Chàng rể vô song lâm hàn dương - Chương 502
Đọc truyện Chàng rể vô song lâm hàn dương Chương 502 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương – Chương 502 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 502
Tầm 1 tiếng đồng hồ sau, Lâm Hàn đến bên ngoài hộp đêm Ức Nam.
Nơi đây là Huyền Vũ của Kim Lăng.
Hộp đêm đầy màu sắc, ngoài cửa đỗ đủ loại xe, còn có mấy cô gái ăn mặc gợi cảm choàng vai khoác cổ đàn ông, ra ra vào vào.
“Chú em Lâm Hàn, cậu tới rồi!”
“Ê, GMC, Trần Nam, đứa bạn bất tài của anh cũng lắm tiền thật đấy! Chiếc xe này không phải thuê đó chứ!”
Sau lưng Trần Nam, Vương Hiểu Dung nhìn trước ngó sau, liếc về phía chiếc xe của Lâm Hàn sau đó kêu lên một tiếng.
“Hiểu Dung, Lâm Hàn là anh em của anh, em nói chuyện tôn trọng chút”, Trần Nam gượng cười nói:
“Hơn nữa, chú em Lâm Hàn không phải là thằng vô dụng, cậu ấy giỏi hơn anh rất nhiều!”
“Lái con GMC thì giỏi hơn anh thật, nhưng theo tôi cũng cá mè một lứa, vô dụng không có lòng cầu tiến y chang nhau mà thôi!”
Lâm Hàn thì nhếch miệng nở nụ cười chào Vương Hiểu Dung.
“Cậu gọi ai là chị dâu đó!”, Vương Hiểu Dung trừng anh.
“Không cho! Bây giờ anh ta là lao công của tôi, cho cậu mượn vài ngày thì ai làm công việc của anh ta?”, Vương Hiểu Dung lạnh lùng nói.
Lâm Hàn vừa nói vừa kéo Trần Nam lên xe.
“Chị dâu, tạm biệt nhé!”
“Chú em Lâm Hàn à, cậu… cậu làm thế chẳng phải là chọc Hiểu Dung nổi điên hả?”, trong xe, Trần Nam thở dài: “Cứ vậy đi luôn, tôi còn chưa kịp chào tạm biệt nữa! Lần sau gặp, Hiểu Dung không giận tôi hơn mới là lạ!”
“Tôi cảm thấy chị dâu giận hờn anh là chuyện hết sức bình thường, dù gì anh cũng phụ lòng người ta mà”, Lâm Hàn cười nói:
“Anh làm công lấy lòng chị ấy như vậy, có khi chị ấy càng cảm thấy anh là một thằng vô dụng hơn ấy chứ”.
“Theo tôi, anh cứ mặt dày mày dạn một chút, chủ động theo đuổi, sau đó bù đắp lại sai lầm trong quá khứ”.
“Thì tặng quà, rảnh rỗi lại mời đi ăn, quá khứ cứ để nói trôi vào dĩ vãng đi, anh nhắc lại mãi, tôi đoán chị dâu cũng rất bực mình”, Lâm Hàn nói.
Ánh mắt Trần Nam sáng lên, cảm thấy Lâm Hàn nói có lý: “Được, lần sau gặp, tôi sẽ thử xem”.
“Tôi tìm anh là muốn anh làm người đại diện cho tôi, mặt ngoài giả làm một ông chủ lớn bàn chuyện làm ăn với nhà họ Hồng”.
Lâm Hàn kể sơ kế hoạch của mình cho Trần Nam.
“Tôi không lo đâu, anh đồng ý rồi thì mai tôi sẽ liên lạc với nhân viên kế toán bên nhà họ Hồng”, Lâm Hàn nói.
“Ok!”
Vừa gửi tin đi không bao lâu, Tạ Linh đã nhắn lại, Hồng Chính đồng ý rồi, hẹn 7h tối đến khách sạn Kim Lăng bàn bạc.
5 giờ chiều, Tạ Linh bảo Lâm Hàn đến nhà chị ta lấy một số tài liệu rồi cùng đi chung luôn, Lâm Hàn đồng ý.
“Trần Nam, anh ở trong xe chờ một lát nhé”.
Lâm Hàn đỗ xe trước cổng, cười nói với Trần Nam: “Giờ anh là ông chủ lớn có thân phận và địa vị cao quý đó, nên không cần phải đi gặp Tạ Linh đâu. Chỉ có Hồng Chính mới đủ tư cách để anh ra gặp thôi”.
Trần Nam gật đầu.
Lúc này, anh ta khoác lên mình một bộ vest Versace, tóc vuốt keo bóng loáng, chòm râu cá trê cũng được tuốt lại, tay đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe, cả người trông vô cùng sang trọng.
Chỉ bộ đồ và trang sức đó thôi đã ngốn hết gần 1 triệu của Lâm Hàn rồi.
Dù sao cũng là ông chủ lớn lấy ra được 6 tỷ, vẻ ngoài phải trông ra hồn tý chứ.
Cốc cốc!
Anh gõ cửa.
Có tiếng bước chân truyền đến, cửa mở, đứng trước mặt Lâm Hàn không phải Tạ Linh mà là Tạ Huyên.
“Mẹ em đâu?”
“Một lát nữa mẹ em mới về, anh Lâm Hàn vào nhà ngồi đợi đi đã!”
Tạ Huyên cười hì hì nói, cô bé mặc bộ đồng phục xanh pha trắng, bộ ngực tròn trịa trông rất dễ thương, chắc là vừa tan học về.
Lâm Hàn vào nhà ngồi xuống sô pha đợi.