Chiến thần tu la - Chương 298
Đọc truyện Chiến thần tu la Chương 298 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chiến thần Tu La – Chương 298 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chiến thần Tu La – Giang Nghĩa (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Tuân mệnh!!”
Sở Lạc Đồng hét lên một tiếng, kích động đến mức suýt nữa không cúi chào.
Hôm nay áp lực và động lực mà Giang Nghĩa tạo ra cho anh ta chính là thứ mà cả đời này anh ta chưa từng chạm đến, nhất định phải tập trung 200% tinh thần.
Anh ta vội vàng rời khỏi phòng làm việc, đi chuẩn bị bản thảo dẫn chương trình của đêm nay.
Trình Đan Đình bất lực day trán, có chít lo lắng nói: “Haiz, bây giờ để Sở Lạc Đồng làm người dẫn chính, chuyện này cũng chỉ có anh mới làm ra được.”
“Giang tổng, nếu như đêm nay bị làm hỏng, anh không thể đổ trách nhiệm lên người tôi.”
Giang Nghĩa cười, không lên tiếng.
Cùng lúc này.
Bên này Phương Tân Minh vừa lỡ hẹn với giải trí Ức Châu, lập tức quay đầu đến giải trí Bách Khoa.
Đến phòng làm việc của chủ tịch, nhìn thấy Bách Niên.
Vừa gặp mặt, Phương Tân Minh đã mặt mày hớn hở nói: “Bách tổng, tôi đã làm theo những gì mà ông nói, quả nhiên giống như ông dự đoán, tính tình của Giang Nghĩa rất ngang ngược, nói gì anh ta cũng không đồng ý tiền thù lao là 15 tỷ.”
Bách Niên gật đầu.
“Đương nhiên rồi, khoảng thời gian này tôi tiếp xúc với anh ta, có thể nhìn ra Giang Nghĩa là một người vô cùng coi trọng thể diện, chắc chắn sẽ không chịu thua kém người khác.”
Phương Tân Minh cười híp cả mắt nói: “Bách tổng, bây giờ tôi đã bội ước với giải trí Ức Châu, theo như hợp đồng tôi có thể phải bồi thường cho bọn họ 1,8 tỷ, bên ông xem xem lúc nào có thể kết toán tiền cho tôi, trách cho đến lúc đó tôi vẫn không trả được cho bên kia.”
Bách Niên cười haha: “Thế nào, đường đường là lão đại trong giới dẫn chương trình, mà không có lấy 1,8 tỷ?”
Phương Tân Minh ngượng ngùng gãi đầu: “Đây không phải là do gần đây bị ngứa tay nên đã đánh bạc hai lần sao? Bây giờ trên người không còn mấy đồng, bên ngoài vẫn còn nợ mấy tỷ nữa. Bách tổng, ông đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi bội ước với giải trí Ức Châu, ông sẽ cho tôi 9 tỷ tiền thù lao, tôi đang đợi số tiền này để cứu mạng mình.”
Bách Niên không nói gì.
Trong phòng yên tĩnh một cách khác thường, bầu không khí trở nên khá kỳ lạ.
Hoa Tưởng Dung ngồi vắt chân, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhìn vào móng tay của mình.
Cứ như vậy kéo dài gần một phút, Phương Tân Minh sốt ruột hỏi: “Bách tổng, bây giờ rốt cuộc ông có ý gì? Ông đừng im lặng, khiến tối rất sợ hãi.”
Bách Niên rất vui.
Ông ta giả điếc nói: “Phương Tân Minh, tôi có đồng ý với anh chuyện 9 tỷ sao?”
Cái này….
Phương Tân Minh là kẻ lõi đời, vừa nghe thấy câu này là biết đối phương muốn làm gì.
Qua cầu rút ván?
Kéo quần lên là không nhận nợ?
Anh ta có chút tức giận nói: “Bách tổng, ông không thể làm việc như vậy được, rõ ràng ông đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi bội ước, ông sẽ cho tôi 9 tỷ, sao có thể nói mà không giữ lời chứ?”