cho cậu một thi thể Hóa cảnh được không?” Tần Trạm nói.
“Vậy thì tốt quá!” Âm Thuần vui mừng: “Ở đâu?”
“Thế giới ẩn có đó, cậu tự đi tìm đi.” Tần Trạm trả lời.
“Nếu tôi đánh thắng được thì tôi đâu còn đứng đây. Âm
Thuần tức giận.
“Nhưng cũng không phải không có cách.” Tần Trạm suy nghĩ một chút. Trong vòng nửa năm tới, các bị cảnh sẽ liên tục mở ra, vậy chắc chắn sẽ có Thánh tử hoặc thậm chí là Trưởng lão ngã xuống.
Nếu như Âm Thuần chiếm được thân xác của Thánh tử thế giới ẩn, có thể làm gián điệp cho mình thì đúng là kích thích.
“Cậu có dám lấy cơ thể của Thánh tử không?” Tần Trạm hỏi.
“Sợ đ*o gì, cơ thể của gia chủ thế giới ẩn tôi còn dám lấy nữa là” Âm Thuần kiêu ngạo nói.
“Vậy thì được, chờ tin tức của tôi đi.” Tần Trạm vỗ vỗ bả vai của Âm Thuần
Nếu đúng là phải vào bí cảnh, ngoại trừ Diệp Thành, chắc hần thủ đoạn của tên Âm Thuần này có thể giúp ích rất nhiều cho anh.
Lúc về đến phòng, Tân Trạm đi qua chào hỏi: “Mẹ!
Phương Hiểu Điệp đã nhảy xuống và chạy tới trước.
“Tân Trạm! Anh đã xin chữ ký của Sở Hành Viên giúp em chưa?”
“Chưa!” Tân Trạm nói.
“Anh không giữ lời hứa gì cả!” Phương Hiểu Điệp thật sự tức giận.
“Cô ta đã đồng ý vài hôm nữa đến Tân Môn chơi rồi, đến lúc đó thì đừng nói là kí tên hay chụp ảnh chung, em quay video luôn cũng được.” Tần Trạm nói.
“Thật chứ!” Phương Hiểu Điệp lập tức chuyển giận thành vui.
“Trạm về rồi đấy à.” Châu Cẩm cũng tươi cười đi tới.
“Mẹ à! Lần này con đã tìm được rất nhiều linh dược, con muốn đưa mẹ tới phủ Dược Thần
Tần Trạm tràn ngập tự tin, bên trong không gian chứa đồ có nhiều linh dược và dược vương như vậy, anh không tin không trị được hết bệnh cho mẹ mình. Châu Cẩm không có bất kỳ ý kiến nào về điều này, chỉ là đau lòng xoa xoa mái tóc Tần Trạm. Để Mặt Thẹo ở lại giữ nhà, Tân Trạm đưa Châu Cẩm và Hứa Bắc Xuyên đi về phía phủ Dược Thần.
Bước vào trong phủ, Tân Trạm sắp xếp cho mẹ ở lại, sau đó chạy đi tìm Khương Mạch Liên. Không biết Dư Quỳnh Nhiên nghe tin từ đầu, mặt mày hớn hở chạy đến chỗ Châu Cẩm: “Bà thông gia! Bà đã tới rồi.”
“Bà là mẹ của Tô Uyên ư?” Châu Cẩm ngạc nhiên nói. Tần Trạm đã từng kể về chuyện của Tô Uyên cho Châu Cẩm nghe, cho nên trong lòng Châu Cẩm đã sớm xem Tô Uyên như con dâu của mình.
“À không phải.” Dư Quỳnh Nhiên hơi xấu hổ, vừa cười vừa nói: “Tôi là mẹ của Lâm Khinh Thiền “À..” Sắc mặt Châu Cẩm lập tức trở nên lạnh nhạt.
“Thì ra là thông gia cũ “Ha ha… Bà thông gia khách khí quả”
Dư Quỳnh Nhiên tỏ ra thân thiết, cười nói: “Dù con trai bà đã ly hôn với con gái tôi, nhưng một ngày làm vợ chồng thì tình nghĩa còn trăm năm, mối quan hệ thân thiết này vẫn còn chứ.”
Tin tức của Dư Quỳnh Nhiên rất nhạy bén, bà ta biết Tân Trạm có sản nghiệp lớn như vậy ở Việt Nam, trong lòng vô cùng hối hận, dự định lần này giải quyết luôn Châu Cẩm, thử để hai người kia quay lại với nhau.
“Khinh Thiền! Mau tới ra mắt mẹ chồng đi. Dư Quỳnh Nhiên vảy tay một cái, Lâm Khinh Thiền không hài lòng nhưng vẫn đi tói.
“Cái này thì tôi không dám nhận đâu. Châu Cẩm lập tức tránh qua một bên. Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Khinh Thiền đỏ bừng lên. Châu Cẩm lắc đầu nói: “Nếu cô đã biết một ngày làm vợ chồng, tình nghĩa còn trăm năm, vậy cô và Tân Trạm đã kết hôn ba năm, tình nghĩa đã sâu nặng như núi, vì sao còn vứt bỏ nó? Bây giờ muốn hối hận thì đã muộn rồi. Thật sự xin lỗi cô, tôi cho là giữa chúng ta đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa rồi.”
Nói xong, Châu Cẩm lập tức định đóng cửa. Dư Quỳnh Nhiên vội tranh thủ thời gian giữ chặt cửa và nói: “Bà thông gia à! Bà đừng vậy mà, tôi biết Tân Trạm vẫn còn tình cảm với Khinh Thiền, chúng ta nói chuyện thêm một chút nữa đi.
Sức lực của Dư Quỳnh Nhiên rất lớn, Châu Cẩm lại không có tu vi, lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo, Châu Cẩm bị đẩy ngược trở lại, suýt nữa thì ngã. Cũng may Lâm Tuyết Trinh nghe tiếng ồn nên chạy đến, vừa vặn thấy cảnh này nên vội vàng đỡ lấy Châu Cẩm. Dư Quỳnh Nhiên thấy mình suýt nữa đã gặp rắc rối, sắc mặt trở nên tái nhợt, tranh thủ thời gian kéo Lâm Khinh Thiền bỏ chạy.