Chiến thần ở rể - Chương 1446
Đọc truyện Chiến thần ở rể Chương 1446 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chiến thần ở rể – Chương 1446 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Chiến thần ở rể – Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (Truyện full tác giả: Tiếu Tiếu) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Vũ Văn Cao Dương hoàn toàn không cho Dương Thanh có cơ hội từ chối, anh đành bất đắc dĩ đồng ý.
“Bố, chỉ cần bố có thể khuyên bảo được Vũ Văn Bân thì con có thể bồi dưỡng anh ta”.
Dương Thanh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng bố không được nói sẽ cho con kế thừa gia tộc Vũ Văn nữa. Nếu để người ngoài nghe được, lan truyền đi thì Hoàng tộc họ Diệp sẽ lấy nó làm lý do chính đáng để ra tay với gia tộc”.
Điều mà Dương Thanh sợ nhất là sau khi giải quyết Hoàng Tộc họ Diệp, họ sẽ chó cùng rứt giậu.
Mặc dù gia tộc Vũ Văn nhỏ, nhưng một khi chủ gia tộc biến thành Dương Thanh thì lại khác.
Tuy Vũ Văn Bân từng có ân oán rất sâu với anh, luôn luôn nhằm vào anh, cũng đã làm rất nhiều chuyện không tốt, nhưng nể mặt Vũ Văn Cao Dương, Dương Thanh có thể buông bỏ tất cả thù oán.
Chỉ cần Vũ Văn Bân có thể đặt thù hận xuống thì anh cũng không ngại bồi dưỡng anh ta, không chỉ thế còn có thể dốc sức trợ giúp, cố gắng nâng cao địa vị của gia tộc Vũ Văn ở Chiêu Châu.
“Được rồi, bố đồng ý với con, sẽ không nói chuyện muốn giao gia tộc Vũ Văn giao cho con ra ngoài”.
Vũ Văn Cao Dương cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng cam đoan, ngay sau đó lại nghiêm túc nói: “Con có thể từ chối vị trí chủ gia tộc nhưng lệnh bài này con cứ cầm trước đã. Đợi sau này Vũ Văn Bân có thể tự mình đảm đương rồi thì con hẵng giao lệnh bài cho nó”.
Dương Thanh không cự nự nữa, cất lệnh bài chủ gia tộc đi.
Anh bỗng nhiên lại hỏi: “Bố, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao con có cảm giác như bố đang nhắn nhủ hậu sự vậy?”
Đồng thời, trong lòng anh còn nhiều thêm chút lo lắng.
Vũ Văn Cao Dương mỉm cười lắc đầu, bình tĩnh nói: “Chẳng qua là có một số việc nhìn thấu rồi, sợ có một ngày bỗng nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn nên mới nghĩ nên thu xếp mọi thứ trước”.
Nhìn thấy Vũ Văn Cao Dương không giống như đang nói dối, Dương Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, đáp lời: “Nếu bố mệt thì cứ giao việc trong gia tộc cho người đáng tin đi ạ, bố cũng nên nghỉ ngơi một chút”.
“Chỉ cần con còn ở đây, con quyết không để gia tộc Vũ Văn suy tàn”.
Vũ Văn Cao Dương gật đầu: “Dương Thanh, cám ơn con!”
Dương Thanh cười lắc đầu, đứng dậy: “Nếu như không còn chuyện gì khác thì con đi trước đây, một thời gian nữa con sẽ trở lại thăm bố”.
“Được!”
Dương Thanh nhanh chóng rời khỏi gia tộc Vũ Văn, đến nhà họ Diệp.
Dù thế nào thì Diệp Mạn – chủ gia tộc nhà họ Diệp hiện giờ, cũng là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm, có một số việc phải bàn giao trước.
Trong lúc Dương Thanh đi đến nhà họ Diệp, Vũ Văn Cao Dương gọi Vũ Văn Bân đến.
“Bố, bố tìm con ạ?”
Gặp bố mình, Vũ Văn Bân kìm nén sự căm hận trong lòng xuống, kính cẩn nói.
“Văn Bân, bố có chuyện muốn bàn với con”, Vũ Văn Cao Dương đáp.
“Có chuyện gì, bố cứ bảo con là được ạ”, Vũ Văn Bân nói.
Vũ Văn Cao Dương gật đầu rồi mới lên tiếng: “Con cũng biết, giờ đây Dương Thanh dù là về thân phận hay địa vị đều rất cao, bố định cho con đi theo nó một thời gian để nó bồi dưỡng con, đợi đến lúc con có thể một mình gồng gánh gia tộc sẽ giao gia tộc này lại cho con”.
Vũ Văn Bân sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: “Con xin lỗi, chuyện này con không làm được!”
Đồng thời, lòng anh ta tràn đầy tức giận, sự căm thù Vũ Văn Cao Dương đã đạt đến đỉnh điểm.
Vừa rồi Vũ Văn Cao Dương đã giao lệnh bài chủ gia tộc cho Dương Thanh, còn nói muốn anh làm người đứng đầu gia tộc Vũ Văn, những lời này chính tai Vũ Văn Bân nghe thấy.
Nhưng bây giờ, Vũ Văn Cao Dương lại muốn anh ta đi theo Dương Thanh một thời gian, khi nào có thể gồng gánh gia tộc mới được giao chuyện trong nhà, thật sự nghĩ anh ta là kẻ ngu sao?
“Chuyện này, con làm không được cũng phải làm!”
Vũ Văn Cao Dương bỗng nhiên nghiêm nghị nói: “Bố biết con vẫn cho rằng Dương Thanh đã cướp đi tất cả của con, nhưng bố nói cho con biết, nó không cướp đi cái gì của con cả”.
“Với địa vị hiện giờ của Dương Thanh, chỉ cần nó muốn thì giành quyền kiểm soát bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu cũng dễ như trở bàn tay chứ đừng nói là gia tộc Vũ Văn”.
“Dương Thanh không quan tâm đến nhà ta đâu. Nó cũng đã cam đoan với bố rồi, chỉ cần con chấp nhận để nó bồi dưỡng thì sẽ bỏ qua tất cả ân oán. Chỉ cần nó còn ở đây, gia tộc Vũ Văn sẽ không suy bại, ngược lại còn sẽ trở thành gia tộc đứng đầu Chiêu Châu”.
Vũ Văn Bân thình lình cười khẩy: “Bố không hiểu ân oán giữa con với Dương Thanh, bố cho rằng cậu ta sẽ bỏ qua ân oán với con sao? Con cho bố biết, điều đó không có khả năng!”
“Bố muốn giao vị trí chủ gia tộc cho con thì giao, không muốn thì thôi. Đã biết ân oán giữa bọn con không thể biến mất thì đừng có nghĩ đến chuyện bảo cho con đi theo Dương Thanh, để cậu ta bồi dưỡng con lại càng không”.
Dứt lời, anh ta tức giận bỏ đi.
“Láo xược! Vũ Văn Bân, con quay trở lại cho bố!”, Vũ Văn Cao Dương tức giận quát.
Nhưng Vũ Văn Bân không để ý tới ông ta, vẫn cứ đi.
“Láo toét! Đồ khốn nạn!”
Vũ Văn Cao Dương tức giận vô cùng. Nếu không phải vì chỉ có một mình Vũ Văn Bân là con ruột, ông ta tuyệt đối sẽ không giao vị trí chủ gia tộc cho thằng con này.
Ra khỏi nhà của Vũ Văn Cao Dương, Vũ Văn Bân về nhà mình, mặt mũi đầy dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa! Dương Thanh đáng chết! Nhưng Vũ Văn Cao Dương ông cũng đáng chết!”
“Tôi sẽ dùng cách của mình để lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi!”
Lần đầu tiên anh ta sinh ra ý nghĩ muốn giết Vũ Văn Cao Dương mãnh liệt như thế.
Lúc này, Dương Thanh đang ở nhà họ Diệp nói chuyện với Diệp Mạn, bỗng nhận được cuộc gọi từ Vũ Văn Cao Dương.
“Dương Thanh, bố xin lỗi! Bố không thể thuyết phục được Vũ Văn Bân”, Vũ Văn Cao Dương áy náy nói.
Anh đã đoán ra kết quả này từ trước nên không hề ngạc nhiên khi biết được Vũ Văn Bân không đồng ý để mình bồi dưỡng.
“Không sao đâu ạ, bố đừng lo, con sẽ dùng cách của mình để âm thầm đào tạo anh ta”, Dương Thanh đáp.
Sau khi anh cúp điện thoại, Diệp Mạn cười hỏi: “Sao vậy? Lão già Vũ Văn Cao Dương kia muốn con bồi dưỡng Vũ Văn Bân sao?”
Dương Thanh mỉm cười gật đầu: “Không bàn đến gia tộc Vũ Văn nữa, hiện giờ nhà họ Diệp có cần con giúp gì không ạ?”
Diệp Mạn lắc đầu: “Vì con mà tám gia tộc lớn của Yến Đô giờ chỉ còn có hai, còn đúng gia tộc Vũ Văn và nhà họ Diệp thôi. Còn sáu gia tộc khác, ngoại trừ nhà họ Long trở về Hoàng tộc họ Long ra thì năm gia tộc còn lại trên cơ bản đã trở thành nền tảng ở Yến Đô cho những thế lực hàng đầu tại Chiêu Châu”.
“Một khi những thế lực này rời khỏi Yến Đô thì thật sự chỉ còn lại gia tộc Vũ Văn và nhà họ Diệp”.
Dương Thanh gật đầu, dặn dò: “Dù thế nào đi nữa, hai ngày sau chính là tiệc mừng thọ của Hoàng tộc họ Diệp, chắc chắn sẽ xảy ra biến cố lớn. Nếu có thể, con mong mẹ hãy tạm thời rời khỏi nhà họ