Chàng rể vô song lâm hàn dương - Chương 617
Đọc truyện Chàng rể vô song lâm hàn dương Chương 617 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương – Chương 617 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 617
Cúp máy xong Dương Lệ khẽ thở dài.
“Không sao đâu bà xã, anh sẽ luôn sát cánh bên em”, Lâm Hàn cười dịu dàng với Dương Lệ.
“Hoàng Liệt của nhà họ Hoàng đã chết, đã đến lúc đưa tro cốt của Tiểu Bắc về quê nhà, chôn cất tử tế cho cậu ấy rồi”.
Lâm Hàn ngay lập tức nghĩ đến chuyện này, vào đêm Tiểu Bắc chết, Lâm Hàn đã đưa ra quyết định này.
“Đi xa? Anh đi đâu?”, mắt Dương Lệ loé lên.
“Tỉnh Cán”.
“Tỉnh Cán… xa lắm đó…”
Dương Lệ cắn đôi môi đỏ hồng của mình, trong lòng cảm thấy không nỡ, nhưng cô biết Lâm Hàn đến nơi xa như thế nhất định là có mục đích, anh không nói, cô cũng không tiện hỏi.
“Sáng mai!”
Lâm Hàn suy nghĩ một chút, anh định ở lại với Dương Lệ một đêm nữa.
…
Sáng sớm hôm sau, trên trạm thu phí đường cao tốc Kim Lăng, một chiếc GMC từ từ chạy vào đường cao tốc.
Trước khi đến tỉnh Cán, Lâm Hàn đã dặn dò chuyện ở khu vực Vùng Xám Kim Lăng chủ yếu giao cho Trần Nam xử lý. Còn việc bên thành phố Đông Hải thì giao cho anh Long.
Cứ như vậy, anh, Ngô Xuyên và 3 người của Tôn Hàn Các đưa tro cốt của Tiểu Bắc và Hoàng Liệt lên đường cao tốc đến tỉnh Cán.
Ngô Xuyên rất cảm động: “Đây mới là anh em thật sự”.
Lâm Hàn gật đầu, hình ảnh Tiểu Bắc nằm trong vũng máu lại hiện lên trong đầu anh.
“Theo tài liệu, Tiểu Bắc có một cậu em trai, vì gia đình nghèo nên bỏ học cấp 3 rồi ra ngoài làm thuê. Cậu ấy có một cô bạn gái, hai người đã chuẩn bị kết hôn”, Ngô Xuyên nghĩ rồi nói tiếp:
“Tiền lương mỗi tháng của Tiểu Bắc đều sẽ chuyển cho em trai, gửi tiết kiệm làm tiền thách cưới. Tóm lại, Tiểu Bắc rất thương yêu đứa em trai này”.
“Sau khi Tiểu Bắc qua đời, chúng tôi đã gửi cho em trai Tiểu Bắc tấm thẻ ngân hàng 1 triệu tệ, chắc cuộc sống bây giờ của em trai Tiểu Bắc cũng không quá khó khăn. Có lẽ cậu ấy có thể kết hôn được rồi, dù sao chúng ta cũng vẫn chưa thông báo cho gia đình họ về sự ra đi của Tiểu Bắc”.
“Ừm, đến rồi nói sau”, Lâm Hàn nhẹ giọng đáp.
Từ Kim Lăng đến tỉnh Cán của thành phố Thất Giang mất hơn năm tiếng, khi đến nơi thì đã là 2, 3 giờ chiều.
Khi đến được nhà Tiểu Bắc, nhà họ Nhan trong thôn đã là hơn 5 giờ.
“Cuối cùng cũng đến nơi!”
Lâm Hàn không có nhiều cảm giác, anh nhìn vào ngôi làng trước mặt.
Ngôi làng không lớn, chỉ có 30, 40 hộ dân, hầu hết đều là nhà vách đất, chỉ có vài ngôi nhà nhỏ hai tầng được xây bằng xi măng.
“Theo thông tin thì hẳn là nơi này đấy”, Ngô Xuyên cũng nhìn theo, hơi giật mình:
“Anh Hàn, người trong ngôi làng hình như đang tổ chức đám cưới! Có nhiều xe lắm, trên mặt đất đầy pháo”.
Lâm Hàn gật đầu: “Chắc thế”.
Đang nói, bỗng có tiếng ồn ào vang lên.
Có 7-8 người thanh niên đi từ trong một ngôi nhà trình tường ra, tất cả đều mặc đồ vest, tuổi tác tầm khoảng 20.
“Chú rể ra rồi!”
“Nhan Thành cũng 21 tuổi rồi, vì cuộc hôn nhân này, nghe nói đã lấy hết toàn bộ tiền bạc đi làm mấy năm trời tích góp được, với cả bán luôn 2 con trâu trong nhà để làm tiền thách cưới! Tổng cộng được 1,7 kg, 168 ngàn tệ!”
“168 ngàn tệ! Tiền thách cưới ít quá rồi!”
Thôn dân vây quanh người thanh niên kia bàn tán xôn xao.
Hôm nay là ngày vui của cậu ấy.
Tuy nói là ngày vui, nhưng vẻ mặt Nhan Thành lại buồn rười rượi.
168 ngàn tệ! Không đủ!
Muốn 800 ngàn tệ!
Ở khu vực tỉnh Cán, tiền thách cưới thường rất nhiều, tối thiểu cũng vài trăm ngàn tệ. Nhan Thành đã đập nồi bán sắt mới gom được 168 ngàn tệ để cưới vợ.
Nhưng cậu ấy không ngờ, vốn đã bàn bạc xong xuôi nhưng ngay thời điểm mấu chốt này, đối phương lại đòi thêm tiền thách cưới.