Chàng rể trùng sinh - Chương 1654
Đọc truyện Chàng rể trùng sinh Chương 1654 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể trùng sinh – Chương 1654 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể trùng sinh – Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Bên phía Diệp Thiên.
Bởi vì sự xuất hiện của Thiên Thư mà bị đánh đến mức trở tay không kịp khiến cho tổn thất thảm trọng. Cho dù đã thối lui khỏi phạm vi đã kích của hỏa lực nhưng trong lòng các tướng sĩ vẫn còn sợ hãi như cũ. Có thể nói là lá gan cũng bị hù cho teo hết lại rồi đi.
Làm trò cười.
Oanh tạc một trận mạnh như hổ, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà đã bị đánh chết hết mấy nghìn tỷ đại quân. Nếu nói không sợ thì có ai không sợ đâu?
Cũng may rốt cuộc cũng có thể rút lui ra khỏi phạm vi đả kích của hỏa lực hơn nữa địch nhân cũng không có đuổi theo đã có thể gọi là may mắn trong cái bất hạnh rồi. Nếu như địch nhân còn đuổi theo bám dính lấy bọn họ không chịu nhả thì số thương vong của hai bên quả thật là vô cùng đáng sợ!
Tất nhiên.
Trên thực tế thì Khương Tử Nha cũng muốn ra lệnh đuổi theo.
Nhưng mà nếu như đuổi theo thì phải rời khỏi đi núi Tu Di. Lỡ đâu Diệp Thiên một mình chạy đến đánh lén người bên cạnh rồi sử dụng Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, như vây nhất định Thái Thượng Lão Quân không dám tới gần. Như vậy thì tế đàn trên núi Tu Di nhất định sẽ bị mở ra.
Bỡi vì nguyên nhân này nên mới không đuổi theo Hoàng Thiên Quân nếu không thi đã sớm đuổi qua đó đánh cho đội hình của Hoàng Thiên Quân bỏ chạy tan tác mới ít nhất cũng tiêu được mài tỉ quân thậm chí còn nhiều hơn Hoàng Thiên Quân.
“Con mẹ nó, Thiên Thư ở trên tay Thái thượng mà binh lực của đối phương lại nhiều như vậy. Lỡ đâu không có cách nào đánh chiếm được núi Tu Di thì sao.”
Thông Thiên Giáo Chủ thở phì phò nói.
Không chỉ có ông ta cảm thấy căm tức mà tất cả mọi người trong đội ngũ Hoàng Thiên Quân đều rất căm tức.
Vốn tưởng rằng nhất định Thiên Đình sẽ không tìm được thêm ai đến trợ giúp nữa, không bao lâu nữa là đã có thể chiếm được núi Tu Di. Ai ngờ bọn họ lại lấy được Thiên Thư của Hồng Quân đến, mà Thiên Thư lại kinh khủng hơn so với Địa Thư rất nhiều, khiến cho cục diện đang ở thế có lợi lại chỉ trong tích tắc đã rời vào trạng thái bất lợi.
“Thân Công Báo, ông nói xem tiếp theo nên làm thế nào đây?”
Diệp Thiên cũng rất căm tức mà nhìn về phía Thân Công Báo.
“Cái này…”
Thân Công Báo vuốt râu dài suy tư sau đó nói: “Thần cho là đối phương vừa có Thiên Thư mà binh lực lại nhiền như vậy. Trước mắt lấy chiến lực của hai bên ra mà nói thì chính là không thể đánh bại núi Tu Di.”
“Cũng chính là do địch nhân sợ núi Tu Di bị bệ hạ đánh lén nên mới không dám đuổi theo nếu không sợ là chúng ta sẽ càng thêm bị động.”
“Cho nên thần đề nghị trước tiên quay trở về Nam Chiêm Bộ Châu nghỉ dưỡng sức. Sau đó sẽ động viên thêm quân chờ đến khi thu được số lượng đại quân nhất định rồi thì chúng ta lại đem binh đánh lên núi Tu Di cũng không muộn.”
“Dù sao thì chỉ còn lại một tòa núi Tu Di, cách thời gian mà Hồng Quân lão tổ xuất quan tới mười lăm năm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể ở xuất quân đánh chiếm núi Tu Di trước khi Hồng Quân lão tổ xuất quan!”
Mọi người đồng loạt gật đầu một cái.
“Ta cảm thấy ý này rất tốt. Cứ trưng binh trước đi. Ta cũng không tin trong vòng mười lăm năm mà không chiếm được núi Tu Di!”
Thông Thiên Giáo Chủ nói.
Diệp Thiên tựa như suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu sau đó ra lệnh rút quân. Toàn quân hướng về Nam Chiêm Bộ Châu ở phía nam mà đi.
“Há há há! Quân địch rút quân rồi!”
Bên kia thiên đình các tướng lĩnh đều bắt đầu ăn mừng.
Sau đó đám người Nguyên Thủy cùng Thái Thượng đều tiến vào trong lều trại ở trung tâm.
“Tử Nha, ngươi là đối thủ cũ của Thân Công Báo. Ngươi thử nói một chút xem tiếp theo ông ta sẽ có tính toán gì.” Nguyên Thủy Tiên Tôn nói. Trong đám đệ tử thì người mà ông không thích nhất chính là Thân Công Báo, cho nên hiểu biết của ông đối với Thân Công Báo quả thật không hề sâu sắc.
Khương Tử Nha trả lời: “Nếu như đệ tử không đoán sai thì sau khi bọn họ trở về nhất định sẽ trưng thu đại quân, chờ đến khi số binh lính trong đại quân của bọn họ vượt qua chúng ta với một số lượng nhất định thì chắc chắn sẽ lại một lần nữa tấn công núi Tu Di.”
“Trừ cái này ra còn có một loại khả năng nữa đó chính là đi Ngũ Trang Quán mời Trấn Nguyên Tử rời núi trợ trận.”
“Cho nên đệ tử cảm thấy cần phải đề phòng Ngũ Trang Quán một chút tránh cho Thái Nhất lại chạy tới Ngũ Trang Quán, trợ giúp Trấn Nguyên Tử đối phó với Nữ Oa nương nương cùng Lục Áp đạo nhân. Như vậy hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.”
Nghe thấy Khương Tử Nha vừa nói như vậy thì ngược lại Thái Thượng Lão Quân lại hít một hơi khí lạnh, nói: “Suy đoán của Tử Nha rất có đạo lý, nếu như đối phương chẳng qua chỉ đi trưng binh thì chúng ta có thể tiến hành áp chế đối với hành động trưng binh của bọn họ không để cho binh lực của bọn họ tiếp tục lớn mạnh. Vào thời điểm lúc bọn họ trưng binh thì chúng ta cũng tiến hành trưng binh. Chỉ cần số lượng binh lực của chúng ta vượt qua bọn họ thì dựa vào việc chúng ta nắm Thiên Thư trong tay thì nhất định bọn họ sẽ không thể chiếm được núi Tu Di.”
“Nếu như Trấn Nguyên Tử được mời rời núi, có Trấn Nguyên Tử trợ giúp bọn họ vậy thì bọn họ cũng không cần phải trưng binh nữa mà chỉ cần kéo đại quân hiện tại qua cộng thêm Trấn Nguyên Tử thì cho dù chúng ta có thêm Nữ Oa Nương Nương cùng Lục Áp đạo nhân thì cũng không thể giữ được núi Tu Di.”
“Cho nên không thể không đề phòng bên phía Ngũ Trang Quán kia được.”
Mọi người đều gật đầu ý bày tỏ lo lắng của Thái Thượng Lão Quân rất có đạo lý.
“Cái đó, bên phía Ngũ Trang Quán kia phải phòng như thế nào?”
Hạo Thiên Đại Đế hỏi.
“Đơn giản.”
Khương Tử Nha đã sớm suy nghĩ xong, liền nói: “Sau khi bọn họ rút quân trở về nếu như không ngoài dự liệu thì nhất định Thái Nhất sẽ để lại Côn Bằng cùng Thông Thiên trấn thủ đại quân phòng ngừa chúng ta đánh lén còn Thái Nhất sẽ đi đến Ngũ Trang Quán một chuyến.”
“Nếu như Thái Nhất đến Ngũ Trang Quán trợ giúp Trấn Nguyên Tử thì có thể coi là cực kỳ ung dung mà trấn áp được Nữ Oa nương nương cùng Lục Áp đạo nhân. Sau khi xử lý hai người bọn họ xong thì sẽ để cho Trấn Nguyên Tử nhổ tận gốc quả cây nhân sâm rồi cùng với Thái Nhất cùng đi Nam Chiêm Bộ Châu. Đặt cây nhân sâm ở Nam Chiêm Bộ Châu vậy thì nổi lo của Trấn Nguyên Tử sau này đều đã được hóa giải vì thế có thể buông tay đi giúp Thái Nhất tấn công núi Tu Di.”
“Cho nên đệ tử cả gan làm phiền sư tôn đi đến Ngũ Trang Quán một chuyến. Chỉ cần sư tôn ở tại Ngũ Trang Quán thì cho dù Thái Nhất cùng Thông Thiên đều đến Ngũ Trang Quán cùng liên thủ với Trấn Nguyên Tử cũng không thể ung dung giải quyết sư tôn, Nữ Oa nương nương cùng Lục Áp đạo nhân được. Chỉ cần không thể ung dung giải quyết thì Trấn Nguyên Tử sẽ không có cách nào xuất thủ được bởi vì một khi xuất thủ hai bên đánh nhau thì cây nhân sâm dưới làn sóng trùng kích kia nhất định sẽ hóa thành bột phấn.”
“Dĩ nhiên nếu không phải đã đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì sư tôn cũng không thể động thủ ở Ngũ Trang Quán bởi vì một khi động thủ sẽ phả hủy luôn cả cây nhân sâm. Sau khi Trấn Nguyên Tử không có cây nhân sâm kéo chân thì ông ta cũng sẽ trở nên linh hoạt hơn mà một khi ông tra trở nên linh hoạt thì Hoàng Thiên Quân cũng linh hoạt vậy thì núi Tu Di cũng coi như xong đời.”
“Sư tôn đã biết.”
Nguyên Thủy Tiên Tôn gật đầu một cái.
Nếu ông đến Ngũ Trang Quán thì cho dù Trấn Nguyên Tử có không hoan nghênh ông đi chăng nữa thì cũng sẽ không ngăn cản. Cho dù Thái Nhất cùng Thông Thiên có tới nhưng muốn đánh nhau với ông thì Trấn Nguyên Tử cũng sẽ khuyên can không để cho bọn họ động thủ.
Bởi vì quả cây nhân sâm chính là phiền toái lớn nhất của Trấn Nguyên Tử chỉ cần cây nhân sâm còn ở tại Ngũ Trang Quán thì Trấn Nguyên Tử liền không đi được. Cứ bao vây Trấn Nguyên Tử trong Ngũ Trang Quán thì núi Tu Di liền có thể an toàn. Cho nên cho dù Thái Nhất cùng Thông Thiên có đạp lên trên đầu ông thì ông cũng phải nhịn xuống. Nến như không nhịn được mà đánh nhau đem cây nhân sâm của Trấn Nguyên Tử phá hủy thì một khi Trấn Nguyên Tử không còn cái gánh nặng này nữa thì liền có thể chạy khắp nơi. Điều này đối với bọn họ mà nói thì chính là bất lợi.
“Nguyên Thủy Tiên Tôn đi Ngũ Trang Quán. Vậy lỡ đâu đám người Thái Nhất bọn họ đánh tới thì phải làm thế nào?” Hạo Thiên Đại Đế hỏi.
Khương Tử Nha cười cười: “Có Đại sư bá ở đây lại có Thiên Thư trong tay thì cho dù đám người Thái Nhất bọn họ có tới thì chỉ cần đại sư bá có thể phối hợp đại quân chúng ta cũng đủ để chặn không cho bọn họ đánh vào.”
“Một khi bọn họ kéo đại quân tới thì liền có thể phái người đi gọi sư tôn về cùng nhau phòng thủ lúc đó có cho thêm bọn họ cũng không đánh nổi.”
“Tóm lại, chỉ cần không để cho Trấn Nguyên Tử rời núi, không để cho bọn họ trưng được quá nhiều binh lính thì bọn họ vĩnh viễn cũng đừng mơ có thể đánh vào núi Tu Di!”
Nghe được những lời này của Khương Tử Nha thì tất cả mọi người đều cảm thấy rất có lý.
Có thể nói, có Thiên Thư trong tay, Trấn Nguyên Tử không ra được, thì coi như phòng thủ ở núi Tu Di sẽ vô cùng kiên cố, khả năng bọn họ có thể đám vào cơ hồ là bằng không!
“Được, như vậy mọi chuyện liền giao cho các người còn kẻ hèn này sẽ đến Ngũ Trang Quán cói chuyện với Trấn Nguyên Tử cho thật tốt.”
Nguyên Thủy Tiên Tôn vừa nói xong thì liền triệu hoán tọa giá Cửu Long Trầm Hương Liễn của ông ra, đi thẳng về hướng Tây Ngưu Hạ Châu.