Chiến thần ở rể - Chương 712
Đọc truyện Chiến thần ở rể Chương 712 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chiến thần ở rể – Chương 712 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Chiến thần ở rể – Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (Truyện full tác giả: Tiếu Tiếu) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 712: Chuyện cũ như mây khói
Dứt lời, cô ta rất tự nhiên ôm tay Dương Thanh giới thiệu: “Anh ta là một người bạn của em, Mạc Đông Húc”.
“Chào anh, tôi là Mạc Đông Húc!”, anh ta khẽ mỉm cười, duỗi tay phải ra.
Dương Thanh đang định bắt tay thì bị Tống Hoa Nhã ngăn lại, lạnh lùng nói: “Không phải anh từng nói không bao giờ bắt tay với đàn ông sao?”
Dương Thanh chớp mắt nghĩ, mình từng nói vậy thật sao?
Nhưng anh cũng hiểu ý của Tống Hoa Nhã, cô ta không muốn anh bắt tay với Mạc Đông Húc.
“Xin lỗi, vợ tôi có bệnh thích sạch sẽ”, Dương Thanh cười nói.
Mạc Đông Húc sửng sốt hồi lâu mới phát hiện Dương Thanh đang chê tay mình bẩn.
Nhưng anh ta được giáo dục rất tốt, không hề tỏ ra tức giận, vẫn duy trì thái độ lịch sự, cười đáp: “Bạn tôi đang đợi, gặp lại sau!”
Nói xong, anh ta lập tức dẫn Tôn Mỹ Quyên rời đi.
“Anh đẹp trai cho tôi một chai rượu mạnh nhất ở chỗ các anh”.
Mạc Đông Húc vừa đi, Tống Hoa Nhã liền nói với người phục vụ ở gần đó.
Rõ ràng tâm trạng hiện giờ của cô ta rất không tốt vì chàng trai vừa nãy.
Tuy Dương Thanh không biết quan hệ của hai người là gì nhưng vừa rồi dường như Tống Hoa Nhã vẫn luôn nghĩ Mạc Đông Húc đã chết.
Lúc Tống Hoa Nhã nghe thấy anh ta nói đã kết hôn thì tâm trạng suy sụp hẳn.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới một chai Brandy.
Tống Hoa Nhã tự rót cho mình một ly đầy rồi uống cạn.
“Khụ khụ khụ…”
Rõ ràng cô ta không thường xuyên uống rượu, mới uống một ly đã ho khan, nước mắt ứa ra.
“Uống chậm thôi!”, Dương Thanh vội vàng nói, đứng dậy vỗ lưng giúp cô ta.
Một lúc sau, Tống Hoa Nhã mới bình thường lại, trên mặt lại giàn giụa nước mắt.
“Em đi vệ sinh đã!”
Dương Thanh chưa kịp đáp lời, cô ta đã cuống quít chạy đi.
Dương Thanh thở dài. Mặc dù không biết cụ thể giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhưng anh có thể đoán được chút ít.
Chừng mười phút sau, Tống Hoa Nhã mới trở lại, rõ ràng đã rửa mặt, lớp trang điểm mờ đi nhiều nhưng vẫn không giấu được gương mặt tinh xảo của cô ta.
“Thực ra anh ta là bạn trai cũ của em!”
Tống Hoa Nhã đột nhiên lên tiếng.
Dương Thanh không hề ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu.
Dường như cảm xúc của Tống Hoa Nhã đã ổn định hơn rất nhiều, không uống rượu nặng tiếp nữa, chống tay xuống bàn ôm đầu.
“Anh Thanh, anh có muốn nghe chuyện của em với anh ta không?”, Tống Hoa Nhã bỗng hỏi.
Dương Thanh cười đáp: “Nếu em muốn nói, anh sẵn sàng lắng nghe!”
Tống Hoa Nhã cười khổ một tiếng, hoài niệm quá khứ: “Em và anh ta yêu nhau suốt bốn năm đại học”.
“Mấy năm trước, bọn em cùng nhau tốt nghiệp, vốn định kết hôn nhưng trước đám cưới một ngày, anh ta bỗng biến mất”.
Dương Thanh run lên như cảm nhận được nỗi đau lúc ấy của cô ta.
Anh cũng nghĩ tới Tần Thanh Tâm. Năm năm trước, anh vừa kết hôn với cô đã lẳng lặng bỏ đi, năm năm sau mới trở về.
Chừng mười phút sau, Tống Hoa Nhã mới trở lại, rõ ràng đã rửa mặt, lớp trang điểm mờ đi nhiều nhưng vẫn không giấu được gương mặt tinh xảo của cô ta.
“Thực ra anh ta là bạn trai cũ của em!”
Tống Hoa Nhã đột nhiên lên tiếng.
Dương Thanh không hề ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu.
Dường như cảm xúc của Tống Hoa Nhã đã ổn định hơn rất nhiều, không uống rượu nặng tiếp nữa, chống tay xuống bàn ôm đầu.
“Anh Thanh, anh có muốn nghe chuyện của em với anh ta không?”, Tống Hoa Nhã bỗng hỏi.
Dương Thanh cười đáp: “Nếu em muốn nói, anh sẵn sàng lắng nghe!”
Tống Hoa Nhã cười khổ một tiếng, hoài niệm quá khứ: “Em và anh ta yêu nhau suốt bốn năm đại học”.
“Mấy năm trước, bọn em cùng nhau tốt nghiệp, vốn định kết hôn nhưng trước đám cưới một ngày, anh ta bỗng biến mất”.
Dương Thanh run lên như cảm nhận được nỗi đau lúc ấy của cô ta.
Anh cũng nghĩ tới Tần Thanh Tâm. Năm năm trước, anh vừa kết hôn với cô đã lẳng lặng bỏ đi, năm năm sau mới trở về.
So với Tống Hoa Nhã, có vẻ anh vẫn may mắn hơn rất nhiều.
Ít nhất sau năm năm rời đi, anh vẫn có thể ở bên Tần Thanh Tâm.
Còn Tống Hoa Nhã không đợi được, còn nghe tin đối phương đã kết hôn.
“Mãi sau này em tìm được anh ta, anh ta mới nói bỏ đi là vì biết gia đình em không được nhà họ Tống coi trọng. Nếu kết hôn với em, anh ta sẽ không hạnh phúc”.
“Anh ta còn nói lúc trước ở bên em không phải vì tình yêu mà là vì em là người nhà họ Tống, có thể giúp đỡ anh ta”.
“Đó là lần cuối cùng bọn em gặp nhau. Sau đó em còn nghe tin anh ta đã chết!”
Nói tới đây, Tống Hoa Nhã không kìm chế nổi nữa, bật khóc nức nở.
“Sao lại nghe tin cậu ta chết?”, Dương Thanh cũng rất kinh ngạc.
“Phải đó, lúc đó em cũng không tin, nhưng sự thật chính là như vậy. Anh ta chết rồi, chết ở nước ngoài, em còn không được gặp mặt anh ta lần cuối”.
Tống Hoa Nhã nghẹn ngào nói: “Em từng bị trầm cảm nặng, mấy lần tự sát không thành, chữa bệnh suốt hai năm mới có chuyển biến tốt”.
“Khó khăn lắm em mới dứt ra khỏi mối tình kia, thế mà anh ta vẫn còn sống, lại còn kết hôn? Tại sao? Tại sao lại như vậy?”
—————————-