Chiến thần sở khanh - Chương 81
Đọc truyện Chiến thần sở khanh Chương 81 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chiến Thần Sở Khanh – Chương 81 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chiến Thần Sở Khanh – Tần Hạo (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Ha ha!”
Triệu Tứ Hải bật cười thành tiếng, ngoài mặt thì cười đấy nhưng trong lòng lại cao thâm khó lường. Trong ánh mắt hắn nhìn Vương Tú Quân dường như có ẩn ý gì khác. Hắn đột nhiên nói: “Tú Quân, cháu có bạn trai từ bao giờ thế? Đến chú Tứ của cháu cũng không biết!”
Vương Tú Quân bỗng chốc cảm thấy vô cùng ngại ngùng, đang nghĩ xem phải giải thích thế nào thì Tần Hạo đã cướp lời: “Nửa tiếng trước!”
Tất cả mọi người trong phòng đều thần người ra một lát, ai nấy đều nhìn cặp “tình nhân” này với vẻ rất khó hiểu. Họ đều cho rằng lời nói của Tần Hạo không hề đáng tin chút nào.
Vương Tú Quân cắn chặt răng, cố gắng không lên tiếng. Lúc này trong lòng cô cảm xúc vô cùng hỗn loạn nên không thể nảy ra ý tưởng nào hợp lí, nhưng thực sự cô rất muốn đứng dậy cho Tần Hạo một bạt tai.
Nhưng vừa nghĩ đến việc nếu mình trở mặt trước thì Tần Hạo sẽ thực sự gặp nguy hiểm thì cô lại bắt đầu do dự.
Sự do dự, sự không phủ nhận đó đã đồng nghĩa với việc thầm thừa nhận.
Nhưng trong tiềm thức, Vương Tú Quân lại có một chút gì đó như là âm thầm mừng rỡ.
Triệu Tứ Hải càng cười to hơn, một lúc lâu sau mới dừng lại. Hắn nói: “Quả đúng là Trường Giang sóng sau đẩy sóng trước, vạn sự biến hóa khôn lường! Tú Quân, bạn trai cháu quả không phải là một người bình thường!”
Tần Hạo nhún vai đáp: “Đúng vậy! Cô ấy toàn mắng tôi không phải người mà là thú vật!”
“Hả?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Chỉ có Tần Hạo cười ha ha rồi nói tiếp: “Thường là những lúc chúng tôi lên giường với nhau!”
“Ách…”
Tất cả mọi người dường như đều hóa đá ngay tại chỗ.
Gương mặt xinh đẹp của Vương Tú Quân đỏ lựng lên, cô không thể nhẫn nhịn được nữa. Vương Tú Quân đẩy mạnh Tần Hạo ra, giơ tay lên cho Tần Hạo một cái tát.
Tên khốn này đúng là vô liêm sỉ, những lời như vậy mà cũng nói ra được.
Chỉ tiếc rằng cú tát này bị trượt. Tần Hạo nắm chặt lấy cổ tay của Tú Quân, cô có cố gắng giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Tần Hạo tỏ vẻ nghiêm chỉnh nói: “Đang có người ngoài mà! Nếu muốn tát thì về nhà hẵng tát anh. Có cả roi da, nến sáp rồi thì chuyện gì cũng dễ nói!”
“Vô sỉ, sao anh lại khốn nạn như vậy!”
Vương Tú Quân xấu hổ đến nỗi không biết trốn vào đâu, hận một nỗi không thể băm tên khốn này ra thành trăm ngàn mảnh.
Triệu Tứ Hải ngồi bên cạnh chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mẹ nó, đây nào có phải gặp mặt đàm phán gì, rõ ràng là tới chứng kiến hai người này nói chuyện ái ân mà. Lúc này Triệu Tứ Hải muốn cười cũng cười không nổi.
“Được rồi, được rồi, chuyện của hai đứa thì tự về nhà mà giải quyết. Bây giờ chúng ta bàn chuyện chính đi!”
Triệu Tứ Hải gạt những suy nghĩ kia sang một bên, lấy lại vẻ ung dung tự tại vốn có. Hiện giờ thực sự hắn không thể nào xem tiếp màn kịch này nữa nên không thể không mở miệng để vào đề!
Lúc này Tần Hạo và Vương Tú Quân vẫn đang tranh chấp với nhau, hai người bọn họ đang ôm chặt lấy nhau. Không phải Vương Tú Quân tình nguyện ôm Tần Hạo mà vì bị Tần Hạo ôm cứng, không cách nào thoát ra được. Dù cô có muốn thoát ra cũng không thoát ra được.
Tần Hạo thuận miệng nói: “Chúng ta thì có việc gì chứ? Không phải ông Tứ mời tôi đến uống rượu sao?”
Triệu Tứ Hải dường như cũng hết cách với tên vô lại này, nhưng mối quan hệ giữa Tú Quân và tên khốn này cũng khiến hắn đắn đo ít nhiều.
Nhưng Tiểu Tống đang ngồi bên cạnh ông Tứ thì lại không đắn đo nhiều như vậy. Anh ta rút súng ra, ngắm thẳng vào đầu Tần Hạo.
Trong chớp mắt, cả căn phòng im cho đến độ nghe kim rơi. Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát nét mặt Tần Hạo.
Tần Hạo vẫn cười he he nhìn Vương Tú Quân, dùng tay bóp bóp gương mặt cô, nói: “Tươi non làm sao, trơn nhẵn làm sao!”
Họng súng đen ngòm đang nhắm thẳng vào đầu mình mà Tần Hạo vẫn còn tâm trạng nói mấy câu này. Ngay cả Vương Tú Quân cũng bị dọa cho thất thần, không để ý đến việc Tần Hạo đang trêu chọc mình nữa.
“Mày câm miệng cho tao!”, Tiểu Tống phẫn nộ gầm lên.
Người đàn ông uống trà mười mấy năm mà vẫn thích uống rượu nhất này tính nóng như lửa, trước nay chưa từng biết nhẫn nhịn là cái gì. Hơn nữa, người đó cũng không cần thiết phải nhẫn nhịn.
Đương nhiên, gặp phải người như Tần Hạo cũng chẳng mấy ai nhịn cho nổi, cho dù là người vốn bình tĩnh điềm đạm như ông Tứ cũng không chịu nổi.
Tần Hạo thì xem như gió thoảng qua tai, cười hi hi nói với Vương Tú Quân: “Bảo bối, để anh kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé. Trước đây có một người, ông ấy nuôi một con chó. Con chó này lại có một con chó con. Chó con tính tình cổ quái, cứ gặp người là sủa gâu gâu, sủa như điên không chịu dừng lại. Nếu không sủa thì nó sẽ đực mặt ra nằm ở đó. Cho nên, người ta đặt tên cho con chó này là ‘chó ngu’.
Vương Tú Quân bối rối một hồi, cô nhất thời không thể hiểu nổi câu chuyện này có cái khỉ gió gì buồn cười. Nhưng lúc này, thấy nét mặt giận tím người của Tiểu Tống, cô bỗng chốc hiểu ra.
Câu chuyện cười này cũng thật là ác, Tần Hạo dám âm thầm mắng Tiểu Tống là chó con, đến cả Triệu Tứ Hải cũng bị anh ấy gọi là chó!
“Tên khốn nạn này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Trước mặt bao nhiêu người dám mắng chửi Tiểu Tống và Triệu Tứ Hải. Lần này thì toang thật rồi, đến cô cũng không bảo vệ anh được nữa!”, Vương Tú Quân lộ rõ vẻ lo lắng.
Tiểu Tống thì không thể nhịn nổi nữa, tên khốn Tần Hạo này đúng là không coi ai ra gì.
Mặc kệ việc bắn Tần Hạo sẽ phải lĩnh hậu quả gì!
Mặc kệ quan hệ giữa Tần Hạo và Vương Tú Quân là gì!
Gương mặt hung tợn của Tiểu Tống bỗng chốc trở nên vô cùng âm hiểm. Anh ta chĩa súng vào cái chân đang gác lên bàn trà của Tần Hạo rồi nổ súng!
Nhưng muộn rồi!
Tần Hạo đến nhìn cũng không thèm nhìn, nhưng trong khoảnh khắc đó, cái chân gác trên bàn trà của anh đột nhiên đá vào tay của Tiểu Tống. Cú đá nhìn như chỉ vô tình mà thôi, nhưng tốc độ kinh hoàng, dùng lực rất mạnh.
Khẩu súng trong tay Tiểu Tống bị đá bay lên không trung, dọa tất cả mọi người ở đó mặt mày biến sắc.
Tiểu Tống vô cùng kinh ngạc, nhưng không hổ danh là người thân cận bên cạnh Triệu Tứ Hải, anh ta phản ứng lại rất nhanh. Tiểu Tống nhảy lên cao đón lấy khẩu súng.
Nhưng không ngờ, Tần Hạo lại đá thêm một cú trúng ngay bụng anh ta. Lực đá vô cùng mạnh từ chân Tần Hạo khiến Tiểu Tống bay luôn ra ngoài.
‘Rầm’ một tiếng, cả người Tiểu Tống đập mạnh vào bức tường, mạnh tới nỗi bức tường rung lên còn Tiểu Tống thì ôm bụng, cố gắng chống đỡ để không ngã xuống. Anh ta nhìn chằm chằm Tần Hạo.
Khẩu súng rơi xuống, rơi vào tay Tần Hạo. Anh cầm khẩu súng nhắm thẳng vào Tiểu Tống.
“Xem ra anh nghe không hiểu câu chuyện cười tôi vừa kể. ‘Chó ngu’ nghĩa là gì chắc anh cũng không hiểu?”
Trên mặt Tần Hạo phảng phất ý cười nhàn nhạt. Thấy mọi người đều chết lặng, bỗng chốc anh cảm thấy chẳng còn gì thú vị nên quay đầu lại cười với Vương Tú Quân, hỏi: “Em nghe có hiểu không?”
“Hả? Anh có ý gì?”, Vương Tú Quân nào còn tâm trạng mà quan tâm đến câu chuyện cười ngớ ngẩn kia.
Lúc nãy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào khẩu súng, không ai dám ho he gì. Làm gì có ai có tâm trạng mà phân tích câu chuyện cười dở tệ kia cơ chứ?
“Dù gì cũng là sinh viên đại học, công sức học Tiếng Anh mười mấy năm coi như bỏ phí. Không phải em đi cửa sau để được lên lớp đấy chứ?”
Tần Hạo khinh bỉ nhìn đám người trong phòng.
Trong căn phòng đó ngoài Tần Hạo, Vương Tú Quân, Triệu Tứ Hải và Tiểu Tống còn có bốn người khác cũng là thuộc hạ của ông Tứ. Bọn họ đứng cách đó khá xa, hai người giữ cửa, hai người đứng ở góc.
Vương Tú Quân tức đến nỗi hận không thể dần cho tên khốn này một trận, nhưng rồi cô ép bản thân phải nhẫn nhịn.
Tần Hạo lấy súng ngắm vào một trong hai người gác cổng, hỏi: “Biết ‘chó đực (gou dai)’ là gì không, anh dịch đi tôi xem nào!”
“Cái đó… là… ‘go die’, nghĩa là ‘chết đi’!”
Người đó lắp bắp trả lời, vừa sợ chọc giận ông nội này, vừa sợ ông Tứ không vui. Anh ta trộm nhìn ông Tứ nhưng may mà, ông Tứ không hề có ý trách tội anh ta.
Tần Hạo mỉm cười nói: “Nghe rõ chưa, đến anh ta còn biết, còn anh thì sao?”
Họng súng lại chĩa vào một người khác!
Người đó vội vàng nói: “Tôi biết, tôi biết, là ‘go die’, có nghĩa là ‘đi chết đi’!”
Hai người trong góc phòng.
“Tôi biết, tôi biết!”
“Nghĩa là ‘chết đi’!”
Sau cùng, Tần Hạo lại chĩa súng vào Tiểu Tống, nói: “Thấy chưa, bọn họ đều biết, chỉ có anh là không biết. Xem ra, anh chính là người đáng chết ở đây rồi!”