Chiến thần hắc ám - Chương 177
Đọc truyện Chiến thần hắc ám Chương 177 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chiến Thần Hắc Ám – Chương 177 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chiến Thần Hắc Ám – Xa Tiễn mới nhất tại Ngôn Tình Hay
–
Cả hội trường buổi tiệc yên lặng như tờ, trái tim của tất cả khách mời đều đập rất mạnh.
Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, không đến một giây, trong chớp mắt, lưỡi của anh chàng kia đã bị cắt đứt.
Anh ta nằm dưới đất, sắc mặt vặn vẹo, ra sức há miệng, nhưng một câu cũng chẳng nói nên lời.
Nhóm người Liên Truyền Quốc, Liên Thúy Na, Liễu Nham đã sớm bị dọa đến choáng váng.
Lưu An chỉ từng ra tay một lần trước mặt bọn họ, đó là lần đối phó với vệ sĩ của Thiều Nghiêm, so sánh với thủ đoạn hôm nay quả thật là quá đỗi dịu dàng.
Trịnh Lâm cũng khiếp sợ, nhưng rất nhanh gương mặt hiện lên vẻ phẫn nộ. “Mày thật to gan, tiệc mừng thọ của ông nội tao sắp bắt đầu, vậy mà mày lại dám bảo vệ sĩ của mày hành hung người ta.”
“Không moi được tin tức hữu dụng từ miệng của tụi mày, miệng chỉ biết nhả phân, tụi mày không xứng có tiếng nói.”
Giọng nói lạnh nhạt truyền đến, từ đầu đến cuối, sắc mặt Huỳnh Nhân chưa từng có sự thay đổi.
“Người tiếp theo.”
Soạt.
Vừa dứt lời, thân hình Lưu An lại biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện trước mặt một anh chàng khác.
Cách ra tay hệt như lúc trước, lòng bàn tay thọc sâu vào miệng, kéo đứt đầu lưỡi anh ta.
Cho nên, anh chàng kia cũng giống người đầu tiên, dùng sức há miệng, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Bọn họ rất đau đớn, ngay cả kêu cũng không thành tiếng, thật sự là một loại tra tấn.
Thân hình Lưu An biến mất một lần, sẽ có một anh chàng mất giọng nói, người của bàn đó chỉ còn lại một mình Trịnh Lâm.
Ánh mắt lạnh lẽo của Huỳnh Nhân lạnh lùng nhìn qua, Lưu An lập tức xuất hiện trước mặt Trịnh Lâm, bóp chặt cổ họng của gã, nhấc người gã lên.
Tay còn lại, đã dừng lại bên miệng gã, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
“Nói không?”
Trịnh Lâm bị dọa đến choáng váng, ngơ ngác nhìn tròng mắt đỏ như máu của Lưu An, vội vàng nói.
“Tôi nói. Tôi nói.”
“Là nhà họ Đổng. Tôi nghe được từ miệng Đổng Ý Hành của nhà họ Đổng.”
“Nhà họ Đổng, Đổng Ý Hành…”
Huỳnh Nhân khẽ híp mắt, lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Trịnh Lâm nói tiếp.
“Đổng Ý Hành, người trẻ tuổi tài giỏi nhất của nhà họ Đổng, tên hiệu Tiên Đạt, tin tức này, tao nghe được từ chỗ của Đổng Ý Hành, chỉ biết nhiêu đó thôi.”
Ánh mắt Huỳnh Nhân lạnh lẽo, hung hăng đạp vào cằm Trịnh Lâm.
“Cút.”
Cú đạp này, khiến cằm của Trịnh Lâm trật khớp, rụng mất mấy cái răng, máu tươi nhỏ xuống, nhưng so sánh với kết cục bị kéo đứt lưỡi của mấy anh chàng khác, đã coi như nhân từ lắm rồi.
Trịnh Lâm che miệng, mặt mũi dữ tợn nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân, rất nhanh bước vào nhà họ Trịnh.
Có đoạn nhạc đệm ban nãy, không còn ai dám trêu chọc nhà họ Liên nữa, nhưng mà, không khí ở hiện trường cũng chẳng còn thoải mái vui vẻ như trước, nghiêm túc hơn không ít.
Người nhà họ Liên đã sớm quên sạch chuyện năm năm trước mà Trịnh Lâm đã nói, bởi vì bây giờ trong đầu họ chỉ có một chuyện: Huỳnh Nhân đã đánh cậu chủ nhà họ Trịnh.
Không chỉ cậu chủ nhà họ Trịnh, còn có ba bốn anh chàng của những gia tộc hạng nhất không thua kém nhà họ Trịnh đều bị đánh.
Chuyện này với nhà họ Liên mà nói, quả thật là tai họa.
Mà Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh, như thể chỉ làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Liên Thúy Na nhìn đến mức hai mắt đỏ ngầu, hối hận tại sao lại đưa anh đến đây làm gì?
“Cậu…cái đồ xui xẻo nhà cậu…”
Bà ta tức đến không nói nên lời, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, chỉ Huỳnh Nhân mắng.
“Suốt cả ngày, không làm việc đàng hoàng, ngày nào cũng gây sự cho tôi, cậu có biết mình đã đánh ông trời con nào hay không? Tự mình tìm chết, đừng liên lụy đến nhà họ Liên chúng tôi.”
Huỳnh Nhân liếc Liên Thúy Na, thản nhiên nói.
“Tin tức Trịnh Hạo đã chết, sớm muộn cũng đến tai nhà họ Trịnh, đây đã là cục diện không chết không thôi, nhiều thêm một Trịnh Lâm, kết quả có gì khác biệt?”
“Cậu…cậu…”
Ánh mắt lạnh lẽo của Huỳnh Nhân, dọa cho Liên Thúy Na suýt nữa rớt xuống ghế, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
“Khốn kiếp, lần này nhà họ Liên xong đời rồi…”
Liên Truyền Quốc vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, da đầu tê dại.
Nếu chỉ Trịnh Hạo chết, nhà họ Trịnh chưa chắc sẽ trở mặt, vậy thì bây giờ, giúp Trịnh Hạo báo thù nhà họ Liên, đã là chuyện ván đóng thuyền.
Tuy gần đây nhà họ Liên nhận được đầu tư từ nhà họ Văn, nhưng vẫn không thể so sánh với nhà họ Trịnh như cũ, nếu để nhà họ Văn biết chuyện này, nói không chừng sẽ sợ hãi bị liên lụy, rút lại hôn ước của Liễu Cảnh Nhiên.
Nghĩ như vậy, sắc mặt người nhà họ Liên trắng bệch.
Chính vào lúc này, của lớn nhà họ Trịnh chậm rãi mở ra, một khúc nhạc sinh nhật du dương vang lên, báo hiệu tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông Trịnh chính thức bắt đầu.
Một ông lão mặc quần áo nhà Đường màu đỏ từ từ bước ra, chính là gia chủ nhà họ Trịnh, Trịnh Tiến Thành.
Hiển nhiên ông ta không biết chuyện đã xảy ra trước tiệc mừng thọ, sắc mặt hồng hào quan sát toàn trường, cao giọng nói.
“Cám ơn mọi người mặc dù bận rộn vẫn dành chút thời gian đến đây, tham gia tiệc mừng thọ của họ Trịnh tôi, họ Trịnh tôi rất biết ơn.”
Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên như sấm, ngay sau đó, cũng đến lúc tặng quà.
Lúc này, Trịnh Lâm rửa mặt xong cũng bước qua, khi đi ngang qua nhà họ Liên, có một thoáng chốc trong ánh mắt của gã, hiện lên sát ý mãnh liệt.
Nhưng mà, gã không phát tác, giờ là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội, bất kỳ chuyện gì, cũng chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể.
“Ông nội, đây là bức tranh ‘Núi tùng đón khách’ mà cháu đã ra giá cao nhờ bạn bè mời văn sĩ có tiếng vẽ đấy ạ.”
Trịnh Lâm lấy ra bức tranh sơn thủy núi rừng hùng vĩ, lớn tiếng nói.
“Chúc ông nội phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Trịnh Tiến Thành nhận bức tranh sơn thủy, tỉ mỉ quan sát, sau đó cười lớn. “Haha, tốt, núi có hơi thở của núi, mây có từng khóm cuộn, đúng là tranh vẽ cực phẩm, ông nội rất thích.”
Ai cũng biết, ông Trịnh thích bút mực giấy nghiên nhất, món quà này của Trịnh Lâm, quả thật đã tặng đến tâm khảm của ông ta rồi.
Ngay sau đó, các gia tộc lớn cũng lần lượt tặng quà mừng thọ, mỗi một món quà đều có giá trị liên thành, nhưng mà, đều bị ông Trịnh thờ ơ đặt sang một bên.
“Cám ơn quà tặng của các vị, tiệc mừng thọ hôm nay, hi vọng mọi người sẽ xem nhà họ Trịnh như nhà mình, ăn ngon, uống say, chơi vui.”
Người của các gia tộc lớn đều xôn xao bước qua mời rượu, ông Trịnh chưa từng từ chối, uống cạn một hơi.
Từng bàn mời rượu, rất nhanh đã đến nhà họ Liên.
Trái tim của người nhà họ Liên, cũng theo đó muốn vọt ra khỏi cổ họng.
“Nhà họ Kỳ đến.”
Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói.
Một thanh niên đẹp trai dẫn theo một nhóm người đông đảo bước vào nhà họ Trịnh, chính là Kỳ Hạ Huy.
Nhưng ánh mắt của Huỳnh Nhân lại không nhìn Kỳ Hạ Huy, mà là cô gái đi bên cạnh Kỳ Hạ Huy.
Cô ta để tóc xoăn gợn sóng đầy vẻ quyến rũ nữ tính, đôi mắt hoa đào như đang phóng điện, hễ là đàn ông bị cô ta nhìn trúng, ai nấy đều như trúng tà, không nhịn được nhìn về phía cô ta.
Váy dài đỏ rực chạm mắt cá chân, tà váy được xẻ rất cao, để lộ hai đùi trắng nõn, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười, đều mang theo khí chất quyến rũ như hồ ly tinh.
“Là cô ta?.”
Huỳnh Nhân khẽ híp mắt, Liễu Cảnh Nhiên bên cạnh lại không nhịn được bật thốt, trợn to mắt.