Chàng rể trùng sinh - Chương 816
Đọc truyện Chàng rể trùng sinh Chương 816 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể trùng sinh – Chương 816 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể trùng sinh – Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Cái gì? Công Tôn tướng quân chết rồi?”
“Không thể nào, Công Tôn tướng quân bị tiên đế phái đi đuổi giết Dương Đỉnh Thiên tàn dư dưới trướng Diệp Bắc Minh. Đã gần một nghìn năm rồi. Sao đột nhiên lại chết?”
“Là bị Dương Đỉnh Thiên giết hay họ bị các tu sĩ khác của tinh vực giết chết?”
“…”
Các đệ tử bên ngoài thần miếu đều rất khiếp sợ khi nghe tin Công Tôn Hạ đã chết.
Rất nhanh sau đó, việc này đã đến tai chưởng quản thần miếu, Đạo vụ Đường Trưởng Lão bên kia, Đạo vụ Đường trưởng lão vội vàng rời khỏi cửa lớn, đi về hướng Cung Tiên Đế.
Thái Hòa Tiên Đế là một trong tám đại tiên đế năm đó, và hiện là một trong thất đại tiên đế tọa trấn phương đông Tử vi tinh, cai quản bảy mươi hai sinh mệnh tinh thần tại phương đông, và được gọi là Thái Hòa tiên đế của phương Đông, còn có các loại tôn xưng như đại chúa tể của phương Đông hay đại giáo chủ phương đông, chân võ tiên đế, vân vân.
Khu vực thuộc quyền quản lý của tiên đế vượt xa phạm vi của môn phái, vì vậy tiên đế không phải là tông chủ mà là giáo chủ. Ông ấy quản lý tinh vực, thờ phụng chân võ giáo do ông ta thành lập. Lấy ông ta là vị thần tối cao, cũng giống như Đạo giáo tôn kính Thái Thượng Lão Quân vậy.
Mà Chân Võ giáo lại cai quản tất cả tông môn ở phương đông tinh vực, giống như Đạo giáo kiểm soát Mao Sơn phái, Vũ đường phái và Long Hổ Tông vậy.
Mà đàn tế chính của chân võ giáo được đặt tại phương đông Tử Vi Tinh gọi là giáo đình, có quy mô rất lớn, Đạo vụ Đường là một trong nhiều cơ quan tổ chức bên trong của giáo đình, phụ trách trông coi thần bài, hiến tế, cầu phúc, và các hoạt động khác của toàn bộ giáo phái.
Tất cả các vùng cai quản của giáo phái cùng tế đàn chính của tiên đế phương tây, tiên đế phương nam, tiên đế đông nam và vài vị tiên đế khác đều được đặt tại Tử Vi Tinh.
Bởi vì Tử Vi Tinh là ngôi sao lớn nhất nằm trong thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trự. Mà thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ là tên chung của Tử Vi Tinh và hàng trăm tinh vực của các tiên đạo chính phái xung quanh nó.
Mấy trăm hành tinh này đều do Bát đại tiên tông sở cai quản, sau khi Diệp Thiên ngã xuống, địa bàn của anh bị chia cắt, do đó, ngày nay thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ do Thất đại Tiên đế cai quản.
Tất nhiên, thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ có đến hàng trăm triệu ngôi sao. Chỉ có 720 hành tinh có nền văn minh tu chân, và những hành tinh này còn được gọi là hành tinh sinh mệnh.
Vì vậy, những tu sĩ cao cấp ở thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ, vì luyện tập, thường động một tí là đi đánh nổ tung một hành tinh để chơi đùa.
Lúc này, tứ trưởng lão đã đến bên ngoài cung Tiên đế, nói với một thị vệ vài câu, sau đó một lão giả quần áo gấm vóc lộng lẫy như một thái giám bước ra.
“Tôn tổng quản, tiên đế nói thế nào?” Tứ trưởng lão hỏi.
Vị Tôn tổng quản giống như thái giám kia nói: “Tiên đế để cho chúng ta đi quân vụ đường truyền chiếu chỉ, đồng thời để Ngũ trưởng lão phái một số người đi điều tra chuyện này. Vũ trụ lớn như vậy nên không biết Công Tôn Hạ chết ở nơi nào, chết bởi tay ai, không thể phái đại quân viễn chinh.”
“Cũng đúng.”
Tứ trưởng lão gật đầu.
Sau đó, Tôn tổng quan liền đi truyền chỉ.
Không lâu sau, ba chiếc thuyền cao tốc Tinh Không cất cánh từ giáo đình, mỗi chiếc chở mười người, mỗi chiếc đều có một vị thiên huyền cảnh đại thành tiên vương tọa trấn, hướng đến thiên lộ nơi Công Tôn Hạ đã đi năm đó.
Lúc này, Diệp Thiên đã đem trấn tiên tháp thu hồi trong tay, hơn nữa từ trong chấn tiên tháp còn lấy ra một chiếc nhẫn không gian màu vàng.
“Không tệ, không tệ, đây là nhẫn không gian kim diệu. Sức chứa chỉ đứng sau nhẫn không gian hắc diệu. Nó có thể chứa cả một hình tinh này. Dung lượng như này chắc chắn là đủ rồi.”
Diệp Thiên tỏ vẻ hài lòng, tháo nhẫn không gian đang đeo bên tay trái xuống và đeo chiếc nhẫn không gian kim diệu vào, đồng thời sử dụng thần chú tiến vào đánh giá không gian bên trong.
Chỉ thấy thiên thạch chất thành biển, thảo mộc bất tử chất thành núi, đan dược hết lọ này đến lọ khác, bùa chú hết rương này đến rương khác, tuy chỉ có hai kiện pháp bảo thần binh, nhưng đều là tôn phẩm.
Ngoài ra còn có rất nhiều yêu đan tiên phẩm, tôn phẩm.
Cùng không ít tài liệu luyện khí, bày trận linh tinh.
“Từ khi tôi sống lại đến giờ đây là thứ đáng giá nhất mà tôi nhặt được!”
Vẻ mặt Diệp Thiên cười tươi như hoa cúc.
Có rất nhiều thứ không đến từ thế giới tinh hà trung tâm vũ trụ, có thể thấy được thằng nhãi Công Tôn Hạ này, một đường cướp bóc hoặc thu tiền trà nước đạt được.
“Có gần 100 triệu Đạo Nguyên Thạch đến từ Tử Vi Tinh, không tệ, không tệ.”
Diệp Thiên vẻ mặt hài lòng.
Đạo nguyên thạch này là loại đá độc nhất giàu có chân nguyên nhất trong thế giới tinh hà trung tâm vũ trụ. Một viên đạo nguyên thạch chứa đựng chân nguyên gấp ngàn lần thiên tinh thạch. Độ tinh khiết cực kỳ hậu thuẫn, và nó chỉ phù hợp với những tu sĩ đã lên đến cảnh giới hợp đạo, dưới hợp đạo không dùng được loại đá này.
Kết quả, Diệp Thiên xuất ra pháp tướng, cắn nuốt toàn bộ gần 100 triệu nguyên thạch, sau đó thu hồi pháp tướng, để cho pháp tướng từ từ tiêu hao nguyên thạch tăng lên tu vi.
Bằng cách này, ngay cả khi anh không tu luyện, Pháp tướng có thể giúp anh tu luyện, và khi anh muốn tu luyện, anh cũng có thể tu luyện cùng với Pháp tướng.
Đây là một trong những điểm mạnh mẽ nhất đại đạo tạo hóa quyết.
Mặt khác tu luyện pháp môn cho dù có Pháp tướng cũng không thể hỗ trợ tu luyện, chỉ có đại đạo táo hóa quyết mới có thể làm được.
Chỉ cần anh liên tục cho Pháp Tướng ăn đồ vật này nọ, trình độ tu luyện của anh cũng có thể tăng lên từng chút một kể cả khi nằm ngủ, và nếu anh giúp đỡ việc tu luyện, vậy sẽ được cải thiện thêm hai phần.
Pháp Tướng cũng giống như tốc độ tu luyện chân thân của anh vậy.
Tương đương với vô hình, có thêm một người đang không ngừng giúp đỡ anh trong việc tu luyện.
Nhưng nếu muốn nhanh chóng nâng cao trình độ tu luyện của mình thì phải có cơ duyên, loại tu luyện nguyên thủy nhất này thì việc nâng cao trình độ tu vi là quá chậm.
“Nếu mình nhớ không lầm, cách đó không xa có một trạm trung chuyển. Đó là trung tâm giao dịch của Tiên Thổ Tinh, Tử Tiêu Tinh, Tiên Hải Tinh, Tử Nguyệt Tinh, bốn khối tinh cầu đại đạo. Dù sao đến cũng đã đến đây rồi, chi bằng tiện đường đến đó xem thử có tiên dược để luyện chế thất trọng đạo thể đan không.”
Diệp Thiên cân nhắc.
Mặc dù trong nhẫn không gian kim diệu có rất nhiều tiên thảo tiên dược, nhưng vẫn không thể chế tạo được đan dược Thất trọng đạo thể đan vì vẫn có thiếu mười mấy vị tiên dược mới có thể chuẩn bị điều chế.
Thất trọng đạo thể đan thuộc loại phạm trù đạo thể đan cao cấp, cần hơn trăm vị tiên dược, nếu không có nhẫn không gian này thì khó có thể luyện chế ra một viên thất trọng đạo thể đan.
Mà anh là hợp đạo cảnh có thể luyện ra thất trọng đạo thể, có thể dùng để tăng thêm sức mạnh phòng ngự!
Kết quả là, anh đem tất cả mọi thứ thu vào trong nhẫn không gian, hai tay trống không, theo thiên lộ tiếp tục tiến về phía trước.
Nửa giờ sau, đã đến trạm trung chuyển!
Trạm trung chuyển nằm ở giữa ngã tư, đi sang trái đến Tử Nguyệt Tinh và phải đến thiên hải tinh. Đi lên đến Tử Tiêu Tinh, và đi xuống là Tiên Thổ Tinh.
Năm đó khi Diệp Thiên đi đến nơi này, đã ở trạm trung chuyển một đêm nên hiểu rõ tình hình nơi đây, anh biết đây là Trung tâm thương mại quốc tế của bốn đại đạo tinh thần, rất nhiều tu sĩ từ khối tinh thần sẽ mang đồ đến đây bán.
Pháp bảo, thần binh, đan dược, bùa chú, tiên thảo tiên dược, v.v.
Đúng lúc này Diệp Thiên đang ở phía nam trạm trung chuyển, đi thông qua ngã tư Thiên Lộ dẫn tới Tiên Thổ, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, rất nhiều thuyền tinh không, tàu tinh không, xe quái thú, người tu sĩ hai tay trống rỗng ra vào trạm trung chuyển.
Trạm trung chuyển này không phải hành tinh, nó là một phiến đá nổi, khoảng chừng mười km vuông, rất nhỏ, nhưng lại bị đại đạo bao quanh, cho nên không bị gió lạnh thấu xương trong thiên lộ thổi bay.
Trạm trung chuyển được xây dựng trên tảng đá khổng lồ này. Xung quanh là những cung điện thấp bé, ở giữa là một tòa lâu đài cao hàng chục nghìn mét.
Nơi đây không có ban ngày, quanh năm đều là đêm tối, ánh đèn rực rỡ, đẹp đẽ, từ xa xa đã nghe thấy tiếng hối hả náo động của trạm trung chuyển.
Diệp Thiên bắt tay vào sau lưng, không nhanh không chậm đi về phía trạm trung chuyển.
Đi chưa được vài bước, có một chiếc tàu tinh không, một vài chiếc thuyền tinh không, hàng chục yêu thú và hàng trăm tu sĩ không có phương tiện di chuyển, tất cả đều tới đón Diệp Thiên.
Ngay sau đó, Diệp Thiên đã bị chặn lại.
“Này, người Tiên Thổ kia, vừa rồi bên phía nam thiên lộ có tiếng hét thảm truyền đến, anh có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Bên trong lan can bảo vệ boong của một con tàu tinh không. Có một thanh niên mặc áo gấm hét lên với Diệp Thiên.
“Không có chuyện gì, một người bạn đồng hành đi cùng tôi không chịu nổi gió mà bị thổi chết, vừa rồi hét lên một tiếng trước khi chết.” Diệp Thiên tùy tiện bịa ra một lời nói dối đối phó cho qua.
“Ha ha ha!”
Nhất thời dẫn tới một trận cười vang.
“Tôi tưởng có chuyện gì xảy ra. Hóa ra là có người đã bị gió thổi chết.”
“Thật nực cười, không có năng lực bảo đẩm không bị gió thổi chết mà cũng dám chạy đến thiên lộ ngao du tinh hải, quả thực là tìm chết.”
“Nói chung, cảnh giới Nguyên Anh, ngũ trọng đạo thể, sẽ không bị gió thổi bay. Không có chút năng lực đó lại còn không có phương tiện di chuyển cũng dám chạy đến thiên lộ, thật là buồn cười!”
Người thanh niên trên con tàu tinh không kia cười nhạt: “Dế nhũi Tiên Thổ ra đây hết rồi sao, người bạn đồng hành của cậu không chịu được trận gió, cậu cũng không biết phóng cường khí hộ thể để cứu anh ta sao? Gào khóc thảm thiết như vậy, chúng ta còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì.”
“Không phải đồng bạn, lười cứu.” Diệp Thiên nhàn nhạt đáp một câu, chắp tay trên lưng tiếp tục đi về phía trước.
“Ha ha!”
Người thanh niên áo gấm: “Nhìn khí tràng của cậu, giống như là mới tiến vào cảnh Nguyên Anh vậy. Cậu không phải là lười cứu, mà là con dế nhũi không dám cứu đi?”
Lại là một tràng cười khác.
“Nhập môn Nguyên Anh. Ước chừng lần đầu tiên đặt chân tới thiên lộ, nhìn thấy có người bị gió thổi bay, lúc đó nhất định đã choáng váng cả rồi đi!”
“Cho nên, cậu ta không phải lười cứu mà là không dám cứu mới đúng.”
“Một tên dế nhũi như vậy làm sao dám đặt chân lên thiên lộ vậy chứ? Lá gan cũng quá lớn rôi, đến lúc chết cũng không biết chết như thế nào đâu!“
Đủ loại giễu cợt khiêu khích đập vào mặt, Diệp Thiên thản nhiên không quan tâm.
Đi theo con đường của mình, để cho đám ngốc này thích thì nói đi.
“Ê ê ê!”
Con tàu tinh không quay đầu chuẩn bị quay trở lại trạm trung chuyển, thanh niên trên boong lại hét với Diệp Thiên: “Dế nhũi, cậu có biết là cậu chắp tay sau lưng đi đường như vậy nhìn rất gợi đòn không? Chỉ bằng chút tu vi của cậu, lại dám tiêu sai đi đường như vậy, cậu không sợ bị các tu sĩ ngứa mắt một chưởng đánh chết ở nơi tinh không mênh mông này sao?”
Diệp Thiên nghe vậy có chút không hài lòng quay đầu nhìn về phía nam thanh niên mặc áo gấm: “Nếu cậu đang nhắc nhở tôi thì quên đi. Nếu cậu nhìn tôi không vừa mắt, muốn đánh chết tôi vậy thử xem, xem ai đánh chết ai giữa tinh hải mênh mông này.”
Vừa dứt lời, toàn trường ồ lên một trận.
Ai cũng cho rằng tên dế nhũi tới từ Tiên Thổ này thật quá ngông cuồng!
Người thanh niên áo gấm lạnh mặt lại: “Cậu nhóc, cậu thật sự quá ngứa đòn rồi. Mới bước chân vào thiên lộ mà chút quy củ cũng không hiểu. Vừa rồi tôi chính là thấy cậu không vừa mắt. Bây giờ tôi đã quyết định phải đập chết cậu ở giữa tinh hải mênh mông này, để cậu biết, không có thực lực còn ra vẻ thì phải trả giá đắt thế nào!”
Dứt lời, cậu ta hét lên:
“Mở trận!”
Ầm ầm bề thế!
Con tàu tinh không mở ra một trận môn, thanh niên áo gấm nhất thời bay ra, nhìn từ trên cao xuống, vỗ một chưởng vào cánh tay đang bắt sau lưng của Diệp Thiên.
Diệp Thiên chớp chớp mắt.
Đúng lúc này, một giọng nói rõ to truyền đến.
“Giết người cướp của, đi ra ngã tư tiên vào thiên lộ mới được, ở đây là trung tâm thập tự, trong phạm vi của trạm trung chuyển, cậu Chu giết người lúc này, không sợ phá hủy quy tắc của các trạm trung chuyển sao?”
Nghe vậy, đám đông dựa theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo gấm, đang chấp tay trên lưng, dẫn đầu một nhóm người chậm rãi đi đến.
Cô một thân giả dạng đàn ông, chiếc thắt lưng được khảm đá quý với nhiều màu sắc khác nhau buộc quanh vòng eo mảnh mai làm tôn lên vóc dáng gợi cảm của cô ấy một cách vô cùng tinh tế.
“Là con gái của Ngụy tổng quản.”
Có người nhất thời kêu lên.
Người thanh niên áo gấm nghe vậy lập tức dừng tay lại.
Lúc này một người đàn ông mặc áo gấm chạy ra khỏi con tàu tinh không mỉm cười nói: “Cô Ngụy, cô đã hiểu lầm rồi. Con trai tôi không phải muốn giết cướp của, mà là nhìn tên nhóc tới từ Tiên Thổ tới không vừa mắt, muốn dạy cho cậu ta một bài học mà thôi.”
“Dạy một bài học?” Cô Ngụy chế nhạo: “Anh ta khoảng chừng tu vi nhập môn Nguyên Anh. Con trai ông ước chừng có tu vi Nguyên Anh đỉnh phong. Lấy một chưởng này, có thể đánh người ta tan xương nát thịt đi?”
Nụ cười của người đàn ông áo gấm đông cứng lại, quay đầu quát: “Ra tay không biết nặng nhẹ, còn không mau quay về tàu!”
Thanh niên áo gấm nấm tay thành quyền, hung tợn trợn trừng mắt liếc nhìn Diệp Thiên một cái rồi không cam lòng quay trở về tàu.
Chẳng bao lâu, tàu tinh không đã đến trạm trung chuyển.
Cô Ngụy lúc này mới nhìn về phía Diệp Thiên, nhẹ giọng nói: “Không phải lỗi ở tu vi, mà lỗi ở chỗ quá ra vẻ, trên đường nên biết khiêm tốn lại một chút, ở trong trạm trung chuyển bổn tiêu thư nói chuyện còn có chút phân lượng, nếu không bây giờ anh chết thế nào cũng không biết đâu.”
Dứt lời, cô xoay người bắt chéo tay sau lưng, mang theo một đám người hầu trở về trạm trung chuyển.
“Ra vẻ cái mẹ gì, đợi khi ra khỏi trạm trung chuyển làm chết cô!”
Mấy vị tu sĩ trẻ hung hăng văng một câu, rồi lần lượt trở lại trạm trung chuyển.
Diệp Thiên lắc đầu chế nhạo: “Còn không cho người ta chắp tay sau lưng sao?”
“Đạo hữu, ở trạm trung chuyển mà chắp tay sau lưng thì hoặc là người có thân phận hiển hách hoặc là người có chân tiên đại năng. Anh thậm chí còn không có phương tiện đi lại, lại là Nguyên Anh, chắp tay sau lưng đương nhiên sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu. Bị người ta để ý là chuyện bình thường, vì vậy hãy giữ thái độ khiêm tốn đi, đừng chắp tay sau lưng đi đường.” Một thanh niên chạy tới chỗ Diệp Thiên nhắc nhở.
“Anh à, anh quan tâm anh ta làm gì, tránh xa anh ta ra một chút, kẻo người ta tưởng rằng chúng ta đi cùng anh ta rồi đến thu thập luôn cả chúng ta.” Một cô gái bĩu môi nói.
“Đạo hữu, hãy nhớ kỹ lời tôi nói, giữ thái độ khiêm tốn là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân. Nơi này ngư long hỗn tạp. Nếu không chú ý rất dễ bị bị người ta để mắt. Giống như cậu Chu vừa rồi vậy đó, là đệ tử của một chân tiên thế gia ở Tử Tiêu Tinh chúng ta. Anh tốt nhất nên tìm một cơ hội để xin lỗi cậu ta đi, nếu không thì ngày anh rời khỏi nhà trạm trung chuyển chính là ngày anh bị đánh chết, nhớ đó.”
Thanh niên vỗ nhẹ vai Diệp Thiên nói.
“Được.”
Diệp Thiên mỉm cười nhẹ gật đầu đầy ẩn ý.
“Tôi tên là La Bình, tôi ở phòng số 55 hình chữ T. Anh vừa mới đến trạm trung chuyển, có bất kỳ quy tắc nào mà anh không hiểu. Anh có thể đến đó tìm tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Dứt lời, anh ta quay người mang theo em gái của mình trở lại trạm trung chuyển.
“Lúc trước tôi tới đây đi chắp tay sau lưng cũng không ai nói tôi làm ra vẻ.”
Diệp Thiên cười khổ lắc đầu, tiếp tục chắp tay sau lưng đi về phía trước.
“Nếu đây được xem là ra vẻ vậy thì cứ ra vẻ đến cùng đi. Diệp Bắc Minh tôi còn không đủ tư cách để ra vẻ chắc?”