Chàng rể vô song lâm hàn dương - Chương 848
Đọc truyện Chàng rể vô song lâm hàn dương Chương 848 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương – Chương 848 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 848
Ngay sau đó, sáu người Lâm Hàn bèn cẩn thận lần mò vào trong.
Quần áo công nhân rất dễ tìm, dù sao bên kia cũng nhiều xác người như vậy, sáu người Lâm Hàn có thể tùy ý lột được sáu cái áo khoác rồi âm tầm lẻn vào.
“Xin phép mượn các anh đồng phục dùng tạm, chúng tôi cũng vì muốn nắm được tình hình để đối phó nhà họ Khương, xem như sẽ giúp các anh báo thù”, Lâm Hàn nhỏ giọng nói, cảm thấy xót thương cho những người công nhân này.
Các nhà quý tộc tranh đấu với nhau lại để cho những công nhân này thương vong vô số, bọn họ cũng chỉ là một công nhân bình thường, vì miếng cơm manh áo của gia đình mới đi làm thuê cho nhà họ Tiêu mà thôi, vốn dĩ bọn họ không có lỗi lầm gì cả nhưng lại bị tai bay vạ gió.
Sáu người Lâm Hàn nhanh chóng thay quần áo, rồi lập tức đi vào hầm mỏ.
Hiện trường đang vô cùng hỗn loạn, vốn chẳng ai để ý có thêm sáu công nhân.
Đi đến trước hầm mỏ, sáu người Lâm Hàn đã bị ngăn lại.
“Sáu người muốn làm gì? Hầm mỏ đã sụp rồi vào đó làm gì?”, một người trông như bảo vệ của nhà họ Tiêu chất vấn.
“Anh trai à, chuyện là thế này, đám anh em của bọn tôi vẫn chưa chạy ra nữa, mấy anh không biết vị trí cụ thể của họ đâu, chúng tôi mới là người biết rõ. Bọn họ là anh em của chúng tôi, chúng tôi không thể bỏ mặc bọn họ được, xin cho chúng tôi vào trong cứu người đi. Chúng tôi sẽ cẩn thận mà, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu”, một người của Tôn Hàn Các bước lên giả vờ đáng thương nói, thậm chí vừa nói còn nặng ra được vài giọt nước mắt nữa, làm người khác nhìn vào xót xa không thôi.
Bảo vệ nhà họ Tiêu thấy vậy thì cũng không đành lòng, không suy nghĩ nhiều liền gật đầu, nói: “Được rồi, các anh vào đi, nhưng nhất định phải thật cẩn thận đấy, nếu phát hiện những công nhân còn sống thì lập tức liên lạc với chúng tôi, tránh làm quặng mỏ lại sập lần nữa nên đừng tự ý cứu người, chúng tôi sẽ nhanh chóng vào hỗ trợ các anh”.
“Được, cảm ơn anh trai nhiều lắm”, Lâm Hàn giả vờ nói cảm ơn, vội dẫn năm người Tôn Hàn Các chuẩn bị tiến vào trong mỏ.
Lâm Hàn vừa dẫn năm người Tôn Hàn Các vào trong mỏ thì đã bị mùi thuốc nổ và mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi.
“Mùi máu tanh nồng nặc thế này thì đã chết bao nhiêu người lận chứ? Nhà họ Chu và họ Khương thật sự quá độc ác rồi, lần này bọn họ quyết đẩy nhà họ Tiêu vào chỗ chết mà!”, Lâm Hàn thở dài nói.
Một trong mấy người Tôn Hàn Các cau mày, nhỏ giọng nói với Lâm Hàn: “Cậu Lâm, mùi thuốc nổ này có hơi lạ”.
Lâm Hàn nghe vậy cũng không bất ngờ, lần này nhà họ Chu và họ Khương tàn ác như vậy là quyết tâm dồn nhà họ Tiêu vào đường cùng, kế hoạch đã vạch ra cũng rất kín kẽ, đương nhiên không thể nào nhìn vào đơn giản như vậy.
“Cứ xuống sâu trong mỏ rồi hãy nói, lát nữa anh phụ trách điều tra mớ thuốc nổ kỳ lạ này”, Lâm Hàn nhỏ giọng phân phó.
Ngay sau đó, Lâm Hàn tiếp tục đi thẳng vào sâu trong hầm mỏ.
Mấy người Lâm Hàn thỉnh thoảng cũng gặp phải không ít người, bọn họ là người nhà họ Tiêu đến cứu viện, một số thì đang đưa những người bị thương hoặc xác chết ra khỏi mỏ, một số thì bận rộn thu dọn hiện trường, vô cùng hỗn loạn.
Dưới tình hình này, ngược lại thì tiện cho đám người Lâm Hàn. Bọn họ đi một mạch đến đáy mỏ cũng không bị ai phát hiện.
Đến chỗ sâu nhất, những người bị thương và xác công nhân ở nơi đây đã được mang ra ngoài, mặt đất và trên vách tường vẫn còn đọng lại vết máu.
Do sự tình quá cấp bách nên nhà họ Tiêu cũng chỉ có thể thu dọn qua loa.
Vào tận sâu trong mỏ thì đã không còn thấy được bóng dáng người nào nữa.
“Được rồi, nơi đây chắc đã là đáy mỏ, chúng ta chia nhau ra tìm hiểu xem kế hoạch cụ thể nhà họ Chu và họ Khương kia là gì”, Lâm Hàn ra lệnh.
Năm người Tôn Hàn Các nghe vậy gật đầu rồi nhanh chóng chia ra tìm kiếm.
Lâm Hàn cũng tự mình tìm kiếm dưới đáy mỏ.
Anh cố chịu đựng mùi máu tanh và mùi thuốc nổ để không ngừng lùng tìm.
Bởi vì nơi này là chỗ sâu của hầm mỏ, không khí lại không lưu thông nên làm mùi máu tanh và thuốc nổ càng nồng nặc hơn, khiến một người từng trải qua bao trận chiến đẫm máu như Lâm Hàn cũng cảm thấy khá khó chịu.
Lùng sục một hồi, Lâm Hàn phát hiện một vài thiết bị cơ khí dùng để đào mỏ, nhưng những thiết bị này lại không hư hại gì, vì thế người của nhà họ Tiêu mới không để ý tới, cứ để đại ở đấy, dù sao tình hình cũng đã khẩn cấp như vậy, có quá nhiều người bị thương, cứu viện còn không kịp nữa là.
Lâm Hàn chỉ nhìn sơ qua, anh cũng không hiểu biết nhiều về những thiết bị cơ khí này, nên định bỏ qua chúng.
Vừa tính đi, Lâm Hàn bỗng khựng lại, đảo mắt nhìn thì cảm thấy có gì đó là lạ.
Anh vội vàng xem lại thật kỹ.