Chàng rể vô song lâm hàn dương - Chương 529
Đọc truyện Chàng rể vô song lâm hàn dương Chương 529 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương – Chương 529 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 529
Ngực là vết thương chí mạng, tim, phổi đều thuộc khoang ngực, nếu đạn bắn trúng thì cơ hội sống sót về cơ bản là bằng không.
“Tiểu Bắc!”
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Tiểu Đông đều thét lớn.
Lâm Hàn bước tới, ôm lấy cổ Tiểu Bắc, vành mắt ngấn lệ, một tay bịt chặt miệng vết miệng, chặn dòng máu tươi đang chảy.
“Anh Hàn…”
“Khi đến Kim Lăng, tôi… tôi mới hiểu, tôi mới hiểu tại sao chúng tôi được gọi là Tôn Hàn Các… mọi thứ chúng tôi làm, đều là vì anh Hàn”.
“Anh Hàn… cái mạng này của tôi, cũng là của anh, bởi vậy, tôi… tôi chắc chắn phải thay anh đỡ lấy viên đạn này…”
Lời còn chưa nói hết, Tiểu Bắc đã không còn hơi thở nữa.
“Tiểu Bắc…”
Khi tới đây anh đã dự đoán trong số bốn người nhất định sẽ có người bị thương, nhưng anh không ngờ rằng sẽ có người chết!
Trong số bốn người này, Tiểu Bắc thường ngày vẫn luôn là người trầm lặng kiệm lời, rất ít khi nói chuyện, chỉ luôn vùi đầu vào việc của mình.
“Tiểu Bắc, anh yên tâm… tôi sẽ báo thù cho anh, người nhà của anh, tôi cũng sẽ chăm sóc họ thật tốt…”
Lâm Hàn từ từ vuốt mắt Tiểu Bắc lại, trong lòng đầy tự trách cùng hổ thẹn.
Nhưng đối mặt với cái chết, mọi người đều bình đẳng.
“Ha ha ha, Lâm Hàn! Anh em của cậu, ba người bị thương một kẻ chết, để tôi xem cậu còn lấy gì để đấu với tôi!”
Đã lâu không có ai cùng hắn liều mạng, cảm giác này thật sảng khoái!
“Trần Nam à, anh còn không tới thì mấy người chúng tôi đều sẽ chết ở chỗ này”.
Bọn họ có quá nhiều người.
“Nhưng trước khi chết tôi cũng phải kéo theo một cái đệm lưng”.
Với cái giá phải trả là tính mạng của bản thân, đối với Lâm Hàn việc giết chết Tưởng Đào không khó.
“Giết hết những người này!”
“Anh Hàn!”
Thấy Lâm Hàn gặp nguy hiểm tới tính mạng, Tiểu Đông biến sắc, nhào thẳng về phía anh.
Rầm!
Cửa phòng bị đâm bể thành từng mảnh.
Một người đàn ông trung niên người đầy máu để ria mép bước vào.
“Chú em Lâm Hàn! Tôi tới rồi đây!”
Anh ta không chút do dự giơ tay lên nổ súng!
Đoàng!
Người Tôn Hàn Các ùa vào cũng đồng loạt nổ súng!
Đoàng đoàng đoàng!
Mà lúc này, Tưởng Đào cũng bóp cò!
Một viên đạn bắn thẳng về phía Lâm Hàn.
Phụt!
Máu bắn ra.
Còn những tên du côn khác thì đều ngã vào vũng máu, lập tức bị giải quyết.
Hai người của Tôn Hàn Các bước tới tính khống chế Tưởng Đào, nhưng lại bị hắn ta đá cho liên tục lùi về phía sau.
Sắc mặt hai người đó hơi thay đổi, sau đó, lại có bốn người bước tới, tổng cộng là sáu người vây đánh Tưởng Đào.
Võ nghệ của Tường Đào quả thật rất giỏi, bị sáu người đánh mà kiên trì được cả một phút.
Cả phòng chợt yên tĩnh.
“Chú em Lâm Hàn, cậu có sao không?”
Quần áo trên người anh ta toàn là máu, hiển nhiên ban nãy cũng đã chiến đấu kịch liệt ở bên ngoài rồi.
Trần Nam cảm thấy áy náy với việc mình đã đến cứu chậm.
Lâm Hàn lắc đầu, nhìn thi thể của Tiểu Bắc, rồi liếc sang Tưởng Đào, sắc mặt âm trầm. Sau đó, anh cầm lấy khẩu súng, bước tới.