Chàng rể trùng sinh - Chương 840
Đọc truyện Chàng rể trùng sinh Chương 840 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể trùng sinh – Chương 840 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể trùng sinh – Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nửa năm sau, tại Tiên Thổ.
Hôm nay lại có hai vị thực tiên thông qua Thiên Lộ mà vào Tiên Thổ.
Sau mấy tiếng bay, họ cũng đã đến được một tiên thành. Nhìn thấy nhiều tu sĩ đang đào sâu hàng nghìn mét trong lòng đất, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, hai vị thực tiên tò mò liền đáp xuống hỏi thăm tình hình.
Sau một lúc dò hỏi, cả hai mới biết thì ra có người treo thưởng 100 tỷ Thiên Tinh Thạch để tìm cửa truyền tin đến trái đất.
“Trái đất là chỗ nào?” Một chân tiên hỏi.
“Chúng tôi cũng không biết. Chỉ nghe nói rằng đó là hành tinh nơi Bắc Minh Đế Tôn đang ở. Sáu tháng trước, ba thượng tiên đến từ Tử Tiêu Tinh, xông vào phủ bá chủ của Hắc Phong Thành, luôn miệng đòi gặp Bắc Minh Đế Tôn. Trước khi họ đến, đế tôn đã rời khỏi Tiên Thổ trở về trái đất, nên họ uy hiếp bá chủ phải treo thưởng 100 tỷ, bất kể thế nào họ cũng phải tìm được cửa truyền tin đến trái đất.” Một tu sĩ đáp.
“Thượng Tiên của Tử Tiêu Tinh?”
Hai chân tiên nhìn nhau.
“Bọn họ tìm Bắc Minh Đế Tôn làm gì?” Một chân tiên lại hỏi.
“Ai mà biết.” Tu sĩ đó lắc đầu nói: “Tuy nhiên, bọn họ rất hung tàn, vừa đến lập tức ra tay với đệ tử của Bắc Minh Đế Tôn là bá chủ Hắc Phong Thành. Không khó để phán đoán, họ đến đây là để gây thù.”
“Gây thù?”
Hai chân tiên lại nhìn nhau lần nữa.
Để giải những mối hoài nghi trong lòng, hai chân tiên xuất phát đến phủ bá chủ của Hắc Phong Thành.
Hai người mau chóng đến nơi, nhìn thấy Đại trưởng lão và hai tôn giả của Càn Khôn Giáo.
“Ha ha!”
Hai thực tiên thấy ba người họ như gặp được người quen. Một người nói: “Tôi còn tưởng ai muốn tìm Diệp Bắc Minh, thì ra là Đại trưởng lão của Càn Khôn Giáo!”
Đại trưởng lão có vẻ đang cười, hỏi rằng: “Hai vị chấp sự của Âm Dương Giáo, có việc gì lại chạy đến Tiên Thổ này?”
“Là thế này, thưa Đại trưởng lão…” Một vị chấp sự trả lời: “Nửa năm trước, Thần Tử trong giáo chúng tôi bị Bắc Minh Đế Tôn giết sạch ở trạm trung chuyển. Giáo chủ của tôi nổi giận nhưng lại e sợ uy thế tiên đế của Diệp Bắc Minh. Cho nên không dám hô hào việc báo thù. Ngài sai hai người chúng tôi đến Tiên Thổ, tìm hiểu thực lực của Diệp Bắc Minh, xem thử cậu ta có phải như lời đồn đãi là đã giết Tiên vương của Thiên Huyền Cảnh không?”
“Nhưng hai người chúng tôi đã tìm nửa vòng Tiên Thổ, cũng không thấy dấu vết gì lớn của trận chiến giữa tiên vương và tiên đế để lại. Cho nên tò mò không biết có phải như lời đồn đại không?”
“Vì đại trưởng lão dám đào đất tìm Diệp Bắc Minh, có nghĩa là Diệp Bắc Minh cũng không đến nỗi đáng sợ như chúng tôi tưởng tượng. Và những tiên vương cậu ta giết cũng không phải là tiên vương của Thiên Huyền Cảnh.”
“Ha ha!” Đại trưởng lão cười nói: “Tiên vương là thật, nhưng Diệp Bắc Minh chỉ là một tiên đế tái sinh. Thực lực của hắn ở vào giai đoạn cuối của đỉnh phong hợp đạo. Nguyên nhân khiến Tiên vương bị giết là trước đó các tiên vương có một trận đại chiến với một ma đầu, hai bên đều tổn thương tu vi. Vì vậy sức mạnh của tiên vương bị giáng xuống Hợp Đạo Cảnh, do đó mới bị Diệp Bắc Minh giết chết.”
“Thì ra là vậy.”
Hai chấp sự đã hiểu thông suốt.
“Nói vậy chẳng lẽ chúng tôi cũng không thể báo thù cho Thần Tử và ba vị trưởng lão sao?” Một chấp sự lại nói.
“Hoàn toàn có thể.” Đại trưởng lão nói: “Hai người cứ về trước đi, đợi khi nào chúng tôi tìm được Diệp Bắc Minh thì sẽ giết chết tên Cơ Hữu Đạo phản bội tiên vương, rồi phế tên Diệp Bắc Minh. Chúng tôi sẽ gửi hắn đến Âm Dương Giáo cho các người xử trí.”
Ông ta không muốn hai người này ở lại, vì sợ họ tìm thấy Diệp Bắc Minh thì họ sẽ biết rằng ông ta đến giết Diệp Bắc Minh để lấy thần kiếm.
Hai vị chấp sự nghe xong đều vui mừng khôn xiết, họ nhìn nhau gật đầu.
“Được vậy thì rất cảm ơn Đại trưởng lão. Vậy chúng tôi về Âm Dương Giáo trước. Đợi khi Đại trưởng lão đưa tên Diệp Bắc Minh đến, giáo chúng tôi nhất định sẽ có lễ vật hậu tạ Đại trưởng lão!”
Sau đó, cả hai rời đi.
Lại qua thêm nửa năm.
Cả hai quay trở lại Âm Dương Giáo và kể lại tất cả những gì họ đã nghe được ở Tiên Thổ.
“Ha ha.”
Giáo chủ Âm Dương Giáo nghe xong thì lãnh đạm: “Càn Khôn Giáo cũng thật biết cách làm người, lấy được thần kiếm rồi mới đem tên Diệp Bắc Minh không còn giá trị lợi dụng tặng lại cho chúng ta. Há chẳng phải mua thêm được một món ân tình sao. Bài toán này họ tính cũng giỏi đấy.”
“Giáo chủ, về chuyện Thần Kiếm?”
Hai vị chấp sự mặt đầy nghi hoặc.
“À, là thế này…” Một vị trưởng lão tiếp lời giáo chủ: “Không lâu sau khi Hai người đi Tiên Thổ, sứ giả đồn trú của chúng ta ở Tử Tiêu Tinh có về báo lại. Cậu ta nói rằng hơn nghìn năm trước có một thần kiếm xuất hiện trên bầu trời Tử Tiêu Tinh, đã bị Cơ Hữu Đạo và một người đàn ông trẻ tuổi lấy đi.”
“Vì chuyện đó mà Tử Tiêu Tinh lâm vào đại loạn, rất nhiều tu sĩ đang tìm kiếm tung tích của hai kẻ đó, muốn lấy được thanh kiếm này. Không thể ngờ đó là đám người của Diệp Bắc Minh đã lặng lẽ rời khỏi Tử Tiêu Tinh. Bọn người của Càn Khôn Giáo vì tìm Diệp Bắc Minh đã tìm đến tận Tiên Thổ. Không khó để đoán họ tốn hao công sức như vậy tìm Diệp Bắc Minh hoàn toàn là vì thần kiếm.”
“Tôi đã nói mà, thù lớn cỡ nào mà phải đích thân Đại trưởng lão của Càn Khôn Giáo ra tay, gần như đã lật tung cả Tiên Thổ. Thì ra là vì muốn lấy thần kiếm.” Vị chấp sự nói ngay.
Hồi lâu sau, anh ta lại nói: “Giáo chủ, nghe nói thanh kiếm này rất đáng sợ. Nếu để rơi vào tay Càn Khôn Giáo, chắc chắn họ sẽ dùng kiếm sai khiến cả Tinh Hải. Như vậy đối với chúng ta sẽ vô cùng bất lợi.”
“Theo thuộc hạ thấy, chúng ta nhất định phải phái người đến Tiên Thổ xem họ đã tìm thấy Diệp Bắc Minh chưa. Nếu vẫn chưa, chúng ta cũng nhảy vào tìm kiếm thử. Họ đã cử ba người đi. Chúng ta hãy cử thêm vài cao thủ nữa, chỉ cần tìm thấy Diệp Bắc Minh, có thể nhân đó cướp kiếm thần từ tay của Càn Khôn Giáo. Đến lúc đó, Giáo chủ cũng có thể sử dụng thanh kiếm này để thống trị các Tinh Hải.”
Rất nhiều người đều thấy lời nói này rất có lý.
Giáo chủ cũng gật đầu, sau đó ông đứng dậy truyền lệnh xuống: “Đại trưởng lão, ông dẫn theo năm tôn giả đến Tiên Thổ trước. Nếu trên thiên lộ gặp được ba người của Càn Khôn Giáo, chứng tỏ họ đã lấy được thần kiếm, xử lý họ cho tôi. Còn nếu chưa gặp được ba người, thì cứ đi Tiên Thổ, bất luận thế nào cũng phải tìm ra Diệp Bắc Minh, cướp lấy thần kiếm.”
“Tuân lệnh, giáo chủ!”
Đại trưởng lão nhận lệnh liền lập tức xuất phát.
“Đại trưởng lão chờ chút!”
Một vị trưởng lão vội vàng ngăn lại.
“Nhị trưởng lão có việc gì?” Đại trưởng lão quay đầu lại.
“Chuyện là thế này.” Nhị trưởng lão nói: “Con gái của Ngụy Hoài ở trạm trung chuyển có quan hệ rất thân thiết với Diệp Bắc Minh. Ông có thể đem theo hai thần tướng đến đó bắt con gái của Ngụy Hoài về Tử Nguyệt Tinh. Lỡ như địch không nổi với Diệp Bắc Minh thì có thể dùng cô ta giữ mạng, cũng có thể uy hiếp buộc Diệp Bắc Minh giao ra thần kiếm. Có thể nói một mũi tên trúng hai đích.”
Giáo chủ nghe vậy cảm thấy rất có lý. Ông ta lập tức nói: “Đại trưởng lão, vậy cứ làm theo lời của nhị trưởng lão đi. Dẫn theo hai thần tướng, bắt con gái của Ngụy Hoài về Âm Dương Giáo.”
“Tuân lệnh, giáo chủ!”
Mười ngày sau. Đại trưởng lão đến trạm trung chuyển với năm tôn giả cảnh giới Hợp đạo Viên cùng hai thần tướng Hợp đạo Đại thành.
Một thần tướng hô lớn thông báo: “Có Đại trưởng lão và năm tôn giả của Âm Dương Giáo đến!”
Đột nhiên, có một tiếng động trong trạm trung chuyển.
Ngay sau đó, Ngụy Hoài dẫn tất cả quan chức cấp cao đến chào hỏi.
“Ngụy Hoài, con gái của ông đâu?” Đại trưởng lão lạnh lùng hỏi.
Ngụy Hoài giật mình thót tim, nhanh chóng cười nói: “Đại trưởng lão, mấy ngày trước con gái tôi đã đến Tử Tiêu Tinh rồi.”
“Hừ!”
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, túm lấy cổ Ngụy Hoài.
“Dám giở trò với tôi, tôi sẽ bóp chết ông ngay lập tức! Mau đem con gái ông ra đây!”
“Đừng giết bố tôi!”
Ngụy Ánh bay ra khỏi khỏi phòng và đáp xuống trước mặt trưởng lão. Cô lo lắng nói: “Các người có chuyện gì thì cứ tìm tôi, mau thả bố tôi ra!”
Đại trưởng lão đẩy Ngụy Hoài ra, vẫy tay ra lệnh: “Dẫn cô ta đi!”
“Vâng”
Hai vị thần tướng lập tức bắt lấy Ngụy Ánh.
“Thả con tôi ra! Các người muốn gì! Mau thả con tôi ra!” Ngụy Hoài mắt đỏ ngầu, hét lên.
“Thần tử trong giáo, ba vị trưởng lão, hai vị thần tướng, đều vì con gái ông mà chết. Ông nói xem chúng tôi muốn gì?” Đại trưởng lão lạnh lùng trả lời.
Lúc này, hai sư đệ của Cơ Hữu Đạo đứng ra: “Bắc Minh Đế Tôn đã nói rồi, có việc gì thì cứ đi tìm ngài ấy. Nếu dám động đến cha con Ngụy Hoài, ngài ấy sẽ tiêu diệt Âm Dương Giáo của các người!”
“Dựa vào cậu ta?”
Đại trưởng lão giễu cợt: “Nói thật với các người, bắt con gái Ngụy Hoài chỉ là mở đầu cho cuộc trả thù của chúng tôi. Tiếp theo, chúng ta sẽ đến Tiên Thổ, chém cái tên Diệp Bắc Minh đó thành vạn mảnh!”
Sau đó, ông ta khẽ khịt mũi: “Hai vị thần tướng, mang con gái của Ngụy Hoài gia trở về thần giáo cho tôi!”
“Vâng, thưa Đại trưởng lão!”
Hai vị thần lập tức bắt Ngụy Ánh tiến về hướng Tử Nguyệt Tinh.
“Thả con tôi ra!”
Ngụy Hoài lập tức đuổi theo.
“Muốn chết à!”
Ánh mắt đại trưởng lão lạnh lùng, đánh ra một chưởng.
Bùm!
Ngụy Hoài phút chốc đã bị đánh tan thành sương máu.
“Bố! Bố!”
Giữ không trung vọng lại tiếng kêu đau lòng của Ngụy Ánh.
Xung quanh chấn động!
Lúc này, đại trưởng lão nói: “Năm vị tôn giả, để tránh tin tức về việc chúng ta tới Tiên Thổ bị lộ, hãy giết hết bọn họ cho tôi, kẻo cái chết của ba trưởng lão Càn Khôn giáo sẽ bị nghi ngờ là do chúng ta làm.”
“Được.”
Sau tiếng được của năm tôn giả, cuộc giết chóc bắt đầu.
Nửa giờ sau, hơn ba trăm nghìn tu sĩ của trạm trung chuyển đã bị giết sạch không còn một ai.
“Xuất phát đến Tiên Thổ!”
Đại trưởng lão ra lệnh, sáu người vội vàng đi về hướng Tiên Thổ.
Lại qua năm tháng.
Sau một năm rưỡi hồi phục, chấn thương thần hồn của Diệp Thiên đã hoàn toàn bình phục.
Tổn thương thần hồn còn khó hồi phục hơn là tổn thương xác thịt. Cũng may đó là Diệp Thiên, nếu đổi lại là tu sĩ khác, với tổn thương nghiêm trọng như vậy, không mất mấy chục đến một trăm năm thì khó mà hồi phục hoàn toàn.
Tất nhiên, Diệp Thiên cũng đã uống rất nhiều thuốc trong khoảng thời gian này. Nếu không sẽ không phục hồi nhanh như vậy.
Và việc thần hồn trở lại trạng thái sung mãn cũng đồng nghĩa với việc Diệp Thiên lại sắp rời nhà đi thu thập tiên dược để luyện Thất trọng đạo thể đan.
Vì người của thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ sớm muộn gì cũng tìm đến đây. Nên anh phải hồi phục tu vi càng nhanh càng tốt, để kịp thời ứng phó trận chiến.
Dương Tử Hi và Giang Ánh Tuyết cũng đã sinh con rồi. Bây giờ, hắn nhất định phải bảo vệ an toàn tuyệt đối cho già trẻ lớn bé trong nhà.
Hắn lại từ biệt vợ và người nhà một lần nữa, đưa Đóa Đóa, Dương Đỉnh Thiên, Cơ Hữu Đạo, cưỡi trên thú Kim Lân mắt xanh mà khởi hành đến Tiên Thổ.
Để ngăn chặn kẻ khác vượt qua cửa truyền tin đến trái đất. Sau khi đến Tiên Thổ, anh lại thêm một phong ấn lên cửa truyền tin.
Với tu vi của anh hiện giờ, phong ấn mà anh tạo ra, những tu sĩ của Tinh thành này hầu như không ai phá được.
Đặt xong phong ấn, lại dùng một tảng đá to đè lên, Diệp Thiên và nhóm của anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đi đến Bắc Cực.
Kết quả là vừa bay được hơn nghìn dặm, đã nhìn thấy hàng triệu tu sĩ đang đào đất lên.
“Quái lạ, hơn một năm trước không có ai đào đất. Làm sao hơn một năm sau, đất ở Tiên Thổ lại bị đào bới dữ dội như vậy, họ đang tìm cái gì vậy?” Cơ Hữu Đạo lấy làm khó hiểu.
Cùng lúc, Diệp Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Đóa Đóa cũng đều thấy khó hiểu.
“Thú Kim lân mắt xanh, đáp xuống xem thử!” Diệp Thiên ra lệnh.
“Vâng, tôn thượng!”
Thú Kim Lân mắt xanh sà xuống mặt đất, khiến một đám tu sĩ kinh hãi.
“Các người đang tìm gì đó?” Diệp Thiên hỏi.
Một tu sĩ quay lại: “Bá chủ của chúng tôi bị ba tu sĩ từ Tử Tiêu Tinh khống chế, bắt chúng tôi phải đào đất tìm cánh cửa truyền tin thông đến trái đất. Nếu không làm theo, họ sẽ giết chết bá chủ của chúng tôi. Cho nên chúng tôi chỉ có thể đào đất sâu hàng nghìn mét để tìm cửa truyền tin của trái đất.”
Diệp Thiên vừa nghe lời này, lập tức chỉ một phương hướng: “Thu Kim lân mắt xanh, lập tức đi hướng này!”
“Vâng! Tôn Thượng!”
Thú Kim Lân mắt xanh hóa thành một luồng sáng phóng đi.
Chẳng bao lâu, họ đã đến trên không của bá chủ phủ. Sau đó một giọng nói vang lên, vang vọng khắp phủ bá chủ: “Là kẻ nào bắt tu sĩ đào đất tìm cửa truyền tin dẫn đến trái đất, mau bước ra đây!”